Bạn đang đọc Kính Vị Tình Thương – Chương 263: Nhiều Năm Âm Thầm Khắc Gỗ
Thừa Triêu cung, rất nhiều thị vệ và cung nhân ra ra vào vào.
Có người nâng rương ra ngoài, có người thì cầm giấy chuẩn bị niêm phong cửa cung.
Chủ nhân cung điện đã trở thành tù nhân, cung điện xa hoa nhất nội đình cũng sắp mất đi phong thái của nó.
Rõ ràng đã là mùa xuân, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến người ta cảm thấy tiêu điều.
Nội thị cầm sổ sách kiểm kê đồ vật của Thừa Triêu cung như thường lệ, trước kia sau khi phò mã phủ bị cháy, nội đình đã sắp xếp lại sổ sách trong kho phủ, vật ngự tứ đều được ghi chép lại.
Bây giờ bọn họ cần kiểm kê từng rương một, sau đó mang đến Trân Bảo Các cất trữ, chờ ngày nào đó đế vương thiên ân ban cho những người khác.
Đối với việc niêm phong cung điện và kiểm tra sổ sách, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không có chỉ thị gì đặc biệt, cho nên nội đình đều thi hành theo quy củ.
Dường như…sau khi thánh chỉ trục xuất được ban ra, chuyện của Tề Nhan thật sự không còn tí liên quan gì đến nữ đế.
Ban đầu còn có không ít triều thần lo Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ “thu sau tính sổ”.
Rốt cuộc thì chuyện này bọn họ thật sự đã ép bức quá mức, nhưng vì xu thế tất yếu, các triều thần cũng không còn cách nào…
Sau khi bụi bặm lắng xuống, hai người dẫn đầu là Hình Kinh Phú và Lục Bá Ngôn có một người quay về nhà tiếp tục để tang.
Người còn lại thì bảo Trấn Quốc Công Lục Quyền bệnh cũ tái phát, bệnh tình trở nặng…không thể không đến đất phong của Trấn Quốc Công để hầu bệnh.
Rốt cuộc thì Trấn Quốc Công phủ hiện giờ chỉ còn lại một vị công tử, vị còn lại chính là công thần hộ quốc đã vì nước hy sinh thân mình, Lục Bá Ngôn thuận lý thành chương tránh đi mũi nhọn.
Nhưng tới phiên những người khác khổ.
Mấy ngày liên tục bọn họ đều thật cẩn thận, trước khi vào triều cũng phải sửa sang lại vẻ ngoài hai ba lần, rất sợ bị bệ hạ nắm lấy một chút sai lầm….
Nhưng tất cả bọn họ đều nghĩ sai rồi.
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không có ý định “trả thù”, sau khi hạ thánh chỉ, chuyện này dường như chưa từng xảy ra, tất cả như thường.
Nhưng có không ít người cẩn thận phát hiện, bệ hạ gầy hơn một chút, hơn nữa khí chất cũng trầm ổn hơn trước.
Đặc biệt là khi nàng ngồi ngay ngắn sau ngự án không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn triều thần dâng tấu, dáng vẻ ấy cực kỳ giống tiên đế đang độ tuổi xuân.
Chỉ cần ngồi ở chỗ đó đã tựa như một cây Định Hải Thần Châm, cho dù không nói lời nào thì các triều thần cũng không dám hó hé.
Trong ba ngày, hơn trăm người phân công kiểm kê, Thừa Triêu cung có rất nhiều vật ngự tứ.
Mà đồ dùng cá nhân của Tề Nhan, chỉ có gần một rương…
Ba bộ thường phục dùng để xuất cung du tẩu dân gian, còn có một rương gỗ đặt ở bên cạnh cái ghế dựa trong thư phòng.
Nói ra ai sẽ tin chứ?
