Kính vạn hoa - Tập 47 - Ngủ quên trên đồi

Chương 4


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 47 – Ngủ quên trên đồi – Chương 4


Chương 4.
Quý ròm không biết được mình “thích” hay “mến” nhỏ Hường bởi vì nó mải nghĩ. Nghĩ ngợi về một vấn đề mà mình không am tường cũng giống như người đi vào một khu rừng bí hiểm. Quý ròm càng nghĩ, càng như người đi lạc trong rừng và rốt cuộc nó đau khổ nhận ra nó bị mắc kẹt ở đâu đó.
Thằng Lượm chẳng cần nghĩ ngợi làm gì cho mất công.
Hôm đầu tiên, đánh bò về ngang đầu ngõ dẫn vô nhà dẫn vô nhà thằng Hiện, Lượm đứng đợi Quý ròm về chung. Quý ròm dặn nó vậy.
Nhưng Quý ròm chỉ đúng hẹn được hai bữa đầu.
Bữa thứ ba, Lượm đứng đợi đến rục cẳng mới thấy Quý ròm lò dò trong con ngõ đi ra.
Lượm đét roi vô mông bò, làu bàu :
– Lâu vậy ?
– Ờ.
– Ờ là sao ?
Quý ròm gãi gáy :
– Là bữa nay gặp bài toán khó, tao phải giảng đi giảng lại đến mỏi miệng chứ sao.
– Bộ em gái thằng Hiện học dốt lắm hả ?
Thằng Lượm bảo nhỏ Hường dốt mà Quý ròm lại nổi giận phừng phừng, cứ như thể thằng nhóc vừa chửi nó.
– Mày nói gì thế ? – Quý ròm tóm vai thằng Lượm, mắt long lên.
Phản ứng bất ngờ của ông anh làm Lượm sợ run. Nó ú ớ :
– Ơ…ơ…
– Mày nghe đây nè. Nhỏ Hường là đứa học trò thông minh nhất, ngoan ngoãn nhất, lễ phép nhất, chăm chỉ nhất…mà tao từng biết. – Quý ròm buông cổ áo thằng Lượm, ngoác miệng làm một tràng, tay vung vẩy, theo đúng kiểu một luật sư đang hăng hái bào chữa cho bị cáo trước tòa.
Thằng Lượm xoa xoa nơi cổ, bất bình :
– Còn thiếu một cái nhất nữa.
– Cái gì ?
– Đẹp nhất nữa. – Thằng Lượm vừa đáp vừa đáp vừa nhanh chân chạy tuốt ra xa.
– Tao đập mày nghe Lượm !
Nhưng Lượm chỉ cự nự Quý ròm có một hôm đó thôi.
Chiều hôm sau nó đợi lâu ơi là lâu mà chẳng thấy ông anh ròm của nó xuất hiện, đành đánh bò về trước.
Nó tắm rửa xong xuôi mới thấy Quý ròm lơn tơn đun đầu qua cổng. Lượm liếc Quý ròm, nghĩ bụng “Hổng lẽ bữa nay nhỏ Hường còn học dốt hơn hôm qua ?”. Lượm nghĩ một đàng nhưng nói một nẻo :

– Khi nãy em đợi cả buổi không thấy anh, tưởng anh về rồi nên em cũng đánh bò về luôn.
– Mày làm vậy là đúng đó, Lượm. – Quý ròm tặc lưỡi – Từ ngày mai trở đi, mày đừng đợi tao nữa.
– Bộ anh tính ngủ luôn dưới nhà thằng Hiện hả ?
– Mày nói lăng nhăng gì thế ? – Quý ròm đỏ mặt.
– Chứ sao…
– Ý tao muốn nói là chương trình lớp bảy càng về sau càng khó nên chắc tao không về sớm được. Chừng nào dạy xong, tao tự về. Mày khỏi đợi.
Lượm đem chuyện đó nói với Tiểu Long. Tiểu Long bĩu môi :
– Xạo ơi là xạo ! Trình độ anh Quý mày dạy luyện thi tú tài còn được, lớp bảy thì ăn nhằm gì !
Lượm nhấp nhổm :
– Vậy sao càng ngày ảnh càng về trễ hoắc vậy ?
