Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 47 – Ngủ quên trên đồi – Chương 8
Chương 8.
Tiểu Long không thể không tìm cách cứu bạn.
Thằng nhóc giấu mặt đã đe rồi. Nếu Quý ròm còn mò xuống xóm Dưới, nó sẽ bắn vào đầu.
Tiểu Long lo quá, rất muốn nói cho Dế Lửa biết tình cảnh nguy ngập của bạn. Nhưng thằng ròm nhất định không chịu.
Tiểu Long không dám trái ý bạn. Nó không nói với thủ lĩnh xóm Dưới. Nó đi tìm thằng Hiện.
Đầu thằng Hiện lùng bùng khi nghe tin thầy giáo của em gái mình bị người ta hãm hại.
Đang thả bò dưới chân đồi Cắt Cỏ, vừa nghe Tiểu Long thông báo, Hiện đã cắm đầu chạy như bị ma đuổi.
– Gượm đã, Hiện! – Tiểu Long hốt hoảng gọi giật và co giò rượt theo.
Hiện phanh lại, thở phì phì, trông nó rất giống một ấm nước sôi bị hở nắp:
-Gì nữa?
– Nghe tao dặn đã!
Hiện sốt ruột đến mức nó phải bấm mười ngón chân xuống cỏ để giữ cho đôi chân khỏi rục rịch phóng đi. Hai bàn tay nó liên tục duỗi ra nắm vào, đã muốn đánh nhau lắm rồi.
Tiểu Long mìm cười:
– Mày làm gì mà nôn nóng thế. Giờ này thằng nhãi đó chưa xuất hiện đâu.
Hiện nhốt hai bàn tay vào túi quần để chúng không cựa quậy lung tung, thấy đầu nguội đi một chút:
– Mày định nói gì với tao thế?
Tiểu Long đưa tay quẹt mũi, mặt nghiêm nghị:
– Mày phải hứa với tao. Thứ nhất, chuyện này chỉ có tao và mày biết thôi. Mày đừng có nói với ai.
– Sao vậy? – Hiện ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ một chuyện bình thường như thế này lại có thể biến thành nghiêm trọng.
Tiểu Long quên mất thằng Hiện cũng có một cái miệng. Cái miệng đó lúc này đang làm nó lúng túng. Tiểu Long cố xoay chuyển ý nghĩ, trán nhăn tít. Nó không thể nói huỵch toẹt là Quý ròm mắc cỡ. Quý ròm sợ bọn trẻ xóm Dưới nghĩ lung tung về nó.
Tiểu Long cố tưởng tượng nó là Quý ròm. Nếu là thằng ròm thì nó sẽ phịa ra lý do gì nhỉ? Tiểu Long đập tay lên trán, hy vọng sẽ làm văng ra vài ý tưởng. À, có rồi!
– Tại sao ấy hả? – Tiểu Long khụt khịt mũi – Tại vì tui tao không muốn thằng nhãi đó bị bạn bè tẩy chay. Nếu biết hành vi mờ ám của thằng này, tụi bạn chắc chắn sẽ không thèm chơi với nó…
Tiểu Long đóng vai Quý ròm, vừa ba hoa chích chòe vừa nhìn lom lom vào mặt thằng Hiện, thăm dò phản ứng. Thấy thằng này chớp mắt lia lịa, có vẻ hơi xiêu xiêu, Tiểu Long rấn tới:
– Nó sẽ bị chế nhạo, bị bỏ rơi. Rồi một ngày nào đó, nó sẽ buồn tình bỏ làng ra đi. Nó sẽ bỏ học để đi bán vé số sống qua ngày. Nó sẽ đi lượm bao ni-lông, đi ăn xin, đi…
Tiểu Long thao thao, ngạc nhiên hết sức về mình. Lần đầu tiên nó nhận ra làm Quý ròm cũng không khó lắm. Ăn thua là phịa cho được câu đầu, sau đó câu này tự động lôi câu khác, cứ thế mà tuôn ra như súng liên thanh khạc đạn.
Thằng Hiện đã bị tràng đạn cuối cùng của Tiểu Long bắn gục. Trái tim cứng rắn của nó thủng một lỗ to tướng và mềm đi từng phút một.
