Kính Vị Tình Thương

Chương 265: Tình Khó Cầu Yêu Khó Giữ


Đọc truyện Kính Vị Tình Thương – Chương 265: Tình Khó Cầu Yêu Khó Giữ


Lạc Bắc, Ô Lan thành
Chiếu chỉ của đế vương truyền khắp tứ hải.
Nội thị: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Hoàng phu Tề Nhan mưu nghịch phạm thượng, tội không thể tha…nhưng niệm tình…từng là hoàng phu cao quý.

Theo luật thì không thể ban chết cho hậu vị…nhưng, tội chết có thể miễn…tội sống khó tha.

Vì thế phế truất thân phận hoàng phu, gạt bỏ công danh, phế làm thứ dân…đày vào lãnh cung, không chết…không được ra.

Khâm thử.”
Cát Nhã chậm rãi quỳ xuống đất, tiễn người truyền thánh chỉ.
Nội thị vừa mới rời đi thì Cổ Kỳ Ba Âm đã tới.

Hắn trực tiếp xốc lều của Cát Nhã lên, phớt lờ mọi người và đi thẳng đến trước mặt Cát Nhã.

Trước thân hình to lớn của Ba Âm, Cát Nhã có vẻ đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn, càng miễn bàn tới hai gã nội thị mà Nam Cung Tĩnh Nữ phái tới, lúc nào cũng ở phía sau Cát Nhã.
Cổ Kỳ Ba Âm nói tiếng thảo nguyên, hỏi: “Người phương nam tới đây làm gì?”
Cát Nhã không quan tâm đến cảm giác ngột ngạt tản mát từ người Ba Âm, nàng ngồi vững trên chiếc ghế tròn trong trướng, đổ hai ly sữa ngựa nóng hổi tiếp đón Ba Âm: “Ngồi xuống trước đi.”
Ba Âm ngồi đối diện Cát Nhã, nhưng hắn không uống ly sữa ngựa kia.

Đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Cát Nhã, cũng không hề chớp lấy một lần.

Cát Nhã chỉ cười cười, chậm rãi bưng sữa ngựa lên uống một ngụm, nhưng chỉ trong giây lát trong lòng nàng đã sinh kế.
Đã nhiều năm kể từ khi Cát Nhã rời khỏi thảo nguyên.

Trong khoảng thời gian đó, A Nỗ Kim tích cực bồi dưỡng tâm phúc, hiện giờ căn cơ của hắn đã không giống lúc trước.


Nếu hai bên thật sự đánh nhau, chưa biết ai thắng ai thua.

Cát Nhã vốn chỉ muốn giành một mảnh thiên địa cho nhi tử của nàng, còn bản thân nàng sẽ trở thành Tiết độ sứ bắc Cửu Châu, như vậy nhi tử của nàng cũng có thể bình an cả đời.

Vì vậy, tuy Cát Nhã hỏi mượn binh mã của Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không lại lần nữa dẫn binh lính phương nam qua biên giới, giẫm vào vết xe đổ của phụ thân năm đó.
Rốt cuộc thì, hiện giờ phần lớn người thảo nguyên ở Lạc Bắc đều là tộc nhân Đồ Ba bộ, còn Xanh Lê bộ và Duy Khả bộ cơ bản đã bị diệt sạch.
Sự xuất hiện của thánh chỉ này và Ba Âm khiến Cát Nhã thông suốt, một mưu kế mới đúng lúc nảy sinh.
Cát Nhã buông chén trà, môi đỏ khẽ mở, nàng đáp lại bằng tiếng thảo nguyên: “A Cổ Lạp đã xảy ra chuyện, người vừa tới chính là quan truyền lệnh phương nam.

Hắn nói: A Cổ Lạp mưu nghịch phạm thượng, đã bị trục xuất thân phận hoàng phu, giáng làm thứ dân giam trong lãnh cung, không chết không được ra.”
Cổ Kỳ Ba Âm trợn tròn hai mắt, hai bàn tay to tướng siết chặt đến nỗi phát ra tiếng “rắc”: “Chẳng phải trước kia ngươi nói với ta, an đạt của ta bình yên vô sự sao?!”
Cát Nhã hờ hững đáp: “Khi ta rời kinh thành thì A Cổ Lạp thực sự bình yên vô sự.

