Kính vạn hoa - Tập 47 - Ngủ quên trên đồi

Chương 9


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 47 – Ngủ quên trên đồi – Chương 9


Chương 9.
Đúng là Quý ròm đang nhớ nhỏ Hường.
Nó chẳng còn ở lại làng này mấy ngày. Trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại, nó muốn ôn bài cho học trò nó thật nhiều. Nhưng xem ra hôm nay nó không thể xuống xóm Dưới được. Từ sáng đến giờ, nó ngồi dán lại chiếc lá mà người cứ nhấp nhổm như ngồi trên lò than.
Quý ròm chạy ra chạy vô mấy lần, thấy trời vẫn thế. Mưa lớn, lại gió nữa. Gió thổi vù vù, đến nỗi những ngọn tre trước cổng cứ vặn mình răng rắc và oằn đi theo mọi hướng.
Quý ròm biết sáng nay anh em thằng Thời cũng đang ngóng nó. Nhưng nó kèm học cho anh em thằng Thời đã lâu, chương trình học nó đã ôn cho hai đứa này gần hết. Chỉ có nhỏ Hường là chưa học được bao nhiêu, chỉ mới mấy ngày. Vậy mà bây giờ trời lại mưa lớn ơi là lớn.
Trời tầm tã thế này, chắc sáng nay nhỏ Hường không lên đồi lượm củi khô được. Quý ròm bần thần nghĩ. Nhưng nếu nó ra đi từ lúc tinh mơ rất có thể lúc này nó đnag rét run ở đâu đó trên đồi cũng nên. Nó có biết tìm chỗ nấp không nhỉ? Quý ròm cảm thấy lo lắng, rồi nó tự trấn an bằng cách tự trả lời: Hồi sáng trời ẩm ướt như thế chắc nhỏ Hường không dám ra khỏi nhà. Nếu nó định đi thì thế nào mẹ nó và anh nó cũng ngăn cản…
Quý ròm nghĩ lan man, lòng nặng trĩu. Nó lại nhìn ra ngoài trời, rầu rĩ thấy trời mưa mỗi lúc một to. Chả biết ông trời buồn chuyện gì mà ông trời khóc to quá làm nó muốn khóc theo. Trong một lúc, Quý ròm không hay tâm trí nó đang từ từ rời bỏ nó để lén lút lang thang xuống xóm Dưới. Chỉ đến khi Tiểu Long hét giật:
– Mày dán cái kiểu gì thế?
Quý ròm mới giật mình ngó xuống, tẽn tò khi thấy nãy giờ nó dán lộn tùng phèo.
– Ờ… ờ…
– Mày làm sao vậy hả ròm?
Tiểu Long hỏi khơi khơi nhưng Quý ròm vẫn đủ thông minh để đọc thấy sự chế nhạo trên bộ mặt làm ra vẻ ngô nghê của thằng này.
-Tao có làm sao đâu.
Quý ròm ậm ừ đáp, cảm thấy đầu cổ nóng ran như vừa vớt ra từ một nồi nước sôi. Rồi như để cho qua phứt cái đề tài khó nói này, nó làu bàu lảng sang chuyện khác.
-Chừng nào trời mới ngớt mưa hả mày?
Tiểu Long không trả lời thẳng câu hỏi của bạn. Nó nói:
– Nhỏ Hường không ngóng mày đâu. Nó biết trời mưa như trút thế này, chẳng ai lại liều lĩnh mò ra khỏi nhà.
Quý ròm ngước nhìn bạn. Nhưng trái với sự chờ đợi của Tiểu Long, Quý ròm không nói “Tao đập mày nghe mập!”. Nó chỉ băn khoăn:
– Thế tụi nhóc chăn bò dưới chân đồi Cắt Cỏ thì sao? Cả thằng Lượm nữa?
– Tụi nó sẽ đánh bò về bây giờ.
Tiểu Long nói chắc như đinh đóng cột. Nhác thấy vẻ nghi ngờ của Quý ròm, Tiểu Long tính nói thêm nhưng nó chưa kịp mở miệng, đã thấy thằng Lượm chìa ra bộ mặt tím tái chỗ cánh cửa bếp, rên rẩm bằng đôi môi xám ngoét:
– Ui da, lạnh quá!
