Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 54 – Cà phê áo tím – Chương 5
Quỳnh Như “trả lời thắc mắc” của Hải quắn bằng câu:
– Từ ngày mai trở đi bạn khỏi đến học chung với mình nữa!
Hải quắn chưa bị trời sập trúng đầu bao giờ. Nhưng nếu trời từng sập trúng đầu nó thì chắc cũng không làm đầu óc nó kêu ong ong đến thế.
Nó hoang mang hỏi lại, hoàn toàn không tin cái tai nào trong hai cái tai của mình:
– Bạn nói gì vậy?
Quỳnh Như tỉnh khô, thậm chí lần này nó cố tình nói thật chậm để ý nghĩa của câu nói có thể ngấm vô đầu Hải quắn:
– Mình nói là bạn không cần đến học chung với mình nữa.
– Sao vậy? – Môi Hải quắn run run – Bạn giận tôi chuyện gì hở?
– Làm gì có!
– Chứ tại sao? – Hải quắn nuốt nước bọt, miệng nó tự dưng khô khốc – Hay mẹ bạn…
– Bạn đừng có suy diễn lung tung. – Quỳnh Như nhún vai – Mẹ mình hổng có cấm cản gì hết á.
Thế thì tại sao? Lần này câu hỏi bật ra trong óc Hải quắn. Nó tự đưa ra hàng loạt cách giải thích, chán nản chẳng thấy cách nào hợp lý.
Hay là con nhóc Quỳnh Dao đã khai huỵch toẹt cái tội “dốt” của mình khiến Quỳnh Như không muốn làm bạn với một đứa mít đặc? Có lẽ không phải. Quỳnh Dao đã thề thốt long trọng với nó rồi (mặc dù mới thề có… nửa câu), chắc con nhóc không nuốt lời thề dễ dàng như vậy. Nhưng thế thì tại sao?
Hải quắn cứ “tại sao” hoài. Nó “tại sao” suốt trên đường về, chân cẳng nặng như đeo chì, lần đầu tiên nó thấy mình đạp xe mà mồ hôi ướt đẫm như đang leo núi.
Quãng đường từ nhà Quỳnh Như đến nhà Hải quắn khá xa, đủ cho nó nghĩ ra mười lăm lý do khác nhau trước khi về đến nhà. Chỉ tiếc là chẳng lý do nào có thể cắt nghĩa thái độ của Quỳnh Như một cách thuyết phục.
Sở dĩ như vậy là vì Hải quắn không tính tới lý do thứ mười sáu: một tuần nay môn công nghệ đột nhiên thay đổi giáo viên phụ trách.
Thầy Quýnh về thế chỗ thầy Khuê, thế là con nhỏ Quỳnh Như mất hứng với môn học này luôn.
Nếu tinh ý con nhà Hải quắn phải biết nhỏ bạn nó tự dưng say mê một môn học khô khan như môn công nghệ dứt khoát phải có nguyên nhân lắt léo bên trong. Chính vì con nhỏ thích ông thầy cho nên nó mới thích luôn môn ông thầy dạy chứ suốt ngày nghiên cứu đất đai, phân bón có gì đâu mà thích.
Trong mắt Quỳnh Như, thầy Khuê thông thái nhất trường, ăn mặc lịch sự nhất trường, giọng nói ấm áp nhất trường và dĩ nhiên là… đẹp trai nhất trường. Ngay từ đầu năm học, nó đã “để ý” thầy rồi và nó tự nhủ nó sẽ cố làm vui lòng thầy. Một mình nó làm vui lòng thầy chưa đủ, nó gạ thêm Hải quắn để ít ra thầy cũng có được hai “đệ tử ruột”. Quỳnh Như tự giao nhiệm vụ cho mình như thế, vì nó thấy lũ bạn trong lớp có vẻ thờ ơ với môn công nghệ của thầy quá.
Nếu có óc quan sát nhạy bén như tác giả, con nhà Hải quắn sẽ thấy mỗi khi được thầy Khuê khen ngợi trước lớp, đôi má nhỏ Quỳnh Như ửng lên như cánh hoa đào còn đôi mắt thì long lanh như có hai giọt nước vừa rơi vào trong đó. Được điểm cao ai chẳng thích, được thầy cô khen ai chẳng hân hoan, nhưng chỉ được điểm cao môn công nghệ và được thầy dạy môn công nghệ khen thì mặt mày nhỏ Quỳnh Như mới rạng rỡ đến thế thôi.
Hải quắn không hiểu được điều đó, cho nên sau khi thắc mắc về chuyện Quỳnh Như không cho nó tới nhà học chung, nó lại tiếp tục ngạc nhiên thấy điểm kiểm tra môn công nghệ của nhỏ bạn nó ngày càng tụt luốt.