Ai biết chỉ mới có mấy tháng mà đã thành tù nhân đâu”
Hai chữ “tù nhân” hoàn toàn xuyên thủng sự kiềm chế của Ba Âm, chỉ thấy hắn tùy tiện vung tay, cái bàn gỗ dùng gỗ thô điêu thành bị lật tung.

Hai cung tì thạo võ đứng chắn trước mặt Cát Nhã, nhưng mà…đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ kỹ xảo gì cũng đều trở nên vô dụng.

Ba Âm thậm chí không dùng sức là đã có thể trực tiếp đẩy hai người ra, bàn tay to lớn nhanh chóng bóp lấy cổ họng Cát Nhã, trực tiếp nhấc người lên.
Ngón tay Ba Âm hơi dùng thêm lực, khuôn mặt Cát Nhã lập tức lộ ra vẻ thống khổ.
Ba Âm nghiến răng nói: “Ngươi gạt ta?” Trước kia Ba Âm và A Nỗ Kim đã nhận được tin báo từ người đeo mặt nạ, chờ Lạc Xuyên đóng băng, bọn họ sẽ âm thầm điều quân xuống phía nam.

A Nỗ Kim có một người dũng mãnh như Ba Âm làm tiên phong thì như hổ thêm cánh, bắt đầu tham vọng thâu tóm Trung Nguyên.

Còn Ba Âm thì lo lắng cho an nguy của Tề Nhan, hận không thể bay đến hoàng cung đại sát tứ phương cứu Tề Nhan ra, hai người vì vậy ăn nhịp với nhau, các quân sĩ cũng chờ xuất phát.
Trong lúc hết sức nghìn cân treo sợi tóc, Nạp Cổ Tư Cát Nhã quay về.

Nàng còn mang về tin tức mới nhất có liên quan tới Tề Nhan.

Nàng nói với Ba Âm rằng, Tề Nhan cũng không có xảy ra chuyện, nữ đế còn đang dốc hết sức bảo vệ A Cổ Lạp.

Vì để thuyết phục được Ba Âm, Cát Nhã còn phân tích: Nữ đế và A Cổ Lạp đã làm phu thê nhiều năm, đợi đến ngày nào đó nữ đế sinh ra nam hài thì đứa trẻ đó sẽ trở thành đế vương tiếp theo, như vậy huyết mạch của Xanh Lê hoàng tộc cũng có thể kéo dài…
Nếu lúc này ngươi và A Nỗ Kim xuất binh, thì không khác gì đẩy A Cổ Lạp vào hố lửa, vạn kiếp bất phục.
Chính vì lý do thoái thác như vậy, mới có thể khiến Ba Âm án binh bất động.
Mà A Nỗ Kim thấy muội muội mình mang về mấy người Vị Quốc, thậm chí còn là người vua ban cho, trong lòng cũng thầm ngờ vực.
Rốt cuộc thì A Nỗ Kim cũng là một trong những người năm đó chứng kiến thiết kỵ Vị Quốc san bằng thảo nguyên.

Nếu triều đình Vị Quốc có phòng bị, lại không có Ba Âm tiên phong…!A Nỗ Kim có chút bồn chồn trong lòng, lúc này chuyện điều quân xuống phương nam mới được gác lại.
Nhưng hôm nay, Ba Âm nghe Cát Nhã dùng thái độ như vậy thuật lại cho mình sự thật, trong lòng hắn vô cùng tức giận.
Ba Âm: “Hiện tại ta phải giết ngươi, sau đó đi cứu an đạt của ta.”
Cát Nhã dùng hai tay nắm lấy gan bàn tay Ba Âm, cố gắng hít một hơi, gian nan nói: “Thân là…đệ nhất dũng sĩ của Xanh Lê bộ, hiện giờ ngươi cũng muốn…giết nữ nhân cho hả giận sao?”
Cổ Ba Âm nổi gân xanh, sở trường của Cát Nhã chính là khống chế lòng người, nàng biết nói thế nào có thể chọc trúng tiếng lòng của người khác.