Từng là phò mã của đích công chúa, sau này còn trở thành thần tử có chức quan cực cao, trèo lên vị trí hoàng phu cao quý, nhưng đồ vật của nàng vậy mà còn không lấp đầy một cái rương gỗ có kích cỡ bình thường…
Nói khó nghe một chút thì trong nội đình này tùy tiện bắt một cung nhân được chút sủng ái, e rằng của cải của hắn còn nhiều hơn vị hoàng phu này.
Nội thị cất sổ sách, mang vật ngự tứ đến Trân Bảo Các.
Bọn thị vệ thì đi dán giấy niêm phong từng cung điện.
Cung nhân lúc trước của Thừa Triêu cung thì bị đày đến Hoán Y cục làm việc nặng.
Thái giám quản lý Nội đình ty sai người nâng cái rương này tới Cam Tuyền cung, khi Nam Cung Tĩnh Nữ hạ triều về cung nghỉ ngơi thì đã là buổi xế chiều.
Thái giám chưởng quản: “Nô tài Hoàng Hữu Tài chưởng quản Nội đình ty tham kiến bệ hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đứng lên đi.”
Thái giám chưởng quản: “Tạ bệ hạ.
Khởi bẩm bệ hạ…đây là vật tư thu giữ từ Thừa Triêu cung, đặc biệt mời bệ hạ xem qua rồi định đoạt.”
Nam Cung Tĩnh Nữ hơi cau mày, lời trách móc tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Nàng có chút tức giận vì những cung nhân này tự tiện niêm phong Thừa Triêu cung, nhưng ngẫm lại thì quy củ của nội đình từ trước đến nay đã như thế, nếu nàng không có đặc biệt phân phó gì thì cách làm của bọn họ không có gì không ổn.
Hơn nữa, chuyện có liên quan tới Tề Nhan…giống như một vết thương lòng, Nam Cung Tĩnh Nữ không dám đụng vào, càng không dám nghĩ đến.
Nàng nhìn cái rương không có gì nổi bật trước mặt, vốn định lệnh người của Nội đình ty nâng đi, nhưng cuối cùng chỉ vẫy vẫy tay.
Thái giám chưởng quản: “Vâng.”
Nơi này, chính là toàn bộ gia sản của Tề Nhan ở nội đình nhiều năm qua.
Nam Cung Tĩnh Nữ biết, tài sản riêng của Tề Nhan tuyệt đối không chỉ có nhiêu đó.
Nàng ấy còn có một Tứ Phương tiền trang vô cùng giàu có, nhưng trước sau chi viện cho triều đình hai lần, e rằng cũng không còn thừa bao nhiêu.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi một mình hồi lâu mới đứng dậy đi đến trước cái rương và xốc nó lên.
Trên cùng là một cái tay nải, mở ra cũng chỉ có ba bộ thường phục, còn lại phía dưới là hai bức tranh chữ, ba quyển sách và vài món đồ lặt vặt không đáng chú ý.
Trong góc có một hộp gỗ tinh xảo hấp dẫn tầm mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng lấy hộp gỗ ra, phân lượng của nó hơi nặng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cầm lấy và xốc hộp lên, khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, hốc mắt Nam Cung Tĩnh Nữ dần ươn ướt.
Trong hộp đều là tượng gỗ, cái nào cái nấy đều là hình heo con ngây thơ đáng yêu, tròn vo vui vẻ lại hàm hậu.
Đây chẳng phải là cầm tinh của nàng sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ đưa tay vào hộp gỗ, ngón tay khẽ run, nhưng có làm thế nào cũng không dám chạm tới tượng gỗ, dường như có một vách ngăn vô hình đang ngăn cản nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ cứ như vậy cầm hộp gỗ, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Bên cạnh hộp gỗ là một con dao dùng để điêu khắc, chuôi dao bị vải bố trắng quấn lại một cách cẩn thận.
Nếu nhìn độ mòn của mảnh vải này thì nhất định sẽ nhận ra có một bàn tay từng nắm chuôi dao ma sát vô số lần, mới có thể làm vải dệt trở nên cũ như vậy.