– Mày học tài xạo của Quý ròm từ lúc nào vậy, Lượm ? – Tiểu Long dứ dứ tay lên trán thằng nhóc – Ba cái vụ này mày còn rành hơn tao mà giả bộ hỏi.
Bị ông anh kêu “xạo” mà thằng Lượm lại cười toe toét. Miệng nó cười mà bụng nó cũng cười và nói : Vậy là mình đoán đúng rồi !
~o0o~
Quý ròm có thích nhỏ Hường hay không thì có lẽ chính Quý ròm cũng không biết. (Nó còn đang đi tìm câu trả lời mà !). Ngay cả khi tác giả truyện này ngó vậy mà cũng hổng biết luôn. Nhưng căn cứ vào những gì đang diễn ra trong mấy ngày qua thì Tiểu Long, Tắc Kè Bông và thằng Lượm khẳng định như đinh đóng cột là thằng ròm đang mê tít nhỏ Hường.
Tiểu Long, Tắc Kè Bông và thằng Lượm ở xa lắc mà còn tin như vậy, nói gì mấy đứa ở cạnh nhà thằng Hiện.
Cho nên một buổi chiều nọ, gọi là chiều nhưng thực ra trời đã bắt đầu chạng vạng, Quý ròm vừa ra khỏi nhà thằng Hiện, đang xăm xăm băng qua ruộng khoai thì bỗng nghe “bộp” một tiếng. Một vật gì đó bắn thẳng vào lưng Quý ròm đau nhói khiến nó la oai oái và hấp tấp ngoảnh đầu lại.
Quý ròm dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai. Nó đứng đực tại chỗ một hồi lâu, đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn những ánh lửa thấp thoáng sau những lũy tre kế ruộng khoai. Quý ròm nhìn ngang nhìn ngửa một lúc rồi quét mắt xuống đất. Trời nhá nhem quá, nó phải ngồi thụp xuống đưa tay mò mẫm. Nó chẳng nhặt được gì, ngoài một hòn sỏi nhỏ.
Quý ròm thảy thảy hòn sỏi trong tay, tự trấn an : Chắc đứa nào bắn chim, vô tình bắn trúng mình ! Nhưng ngay lập tức Quý ròm biết ngay là mình đoán sai : Chẳng ai lại bắn chim vào lúc chẳng thể nhìn thấy chim cả. Ủa, nếu không bắn chim thì hổng lẽ nó bắn mình ? Câu hỏi vừa lóe lên trong đầu, Quý ròm lo lắng quét mắt vào các bụi tre một lần nữa rồi thình lình vọt chạy.
Chạy chắc chắn là nhanh hơn đi. Nhưng không nhanh hơn tốc độ hòn sỏi bắn ra từ một chiếc ná thun được. Quý ròm vừa quay mình chạy vài ba bước, liền nghe “bộp” một tiếng nữa, lưng nhói lên.
Lần này có cho vàng Quý ròm cũng không dám dừng lại. Nó cũng không dám đưa tay ra sau lưng xoa chỗ đau, cứ nhắm mắt nhắm mũi phóng thục mạng.
Quý ròm chạy như bị ma đuổi, ruột gan rơi đâu mất khi nghe bên tai vẳng lên những tiếng “vù, vù” của các hòn sỏi bắn hụt.
Mãi khi ra đến con lộ đất dẫn lên xóm Trên, Quý ròm mới dừng lại thở. Nó hổn ha hổn hển, hai tay vuốt ngực lia lịa. Vuốt ngực xong, nó đưa tay lên sờ đầu, yên tâm khi thấy cái đầu vẫn còn nguyên trên cổ :
– May quá ! Sém chút bể “gáo dừa” rồi!
Quý ròm vừa đi vừa nhớn nhác ngoái nhìn sau lưng, lẩm bẩm:
– Đứa nào thế nhỉ?
Tối đo, Quý ròm giấu biến chuyện vừa xảy ra. Nó không muốn bị tụi Tiểu Long trêu chọc.
Trưa hôm sau, lúc đang ăn cơm, nó nói với chú Năm Chiểu:

– Chú có chiếc nón nào lát nữa cháu mượn một chiếc.