Quý ròm nhìn thằng nhóc, thương hại nói:
– Mày nấu nước sôi tắm đi Lượm. Coi chừng mày bịnh đó.
– Em tắm rồi. Em về nãy giờ mà. – Lượm đáp và bước hẳn lên nhà trên, bây giờ tụi Quý ròm mới nhìn thấy thằng nhóc quấn thêm một chiếc mền quanh người.
Tiểu Long cau mày:
– Ở xóm Dưới mưa to lắm hả Lượm?
– To lắm. – Lượm ngồi xuống ghế – Bãi thả bị ngập hết rồi. Con lộ đất nối liền xóm Trên và xóm Dưới cũng ngập mất một đoạn gần chỗ nhà thằng Hiện.
Quý ròm giật thót:
– Thế dưới đó có nhà nào bị ngập không hở mày?
– Hiện giờ thì chưa. Nhưng nếu trời cứ tiếp tục mưa thế này thì hổng biết sao.
Lượm vừa đáp vừa kéo chiếc mền lên lau tóc khiến Tiểu Long nhăn hí:
-Làm gì xát tới xát lui nhìn thấy ghê quá vậy mày. Hổng lẽ mày không phân biệt được chiếc mền và chiếc khăn hả Lượm?
*
* _ *
Trời vẫn tiếp tục mưa suốt đêm. Nằm trong nhà, tụi Quý ròm lắng tai nghe gió ***g lộng rượt quanh trên ngọn tre. Rất nhiều gió. Quý ròm nghe gió hú từ nhiều hướng, chúng hăng hái chơi trò đuổi bắt nhau trong mưa và khi va mạnh vào nhau, mái tranh sau bếp lập tức tốc lên dập xuống rầm rầm như có ai đang khởi động một chiếc máy đập lúa khổng lồ.
Cả nhà gần như không ai ngủ. Tiểu Long và Quý ròm nằm một chốc rồi sốt ruột bật dậy, chạy xuống nhà sau phụ chú Năm Chiểu buộc các dây thừng quanh gốc cột. Dây thừng nối với kèo nhà, chú Năm Chiểu bảo gió mạnh như thế, nếu không chằng lại, mái nhà sẽ bị gió thổi bay mất.
Tắc Kè Bông và thằng Lượm cũng lăng xăng chạy lên chạy xuống, xê bao khoai qua bên trái, nhích bao lúa qua bên phải để tránh những chỗ dột.
Ở thành phố, Quý ròm chưa bao giờ trải qua cảnh này. Nó thấp thỏm nhìn thím Năm Sang, bồn chồn hỏi:

– Lũ về hả thím?
– Chắc vậy. – Thím Năm Sang thở dài – Mọi năm vẫn có lũ lụt nhưng thường vào khoảng tháng mười. Năm nay lũ lụt đến sớm, lại thêm giông bão…
Quý ròm khoe hiểu biết:
– Chắc do ảnh hưởng của hiện tượng El Nino, El Nina gì đó. Cũng có thể do nạn phá rừng tràn lan.
Bên ngoài, gió thôi réo trên ngọn tre, mưa cũng tạm thời ngớt hạt nhưng nước vẫn tiếp tục dâng cao.
Đến nửa đêm thì nước bắt đầu róc rách tràn vào nhà bếp. Mọi người bì bõm khuân đồ đạc lên nhà trên, bao bị chiếu cói thúng mủng cả đòn kê không thiếu thứ gì, hì hà hì hục suốt đêm. Cả con bò ở chuồng sau cũng được thằng Lượm dắt vào nhà. Nó mọi ruột cây rơm, ôm vào mớ rơm khô để lót chỗ cho chú bò sưởi ấm. Bầy gà thường ngày lích chích kiếm mồi ở sau vườn, bây giờ cũng chen chúc đậu thành hàng co ro trên nóc tủ.
Quý ròm thì thầm với Lượm:
– Sống ở thôn quê khổ quá hén mày?
– Em quen rồi. – Lượm liếm môi – Hồi em còn nhỏ, vài năm mới có bão lụt một lần. Nhưng gần đây thì bão lụt liên miên. Năm nào cũng có. Có khi một năm lũ về hai, ba lần.
