Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 47 – Ngủ quên trên đồi – Chương 3
Chương 3.
Thực ra những gì Quý ròm dạy cho nhỏ Hường đều có sẵn trong sách giáo khoa. Nhưng chỉ qua cách giảng giải sinh động của Quý ròm thì nhỏ Hường mới thấy những điều khó nhớ kia trở thành dễ nhớ.
Trước đây Tiểu Long và nhỏ Diệp ôm cặp theo học ông thầy Quý ròm tất nhiên không có được thuận lợi như nhỏ Hường. Vì Quý ròm quát tháo ghê quá. Quý ròm mà quát Tiểu Long hay nhỏ Diệp thì mọi gốc cây trong thành phố đều nghe thấy và bao nhiêu kiến thức vừa đi vào trong đầu học trò liền hấp tấp đội nón đi ra không một lời từ biệt.
Khi dạy anh em thằng Thời, Quý ròm không quát một tiếng nào. Nó như biến thành một con người khác. Dạy nhỏ Hường, Quý ròm càng kiên nhẫn và dịu dàng hơn nữa. Vì vậy nhỏ Hường càng ngày càng quý mến thầy nó. Nhỏ Hường mến thầy, sợ thầy buồn, sợ thầy chê mình học dốt nên nó càng cố học. Nó càng cố học thì nó càng học giỏi.
Bây giờ thì thằng Hiện không phải chạy về nhà một ngày bốn, năm lần nữa. Hái ổi, luộc khoai, nấu chè, gọt đu đủ để “bồi dưỡng” cho thầy giáo ròm đã có mẹ nó lo.
Thằng Hiện lo đối phó chuyện khác.
Dế Lửa hỏi thằng Lượm:
– Anh Quý mày đi đâu hổm rày mà hổng thấy xuống đây chơi hả Lượm?
– Ảnh đi dạy học.
– Anh mày vẫn dạy cho mấy đứa nhỏ trong căn nhà ma đó hả?
– Bây giờ anh Quý tao bận lắm. Không chỉ dạy cho mấy đứa đó, ảnh còn dạy thêm cho em gái thằng Hiện nữa.
– Em gái thằng Hiện? – Dế lửa ngơ ngác – Là nhỏ Hường đó hả?
Nó quay sang thằng Hiện, nhíu mày:
– Sao tao không nghe mày nói chuyện này, Hiện?
Hiện ấp úng:
– Ờ, tao tính nói mà không hiểu sao rốt cuộc tao quên béng mất.
– Xạo đi mày – Dế Lửa co giò đá vô mông Hiện – Mày định giấu tao phải không?
Hiện cắn môi:
– Thực ra tao không định dấu mày. Tao chỉ muốn giấu mấy đứa khác.
Dế Lửa “xì” một tiếng:
– Chuyện này có gì đâu mà giấu!
Hiện chép miệng:
– Tao sợ tụi nó biết chuyện liến xúm tới coi Quý ròm dạy học.
– Ờ – Dế Lửa gật gù – Thế nào tụi nó cũng tò mò kéo nhau đi coi.
Dế Lửa toét miệng cười:
– Một ông thầy mời đây vừa dạy học vừa đánh nhau với ma thì đúng là rất đáng coi.
Thấy Dế Lửa đồng tình, mặt thằng Hiện lập tức tươi lên:
– Chính vì vậy mà tao không hé môi chuyện này với ai. Tụi nó má kéo tới làm om sòm thì thằng Quý khỏi dạy luôn.
Không chỉ thằng Hiện mà ngay cả Quý ròm cũng không muốn đứa bạn nào của nó ló mặt tới chỗ dạy kèm.
Tắc Kè Bông vừa mở miệng năn nỉ:
– Mày cho tao đi theo với nhé?
Quý ròm đã gạt phắt:
– Mày đi theo làm gì? Ở nhà phụ xới đất, dẫy cỏ với mẹ mày đi!
– Tao đi theo một bữa thôi.
– Một bữa cũng không được! – Quý ròm dứt khoát.