Hồi thầy Khuê còn dạy môn này, kiểm tra miệng, kiểm tra viết hay kiểm tra thực hành, Quỳnh Như bao giờ cũng đạt điểm 10. Thầy Khuê đi, thầy Quýnh về, điểm số của Quỳnh Như tụt xuống 8, rồi từ từ còn 7, còn 6, gần đây nhất nó làm bài chỉ được có 4 điểm, y như xe đang leo dốc mà bị tuột xích vậy.
Tổ trưởng Lan Kiều sốt ruột quá:
– Có chuyện gì thế, Quỳnh Như?
– Có chuyện gì đâu!
– Bạn đang là tấm gương về môn công nghệ…
– Gương cũng có lúc mờ chứ!
Quỳnh Như đáp ngang phè, không để tổ trưởng của nó nói hết câu khiến con nhỏ Lan Kiều há hốc miệng.
Nếu trước đây chuyện Quỳnh Như được thầy Khuê biểu dương được cả lớp coi là một hiện tượng thì bây giờ chuyện nó bị thầy Quýnh trách mắng lại khiến tụi bạn xôn xao, đặc biệt là mấy đứa trong ban cán sự lớp.
Lớp phó kỷ luật Minh Trung bứt tóc:
– Chuyện gì vậy ta?
Lớp trưởng Xuyến Chi tặc lưỡi:
– Ờ, lạ thật đấy! Mình hỏi Lan Kiều, Lan Kiều cũng chẳng biết đầu cua tai nheo ra làm sao.
Minh Trung hiến kế:
– Hay mình gặp Hải quắn điều tra thử xem!
– Bạn Hải chẳng biết gì đâu! – Nhỏ Hạnh lắc đầu.
Lớp phó kỷ luật quay sang lớp phó học tập:
– Thế Hạnh biết nguyên nhân à?
– Mình nghĩ là mình biết. Nhưng chuyện chẳng có gì nghiêm trọng hết á.
Đôi lông mày của Minh Trung xếp thành một đường thẳng:
– Quỳnh Như học hành tụt luốt thế mà không nghiêm trọng à?
– Chỉ môn công nghệ thôi. – Nhỏ Hạnh nhỏ nhẹ – Nhưng mình tin chẳng bao lâu nữa, thái độ học tập của Quỳnh Như sẽ khác. Dĩ nhiên không xuất sắc được như cũ, nhưng sẽ khá lên.
Nhỏ Xuyến Chi tò mò:
– Nhưng nguyên nhân là gì thế, Hạnh?
Nhỏ Hạnh tủm tỉm:
– Mình không nói đâu. Mình chỉ phỏng đoán thế thôi, không biết có chính xác không.
Nhỏ Hạnh nói vậy để thoái thác mấy đứa trong ban cán sự.
Khi Quý ròm và Tiểu Long hỏi, nó chẳng buồn giấu giếm:
– Tại thầy Quýnh thay thầy Khuê nên Quỳnh Như chán học môn công nghệ thôi!
– Ai bảo Hạnh vậy? – Quý ròm sửng sốt.
Còn Tiểu Long thì quẹt mũi lia lịa:
– Có chuyện đó thật sao?
– Quỳnh Như xưa nay vẫn như vậy mà. – Nhỏ Hạnh mỉm cười – Chỉ tại các bạn không để ý.
Trước vẻ mặt nghệt ra của hai bạn, nhỏ Hạnh thong thả đặt câu hỏi:
– Long và Quý nhớ lại đi, hồi lớp tám bạn Quỳnh Như học chăm nhất môn gì?
– Trời đất! – Cả hai cái miệng cùng kêu lên – Làm sao tụi này nhớ nổi.
– Đó là môn thể dục của thầy Đoàn.
Sau một thoáng nhíu mày, Tiểu Long gục gặc đầu:
– Ờ, ờ, đúng rồi.
Quý ròm cười he he:
– Chỉ vì thầy Đoàn đẹp trai.
Nhỏ Hạnh tiếp tục:
– Năm lớp chín…
Lần này, nhỏ Hạnh chưa nói hết câu, Quý ròm đã đáp ngay:
– Quỳnh Như học chăm nhất môn sinh vật.
Tiểu Long ngó bạn:
– Tại thầy Chiến đẹp trai hở mày?
– Mày thông minh lắm, mập. – Quý ròm khen bạn – Thú thật tao cũng chẳng nhớ năm ngoái Quỳnh Như chăm nhất môn gì, chỉ nhớ thầy Chiến trông bảnh trai nhất trong các giáo viên dạy lớp mình, nên đoán mò thế thôi.
Quý ròm liếc nhỏ Hạnh:
– Tôi đoán vậy đúng không, Hạnh?
– Ờ. – Nhỏ Hạnh gật đầu.