Sáng ra, trời vẫn tù mù. Mặt trời trốn biệt, cảnh vật mờ mờ như nhìn qua một tấm kính bẩn. Gió đã nhẹ đi nhưng những ngọn tre trước ngõ vẫn lúc lắc như các cô gái đứng rũ tóc sau mưa.
Bây giờ mọi người đều túm tụm ở nhà trên. Trong khi thím Năm Sang xoay xoay ba ông táo để đặt nồi cơm thì chú Năm Chiểu ngồi nhìn bâng quơ ra cổng. Con đường lộ đất dẫn vào nhà lẫn cái sân phơi lúc này cũng biến mất trong nước, biến căn nhà của chú Năm Chiểu thành một cái gì đó từa tựa như hòn đảo.
– Chắc tao phải xuống nhà thầy Giáo Hóa đón ông mày về. – Chú Năm nói với thằng Lượm – Xóm Dưới giờ này chắc nhà nào nhà nấy sắp ngập tới nóc rồi.
Lượm ngước nhìn ba nó:
– Dân xóm Dưới chắc lên đồi Cắt Cỏ hết rồi, ba.
Như để xác nhận suy đoán của Lượm, một chiếc xuồng lướt như bay vào con ngõ.
– Thầy Giáo Hóa đưa bác trai lên đồi rồi nghe, anh Năm.
Một người đàn ông nói vọng vào nhà. Ông đang ngồi trên xuồng, chung quanh chất ngổn ngang nồi niêu xoong chảo, các thứ bao gói đùm đề, tất cả trông chật chội đến mức Quý ròm có cảm tưởng khó khăn lắm ông mới nhét được người vào chiếc xuồng.
– Cảm ơn anh Bảy. – Chú Năm Chiểu đứng bật dậy, đóm lửa của điếu thuốc rê cháy lập bập trên môi – Tôi đang tính xuống dưới đón ba tôi đây.
– Anh Năm khỏi đón. Bác trai bảo bác trai ở trên đồi với gia đình thầy Giáo Hóa được rồi. Chờ vài hôm nước rút, bác trai về nhà.
Quý ròm bụng nơm nớp từ đêm hôm qua, bất chấp ngượng ngùng, ngoác miệng hỏi lớn:
– Chú ơi, chú thấy gia đình thằng Hiện lên đồi chưa chú?
– Thằng Hiện là con nhà ai hả cháu?
Quý ròm ấp úng:
– Dạ, thằng Hiện là… là anh nhỏ Hường. Nhà nó có hai anh em.
Người đàn ông có vẻ vội đi. Nhưng vẫn nán lại để cố nhớ ra thằng Hiện và nhỏ Hường là ai. Nhưng trông bộ mặt nhăn nhó đến khổ sở của ông, Quý ròm biết ông có đứng đó tới già cũng không thể nhớ ra được hai đứa đó.
May mà thằng Lượm nhanh miệng:
– Nhà chú Tư Lê đó, chú.
– À, nhà Tư Lê thì nói quách là nhà Tư Lê. Vợ Tư Lê và hai đứa con lên hết trên đồi rồi.
Nói xong, ông thở phì một cái, lật đật quay mũi xuồng.
Quý ròm sực nhớ tới anh em thằng Dế Lửa, tính hỏi tiếp nhưng chiếc xuồng đã biến mất chỗ khúc quanh.
Quý ròm khều vai thằng Lượm, hỏi nhỏ:
– Mày biết chèo xuồng không Lượm?
– Biết.
– Nhà mình có xuồng không?
– Không.
Nhìn bộ mặt xịu xuống của Quý ròm, Lượm kéo tay ông anh:
– Ra sau vườn đi!
– Chi vậy? Lạnh thí mồ!
– Ra đốn chuối làm bè.
– Ăn cơm đã.

Bữa đó, Quý ròm và Lượm, lát sau có thêm Tiểu Long và Tắc Kè Bông, đóng được chiếc bè chuối khá rộng. Tới trưa thì tụi nó đã có thể cột chiếc bè vô gốc khế.
Quý ròm lay lay chiếc bè:
– Chắc không đó Lượm?
– Tre cừ xuyên qua cả chục cây mà anh. – Lượm ưỡn ngực.
– Bè này chở bò được không?
– Em không biết. Nhưng chở heo chắc được.