Thím Năm Sang gục gặc đầu:
– Đúng rồi đó. Cháu phải kiếm chiếc nón đội vô. Trưa nào cũng phơi đầu trần ngoài nắng, có ngày cháu sẽ bị ốm đó.
Chú Năm Chiểu lục lọi khắp nhà, lôi ra một chiếc nón vải cũ mèm:
– Cái này được không cháu?
Quý ròm cầm lấy chiếc nón vò vò trong tay, bụng ngán ngẩm: Đội chiếc nón mềm oặt thế này thà không đội còn hơn! Thằng khốn đó mà bắn trúng một phát thì tiêu cả đầu lẫn nón!
– Chú có chiếc nón nào cứng thiệt cứng không hả chú?
– Cứng thiệt cứng là sao?
– Kiểu như nón bảo hiểm vậy mà.
– A, để chú tìm coi. Hình như trong nhà có một chiếc nón bảo hộ lao động.
Chiếc nón bảo hộ lao động màu vàng, Quý ròm tròng lên đầu, trông nó giống hệt công nhân ngành điện hoặc công nhân sở vệ sinh.
Tiểu Long đứng từ xa nghiêng ngó. Nó nhìn thằng bạn nó bằng ánh mắt tò mò của người đang ngắm nghía một con thú lạ:
– Mày đội chiếc nón này đi xuống xóm Dưới thật à?
– Ờ.
– Ngó kỳ cục lắm!
– Kệ tao.
Tiểu Long thắc mắc:
– Sao mày không đội nón vải như người ta?
Quý ròm không thể không nhận thấy thằng mập đang muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Nón này mát hơn.
Quý ròm đáp gọn lỏn và vội rảo bước ra cửa. Nó muốn chạy xa thằng Tiểu Long. Nó muốn chạy xa vẻ mặt dò hỏi của thằng bạn nó.
Nhưng vừa ra tới con lộ đất, Quý ròm lật đật cởi nón ra cầm tay. Không quen đội nón bảo hộ, nó thấy đầu nó nặng chịch như đeo đá. Nó lại đi đầu trần và sung sướng phơi đầu trần ngoài nắng, không hay thằng Tiểu Long đang dụi mắt lia lịa ở phía sau, mặt đầy sửng sốt.
Nhỏ Hường trố mắt nhìn chiếc nón trên tay Quý ròm khi thằng vừa ló mặt qua cửa:
– Cái gì vậy anh?
– Cái nón.

– A – Nhỏ Hường reo lên – Em biết rồi. Đây là nón bảo hộ lao động.
– Em giỏi lắm. Chính là nó đấy.
Nhỏ Hường vẫn không rời mắt khỏi chiếc nón:
– Anh đem theo chiếc nón này chi vậy?
Quý ròm nhìn lên trần nhà:
– Ờ, đây là… đồ dùng dạy học.
Quý ròm mừng húm khi không nhỏ Hường hỏi tiếp. Nó hí hửng hạ mắt xuống, giật thót một cái khi bắt gặp học trò nó đang há hốc miệng: nhỏ Hường không hỏi không phải là không còn gì để hỏi mà vì nó kinh ngạc đến mức không thốt nên lời được. Có vẻ như cái lưỡi nhỏ Hường đã thụt đi đâu mất.
– Thế này này – Quý ròm đặt chiếc nón xuống bàn, cố lấy giọng bình thản – Hôm nay anh sẽ ôn lại cho em môn văn. Văn biểu cảm.
Đôi môi nhỏ Hường từ từ khép lại theo lời giải thích trơn tru của thầy nó:
– Văn biểu cảm là loại văn mà người viết chọn cho mình một hình ảnh tượng trưng, một đồ vật, một loại cây hay một hiện tượng nào đó, để gửi gắm tình cảm hay suy nghĩ của mình…
Quý ròm cong tay gõ lốc cốc lên chiếc nón:
– Hôm nay anh muốn em viết một bài văn về chiếc nón bảo hộ lao động.
Nhỏ Hường “à” lên một tiếng, mặt dãn ra:
– Ra vậy.