– Hạnh hay ghê! – Tiểu Long nhìn nhỏ bạn, thán phục – Chuyện thầm kín như vậy làm sao Hạnh biết được nhỉ?
– Thầm kín gì đâu! – Nhỏ Hạnh chớp mắt – Tại ở lớp Quỳnh Như gần như không chơi thân với ai nên chẳng bạn nào biết thôi.
– Thế Hạnh thân với Quỳnh Như từ hồi nào vậy? – Quý ròm trêu, thực sự thì nó đâu có nhìn thấy nhỏ Hạnh và Quỳnh Như thân thiết với nhau bao giờ.
– Thân thì không đến mức thân. Nhưng kể từ hồi Hạnh và Long phát hiện Quý đến nhà Quỳnh Như để dạy kèm cho Quỳnh Dao thì Hạnh và Quỳnh Như qua lại nhiều hơn. Hai đứa bọn Hạnh có đi chơi với nhau mấy lần.
– Và Quỳnh Như tâm sự với Hạnh về thầy Chiến? – Tiểu Long giương mắt ếch.
– Không.
Nhỏ Hạnh lắc đầu, rồi nó chép miệng kể:
– Sở dĩ Hạnh biết vì có lần Hạnh và Quỳnh Như đang chạy xe ngoài phố, Quỳnh Như bỗng reo lên “Hạnh nhìn ngôi trường đằng kia kìa”. Gần đó có một ngôi trường cấp một thật. Hạnh nhìn, nhưng chẳng thấy điều gì khác lạ. Hạnh ngơ ngác “Ờ, mình thấy rồi. Nhưng có gì đặc biệt đâu!”. “Thế mà không đặc biệt à? Hạnh nhìn cái tên trường ấy!”. Hạnh nhìn tên trường, vẫn ù ù cạc cạc: “Đặc biệt gì đâu!”. “Trường này tên là Minh Chiến”. Hạnh nhìn bảng tên trường, thấy đúng là trường cấp một Minh Chiến thật, nhưng vẫn không hiểu tại sao Quỳnh Như lại hào hứng đến thế. Mãi đến khi Quỳnh Như nói “Tên của thầy Chiến dạy sinh vật đó. Tên thầy là Lê Minh Chiến mà, Hạnh quên rồi hở?” Hạnh mới vỡ lẽ: “Ủa, bạn thích thầy Chiến lắm sao?”. Quỳnh Như đáp rất hồn nhiên “Ờ, thầy Chiến đẹp trai nhất trường”…
Tiểu Long giơ hai tay lên trời:
– Trời đất cha mẹ ơi! Cái con nhỏ này!
– Bó tay nó luôn! – Quý ròm trợn mắt – Lớn tồng ngồng rồi mà y như học trò cấp một!
Nhỏ Hạnh thản nhiên:
– Từ đó Hạnh suy ra tại sao hồi lớp tám, Quỳnh Như học môn thể dục của thầy Đoàn siêng đến thế. Năm nay, lại bất ngờ học giỏi môn công nghệ…
Quý ròm láu lỉnh:
– Còn Hạnh học giỏi đều các môn, chứng tỏ trong mắt Hạnh thầy nào cũng đẹp trai.
– Hạnh đập Quý bây giờ!
Tiểu Long lo lắng:
– Thế bây giờ Quỳnh Như nhất định bỏ bê môn công nghệ à?
– Không có đâu! – Nhỏ Hạnh nhún vai – Việc thay đổi giáo viên chỉ làm Quỳnh Như chán học một thời gian thôi!
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, ngập ngừng:
– Thế chẳng lẽ Quỳnh Như “rung động đầu đời”…
– Không phải đâu! – Nhỏ Hạnh nhíu mày – Hạnh nghĩ Quỳnh Như thích các thầy đẹp trai cũng như các cô gái hâm mộ David Beckham hay Kaka vậy thôi. Người ta chọn các ca sĩ, diễn viên điện ảnh hay cầu thủ bóng đá làm thần tượng. Còn thần tượng của Quỳnh Như là các thầy cô.
Quý ròm trề môi:
– Cô đâu mà cô! Chỉ toàn thầy thôi à.
Câu bắt bẻ của thằng ròm làm nhỏ Hạnh tắt đài ngay tút xuỵt. Nó biết mình nói hớ khi dùng chữ “các thầy cô”. Nó cũng biết thằng ròm biết nó lỡ lời nhưng vẫn cố trêu nó để nó tức chơi.
Nhưng nhỏ Hạnh đâu có thèm tức.
Nó chỉ khựng lại một chút thôi, rồi nguýt Quý ròm một cái, nó thong thả nói:
– Mấy bạn yên tâm đi! Chẳng có gì lớn chuyện đâu!