Nhưng nhà thằng Lượm không nuôi heo, chỉ nuôi bò. Lượm không dám mạo hiểm dắt bò lên bè, sợ bò ngã què giò.
Buồi trưa, mưa lại trút dữ dội. Quý ròm có cảm giác ai đang đứng giữa lưng chừng trời, bê một thau nước to ơi là to, không ngừng tạt xuống một cách giận dữ.
Nước tràn vào nhà trên, dâng lên mấp mé mặt ván. Bây giờ thì cả nhà rút hết lên bộ ván, cả ông táo cũng lên theo. Chỉ có con bò đứng dầm bốn chân trong nước.
Quý ròm đang ngồi nói chuyện với thằng Lượm, bỗng hét lên một tiếng thất thanh và lính quýnh bò tuốt vô bên trong, sát vách nhà, mặt cắt không còn chút máu.
Tiếng hét của thằng ròm khiến cả nhà nhảy dựng.
Thím Năm Sang hốt hoảng chồm về phía nó:
– Gì vậy cháu?
– R… rắ… ắ… n. – Quý ròm ú ớ.
Thím nhìn quanh:
– Rắn đâu?
Quý ròm run run chỉ tay xuống nước, môi giần giật:
– Ở chỗ này nè, thím. Khi nãy cháu thấy nó ngóc đầu lên, sát chỗ cháu ngồi. Nhìn ghê lắm.
– Trời, tưởng gì! – Thằng Lượm bĩu môi “xì” một tiếng. Rắn nước mà cũng sợ.
– Rắn nước thì sao? – Quý ròm cãi, cảm thấy máu bắt đầu lưu thông trở lại trong người nó – Rắn nước cũng là rắn vậy.
– Rắn nước đâu có nọc độc. – Lượm nheo mắt – Nó cắn cũng hổng đau tí ti nào. Giống như kiến cắn vậy đó.
Tắc Kè Bông ngứa miệng, đế thêm:
– Lúc buồn buồn hổng biết làm gì, tao với thằng Lượm đi bắt rắn nước về chơi hoài.
Chú Năm Chiểu đỡ lời cho Quý ròm:
– Anh Quý mày từ nhỏ đến lớn sống ở thành phố, có nhìn thấy rắn nước bao giờ đâu mà biết. Đâu phải như tụi bay.
Rồi chừng như thấy thằng ròm vẫn còn ngượng ngập vì sự hoảng sợ quá trớn của mình, chú lảng sang chuyện khác:
– Ăn xong, bắt đầu chuyển đồ đạc lên đường quốc lộ nghe Bông!
– Chuyển bằng bè hả ba? – Tắc Kè Bông ngập ngừng hỏi lại.
– Ừ. – Giọng chú Năm thoáng lo âu – Sáng giờ tạo lội ra ngõ thấy ghe xuồng chạy tới chạy lui lăng xăng muốn chóng mặt, chắc hổng có chiếc ghe nào ở không.
Thằng Lượm khịt mũi:
– Xuồng chú Bảy Đởm…
– Xuồng Bảy Đởm cũng bận tối mặt. Chú Bảy mày cũng chở giùm đồ cho người ta thôi. Nhà mé dưới nguy ngập hơn nhà mình.
Nghe tới hai chữ “mé dưới”, Quý ròm quên phắt chuyện rắn rết. Nó vọt miệng chen ngang, bụng ông thầy bây giờ chỉ mong sớm hội ngộ với học trò:
– Sao mình không chạy lên đồi Cắt Cỏ như người ta hả chú?
– Lên xóm Đầu Cầu gần hơn, cháu à.
Thím Năm Sang giải thích:
– Phía trên cầu Sắt cũng có một ngọn đồi. Những năm bão lụt, dân làng nhờ níu lấy hai ngọn đồi này mà thoát nạn đó, cháu.
Tắc Kè Bông nhíu mày:

– Còn con bò làm sao hả ba?
– Chắc phải chờ ghe máy của đội cứu hộ trên huyện xuống. Chỉ mong mấy ổng xuống sớm sớm, đừng trễ như mọi lần.
Chú nhìn bâng quơ ra ngoài trời, bập bập mấy hơi thuốc, lẩm bẩm:
– Cũng may lần này nước lên chậm.