Quả nhiên chỉ sau mấy nhịp thở, Ba Âm ném Cát Nhã đi, may mà có hai cung tì khỏe mạnh đỡ được nàng.
Ba Âm thấy Cát Nhã còn cười thì càng giận dữ: “Đừng cho là ta thật sự không dám giết ngươi!”
Cát Nhã: “Mạng của ta nằm trong tay ngươi, chuyện này ta cũng không hoài nghi.

Nhưng mà ta có một kế, không những có thể cứu mạng A Cổ Lạp mà còn có thể giúp hắn thoát khỏi sự giam cầm của triều đình Vị Quốc, quay về thảo nguyên.

Ngươi có muốn nghe hay không?”
Ba Âm nhìn hai cung tì phía sau Cát Nhã, ánh mắt có vẻ cảnh giác.
Cát Nhã: “Không sao, các nàng không hiểu tiếng thảo nguyên.”

Ba Âm: “Nói! Lần này nếu ngươi còn dám gạt ta, ta sẽ mặc kệ cái danh dũng sĩ rồi giết chết ngươi.”
Cát Nhã: “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi nguyện ý hợp tác với ta…” Nói rồi, Cát Nhã dựng thẳng bàn tay lên, tay còn lại đặt lên vị trí trái tim: “Nạp Cổ Tư Cát Nhã ta thề với thiên thần, nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!”
Ba Âm hừ lạnh một tiếng, nói: “Tính mạng của an đạt ta không phải là thứ ngươi có thể đền, dùng linh hồn phụ thân ngươi thề cho ta!”
Cát Nhã nhìn Ba Âm, ngược lại nở một nụ cười quyến rũ, nũng nịu đáp: “Được~ theo ý ngươi.

Nếu ta vi phạm lời thề, hồn thiêng phụ hãn ta vĩnh viễn không yên.

Vậy được chưa?”
Lúc này Ba Âm mới thả lỏng cảnh giác: “Nói đi, muốn ta làm cái gì?”
Cát Nhã: “Thực sự thì chuyện này đối với ngươi mà nói cũng không khó, ta chỉ cần ngươi nghĩ cách giết chết A Nỗ Kim…”
Ba Âm: “Giết chết hắn thì có liên quan gì tới việc cứu an đạt của ta?”
Lòng Cát Nhã có chút khinh thường vì đầu óc Ba Âm đơn giản, nhưng trên mặt nàng không hề biểu lộ một chút nào, nàng kiên nhẫn giải thích: “Tộc Ngạch Nhật Hòa ta hiện giờ chỉ còn lại hai người là ta và A Nỗ Kim, chỉ cần giết chết hắn, mấy nhi nữ nhỏ tuổi kia của hắn sẽ không đủ căn cơ.

Ngươi được thừa kế sự uy mãnh của Tô Hách Ba Lỗ, chỉ cần ngươi kiên định đứng về phía ta thì vị trí Hãn Vương thảo nguyên…tất nhiên là của ta.

Đợi đến khi ta thống nhất thảo nguyên thì chúng ta có thể sánh ngang với triều đình nam Vị, đến lúc đó ta sẽ viết một lá thư cho Nam Cung Trăn Trăn, một lần nữa ký kết khế ước với nàng ta, điều kiện là phóng thích A Cổ Lạp hoặc là trao đổi con tin.

Chúng ta dùng trưởng tử của A Nỗ Kim đổi lấy A Cổ Lạp, có được không?”
Ba Âm nhíu mày: “Như thế phiền toái, nếu nữ hoàng đế kia giết an đạt nhà ta thì phải làm sao?”
Cát Nhã thầm mắng một tiếng “thất phu” ở trong lòng, tiếp tục nói: “Thánh chỉ đã nói rất rõ ràng, chỉ nhốt A Cổ Lạp lại mà thôi.

Thánh chỉ tương đương với chiếu lệnh của Hãn Vương thảo nguyên, tuyệt đối không dễ dàng sửa đổi.

Dùng sự an bình của Lạc Xuyên đổi lấy một phạm nhân, ta tin đám lão thần triều đình kia sẽ dốc hết sức thúc đẩy việc này.”
Không chờ Ba Âm mở miệng, Cát Nhã trách móc: “Đây là cách duy nhất cứu A Cổ Lạp, đừng có nghĩ tới chuyện đem quân đánh Vị Quốc, hiện tại đã là tháng mấy rồi? Băng đóng trên Lạc Xuyên sắp tan, đại quân căn bản không thể qua sông, chúng ta cũng không có thuyền.