– Tao hứa tao sẽ ngồi một chỗ trên ghế coi mày dạy học. Tao sẽ không nói một tiếng nào.
Quý ròm nhùn vai:
– Nếu vậy, tao lượm một cục gạch đặt lên ghế là được rồi. Khỏi cần mày.
Đến Tiểu Long mà Quý ròm cũng xua tay lia lịa:
– Mày ở nhà đi. Tò tò theo tao làm chi.
Mặt Tiểu Long xịu xuống:
– Ở nhà buồn lắm.
– Vậy thì xuống đồi Cắt Cỏ chơi với tụi thằng Dế Lửa.
– Chơi với tụi nó cũng vẫn buồn. Chỉ có chơi với mày thì tao mới thấy vui – Tiểu Long hấp háy mắt, nghe như nó cố nén một tiếng cười.
– Thôi đi! – Quý ròm gầm gừ – Tao không giỡn với mày nghe, mập. Tao đi dạy học chứ có phải đi chơi đâu mà đòi theo.
Tiểu Long hừ mũi:
– Thế sao buổi sáng tụi tao theo mày lên nhà thằng Thời thì mày không nói gì? Mày cũng lên đó dạy học vậy!
Quý ròm không ngờ thằng bạn đầu óc chậm chạp của mình thỉnh thoảng cũng hỏi được một câu quá xá khó. Khó đến mức chính Quý ròm cũng không tự trả lời được. Ừ, tại sao thế nhỉ? Quý ròm bâng khuâng nhủ bụng. Tại sao gần đây, mình để cho tụi thằng Tiểu Long lên nhà thằng Thời chơi thoải mái nhưng lại không muốn tụi nó bén mảng đến nhà thằng Hiện?
– Bí rồi phải không? – Tiểu Long nhìn lom lom vào mặt bạn.
– Bí cái đầu mày! – Quý ròm đỏ mặt – Tao không thích tụi mày xuống nhà thằng Hiện là do tao không thích, thế thôi. Chẳng có lý do gì cả.
Tiểu Long nheo mắt:
– Chứ không phải em gái thằng Hiện đẹp hơn em gái thằng Thời hả?
Quý ròm mím môi:
– Đẹp hay xấu thì có liên quan gì đến tao. Tao dạy học chỉ để ý xem học trò giỏi hay dở thôi.
– Công nhận nhỏ Hường đẹp thiệt. – Như không nghe thấy Quý ròm, Tiểu Long vẫn tiếp tục những ý nghĩ dang dở – Tắc Kè Bông và thằng Lượm đều bảo nhỏ Hường đẹp nhất huyện.
– Chuyện đó tao không quan tâm.
– Vậy mày dẫn tao theo đi.
– Không! Chuyện này tao cũng không quan tâm luôn.
Buông thõng một câu, Quý ròm đùng đùng bỏ đi một mạch.
~o0o
~Tại sao nhỏ Hường xinh đẹp thì mình không muốn cho tụi bạn đi theo chơi? Dọc đường đi xuống xóm Dưới, Quý ròm cứ nghe câu chê giễu của Tiểu Long lởn vởn trong đầu. Nó nghĩ, nghĩ hoài vẫn không tìm ra câu trả lời. Một đứa con trai gặp một đứa con gái xinh đẹp thì sao nhỉ? Quý ròm tự hỏi, xoa cằm, thở dài, đá chân vô bụi cỏ bên đường một cái, rồi xoa cằm, rồi thở ra. Chắc là đứa con trai sẽ thích đứa con gái! Quý ròm bứt một chiếc lá trên nhánh cây chìa ra dọc lối đi, ngậm trên môi tự hỏi tiếp: Thích thì sao nhỉ? Câu này khó trả lời hơn một chút nhưng loay hoay một hồi Quý ròm vẫn không “giải đáp” được: Thích thì chắc là mắc cỡ, chắc là sợ người khác biết được! Nghĩ tời đây, mặt Quý ròm tự nhiên ửng lên.
