Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 37 – Lớp phó trật tự – Chương 3
Chương 3
Thằng Lâm đi ở giữa. Ba đứa bạn nó đi kè kè hai bên.
Mọi khi băng “tứ quậy” vẫn cặp kè thân mật với nhau như vậy trên đường về. Nhưng hôm nay sự thân mật đã không còn. Thay vào đó là bầu không khí vô cùng căng thẳng.
– Khi nãy mày làm sao thế hở Lâm? – Quốc Ân “nổ” trước.
Biết thằng này chất vấn chuyện nó đứng ra giữ trật tự trong lớp khi nãy, nhưng Lâm vẫn vờ vịt:
– Tao có làm sao đâu!
Hải Quắn nói thẳng tuột:
– Hừ! Chứ vừa rồi đứa nào hùng hồn tuyên bố “Giữ trật tự lớp học là trách nhiệm chung của mọi người”?
Lâm bối rối:
– Tao đùa ấy mà!
– Mày không đùa! – Quốc Ân gằm ghè – Nếu đùa mày đã không kéo áo thằng Quới Lương, kêu nó ngồi xuống!
Trước chứng cứ hùng hồn của Quốc Ân, Lâm hết đường quanh co. Nó nuốt nước bọt:
– Ờ, ờ… chuyện này thì không phải đùa!
Quốc Ân cười mát:
– Thế ra mày muốn làm thay cho thằng Minh Vương đấy?
Câu nói kháy của Quốc Ân khiến Lâm tức sôi, nhưng nó không nói gì. Lần đầu tiên “thi sĩ Hoàng Hôn”, nhân vật lanh mồm lẹ miệng nhất băng “tứ quậy” đã cứng họng trước sự tấn công của đông bọn.
Thấy Lâm nín thinh, Quốc Ân càng làm tới, giọng nó càng độc địa làm sao:
– Mày nịnh nọt thằng Minh Vương thì được cái gì chứ?
Lần này thì Lâm tím mặt. Ba đứa kia nghe tiếng nó nghiến răng ken két:
– Tao không nịnh nọt.
Hải Quắn nhún vai:
– Thế tại sao…
– Chả tại sao cả! – Lâm cắt ngang – Tại tao thích thế!
Thái độ ngang phè của Lâm làm ba đứa bạn nó sững sờ.
Quới Lương chơi thân với Lâm nhất từ nãy tới giờ không nỡ hoạnh hoẹ bạn. Nhưng tới nước này, nó đành phải ngập ngừng lên tiếng:
– Thế còn bốn đứa tụi mình…
Cụm từ “bốn đứa tụi mình” vang lên nghe thân thiết quá đỗi. Lâm nao nao trong dạ, bèn chép miệng:
– Tao vẫn chơi với tụi mày…
Rồi nó ngó lơ đi chỗ khác:
– Nhưng tao không muốn “quậy” nữa.
– Tại sao? – Hải Quắn lặp lại câu hỏi khi nãy.
Và Lâm cũng lặp lại câu trả lời:
– Chẳng tại sao cả?
Thằng Lâm làm ba đứa bạn nó chán quá. Quốc Ân không kiên nhẫn nổi nữa. Nó đành kéo tay Hải Quắn và Quới Lương, giọng giận dỗi:
– Mặc xác nó! Tụi mình đi về trước đi!
Quới Lương không muốn bỏ Lâm lại một mình nhưng không nghĩ ra lý do gì để nấn ná, đành tập tễnh chạy theo hai đứa kia.
Lâm đứng chôn chân tại chỗ, thở dài nhìn theo những đứa bạn thân thiết. Nó quyết tâm làm người tử tế, băng “tứ quậy” từ nay sẽ thiếu một người. Ý nghĩ đó làm Lâm thẫn thờ.
Lâm cũng chả rõ lòng mình đang vui hay đang buồn. Nó chỉ biết nó không đủ can đảm giải thích cho tụi thằng Quốc Ân tại sao đột nhiên nó muốn trở thành một học sinh đứng đắn, ngoan ngoãn. Nó không thể khai ra chuyện cách đây mấy ngày nó tình cờ bắt gặp nhỏ Hải Ngọc bị hư xe doc đường và trong lúc con nhỏ này sắp oà ra khóc vì không tìm được chỗ sửa xe, nó đã kịp chạy đến và ra tay nghĩa hiệp như thế nào.
Hải Ngọc cùng tổ 5 với Lâm nhưng hai đứa ngồi ở hai dãy bàn đối diện nên xưa nay ít trò chuyện với nhau. Hơn nữa biệt danh “tứ quậy” của nó có lẽ khiến Hải Ngọc kiềng mặt. Khi nó làm trò hoặc đọc vè chọc phá thiên hạ thì Hải Ngọc hùa theo những đứa khác bưng miệng cười khúc khích. Nhưng những lúc khác thì Hải Ngọc lảng mất. Dường như nhỏ không muốn qua lại vơi nó.