Mặt học trò dãn ra làm mặt thầy giáo dãn ra theo. Quý ròm lim dim mắt:
– Bây giờ em nghe anh hỏi này. Chiếc nón này gợi em nghĩ đến điều gì?
Nhỏ Hường nhanh nhẩu:
– Nghĩ đến bác công nhân.
– Gì nữa?
– Các bác công nhân lao động ngày đêm…
– Lao động nhẹ nhàng hay vất vả?
– Vất vả.
Cứ thế, thầy hỏi một câu, trò đáp một câu. Tất nhiên là nhỏ Hường không hay biết trong đầu thầy nó lúc này đang lởn vởn một câu hỏi chẳng liên quan gì đến những câu thầy nó đang hỏi nó. Nếu đọc được ý nghĩ trong đầu người khác hẳn nhỏ Hường dẽ khóc thét khi biết nãy giờ thầy nó chỉ băn khoăn mỗi một điều: Nếu bác công nhân bị ai đó dùng ná thun bắn trúng chiếc nón bảo hộ thì liệu bác ta có bị vỡ đầu không nhỉ?
~o0o~
Hôm nay, Quý ròm ra về sớm hơn mọi bữa.
Nó tin rằng rời khỏi nhà nhỏ Hường khi trời chưa sập tối thì nguy cơ bị “phục kích” sẽ thấp hơn.
Một lúc lâu, Qúy ròm băng qua bãi đất cày, băng qua ruộng khoai mà không gặp bất trắc gì. “Đồ dùng dạy học” nó vẫn cầm lủng lẳng trên tay, chưa vội chụp lên đầu. Ngày mai mình chẳng cần cầm theo chiếc nón này nữa! Chỉ tổ mỏi tay! Quý ròm luồn qua con ngõ nhỏ, hớn hở nghĩ. Cứ ra về sớm thì chẳng có chuyện gì xảy ra. Cái đứa bắn mình hôm qua giờ này chắc còn ở bãi thả…
Quý ròm mới nghĩ tới đó, bỗng nghe một tiếng “bộp”, lại một hòn sỏi đập vào lưng khiến nó nảy mình lên vì đau đớn. Tình cảnh y hệt hôm qua. Thậm chí hôm nay nó cảm thấy đau hơn, vì khoảng cách hai bên gần hơn. Hôm qua, nó bị “phục kích” giữa ruộng khoai. Còn bữa nay, khi vào tới con ngõ rồi nó mới bị tấn công. Chạy sát rạt hai bên con ngõ là các hàng rào dậu và các rặng tre cành nhánh chằng chịt, nấp trong đó bắn ra chẳng khác gì cầm dùi đâm vào thịt.
Lần này Quý ròm chẳng có thời gian để nghĩ ngợi, cũng chẳng kịp chụp chiếc nón bảo hộ lên đầu. Đau quá, nó co giò phóng như khói, bụng vừa sợ vừa tức. Tức nhất là nó chẳng biết thủ phạm là ai và tại sao lại tấn công nó.
Lại một hòn sỏi nữa bay tới. Hòn sỏi vụt thẳng vào bắp chân khiến Quý ròm đau đến toát mồ hôi, chỉ chực khuỵu xuống. Nhưng Quý ròm không dám dừng lại. Nó cố chống lại cơn đau, cà nhắc chạy tiếp. Bây giờ thì nó không sợ kẻ giấu mặt bắn vào đầu. Nếu muốn bắn vào đầu nó, thủ phạm đã bắn từ lâu rồi. Chắc thủ phạm sợ Quý ròm vỡ đầu, lăn đùng ra chết bất tử. Quý ròm chỉ lo hắn tiếp tục bắn vào chân. Bắn vào chân thì đâu lắm, đau ơi là đau, đau thấu trời xanh.
Vừa thấy Quý ròm lếch thếch bước vào sân, Tiểu Long đã hỏi “độp” ngay:

– Có chuyện gì thế hả mày?
– Có chuyện gì đâu! – Quý ròm chối phắt.
– Không có chuyện gì thì mày đứng yên coi!
– Chi vậy? – Quý ròm nhăn nhó.
– Để tao khám.
– Khám con khỉ gì!