Hơn nữa, một khi hai bên đánh nhau, A Cổ Lạp tất nhiên sẽ bị chém đầu, ngươi xúc động chỉ biết hại hắn! Đầu ta ở chỗ ngươi, nếu như không cứu được A Cổ Lạp, ngươi có thể giết ta bất cứ lúc nào!”
Ba Âm suy nghĩ thật lâu, gật đầu đồng ý.
Ba Âm: “Khi nào động thủ?” Ba Âm từng một mình vượt qua thiên quân vạn mã lấy đầu Ngạch Nhật Hòa, giết chết một tên A Nỗ Kim căn bản không nói chơi.
Cát Nhã: “Đừng vội, chờ tin của ta.”

Sau khi Ba Âm rời đi, Cát Nhã lộ ra nụ cười thắng lợi.
Nàng đã sớm giao hẹn với Nam Cung Tĩnh Nữ, chỉ cần A Nỗ Kim chết thì vị trí Tiết độ sứ bắc Cửu Châu sẽ vào tay nàng.

Như vậy thuận tiện lừa Ba Âm một lần, còn có thể không uổng một binh một tốt, thật là quá hay.
Cát Nhã lại dùng tiếng Vị Quốc nói với hai cung tì: “Truyền tin cho chủ tử các ngươi, mùng năm tháng sau ta sẽ lấy đầu A Nỗ Kim, mời nàng ban bố thánh chỉ trước, mệnh ta trở thành Tiết độ sứ bắc Cửu Châu tiếp theo.”
Cung tì: “Vâng…”
Khoái mã đưa thư cho nữ đế xuất phát rời khỏi Ô Lan thành.

Bên kia, Nam Cung Xu Nữ cũng thành công thuyết phục Dung Thái phi, dẫn Tiểu Điệp đang bệnh bước lên xe ngựa hồi kinh.
U Châu, Nam Cung Tố Nữ nghe được việc này thì cũng cùng thương nghị với Thượng Quan Võ, sau đó bước lên xe ngựa hồi kinh.
Tấu chương của hai vị Thái thú Hoài Nam và Tấn Châu đã đến trước một bước, được đặt trên ngự án của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc tấu chương hai vị Thái thú cầu tình cho Tề Nhan, lại sai người mở quyển vải có dấu tay của vạn dân ra.

Nhìn thấy vô số dấu tay được ấn trên đó, Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ lại ngày ấy khi nàng rời khỏi lãnh cung, ánh mắt Tề Nhan cứ dính chặt vào nàng.

Cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ cầm lòng không đậu, nàng buông ngự bút, rời khỏi Ngự Thư Phòng và trèo lên kiệu liễn.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Bãi giá Thái Miếu.”
Nội thị: “Khởi giá!”
– —
Mười sáu tên nội thị hợp lực đẩy cửa Thái Miếu ra, đối diện trục trung tâm nơi bắt mắt nhất chính là nơi thờ phụng bài vị của Nam Cung Nhượng.
Nam Cung Tĩnh Nữ mệnh nội thị đóng cửa Thái Miếu lại, ánh nến của trường minh đăng lại lần nữa thắp sáng đại điện.
Nam Cung Tĩnh Nữ quỳ xuống đệm hương bồ, đối diện với bài vị Nam Cung Nhượng, nước mắt nàng rơi như mưa, nàng bất lực gọi một tiếng: “Phụ hoàng…”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phụ hoàng, xin người nói cho ta, nữ nhi nên làm gì bây giờ? Nữ nhi bất hiếu, phụ hoàng…!Tại sao lại như vậy, phụ hoàng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Phụ hoàng…!Nữ nhi thật sự mệt lắm, hiện giờ ngồi lên vị trí này mới biết được giang sơn nặng như thế nào.

Phụ hoàng…nếu người trên trời có linh thiêng, xin người chỉ cho ta.

Ta…đến tột cùng nên làm gì bây giờ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.