*
* _ *
Chuyến bè đầu tiên chỉ có Tắc Kè Bông và thằng Lượm. Quý ròm và Tiểu Long muốn đi theo chết được nhưng cuối cùng đành phải nhường chỗ cho mấy bao ngũ cốc, quần áo chiếu gối mùng mền và đàn gà.
Hai đưa lội nước ngang thắt lưng, đẩy bè ra đến tận con lộ đất mới chịu dừng lại thèm thuồng nhìn Tắc Kè Bông và thằng Lượm chống sào đưa bè thẳng về hướng chợ Ngã Ba.
Chuyến thứ hai, Tiểu Long và Quý ròm mới được lên bè. Bắt chước Tắc Kè Bông và Lượm, hai đứa chằng thèm mặc áo mưa, cứ để người ướt nhẹp leo lên bè. Quý ròm láu táu giành lấy cây sào từ tay thằng Lượm, mới chống vài cái, bè đã quay ngang khiến tụi bạn nó la chí chóe và Lượm quýnh quíu giật cây sào lại.
Ghe xuồng và các loại bè tre, bè chuối liên tục ngược xuôi giữa xóm Trên và xóm Đầu Cầu. Quý ròm ngoái cổ nhìn quanh, thấy giống như đang bơi giữa biển. Nước mênh mông tứ bề, nhà cửa như lũ trẻ bị phạt đứng chôn chân trong nước. Phía xóm Dưới, cây cối chỉ còn nhìn thấy ngọn. Cũng may, trời mưa một lát chừng như hết nước, nhỏ hạt dần. Gió cũng bắt đầu nghỉ ngơi, dành sức cho buổi chiều.
Tắc Kè Bông gò lưng chống sào, lái bè tránh xa những chỗ nước xoáy, nói:
– Nước cuồn cuộn thế này chắc chắn phía trên là ống cống hoặc đất bị sạt lở.
Lượm bổ sung:
– Mùa lụt năm ngoái, ông Sáu Thơm lội ngang chỗ ống cống, bị nước cuốn mất tích luôn.
Tiếng máy nổ từ trên đường quốc lộ vọng xuống, chốc sau bọn trẻ nhìn thấy bốn, năm chiếc ca nô và vỏ lải phóng tới vùn vụt, bắn nước thành những vệt dài. Tắc Kè Bông và Lượm cố kềm chiếc bè bị chòng chành khi đám ghe máy chạy ngang qua, mặt tươi rói:
– Đội cứu hộ đó.
Quả nhiên khi bọn Quý ròm chống bè gần tới chợ Ngã Ba, đã thấy chiếc vỏ lải và hai chiếc ca nô lộn ngược trở lại.
Thằng Lượm reo lên khi thấy ba nó và con bò trong chiếc vỏ lái. Nó kêu om sòm, nếu không ở trên bè chắc nó đã nhảy tưng tưng:
– Ba! Ba!
Nhưng chú Năm Chiểu không nhìn thấy chiếc bè. Tiếng máy Honda nổ điếc tai, hơn nữa lúc thằng Lượm hết ẩm, chú đang lúi húi chỗ đít bò.
– Chắc con bò nhà mày đánh bẹt mấy bãi trong chiếc vỏ lải rồi.
Quý ròm nói và đưa mắt nhìn những chiếc xe đẩy xe kéo đang tất bật trên đường quốc lộ. Nhiều người mặc áo mưa thùm thụp, nước ngập tới đầu gối, vẫn mím môi chuyển đồ đạc ra phía cầu Sắt.
Rất nhiều gia đình hai bên chợ Ngã Ba chưa vội chạy lụt. Họ ở vừng đất cao, mực nước năm nay không lên quá nhanh nên có lẽ họ nhường đội ghe máy cứu hộ cho cư dân ở khu vực thấp hơn. Chỉ những gia đình có xe tay mới hối hả thồ đồ đạc đi trước.
Đã trải qua một ngày đêm sống chung với lũ lụt, bây giờ Quý ròm không còn ngạc nhiên khi bắt gặp cảnh người ta, heo, chó, gà cùng đứng chen nhau trên một bộ ván trong các ngôi nhà ở đuôi chợ, thắc thỏm ngó ra.