– Khám mày chứ không phải khám con khỉ! – Tiểu Long nói mà không cười, giọng nó nghiêm nghị đến mức có thể tin rằng nó phải khám bằng được Quý ròm cho dù trời có sập xuống đầu.
Tất nhiên Quý ròm chẳng muốn đứng yên chút nào. Nhưng nó sợ nó từ chối, thằng mập lại càng nghi. Thằng mập sẽ không để yên cho nó. Thế là Quý ròm đành trân mình chịu trận, bụng tự trấn an: trời nhập nhoạng thế này còn lâu thằng mập mới thấy vết bầm trên người mình.
Tiểu Long không thấy vết bầm trên người Quý ròm thật. Nhưng nó thấy vết máu. Ngay cả Quý ròm cũng không hay bắp chân nó rướm máu, ngay chỗ bị bắn trúng. Nên nó suýt vọt người lên pháo thăng thiên khi nghe Tiểu Long la bài hãi:
– Chân mày bị làm sao mà chảy máu thế này?
Quý ròm tái mặt ngoẹo cổ nhìn. Quả là chân nó đang rỉ máu thật.
– Gì thế hở mày? – Tiểu Long ngọ nguậy đầu một cách nóng nảy.
– Có gì đâu! – Quý ròm chớp chớp mắt, cố kéo dài giọng để có thời gian nghĩ kế – Ờ chắc là gai cào ấy mà!
Tiểu Long săm soi vết thương trên chân bạn một lúc rồi lắc đầu:
– Gai cào thì phải trầy một vệt dài ấy.
– Vậy à? – Quý ròm tỏ ra hờ hững – Thế thì chắc không phải gai rồi.
Tiểu Long sốt ruột:
– Không phải gai thì là cái gì?
– Cái gì ấy à? – Quý ròm tặc lưỡi – Chậc, tao cũng không biết.
– Mày lạ thật! Chân bị chảy máu mà không biết tại sao chảy máu!
Quý ròm ngửa mặt nhìn trời, giọng tỉnh khô:
– Lúc đó tao vội về nhà. Tại trời tối quá mà. Chạy ngang qua một bụi cây thì nghe đau đau. Đau thì đau vậy thôi, đang vội nên tao cũng chẳng để ý.
Quý ròm giọng thật như đếm. Nhưng Tiểu Long không tin. Bởi câu chuyện của Quý ròm khó tin quá. Chẳng ai nghe đau đau mà không cúi xem nó là cái gì. Nhỡ rắn cắn thì toi chứ đâu phải đùa. Hơn nữa, hồi trưa tận mắt Tiểu Long nhìn thấy Quý ròm vừa ra khỏi ngõ đã vội vàng cởi nón ra khỏi đầu, trong khi trước đó thằng ròm cứ nằng nặc đòi chú Năm Chiểu tìm bằng được chiếc nón bảo hộ lao động cho nó. Trời nắng chang chang như thế mà thằng ròm không thèm đội nón, vậy nó đội vào lúc nào? Nếu không đội thì nó đem theo nón để làm gì?
Bao nhiêu là câu hỏi bay lượn trong đầu Tiểu Long khiến nó thần mặt ra một lúc. Quý ròm liếc xuống, thấy thằng mập ngồi lù lù một đống, chẳng có chút cảm giác gì là đã nghe thấy câu trả lời của mình, liền đá vô chân bạn:
– Tao đi tắm được chưa?
– Mày đi tắm đi.
Tiểu Long thở ra. Nó rất muốn hỏi thẳng Quý ròm hồi trưa bạn nó xách chiếc nón đi đâu, làm gì, nhưng cuối cùng nó ngậm tăm. Nó biết Quý ròm là chúa bịa. Nó biết nếu nó hỏi, thằng ròm sẽ không lúng túng mảy may. Thế nào thằng ròm cũng nghĩ ra được một cách giải thích nào đó. Và cách giải thích nghe rất xuôi tai đó so với những gì xảy ra trong thực tế bao giờ cũng khác xa một trời một vực như táo khác xa lắc với nho, chôm chôm khác xa lơ với đu đủ.
Tiểu Long không hỏi không có nghĩa là nó bỏ qua.
Nó tính kế khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.