Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 37 – Lớp phó trật tự – Chương 2
Chương 2
Lần này cũng giống như mọi lần, nghĩa là trong khi chờ cô Vĩnh An vào lớp, Minh Vương lất đật đứng lên khỏi chỗ, nghiêm nghị đảo mắt khắp các dãy bàn.
Và nếu Minh Vương đã giống như mọi lần thì tụi bạn hẳn nhiên cũng không thể khác mọi lần. Tụi nó bắt đầu làm loạn.
Loạn bắt đầu từ “xóm nhà lá” bên tay trái, nơi “thường trú” của băng “tứ quậy”.
Đầu têu là Hải quắn. Cô Nhạn vừa ra khỏi cửa, nó đã đập bàn, reo inh ỏi:
– Hôm nay cô Vĩnh An ốm rồi! Tụi mình về đi thôi!
Quỳnh Như ngồi bàn trên quay đầu lại cự:
– Bạn Hải đừng có trù ẻo cô giáo à nghen! Lát cô vào, tôi méc cô à!
– Cho méc! – Hải quắn nghinh mặt – Bạn méc, bộ tôi không biết… bẻ răng bạn hả?
Quỳnh Như liền chành miệng, thách thức:
– Răng nè, dám bẻ không?
Tất nhiên, có cho vàng Hải Quắn cũng không dám động vào Quỳnh Như. Nó giở chiêu khác, cười nhăn nhở:
– Hê hê, răng xấu hoắc mà cũng khoe! Còn thua cả răng chuột!
Răng thuộc về nhan sắc. Bị Hải Quắn chê bai ” nhan sắc” của mình, Quỳnh Như tức muốn khóc.
Không khóc được, nó bèn gầm lên:
– Có Hải mắt lé thì có!
Mắt cũng thuộc về nhan sắc. Nhưng Hải Quắn là con trai, tất không xem trọng lắm chuyện này. Tuy vậy, bị một đứa con gái chê mình là “đồ mắt lé”, nó vẫn thấy tưng tức. Thế là nó còn gầm lớn hơn đối phương:
– Bạn bảo ai mắt lé hả?
Tiếng gầm của Hải Quắn làm rung rinh lớp học.
Đến nước này thì Minh Vuơng không thể làm thinh được nữa. Nó khịt mũi:
– Hải Quắn và Quỳnh Như giữ trật tự nghe!
Đang ấm ức, càng bị buộc giữ trật tự, Hải Quắn càng muố gây mất trự hơn nữa. Nó quay mắt sang Minh Vương, đỏ mặt tía tai:
– Bị người ta kêu là mắt lé, mày có giữ trật tự được không hả?
Câu nói của Hải Quắn khiến tụi bạn cười ngặt nghẽo.
Thằng Cung thừa dịp pha trò:
– Hải Quắn hỏi mới chí lí làm sao! Nếu đôi mắt mà giữ được trật tự thì đâu còn là mắt lé. Còn nếu đã lé thì làm sao mà giữ trật tự cho được!
Lời bình luận nhí nhố của Cung lại làm nổ ra thêm một trận cười!
Minh Vương thấy mình càng can thiệp, lớp học càng lộn xộn, bèn bối rối đưa mắt nhìn Lan Kiều:
– Lan Kiều, bạn để tổ bạn làm loạn vậy hả?
Được lớp phó trật tự cầu cứu, tổ trưởng Lan Kiều động lòng từ bi, liền quay sang hai tên tổ viên bướng bỉnh của mình:
– Thôi, mấy bạn ngồi im giùm đi cho!
Thấy Hải Quắn và Quỳnh Như mặt mày đứa nào đứa nấy vẫn còn bừng bừng, Lan Kiều lập tức nghiêm mặt:
– Bộ hai bạn muốn tổ mình tháng này xếp hạng bét hả?
Nghe tổ trưởng đem việc xếp hạng thi đua ra hù, Quỳnh Như đành hậm hực quay lên, còn Hải Quắn cũng thôi phồng mang trợn mắt.
Thấy Lan Kiều “dẹp loạn” nhanh như chớp, Minh Vương thở phào. Nhưng chưa kịp hít hơi vào, đã nghe Quới Lương rú lên:
– Ối, thủng đít tao rồi!
Tiếng la chói tai của thằng này khiến lớp học vừa lắng xuống bỗng nhốn nháo trở lại.
Tụi bạn vừa cười rúc rích vừa hấp tấp đổ dồn mát về phía cuối lớp.
– Gì vậy Quới Lương? – Vẫn giọng thằng Cung nhanh nhẩu – Đít mày sao lại thủng?
Quới Luơng đáp lời thằng Cung bằng cách nhăn nhó thò tay xuống dưới mông, mò mẫm một lát rồi giơ lên một cây kim gút đầu tròn, loại thường dùng để gắn bản đồ hay các tranh vẽ lên bảng.