Nước mắt từ khóe mắt tràn ra, chảy xuống.
Hơi nước mờ mịt phản chiếu dáng vẻ quật cường của Tề Nhan sau khi bị nàng quất roi, ngực Nam Cung Tĩnh Nữ truyền ra âm thanh tan nát cõi lòng.
Đã quá muộn…
Có rất nhiều chuyện, khi nàng biết đều đã quá muộn.
Giết người chẳng qua là để đầu rơi xuống đất.
Nếu Tề Nhan thật sự tàn nhẫn và nguy hiểm như những gì nàng mắng nàng ấy…nàng ấy cần gì phải trở về?
Nàng ấy có thể nhân cơ hội đến Hoài Nam để xa chạy cao bay, dựa dẫm vào Tứ Phương tiền trang, trời đất bao la, cũng đủ để nàng ấy tiêu dao cả đời!
Hơn nữa, nàng ấy vẫn là cô nhi của hoàng tộc thảo nguyên, cũng có thể thừa dịp Lạc Xuyên đóng băng mà trực tiếp lén quay về Lạc Bắc, dùng tiền của Tứ Phương tiền trang mua sắm quân giới, có địa vị sánh ngang với triều đình…
Nhưng mà nàng ấy không làm vậy.
Nàng ấy lấy của cải nàng ấy khổ tâm kiếm được tới cứu triều đình, thậm chí không muốn để nàng biết chủ nhân của Tứ Phương tiền trang là ai.
Nếu không có sách lược của nàng ấy thì nửa giang sơn Vị Quốc đã gặp nguy, căn bản không có khả năng lấy lại Hoài Nam một cách dễ dàng như vậy.
Dẫu nàng cho nàng ấy một xe hoàng kim để nàng ấy rời đi, nhưng nàng ấy cũng không có đi…
Căn bản những lời nàng nói đều sai: Muốn nhìn thấy dáng vẻ nữ nhi của kẻ thù đau khổ.
Mà là nàng ấy…trở về trả nợ, món nợ giữa Tề Duyên Quân và Nam Cung Trăn Trăn!
Tề Nhan giao cho nàng mạng của nàng ấy, đổi lại là…!tra tấn và nhục nhã.
Nàng không nên đánh nàng ấy, nàng ấy ngay cả mạng sống đều có thể không cần thì sao có thể chịu nhục nhã và tra tấn như vậy?
Nam Cung Tĩnh Nữ ôm chặt hộp gỗ vào lòng, trước mắt hiện lên từng chuyện cũ giữa nàng và Tề Nhan.
Lần đầu tiên các nàng gặp gỡ, khoảnh khắc nàng ấy vén khăn voan lên…mỗi khi nàng vô cớ gây rối, nàng ấy bất đắc dĩ lại sủng nịch mỉm cười…
Còn có, lần đó sau khoảng thời gian dài chiến tranh lạnh, nàng ấy đưa một thỏi mực cũ làm quà sinh thần nhưng bị nàng xem nhẹ, muốn nói lại thôi.
Một tay Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt hộp gỗ trên ngực, bàn tay khác bắt lấy cái rương, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, tiếng khóc kìm nén cũng vang lên.
– —
Bãi giá lãnh cung!
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi dựa trên kiệu liễn, trên đùi là cái hộp gỗ đó: “Bãi giá lãnh cung!”
Nội thị khó xử nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, chậm chạp không truyền chỉ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Bãi giá lãnh cung!”
Nội thị: “Bệ hạ…nơi đó đen đủi, mặc dù người muốn đi thì cũng xin cho bọn nô tài đi dọn dẹp trước.
Lỡ như có cái gì va chạm bệ hạ, nô tài có một trăm cái đầu cũng không đủ chém.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Bãi giá lãnh cung!”
Nội thị: “…Tuân chỉ.
Khởi giá…lãnh cung.”