Quý ròm đi một mình, nghĩ ngợi một mình và tự nói một mình: Nhưng mình đâu phải đứa con trai đó. Mình đâu có thích nhỏ Hường. Mình chỉ mến nó. Phải rồi, mình mến nó vì nó ngoan, nó chăm học và nhất là vì nó hay khen mình. Nhưng nếu mình không thích nhỏ Hường thì tại sao mình không muốn Tiểu Long, Tắc Kè Bông và thằng Lượm đi theo? Quý ròm hỏi và hỏi, trả lời và trả lời, một mình nó làm cả cuộc vấn đáp dài ngoằn ngoèo và dài dằng dặc suốt đường đi. Để rồi cuối cùng nó chợt nhận ra nó chẳng hiểu gì hết. Cuối cùng nó lại thở ra lần thừ một trăm: Thế “thích” và “mến” khác nhau chỗ nào nhỉ?
Chính vì những băn khoăn đó mà hôm đó Quý ròm giảng bài cứ như người nấc cụt.
– Cái ông Euclide đó, em biết không. Ổng giỏi lắm nhé. Cũng giống như ông Pythagore, ổng là một nhà toán học vĩ đại.
– Thế ông nào giỏi hơn hả anh?
– Ờ, ờ, mỗi ông giỏi mỗi kiểu.
Quý ròm ấp úng đáp, bụng nghĩ: Hổng biết hồi còn đi học, ông Pythagore và ông Euclide có thích con nhỏ nào không vậy ta.
– Tức là giỏi bằng nhau?
– Ờ, giỏi bằng nhau – Quý ròm vỗ tay lên trán, như thể làm thế thì những ý nghĩ vớ vẩn sẽ rơi ra khỏi tâm trí. Nó cố quay lại với đề tài toán học – Ông Euclide này ấy mà, ổng viết một cuốn sách trong đó có tới 372 định lý và 93 bài toán. Định đề quan trọng nhất của Euclide là định đề mà em vừa học đó.
– Em biết rồi – nhỏ Hường sáng mắt lên, miệng thao thao – Trên một mặt phẳng, qua một điểm nằm ngoài đường thẳng ta chỉ có thể vẽ được một đường thẳng song song với đường thẳng đó…
– Đúng rồi – Quý ròm gật đầu, lại nghĩ : nếu có một cô học trò xinh, à quên, một cô học trò ngoan như nhỏ Hường thì ông Euclide sẽ “thích” hay “mến” nó nhỉ ?
Cho đến mấy ngày sau, Quý ròm vẫn không biết được điều gì đang xảy ra trong lòng nó. Rằng nó “thích” hay nó “mến” nhỏ Hường. Nó chỉ biết nó không muốn tụi Tiểu Long bén mảng đến nhà thằng Hiện. Nó chỉ biết nó không đủ can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô học trò. Ờ, mà cô học trò của nó đâu có nhỏ. Nhỏ Hường bằng tuổi nó đấy thôi.
Đây là lần thứ hau Quý ròm không dám soi bóng mình trong một đôi mắt. Năm ngoái, người thường xuyên khiến nó bối rối ngó lơ chỗ khác là Muội Muội. Bây giờ là nhỏ Hường. Đôi mắt nhỏ Hường không đen lay láy như đôi mắt Muội Muội. Đôi mắt nhỏ Hường không giống hai hạt nhãn.
Đôi mắt nhỏ Hường giống như một dòng sông hơn.
Hai hạt nhãn của Muội Muội lúc nào cũng trong veo. Còn dòng sông của nhỏ Hường không hiểu sao cứ buồn buồn.
Trước khi mẹ nhỏ Hường gặp ba thằng Hiện, nhỏ Hường không có nhà. Nhỏ Hường cũng không được ôm cặp tới trường. Nhỏ Hường cũng không được tung tăng cùng chúng bạn, thế nào nhỏ Hường cũng buồn phát ốm. Nó ốm thì đôi mắt của nó cũng ốm theo. Chắc vì vậy mà đôi mắt nó lúc nào cũng buồn buồn ! Quý ròm lan man nghĩ ngợi và trở thành thi sĩ lúc nào không hay.