– Được rồi. – Hiện liếm môi, cả quyết – Tao sẽ không nói với ai.
Tiểu Long gật gù:
– Thứ hai là mày phải làm ra vẻ tình cờ bắt gặp Quý ròm bị tấn công. Mày không được để cho thằng ròm biết tao đã kể chuyện này với mày.
Lần này không để thằng Hiện kịp hỏi “sao vậy?”, Tiểu Long nói luôn:
– Thằng Quý muốn tự nó đối phó. Tính nó xưa nay vậy, nó không muốn chuyện riêng của nó làm liên lụy đến ai.
Trong khi Tiểu Long làm Quý ròm thì thằng Hiện làm Tiểu Long. Nó đưa tay quẹt mũi lia lịa, động tác không thể nhầm của thằng mập mỗi khi bối rối hay xúc động:
– Thằng Quý rốt ghê hén mày?
– Còn phải nói! – Tiểu Long khoái chí – Vì vậy mà lát nữa mày cố làm sao tóm cho được thủ phạm…
– Mày khỏi lo! Nó sẽ không thoát khỏi tay tao đâu!
Hiện hầm hầm cắt ngang lời bạn. Bụng nó đột ngột giận sôi.
Trái tim con nhà Hiện mau lành ghê. Tim nó hết thủng và đầu nó lại nóng phừng phừng. Nó quên phắt hình ảnh thảm thương của thằng nhãi bắn ná thun mà Tiểu Long vừa vẽ ra, lại co giò chạy:
– Tao đi nhé.
Tiểu Long đưa đôi mắt hài lòng nhìn theo thằng Hiện một lát rồi lững thững quay lại chân đồi Cắt Cỏ.
Tiểu Long chưa bao giờ là một con người khó hiểu. Nhưng bữa nay nó cười bí hiểm không biết bao nhiêu là lần, khi hết thằng Dế Lửa đến thằng Lượm, rồi đến những đứa khác ở bãi thả tò mò hỏi nó:
– Thằng Hiện chạy đi đâu mà quýnh quáng vậy mày?
Bữa đó, Tiểu Long rất muốn rình xem cảnh thằng Hiện rình bắt thủ phạm nhưng sợ Quý ròm phát hiện, nó đành bấm bụng ở chơi với tụi Dế Lửa đến chạng vạng mới cùng thằng Lượm đánh bò về.
Lúc đút đầu vô cổng, nó đã thấy Quý ròm ngồi trước hiên ngó ra:
– Về sớm vậy mày?
Tiểu Long vờ hỏi, nhưng hỏi xong nó lại ước giá nó đừng hỏi. Vì Quý ròm trả lời nó bằng bộ mặt lạnh ngắt như thể thằng ròm vừa đút đầu vô ngăn đá trước đó một phút.
Cho đến bứa cơm, Quý ròm cũng không buồn liếc thằng mập lấy một cái. Nó vẫn trò chuyện vui vẻ với vợ chồng chú Năm, với Tắc Kè Bông, với thằng Lượm. Nhưng với Tiểu Long thì nó không hề hé môi. Có vẻ như trong mắt Quý ròm lúc này, Tiểu Long không khác gì một tượng gỗ, tệ hơn nữa, giống một cái ghế thừa ra trong bàn ăn.
Tiểu Long buồn lắm. Cũng may là không ai nhận thấy sự khác thường đó, trừ nó. Tiểu long vừa buồn vừa lo. Cho đến lúc này nó vẫn chưa biết thằng Hiện có tòm được thủ phạm hay không nhưng nó mơ hồ đoán ra hành động bí mật của nó đã bị Quý ròm phát hiện. Chốc chốc Tiểu Long lại liếc Quý ròm, mắt tối lại khi nghĩ chắc thằng ròm đang giận nó ghê lắm.
Tới giờ đi ngủ, Tiểu long ngượng ngập leo lên ván, hai chân đập dập phủi phủi cả buổi vẫn chưa chịp ngả lưng xuống cạnh Quý ròm.
-Chân mày bị làm sao thế? – Quý ròm ngứa mắt quá, lên tiếng hỏi – Chỗ thằng Mận bắn mày vẫn còn đau à?