Qua khỏ cầu Sắt, lúc chiếc bè rẽ trái để lên đồi, Quý ròm trông thấy một gia đình năm người đang bì bõm dưới nước lội bộ về phía xóm nhà ngói, thằng nhóc nhỏ nhất chỉ mới mấy tháng tuổi ngồi khóc ti tỉ trong chiếc thau nhôm đang được mẹ nó đẩy đi.
Quý ròm chìa tay ra, sốt sắng:
– Dì đưa em bé lên đây, tụi cháu chở giùm cho.
– Cảm ơn cháu. Cũng gần tới nơi rồi. – Người mẹ ngước lên, mỉm cười – Thằng cu này mà xa mẹ nó một phút là nó quậy tưng, tụi cháu chịu không nổi đâu.
Cả Quý ròm, Tiểu Long, Tắc Kè Bông và thằng Lượm đều nhướn cổ tìm nhà thằng Thời khi chiếc bè đi ngang qua xóm nhà ngói.
Quý ròm dáo dác:
– Nhà thằng Thời là nhà nào hả tụi mày?
Tiểu Long chỉ tay:
– Chắc là nhà đó.
– Không phải đâu, anh. Thằng Lượm lắc đầu – Nhà thằng Thời ở mé kia kìa.
Tới phiên thằng Lượm chỉ tay. Và tới phiên Tắc Kè Bông phản đối:
– Bậy! Tao nghĩ nhà nó là nhà này.
Trong bọn, Quý ròm là đứa có đủ thẩm quyền nhất để xác nhận nhà nào trong ba căn nhà đó là nhà thằng Thời. Nhưng khi xóm nhà ngói chìm trong biển nước, Quý ròm bỗng thấy cảnh vật lạ lẫm đến mức nó có cảm giác nó chưa đặt chân đến đây bao giờ. Nghe tụi bạn cãi cọ, nó chỉ thở hắt ra, nói một câu huề trớt:
– Lát lên đồi thế nào cũng gặp tụi nó.
Đi khỏi xóm nhà ngói một quãng là **ng ngọn đồi. Một ngôi nhà thờ cũ kỹ với những bức tường loang lổ và ố vàng tọa lạc ngay trên đỉnh đồi. Những người tránh lũ đang ở trong đó, một phần lớn tràn ra ngoài sân, lều cắm giăng giăng như trại của người Mông Cổ. Nhân lúc tạnh mưa nhiều người tranh thủ thổi cơm chiều, khói um cả một góc đồi.
Bọn trẻ đang loay hoay cột bè vào gốc dương liễu chỗ sườn đồi, bỗng giật mình nghe một tiếng reo lảnh lót cất lên sau lưng:
– Ôi, anh Quý!
Cả bọn quay lại, tươi cười khi bắt gặp gương mặt mừng rõ của nhỏ Gái.
Quý ròm toét miệng cười:
– Anh biết lên đây thếnào cũng gặp em mà. Anh Thời đâu?
Nhỏ Gái chỉ tay về phía nhà thờ:
– Anh Hai em đang ở trong đó với mẹ em.

Lúc bước chân vào bên trong nhà thờ, Quý ròm tưởng như bước vào một ngôi chợ chồm hổm. Người đông nghịt. Mỗi gia đình chiếm một khoảnh, lấy chiếc chiếu làm diện tích, người lớn con nít nằm ngồi la liệt.
Người lớn lo lắng thông báo tin tức cho nhau, con nít cỡ bảy, tám tuổi reo hò, cười đùa tíu tít vì được tha hồ nghịch nước, được ba mẹ dắt lên đồi “du ngoạn”, những đứa trẻ chưa bỏ bú khóc ran mò vú mẹ, biến ngôi nhà thờ thương ngày thiêng liêng yên tĩnh thành một chốn nhân gian bát nháo chưa từng thấy. Quý ròm đảo mắt ngó quanh, thấy các dì phước thấp thoáng đâu đó, hiện ra rồi biến mất trong biển người.
– Lại đây, tụi con!
Tiếng chú Năm Chiểu cất lên từ góc nhà bên tay trái. Góc nhà này Tắc Kè Bông và thằng Lượm đã “xí chỗ”ngay từ chuyến tải đồ đầu tiên.