Nhưng đó là nói lúc Hải Ngọcchưa bị hỏng xe giữa đường. Còn hôm đó, vừa nhác thấy nó nó lò dò đi tới, Hải Ngọc đã reo lên mừng rỡ như gặp bạn cố tri:
– Lâm ơi Lâm! Lâm sửa giùm chiếc xe cho Hải Ngọc chút!
Sự tin cậy toát ra trong ánh mắt Hải Ngọc khiến Lâm ngạc nhiên một cách sung sướng.
Nó bảo Hải Ngọc vịn chiếc xe rồi hăng hái xăn tay áo ngồi xuống, tò mò xem xét. Chả có gì ghê gớm! Chiếc xe của Hải Ngọc chỉ bị sút pê-đan vì rơi mất cục chêm.
Lâm đảo mắt dòm quanh chỗ ngồi và tìm thấy cục chêm nằm lăn lóc cạnh đó. Nó lượm cục chêm lên, đặt vào pê-đan rồi nhặt hòn đã dưới chân, bặm môi nện chan chát.
Sau khi đóng đóng gõ gõ một hồi, Lâm thở phào đứng dậy. Nó đưa tay qyệt mồ hôi trán:
– Xong rồi đó! Hải Ngọc có thể đi được rồi!
– Cảm ơn Lâm nhiều nghe!
Hải Ngọc mỉm cười nói và khi nhìn vào mắt nhỏ, Lâm thấy mắt nhỏ ngân ngấn nước. Phát hiện đó khiến lòng Lâm lâng lâng một cảm giác khó tả, một cảm giác nó chưa từng trải qua bao giờ.
Lâm không rõ Hải Ngọc rơm rớm nước mắt vì không tìm ra chỗ sửa xe hay vì cảm kích trước sự giúp đỡ hào hiệp của nó. Nhưng dù với lý do gì đi nữa, Lâm cũng không thể quên ánh mắt của Hải Ngọc nhìn nó trong lúc đó.
Ánh mắt đó, nụ cười đó và lòng tin cậy đó khiến thủ lĩnh băng “tứ quậy” trong một thoáng quên bẵng mình là ai. Lâm cũng không nhớ mình là “thi sĩ Hoàng Hôn” có biệt tài xuất khẩu thành thơ. Nó lúng búng một câu kỳ cục:
– À… à… à…
Hình như sợ “thi sĩ” sẽ làm bài thơ “à, à” đến vài ngàn câu, nhỏ Hải Ngọc vội leo lên yên, tủm tỉm:
– Hải Ngọc về trước nhé!
Lâm gật đầu và đáp lại lời từ giã của cô bạn gái cũng bằng “điệp khúc” quái đản đó:
– À… à… à…
Khi Lâm “à” đến tiếng thứ mười hai thì Hải Ngọc đã biến mất chỗ cua quẹo.
“Nàng thơ” đã mất hút thì tất nhiên “thi sĩ” cũng không có lý do gì để làm tiếp bài thơ “à, à” nữa. Lâm lững thững bước, và từ giây phút đó, nó bỗng nhiên biến thành con người khác.
Con người khác là con người đã chán “quậy” chán đặt vè trêu chọc bạn bè. Bây giờ, con người khác chỉ có một ước ao cháy bỏng là làm sao cho nhỏ Hải Ngọc đừng nhìn mình như nhìn một “kẻ tà đạo” nữa.
Đó là lý do tại sao sáng nay ở trong lớp Lâm đã ngăn cản Quới Lương làm loạn. Hơn thế nữa, nó còn bốc đồng làm một chuyện động trời là đứng lên hô hào cả lớp giữ trật tự khiến cho trật tự trong lớp suýt nữa đã đổ bể thảm thương.
Nguyên nhân thầm kín đó chỉ có mình nó hiểu và đó là bí mật không thể chia sẻ cùng ai được. Cho nên nó đành ngậm tăm trước những lời chất vấn sôi sục của bọn Quới Lương, Quốc Ân, Hải Quắn và cuối cùng đành buồn bã nhìn ba đưa bạn thân nhất của nó hầm hầm bỏ đi.
Lâm vừa đi vừa nghĩ ngợi, lòng buồn vui lẫn lộn.
Lủi thủi một hồi, nó mừng rỡ thấy ngôi nhà thân yêu của nó hiện ra trước mắt. Nhưng rồi nó nhanh chóng chuyển qua buồn bã khi kịp nhìn thấy trước ngôi nhà thân yêu là một thằng bạn thân yêu đang chờ sẵn: Quới Lương!