– Thằng Mận là thằng nào? – Thấy Quý ròm chịu bắt chuyện, Tiểu Long mừng rỡ quay lại.
Quý ròm nhếch mép:
– Là cái thằng bắn ná thun mà mày nhờ thằng Hiện rình bắt giùm tao ấy.
Một cái gì đó lạnh lẽo như một tảng nước đá trườn qua bao tử Tiểu Long ngay sau câu nói tỉnh rụi của Quý ròm.
– Mày… mày… – Tiểu Long ú ớ, vất vả lắm hai tiếng “mày, mày” mới trườn ra được khỏi đôi môi đang mím chặt của nó.
Quý ròm nheo mắt:
– Tao biết tỏng hết rồi. Trình độ cỡ như mày và thằng Hiện làm sao che mắt tao được.
Thấy Tiểu Long vẫn ngồi thừ ra như người chết rồi, Quý ròm cười khì khì:
– Nằm xuống ngủ đi! Tao không giận mày đâu.
Tiểu Long không ngờ Quý ròm bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy. Nó thở hắt ra, sung sướng ngả đầu lên gối:
– Mày không giận tao thật hả?
– Thật, nếu như chuyện này chỉ có một mình thằng Hiện biết.
– Dĩ nhiên rồi. – Tiểu Long mau mắn đáp – Tao chỉ kể với một mình nó thôi. Còn cẩn thận dặn nó không được nói lại với ai.
– Mày cẩn thận như thế làm sao tao giận mày được.
Tiểu Long không rõ thằng ròm nói thật hay nói đùa, những vẫn hỏi:
-Thế sao từ chiều đến giờ mày không thèm nói chuyện với tao?
– À, thật ra thì tao vẫn giận mày. – Quý ròm tủm tỉm – Nhưng giận chút xíu thôi.
Tiểu Long bĩu môi:
– Giận chút xíu mà làm thấy ghê!
– Bây giờ muốn tao hết giận hẳn, mày giúp tao một chuyện. – Giọng Quý ròm đột nhiên tinh quái.
Tiểu Long xoay qua đối diện với bạn:
– Chuyện gì vậy?
– Sáng mai mày kiếm cho tao lọ keo rồi phụ với tao dán cái này.
– Cái này là cái gì?
– Cái gì thì sáng mai mày sẽ biết.
Sáng hôm sau trời mưa lất phất nhưng Tiểu Long vẫn đội nón đạp xe lên chợ Ngã Ba. Khi nó mua lọ keo chạy về, đã thấy Quý ròm ngồi đằng ban hí hoáy sắp xếp lại những gân lá trên một tờ giấy thấm. Ở bên cạnh, thằng Tắc Kè Bông đang tròn mắt nghiêng ngó.
Hóa ra “cái gì” mà thằng ròm nói là một chiếc lá xương khô! Tiểu Long đặt lo keo trước mặt bạn rồi kéo ghế ngồi xuống, tò mò nhìn chiếc lá:
– Ở đâu ra vậy?
– Thằng Thời cho tao.
– Xạo đi mày! – Tắc Kè Bông đứng cạnh ngứa miệng “xì” một tiếng – Con trai ai lại chơi trò này!
– Ai bảo mày con trai không chơi trò này? – Quý ròm quắc mắt nhìn Tắc Kè Bông, miệng nhọn ra, trông như muốn đớp cho thằng này một phát.
– Tao nè! – Tắc Kè Bông đập tay lên ngực – Cả thằng Lượm nữa! Hai đứa tao có bao giờ thèm chơi trò ép lá. Đây là trò con gái.
– Gái trai gì cũng chơi tuốt! – Tiểu Long bênh Quý ròm, đầu loay hoay cố nhớ trong lớp nó có đứa con trai nào chơi trò ép lá hay không nhưng nó chẳng nhớ ra một đứanào như vậy.
– Mày nghe Tiểu Long nói gì chưa Tắc Kè Bông? – Quý ròm hả hê. Nó quay sang thằng mập, hứng chí hỏi – Mày là chúa chơi trò ép lá phải không Tiểu Long?
– Ờ… ờ…
– Trước nay mày từng ép hằng trăm chiếc lá như thế này rồi phải không?