– Đứa nào? – Quới Lương tru tréo – Đứa nào cố tình ám sát tao?
Bàn Quới Lương có 3 người. Quới Lương ngồi giữa. Bên phải là thằng Lâm, bên trái là nhỏ Bội Linh. “Ám sát” Quới Lương chỉ có thể là một trong hai đứa này.
Quới Lương vừa hỏi vừa quay sang Lâm. Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của bạn, Lâm xua tay rối rít:
– Không phải tao à nghen!
Quới Lương cũng không tin Lâm là thủ phạm. Dù sao Lâm cũng là thành viên trong băng “tứ quậy”, không có lý gì một đứa “tứ quậy” lại đi hãm hại một đứa “tứ quậy” khác!
Quới Lương liền quay sang trái. Thấy nhỏ Bội Linh cúi gằm đầu, Quới Lương buột miệng “à” một tiếng:
– Thì ra là bạn!
Nó đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nghiến răng trèo trẹo:
– Bạn nói thật đi! Tôi đã làm gì bạn mà bạn trả thù tôi “man rợ” như vậy.
Bị Quới Lương lên án ghê quá, Bội Linh không thể làm thinh được nữa. Nó ngẩng đầu lên, khoe bộ mặt đỏ bừng và lí nhí phân trần:
– Bội Linh đâu có cố ý…
Quới Lương nhếch mép:
– Không cố ý nhưng chắc là…cố tình?
Giọng Bội Linh muốn khóc:
– Bội Linh lỡ tay làm rớt thật mà.
– Tại sao rớt đâu không rớt lại rớt ngay chỗ ngồi của tôi? – Quới Lương hừ mũi, tiếp tục hoạnh họe.
Thằng Cung cười hô hố:
– Đúng rối đó! Rớt ngay chóc chỗ đó còn gì là “đầu ra” của con người ta cơ chứ!
Trước giọng điệu bỡn cợt của Cung, một lần nữa cả lớp lại cười bò.
Tràng cười của tụi bạn khiến mặt Bội Linh đã đỏ lại càng đỏ, còn mặt thằng Quới Lương thì lập tức chuyển sang màu xám xanh.
Minh Vương nãy giờ im lặng hồi hộp theo dõi cuộc đấu khẩu giữa Quới Lương và Bội Linh để tìm hiểu nguyên do, giờ thấy thằng Cung hăng hái đổ dàu vào lửa , liền lật đât lên tiếng:
– Bỏ qua đi Quới Lương! Đây chỉ là lỡ tay thôi mà!
– Lỡ tay cái con khỉ! – Quới Lương nổi quạu – Nếu tao lỡ tay chích kim vào mông mày đau điếng như thế, liệu mày có bỏ qua không?
Thằng Quới Lương cứng đầu cứng cổ này làm Minh Vương chán quá. Nó mấp máy môi tính nhờ tổ trưởng của Quới Lương “trấn áp” giùm, nhưng sực nhởa Qưới Lương thuộc tổ 5 và chính mình là tổ trưởng của thằng này, Minh Vương đam xụi lơ.
May làm sao, đứng lúc đó thằng Lâm thình lình vọt miệng:
– Minh Vương nói đúng đó. Chuyện rủi ro,mày bực bội làm gì hả Quới Lương!
Lâm vùa nói vừa thò tay kéo vạt áo Quới Lương
Băng “tứ quậy” có bốn đứa: Hải quắn, Quốc Ân, Quới Lương và thằng Lâm. Quới Lương ngồi cùng bàn với Lâm và thường đến nhà Lâm chơi nên thân với thằng này nhất.
Đã thân nhất thì không thế không nghe lới khuyên can của bạn. Vì vậy, Lâm vừa lên tiếng, Quới Lương liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng ngồi xuống mà vẫn nghe đau dưới mông nên Quới Lương lại cáu kỉnh quay sang nhỏ Bội Linh:
– Bạn chỉ được lỡ tay lần này thôi đấy nhé!
Giọng thằng Quới Lương chưa nguôi tấm tức nhưng Bội Linh vẫn nghe nhẹ cả người. Nó mỉm cười:
– Ừ, Bội Linh không lỡ tay nữa đâu.
Thật ra nhỏ Bội Linh không phải đứa sung sướng nhất khi Quới Lương chịu làm hòa. Đứa sung sướng nhất phải là Minh Vương.
Cái vai trò lớp phó trật tự của nó suýt bị lung lay khi chính thằng Quới Lương tổ viên trong tổ nó, chẳng buồn xem lời nhắc nhở của nó ra cái củ khoai tây gì. Nếu không có thằng Lâm “thi sĩ Hoàng Hôn” kịp thời can gián, chẳng biết lớp học sẽ còn huyên náo đến đâu.