Lâm bước lại gần, mặt xụ xuống một đống:
– Mày đi đâu đây?
Quới Lương phớt lờ vẻ cau có của bạn, cười hềnh hệch:
– Tao đợi mày.
– Chi? – Lâm cộc lốc.
Quới Lương kéo tay bạn:
– Vào nhà đã!
– Không! – Lâm giật tay lại – Nói gì thì nói lẹ đi, tao đang bị ốm.
Biết Lâm đang đuổi khéo, Quới Lương vào đề ngay:
– Bây giờ chỉ có mình tao với mày, mày nói thật đi!
– Nói thật chuyện gì?
– Đừng giả vờ nữa! – Quới Lương nhăn nhó – Chuyện hồi sáng chứ chuyện gì!
Lâm lạnh lùng:
– Chuyện đó tao nói rồi! Tại tao thích thế!
– Tự nhiên thích thế?
– Đúng vậy, tự nhiên thích thế!
Quới Lương nhún vai:
– Tao không tin! Không ai lại tự nhiên thích làm ngược lại những điều mình làm trước nay cả!
Quới Lương đặt tay lên vai bạn:
– Mày cứ nói thật cho tao nghe đi! – Giọng nó chuyển qua thủ thỉ – Bộ mày không muốn chia sẻ tâm sự với tao sao?
Cái giọng ngọt như mía lùi của bạn khiến Lâm đâm lưỡng lự. Trong một lúc, nó muốn thú thật mọi chuyện với thằng bạn thân nhất của nó. Nó muốn kể cho thằng Quới Lương nghe nó thèm được trở thành một cậu học trò đàng hoàng, đứng đắn ra sao, thèm trở nên đáng yêu trong mắt con nhỏ Hải Ngọc như thế nào.
Nhưng đúng vào lúc nó mấp máy môi định kể tuột hết ra, một ý nghĩ vụt loé lên trong đầu đã ngăn nó lại.
Lâm không sợ Quới Lương biết được tâm trạng của mình. Nó cũng không sợ thằng này bép xép với ai. Lâm chỉ sợ sau khi thằng Quới Lương biết được điều bí mật trọng đại đó rồi mà con nhỏ Hải Ngọc kia vẫn thờ ơ với nó, vẫn vừa trông thấy nó là quay mặt đi chỗ khác thì nó chỉ có chui xuống đất ở với giun may ra mới đỡ ngượng.
Viễn cảnh u ám đó khiến Lâm kịp ngậm tăm vào phút chót. Nó nhìn bạn gãi gãi đầu rồi đỏ mặt ngó lơ chỗ khác.
Thấy thằng này sắp sửa phun tuốt tuồn tuột mọi bí mật ra miệng, cuối cùng bỗng “cảnh giác” nín thinh, Quới Lương tức như bị bò đá.
Nó cầm tay Lâm lay lay, giọng nóng nảy:
– Mày nói đi! Sao, có chuyện gì xảy ra với mày mấy hôm nay vậy?
– Có chuyện gì đâu! – Lâm đã kịp lấy lại vẻ thản nhiên.
Và từ thản nhiên đến lạnh lẽo chỉ có một bước ngắn ngủi. Lâm cụp mắt xuống, mặt phủ sương mù:
– Thôi, mày về đi! Tao đang ốm, không muốn ai quấy rầy!
Khi nãy bị đuổi khéo, Quới Lương cố nhịn. ây giờ bị đuổi thẳng cánh, lại biết cuộc “điều tra” đã thất bại hết đường cứu vãn, Quới Lương đổ quạu. Nó gầm lên, khói xịt đằng tai:
– Ốm cái đầu mày! Đồ phản bạn!
Nếu Quới Lương khói xịt đằng tai thì Lâm khói xịt đằng mũi. Nó cũng gân cổ gầm lên, thậm chí còn gầm lớn hơn thằng bạn thân thiết của nó gấp mấy lần:
– Phản bạn cái đầu mày! Tao vô nhà đây!
Phản kích xong, Lâm quay lưngchui tuốt vô nhà, bỏ mặc Quới Lương đứng ngó theo bằng ánh mắt tóe lửa. Nhìn ánh mắt đó, ai cũng biết nếu nuốt sống được thằng bạn của mình thì Quới Lươngđã nuốt ngay tút xuỵt rồi. Chỉ tiếc là miệng nó nhỏ quá, lại có mấy cái răng bị sún nữa.
Nguồn: hgth /diendan/showthread.php?20637-Kinh-van-Hoa-Tap-37-Lop-pho-trat-tu#ixzz2OBjazzSb