Tiểu long bị Quý ròm thô bạo lôi kéo, đành tiếp tục “Ờ, ờ”, bụng thắc mắc: làm sao để ép được một chiếc lá khô toàn những gân lá như vậy nhỉ?
Tắc Kè Bông không biết Quý ròm đang chơi trò dóc tổ. Nó ngẩn tò te mất một lúc, rồi sượng sùng lảng sang chuyện khác:
– Chiếc lá của mày bị gì vậy?
– À. – Quý ròm tỉ mỉ bôi keo vào các gân lá, giọng cố làm ra vẻ thờ ơ – Hôm qua lúc từ nhà thằng Thời ra về, tao trượt chân té chỗ cầu Sắt…
Tắc Kè Bông chợt nhớ ra:
– Sáng nay mày không lên nhà thằng Thời à?
Quý ròm nhìn ra màn mưa ngoài trời, tặc lưỡi:
– Khi nào tạnh mưa thì tao đi..
Nhưng hôm đó trời mưa rả rích đến trưa, nhốt chặt Quý ròm trong nhà. Cứ chốc chốc Quý ròm lại chạy ra trước hiên nhìn ngang nhìn ngửa, sốt ruột thấy những đám mây xám như chì không ngừng vần vũ và dường như mỗi lúc một sà thấp xuống, tưởng như sắp chạm vào ngọn tre trước ngõ. Một lát, Quý ròm không nhìn thấy mây nữa. Có vẻ như mây đã tan ra trong bầu trời như những thỏi mực tan trong nước. Rồi gió khuấy lên, đến gần trưa thì bầu trời đã biến thành một cái chậu thủy tinh úp ngược. Đáy chậu đùng *****c, lờ mờ, trên đó nước trút xuống mù mịt, thình thoảng ngưng lại một chút để rồi tiếp tục trút xuống mạnh hơn.
– Mưa đầu mùa hả thím? – Quý ròm hỏi thím Năm Sang.
– Thím cũng chẳng biết cháu à. – Thím lo lắng nhìn ra sân – Mọi năm mưa đầu mùa đâu có lớn đến mức này.
Quý ròm không hỏi nữa. Nó lại cùng Tiểu Long ngồi cặm cụi gắn các gân lá lên tờ giấy thấm. Tiểu Long trét keo, Quý ròm lọ mọ dán. Cứ từng chút từng chút như vậy.
Từ lúc mưa bắt đầu nặng hạt, hai đứa nó chẳng thấy Tắc Kè Bông đâu. Tiểu Long đoán là Tắc Kè Bông chạy ra đằng sau phụ chú Năm Chiểu ôm mấy bao khoai khô dựng chỗ vách hè đem vào trong nhà.
Trời mưa buồn quá, Tiểu Long vừa bôi keo lên gân lá vừa tìm cách gợi chuyện:
– Chiếc lá đẹp quá hén mày?
– Ừ.
– Vậy mà bị gãy, uổng ghê!
– Ừ.
– Nhưng nếu khéo dán, nó vẫn đẹp như cũ.
Quý ròm lại “ừ”, mải lúi húi xoay xoay chiếc gân lá trên tờ giấy thấm. Tiểu Long bắt đầu bực mình. Cái kiểu trả lời nhát một của Quý ròm làm nó phát chán. Nó nheo mắt:
– Chiếc lá này là của thằng Thời cho mày thật à?
– Ừ.
– Thằng Thời là em thằng Hiện hả?
– Ừ.
Lần này “ừ” xong, Quý ròm cảm thấy ngờ ngợ, cảm thấy có điều gì đó không ổn trong câu hỏi của Tiểu Long.. Nó khẽ nhíu mày, kịp nhận ra nó vừa rơi vào bẫy của bạn nó.
– Tao đập mày nghe, mập!
Quý ròm quắc mắt nhìn Tiểu Long. Mắt nó long lên, miệng nó kêu “đập” nhưng Tiểu Long lại thấy hình như thằng ròm đang cố giấu một nụ cười bẽn lẽn. Chắc nó đang nhớ đến học trò nó! Tiểu Long nghĩ bụng nhưng lần này nó không dám trêu thằng ròm nữa. Nó lại cúi đầu hí hoáy trét keo lên gân lá.