– —
Xuống kiệu liễn, Nam Cung Tĩnh Nữ phân phó: “Các ngươi chờ ở bên ngoài, một mình trẫm vào là được.”
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không biết Tề Nhan bị nhốt ở gian cung điện nào, may mà mấy ngày trước đây trời đổ mưa, nàng lần theo dấu chân trên bùn đi tới một cung điện trong góc.
Triều phục đẹp đẽ quý giá của đế vương bị bùn làm dơ, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không chút nào để ý, một đường chạy nhanh.
Khi tới gần cung điện nơi Tề Nhan ở, bước chân của nàng ngược lại chậm dần.
Chỉ còn một bước nữa, nhưng nỗi xúc động trước đó đã bị sự hổ thẹn và sợ hãi thay thế, Nam Cung Tĩnh Nữ không biết nên đối mặt với Tề Nhan thế nào…
Cốc Nhược Lan: “Uống thuốc đi!”
Bên này, Cốc Nhược Lan bưng chén thuốc bước ra từ thiên điện, nơi bị nàng đổi thành phòng sắc thuốc.
Khi nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng không ngờ trong lãnh cung còn có người khác.
Rất nhanh nàng đã nhận ra Cốc Nhược Lan, lập tức che giấu sự yếu đuối, lạnh mặt hất cằm.
Cốc Nhược Lan kinh hô một tiếng, quỳ xuống đất: “Dân nữ tham kiến bệ hạ.”
Tề Nhan đang nghỉ ngơi trong phòng lập tức mở mắt, nàng quay đầu nhìn thẳng về phía cửa sổ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nàng ấy thế nào?”
Cốc Nhược Lan: “Hồi bệ hạ, hoàng…Tề Duyên Quân đã khá hơn nhiều, ta…thảo dân đang chuẩn bị mang thuốc tới.”
Nghe một nữ tử xa lạ gọi tên Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không quen, lạnh lùng nói: “Cùng nhau đi.”
Cốc Nhược Lan: “Vâng.”
Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa điện bị đẩy ra, ập vào mặt là mùi ẩm mốc.
Mặc dù mỗi ngày Cốc Nhược Lan đều sẽ đốt chút ngải thảo xông nhà ở, nhưng lãnh cung lâu năm không được tu sửa lại thiếu nhân khí, vì thế đồ dùng đều bị mốc meo, không thể xua tan trong thời gian ngắn.
Cũng may Cốc Nhược Lan cần mẫn, nàng quét tước giúp tẩm điện không nhiễm một hạt bụi, ngược lại có vẻ cũ kỹ, lịch sự tao nhã.
Nam Cung Tĩnh Nữ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Điều nàng sợ nhất chính là bước vào nơi này lại thấy Tề Nhan đầy thương tích, rúc vào một góc dơ bẩn, nếu vậy nàng sẽ càng hận chính mình.
Cốc Nhược Lan đặt chén thuốc lên cái bàn cạnh mép giường Tề Nhan: “Uống…thuốc.”
…Nụ cười của Cốc Nhược Lan cứng đờ, ở chung lâu như vậy nhưng nàng chưa từng thấy dáng vẻ này của Tề Nhan.
Tuy thần sắc ốm yếu, nhưng đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia sáng ngời, không hề tĩnh mịch giống như lúc trước.
Cốc Nhược Lan kích động không nói nên lời, tựa đắng, tựa chua…
Cốc Nhược Lan: Nếu như nàng ấy…có thể liếc mắt nhìn nàng như vậy thì tốt biết bao.
Tề Nhan không chú ý tới Cốc Nhược Lan, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ thì trông thấy toàn bộ.
Thấy Cốc Nhược Lan giống như bị điểm huyệt đạo, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm Tề Nhan, trực giác của nữ nhân nói cho nàng: Việc này cũng không đơn giản.
Tuy rằng trong lòng vô cùng hổ thẹn, nhưng ánh mắt của Nam Cung Tĩnh Nữ cũng thay đổi….