Chú Năm Chiểu ngồi xếp bằng trên manh chiếu cũ mèm, tay đang vấn thuốc rê.
– Con bò nhà mình đâu rồi ba? – Thằng Lượm hỏi.
– Cột đằng sau nhà thờ. Gà qué cũng nhốt hết ngoài đó.
– Dì đâu?
– Lát dì lên theo xuồng chú Bảy.
Tắc Kè Bông ngó xuống nền nhà:
– Sao ba không trải hai chiếc chiếu? Nhà mình sáu người, tối lấy chỗ đâu mà nằm?
Chú Năm Chiểu mò tay vô túi áo kiếm hộp quẹt, nạt:
– Thằng này! Nằm chật chật cho ấm.
Chú thở ra:
– Đất chật người đông, mỗi người co lại một chút. Phải biết nghĩ tới người khác chứ con.
Quý ròm nhón chân ngó về phái “nhà” nhỏ Gái nhưng bị cả đống đầu cổ che khuất tầm nhìn. Nó đang phân vân không biết có nên qua thăm anh em thằng Thời ngay bây giờ không, Tiểu Long đã ở đâu bên ngoài ào vô, la rân:
– Nước đang rút, chú Năm.
– Mô phật! – Chú Năm Chiểu chắp tay kêu lớn, quên mất đang ở trong nhà thờ.
Tiểu Long quẹt mũi:
– Nhưng rút chậm lắm.
– Vậy trời cũng còn thương mình. Lũ lụt tháng mười, nước dâng cả tuần lễ chưa rút đó, cháu.
Một phút sau, bọn trẻ đã đứng túm tụm chỗ sườn đồi, ngó ra biển nước. Đúng là nước đang rút1 Quý ròm reo thầm, mắt ngó chăm chăm mực nước cũ còn ẩm ướt trên thân cây dương liễu.
– Nước rút rồi. Đi chơi đi! – Quý ròm đột ngột đề nghị.
Thằng Lượm nhìn sững ông anh:
– Giờ này mà đi chơi? Đi đâu?
– Đi xuống đồi Cắt Cỏ. – Quý ròm cố nặn một vẻ mặt nghiêm trang – Đi thăm ông mày, xem ông mày sống thế nào.
Lý lẽ của Quý ròm quá chính đáng. Nhưng thằng Tắc Kè Bông bỗng hừ mũi, đâm ngang:
– Chứ không phải đi xem em gái thằng Hiện sống thế nào hả?
Lần này, quý ròm biết khó mà chơi trò dóc tổ. Hồi trưa, lúc chũ Bảy Đởm tấp xuồng vô trước ngõ, nó đã oang oang hỏi thăm tin tức anh em thằng Hiện, mọi cái lỗ tai đều nghe thấy.
– Ờ, thì thăm một lúc nhiều người. – Quý ròm gãi đầu, lỏn lẻn – Thăm cả anh em thằng Dế Lửa nữa.
Qúy ròm vừa nghĩ tới chú Bảy Đởm thì chiếc xuồng của chú đã băng băng lướt tới. Trên ghe có cả thím Năm Sang đang ngồi giữa những bao bị chất đống xung quanh.
Thím nhác thấy bọn trẻ, chưa kịp mở miệng, thằng Lượm đã bô bô:
– Dì ơi, tụi con đi xuống đồi Cắt Cỏ thăm ông nha, dì.
Sợ thím Năm Sang không cho, nó nhanh nhẩu:
– Nước rút nãy giờ rồi.
Và nó mừng ron khi nghe dì nó dặn:
– Cẩn thận nha, tụi con.
Dì nó nói vậy tức là dì nó đồng ý. Không những đồng ý, dì nó còn giao nhiệm vụ cho nó. Dì nó mở bao, lục lọi một hồi rồi giúi vào tây nó một mớ mì gói và thịt hộp:
– Con đem cho ông.
Thằng Lượm giãy nảy:
– Xưa nay ông đâu có ăn thịt hộp.
– Ông đói bụng thì ăn mì gói. Còn thịt hộp thấy ai đói thì chia cho người ta.
Tắc Kè Bông giành lấy mấy hộp thịt trên tay Lượm, cúi đầu săm soi:
– Ở đâu mẹ có mấy thứ này vậy?
– Đội cứu hộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.