Bạn đang đọc Kỹ Năng Tranh Sủng – Edit – Chương 1: Xuyên Qua
Edit: Chang Phi
Beta: Hy Thái phi
19
Giương cung, nhắm chuẩn con mồi, bắn tên.
4
Bởi vì vừa mới đuổi theo nên hơi thở vẫn chưa ổn định, lại vội vã muốn bắt con mồi, khiến dây cung không kéo căng được, sức lực không đủ. Cho dù chính xác, nhưng chỉ sợ tốc độ bị chậm.
Quả nhiên, tiểu hồ ly vừa nãy còn ở phía trước lại nhảy một cái sang bên trái tránh thoát được mũi tên, nghiêng ngã lảo đảo trốn vào trong rừng rậm.
“Chạy mất rồi.” Nhướng mày, miệng ngậm một bình lam xuyết, bước nhanh đuổi theo.
7
May mà nghề nghiệp nàng chọn là cung tiễn thủ chứ không phải vũ giả hay cầm sư mà mấy nữ sinh ưa thích, cái khác không nói đến, nhưng ít nhất tốc độ cũng được. Nói đùa, nhiệm vụ yêu cầu mười lăm bộ da hồ ly, còn thiếu một bộ cuối cùng, nàng sao có thể thu tay lại?
22
Nhưng mà lúc Tiết Bích Đào vừa mới đặt chân vào rừng rậm, còn chưa tìm được bóng dáng của hồ ly, bỗng nhiên cảm thấy cả người trầm xuống, đầu giống bị vật nặng đập trúng, nháy mắt mất đi ý thức.
4
Trước khi tầm mắt tối sầm lại, nàng chỉ có một ý niệm: Má nó! Lão nương làm chính là nhiệm vụ giới hạn thời gian a a a!
Lúc mở mắt ra, trước mặt chính là dòng chữ quen thuộc của trò chơi《 Quốc sắc 》— giới thiệu phó bản.
Tiết Bích Đào nhìn qua thể loại phó bản chủng loại, thấy ghi là “Cốt truyện phó bản”, không khỏi càng thêm ngạc nhiên. Thông thường cốt truyện phó bản phải xin mới có thể kích hoạt, trước giờ chưa thấy có người nào ở tình huống không tự nguyện lại bị cưỡng chế kích hoạt như vậy. Trò chơi《 Quốc sắc 》 này khác với các game online ở chỗ nó là game thực tế ảo, nó được các nữ sinh yêu thích là nhờ “Cốt truyện phó bản”. Loại phó bản này không cần phải đánh quái qua ải, mà là sắm vai các nhân vật ở đủ loại bối cảnh, hoàn thành được mục tiêu nhiệm vụ mà hệ thống tuyên bố sẽ được nhận kinh nghiệm cùng các vật phẩm khen thưởng.
Bối cảnh của phó bản được thiết kế rất thật, hơn nữa mức độ chân thực cũng rất cao, làm cho người ta có cảm giác như xuyên qua. Năm mươi năm sau thời đại tiểu thuyết xuyên không thịnh hành thì loại tiểu thuyết này lại một lần nữa phát hoả. Thậm chí công ty trò chơi《 Quốc sắc 》còn mua một lượng lớn bản quyền các tác phẩm được hoan nghênh, chế tác chúng thành bối cảnh phó bản để người chơi tiến vào công lược, chiếm đóng.
Bỏ nhiệm vụ cưỡng chế qua một bên không nói, nhưng còn có chuyện cũng thật kỳ lạ. Theo lý thuyết bây giờ là năm 2055, hệ thống xây dựng đồ họa càng ngày càng chân thật, hòm dưỡng sinh [1] càng ngày càng được hoàn thiện hơn, không những không có tia phóng xạ làm hại thân thể, mà khi dùng nó thì lúc đi ngủ cũng cảm thấy tinh thần tốt hơn. Không có đạo lý nào lại xuất hiện tình huống “Tối đen” như vừa rồi.
7
[1] Hòm dưỡng sinh: hiểu đơn giản giống như túi ngủ công nghệ cao á, con người nằm bên trong kết nối với game thông qua sóng điện não. Chỉ tồn tại trong truyện thui, thế giới có công ty đang nghiên cứu game võng du toàn phần hay còn gọi là thực tế ảo nhưng chưa có kết quả, không phải cái kính thực tế ảo nha.
5
Tình huống này có chút quỷ dị. Tiết Bích Đào nhíu mày nghĩ. Chuyển tầm mắt tới nhiệm vụ cốt truyện: Bối cảnh là Càn Nguyên vương triều năm thứ ba, nhân vật người chơi xuyên qua là Nhị tiểu thư con vợ cả của Lễ bộ Thượng thư Tiết Thông. Tiết Bích Đào và tỷ tỷ song sinh Tiết Lục Ngạc cùng bị tuyển nhập cung.
Từ từ, bối cảnh này có chút quen thuộc.
Hình như hai ngày trước cô bạn tốt Tô Tiểu Nghiên đã từng ôm một quyển tiểu thuyết xuyên không tên là《 Tranh sủng? Chuyện nhỏ! 》tới tìm nàng, bởi vì phát hiện nữ chính xuyên qua đã khiến một nữ xứng phải chịu kết cục thê thảm, mà nữ xứng đó cũng tên là Tiết Bích Đào, cho nên nàng ấy tới để cười nhạo nàng.
Mục tiêu nhiệm vụ: Công lược [2] Hoàng đế, độ thuần thục kỹ năng tranh sủng đạt tới 100.
[2] Công lược: chiếm đóng, tấn công. Ở đây ý chỉ là tấn công, tán đổ được Hoàng đế.
Khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Trở lại trong trò chơi, thưởng một bộ trang bị cấp truyền kỳ tương đương với chức nghiệp.
Trừng phạt nhiệm vụ thất bại: Mạt sát sóng điện não.
2
… Ông, ông trời, giết chết sóng điện não? Chẳng phải là trở thành người thực vật. Khi nào thì trong trò chơi lại có loại trừng phạt độc ác như vậy.
Đây đã không phải là đùa dai với người chơi nữa rồi.
“Đương nhiên không phải là đùa dai rồi, hừ hừ.”
Một giọng nói trẻ con vang lên: “Người ta thật vất vả mới hoàn thành công việc, biến thành hồ ly để thả lỏng một chút, đang nằm trên cỏ phơi nắng thật tốt, ngươi tên cung tiễn thủ đáng chết này lại chạy tới bắn chết ta! Khi dễ ta biến thành động vật không có kỹ năng sao!”
“… Ngươi là?” Không phải chứ, nàng chỉ là muốn hoàn thành một nhiệm vụ giới hạn thời gian mà thôi, nhưng hình như lại chọc phải một nhân vật rất lợi hại rồi.
“Tiểu Tiểu, dùng cách nói của nhân loại các ngươi thì ta chính là hệ thống của trò chơi này.”
Tiết Bích Đào quẫn bách, còn cố gắng giải thích: “Này, ta cũng không có cố ý, ngươi xem ta còn chưa có thật sự giết ngươi. Nếu ngươi để ta bị giết chết trong trò chơi, liên bang pháp luật cũng sẽ không buông tha cho ngươi cùng phụ thân ngươi.”
Nói như vậy, người sáng tạo ra hệ thống này sẽ gọi là phụ thân.
Tự xưng là hệ thống tiểu đại nhân, lúc này giảm tức giận, xấu hổ nói: “Người ta cũng không có biện pháp nào, vốn dĩ chỉ là muốn xả giận một chút, ném ngươi vào phó bản, không nghĩ tới sóng điện não của ngươi tương khớp với sóng điện não trong một không gian khác, nên tự động bị lực từ trường hấp dẫn tới.”
“Ta vẫn còn nhỏ, sức lực cũng không lớn… Cho nên không kéo ngươi trở lại được.”
13
“Vậy khen thưởng cùng trừng phạt nhiệm vụ là chuyện như thế nào?” Sau ót Tiết Bích Đào liên tục chảy ra mồ hôi lạnh, truy vấn hỏi: “Ngươi có chắc là ta sẽ trở về được chứ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được?”
“Đương nhiên không thành vấn đề! Ngươi phải tin tưởng ta! Ai nha, trước mắt năng lực của ta chỉ đủ ở lại với ngươi mười phút, hiện tại đã đến giờ, ngươi phải tự mình cố lên nha!”
… Cố, cố em gái ngươi ý!
Nàng còn chưa kịp phát tiết, đã bị một cỗ lực kéo đi.
———
[*] Tinh thần của ông lão bán dầu đã nhắc đến trong Văn án:
Chuyện kể rằng, vào thời Bắc Tống (960-1127), có một cung thủ kỳ tài tên là Trần Nghiêu Tư (Chen Yaozi). Ông không bao giờ bắn trượt bất cứ mục tiêu nào, học trò của ông đã gọi ông với biệt danh “cung thủ thần tài”. Trần Nghiêu Tư vô cùng tự hào về khả năng của mình, và tin rằng ông chính là người bắn cung điệu nghệ nhất trên đời.
Một ngày, trong khi đang bắn tên, Trần Nghiêu Tư thu hút đám đông chú ý và bắt đầu tung hô tài năng của mình. Trong đám đông ấy có một ông lão bán dầu, ông ta chỉ lắc đầu và không lộ vẻ ấn tượng gì.
Ngạc nhiên trước thái độ của ông lão, Trần Nghiêu Tư hỏi: “Ông có thể làm được không?”
Ông lão trả lời: “Không”!
Trần Nghiêu Tư lại hỏi: “Ông nghĩ sao về tài bắn cung của tôi?”
Ông lão đáp lại: “Cũng được đấy, nhưng không có gì đặc biệt cả; tất cả chỉ cần luyện tập là có thể làm được”.
Điều này khiến Trần Nghiêu Tư không vui. Một trong những học trò của Trần nói với ông lão bán dầu: “Không ai có thể sánh với tài năng bắn cung của thầy tôi. Sao ông dám hạ thấp thầy tôi chứ?”
Đám đông ai nấy đều sửng sốt. Ông lão bán dầu quay sang TrầnNghiêu Tư và nói: “Điều đó cũng chẳng là gì cả. Tôi có thể làm được việc này nếu tôi đã luyện tập nó rất nhiều. Mọi kỹ năng đều đến từ việc luyện tập mà thôi”.
Không nói lời nào, ông lão lấy ra một cái bình, để nó trên mặt đất, và đặt một đồng xu có lỗ vuông ở giữa lên trên miệng bình. Rồi ông rót dầu từ chiếc gáo gỗ vào bình mà không để rớt một giọt dầu nào lên đồng xu ấy.
Nói xong, ông lão quay đi, để lại đám đông lặng nhìn nhau.
Lời nhận xét của ông lão bán dầu đã khiến Trần Nghiêu Tư vô cùng hổ thẹn về hành vi ngạo mạn của mình trước đó. Kể từ đó, Trần Nghiêu Tư trở nên khiêm tốn, hòa nhã và luyện tập bắn cung chăm chỉ hơn trước. Chẳng bao lâu sau, Trần Nghiêu Tư trở nên nổi tiếng không chỉ về tài bắn cung điêu luyện, mà còn về nhân cách của mình.
10