Minh Vương nhìn Lâm, vừa cảm kích lại vuằ ngạc nhiên. Lâm là tay đầu trò của băng “tứ quậy”, xưa nay không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để chọc phá thiên hạ, thậm chí nó còn mong trong lớp xảy ra lamứ chuyện để làm vè rêu rao cho sướng miệng, không hiểu sao hôm nay lại đàng hoàng tử tế đột xuất đến vậy không biết! Không những không tham gia trêu ghẹo, Lâm còn ngăn cản Quới Lương, không cho thằng này gây gổ với Bội Linh, thật là chuyện xưa nay chưa từng có!
Rồi dường như để cho Minh Vưong ngạc nhiên hơn nữa, thằng Lâm đột ngột đứng lên khỏi ghế, oang oang:
– Đề nghị các bạn giữ trật tự nghen! Cô Lan Anh sắp xuống rồi đó!
“Mệnh lệnh” dõng dạc của thằng Lâm không chỉ khiến Minh Vương kinh ngạc. Cả lớp đều há hốc miệng ra nhìn nó.
Thằng Quang quay xuống, bưng tai:
– Ối, tao có nghe nhầm không vậy?
Thằng Bá cười he he:
– Thằng Minh Vương nhường chức lớp phó trật tự lại cho mày tự bao giờ thế hở Lâm?
Lâm nghiêm mặt:
– Giữ trật tự lớp học là trách nhiệm chung của mọi người chứ đâu phải của riên lớp phó trật tự!
– Trời đất! – Đỗ Lễ hai tay bụm mặt kêu lên thảng thốt – Một cái đứa chuyên quậy phá bây giờ lại đòi đi giữ trật tự, phen này chắc cóc mọc râu mất tụi mày ơi!
Còn thằng Cung thì chắp hai tay trước ngực, lim dim mắt:
– Bể khổ vô biên, quay đầu là bến! Thiện tai, thiện tai!
Mỗi đứa cà khịa một câu, lớp học bỗng chốc nhốn nháo không thể tả.
Lâm không ngờ mình càng muốn giữ trật tự, tụi bạn càng mất trật tụ khủng khiếp, bèn bối rối đưa mắt nhìn mấy đứa trong ban cán sự lớp.
Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Lâm, lớp trưởng Xuyến Chi lập tức hắng giọng:
– Đề nghị các bạn im lặng. Bạn Lâm nói như vậy là hoàn toàn đúng, các bạn không đưChương ợc chế giễu!
Cung ngoác miệng:
– Tụi này không chế giễu câu nói, chỉ chế giễu người nói cái câu đó thôi, hi hi!
Nhỏ Hạnh trừng mắt nhìn Cung, giọng phật ý:
– Bạn có thôi đi không!
Nhỏ Hạnh là lớp phỏ học tập đồng thời là tổ trưởng của Cung nên nó vừa lên tiếng, Cung liền rụt cổ ngồi im.
Nhưng Cung vừa làm thinh, ở bàn trên thằng Quang đã bô bô:
– Bạn Xuyến Chi khờ quá. Thằng Lâm vờ làm ra vẻ như vậy cốt để chọc cười thôi. Có phải nó nói nghiêm túc đâu.
– Ê! – Lâm chỉ tay vào Quang, gân cổ quát – Mày nói năng bá láp gì đó, thằng sứt môi!
Quang chu miệng:
– Môi tao hết sứt lâu rồi mày!
Lâm nghiến răng ken két:
– Nhưng nếu mày ăn nói bậy bạ, môi mày sẽ sứt lại cho coi!
– A, mày dám trù ẻo tao hả? – Quang gầm lên, vừa nói nó vừa hăm hở xăn tay áo – Có ngon thì lại đây đấu tay đôi với ông mày, xem đứa nào sẽ sứt môi cho biết!
– Thôi, thôi, có gì thì ngồi xuống…
Tiếu Long chưa kịp nói hết câu can gián quen thuộc, thằng Quang đã nạt ngang:
– Mày thích thì “ngồi xuống” đó đi, xem tụi tao đánh nhau!
Tới nước này thì lớp phó trật tự Minh Vương không thể đóng vai khán giả được nữa. Nó vội vã rút cuốn sổ trong túi ra, tay kia lăm lăm cây viết:
– Tụi mày không “tốp” lại, tao ghi tên cả hai đứa vào sổ à nghen!
Quang nheo mắt:
– Đừng hù tao! Viết mày hết mực rồi!
Minh Vương bặm môi rảy rảy cây viết, quả nhiên không có giọt mực nào bắn ra. Thằng Quang nói đại, không ngờ trúng phóc khiến Minh Vương bất giác thộn mặt.
Nếu ngay lúc đó, cô Lan Anh không xách cặp đi vào lớp thì chả biêt nó còn ngượng nghịu đến bao giờ.
Nguồn: hgth /diendan/showthread.php?20637-Kinh-van-Hoa-Tap-37-Lop-pho-trat-tu#ixzz2OBjQB4nD