Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 27 – Phù thủy – Chương 5
Chương 5
Thật ra thằng Tùng chả nghĩ được mưu kế gì hay ho. Đã từ lâu nó thèm được làm “thám tử” như Quý ròm. Nó thèm được là người đầu tiên lần ra đầu mối các “vụ án” để mọi người phải lé mắt thán phục như đã từng lé mắt thán phục trước những kỳ tích của Quý ròm. Nhưng chưa bao giờ nó được là người như thế. Nó toàn lẽo đẽo đi theo ông anh ròm của nó để chờ bị sai vặt.
Nhưng lúc này Quý ròm không có mặt ở đây. Tùng quyết nắm lấy cơ hội. Nó quyết điều tra xem ông K’Bing có nuôi con bạch xà thật không. Muốn vậy, nó phải bỏ công rình rập.
Thoạt đầu ý nghĩ này khiến Tùng hơi ơn ớn. Nó sợ nó sẽ phải xách gói đi theo ông K’Tong và bà Ka Đụi. Nhưng rồi Tùng trấn tĩnh được ngay. Nó nhớ lại lời nhỏ Trang nói. Chiều hôm qua trên đường về, nhỏ Trang xác nhận ông K’Bing không bao giờ hãm hại người Kinh. Ông K’Bing chỉ muốn trả thù những người trong buôn Nausri thôi. Nó không ở trong buôn Nausri. Nó đến từ thành phố Hồ Chí Minh. Vì vậy nó chả sợ.
Nhưng Tùng không thực hiện kế hoạch được ngay. Sáng nay, nó vừa mở mắt, đã thấy thằng Bốc đứng ngoài cửa sổ dòm vô:
– Đi chơi với tao không?
Tùng dụi mắt:
– Vỗ rẫy câu cá hả?
– Không! – Bốc nhún vai – Chiều mới vô rẫy được. Sáng nay chị Hạnh mày đi theo cô Bảy xuống thị trấn rồi.
– Thế mày định rủ tao đi đâu?
Bốc giơ cao trái bóng nãy giờ vẫn cầm trong tay lên khỏi bệ cửa, toét miệng cười:
– Đi ra trường tao đá bóng chơi.
Tùng ngạc nhiên:
– Trường mày đang nghỉ hè kia mà?
– Tao đi đá bóng chứ có phải đi học đâu. Trường tao có cái sân rộng lắm.
Tới đây thì Tùng sực hiểu. Nó không thắc mắc nữa, mà lồm cồm bò dậy.
Trường xã nằm không xa nhà cô Bảy là bao. Đó là dãy nhà gạch mười gian nằm trên đỉnh dốc, ngói đỏ tường trắng, đôi chỗ ố vàng vì ngấm nước mưa và quả như Bốc nói, đằng trước là một sân chơi rộng mênh mông.
Khi Bốc và Tùng đến nơi, đã có cả chục ông nhóc đang ngồi bệt trước hàng hiên chuyện trò rôm rả.
Bốc vừa bước lên khỏi bục đá, cái đám lố nhố đó lập tức đứng bật dậy:
– A, thằng Bốc đã ôm bóng ra rồi kìa!
– Rồi, chia phe đi tụi mày ơi!
Bốc đập quả bóng xuống đất cho nó nảy tưng tưng:
– Chia phe như bữa trước, lớp Bốn A đá với lớp Bốn B!
Một đứa cười híp mắt:
– Năm nay bọn mình đã lên lớp Năm hết rồi!
Đứa khác cãi:
– Chưa đâu! Đến ngày khai giảng, tụi mình mới là lớp Năm. Còn bây giờ vẫn là lớp Bốn thôi.
– Bốn hay Năm gì cũng được! – Bốc khịt mũi, rồi nó đưa tay ngoắt từng đứa – Thằng Ngãi, thằng Ninh, thằng K’Nhieu, thằng K’Dzọt qua bên này. Những đứa Bốn B về phe thằng Thảnh.
Thằng Thảnh chính là thằng nhóc khi nãy bảo cả bọn vẫn đang là học sinh lớp Bốn. Năm học vừa rồi, nó là đội trưởng của đội bóng Bốn B. Bây giờ nghỉ hè, nó vẫn được đồng đội tín nhiệm ở chức thủ quân.
Nghe thằng Bốc điểm quân, Thảnh hất hàm:
– Mày quên một đứa. Còn thằng K’Brết nữa chi!
Đến lúc này, Tùng mới nhìn thấy thằng K’Brết đang đứng lẫn trong bọn nhóc. Đám bạn học của Bốc tất cả đều lạ hoắc lạ huơ, lúc mới tới, Tùng không tiện nhìn kỹ. Vì vậy nó không phát hiện ra thằng K’Brết.
Nhưng Bốc thì đã nhìn thấy thằng này ngay từ đầu. Nó thấy, nhưng nó phớt lờ. Nghe thằng Thảnh nhắc, Bốc chỉ nhún vai:
– Không phải tao quên! Nhưng tao nghỉ chơi với thằng K’Brết rồi!
– Sao thế?
– Nó xấu bụng! – Bốc buông gọn.
Thảnh nhướn mắt:
– Nó làm gì mà mày bảo nó xấu bụng?
Lúc này, Tùng thấy rõ vẻ lo lắng ánh lên trong cặp mắt trắng dã của thằng K’Brết.
K’Brết chớp chớp mắt, nửa muốn theo dõi cuộc đối đáp giữa Bốc và Thảnh, nửa muốn quay mặt đi như không dám nghe những điều thằng Bốc sắp tố cáo.
Nhưng Bốc không phải là đứa tai ác. Nó không muốn đẩy K’Brết tới đường cùng. Nó nhìn chằm chằm vào mặt K’Brết như để dọa cho thằng này sợ chơi. Nó nhìn như thế lâu thật lâu. Đợi đến khi K’Brết thắc thỏm đến sắp khóc, nó mới phẩy tay, buông thõng:
– Chuyện đó tụi mày chả cần biết làm gì!
Thảnh khịt mũi:
– Nhưng bên tao sáu đứa, bên mày bỏ thằng K’Brết ra chỉ còn có năm đứa à!
Bốc cầm tay Tùng giơ lên:
– Thằng Tùng sẽ thế chỗ thằng K’Brết.
Bọn trẻ trố mắt nhìn nhân vật mới.
Trước hàng chục cặp mắt đang chĩa vào người, Tùng nhột nhạt quá xá. Nó phải gí gí chân xuống đất để giấu sự ngượng ngập.
Bốc “giải đáp thắc mắc”:
– Thằng này ở thành phố Hồ Chí Minh lên đây nghỉ hè.
Rồi để đánh tan khoảng cách giữa Tùng và các bạn nó, Bốc liếm môi nói thêm:
– Nó là bạn thân của tao đó. Nó tốt bụng lắm.
Câu “quảng cáo” của Bốc làm Tùng khẽ nhăn mặt. Nó chả hiểu thằng Bốc thêm vào bốn chữ “nó tốt bụng lắm” để làm cái quái quỉ gì. Vừa rồi Bốc chê thằng K’Brết “xấu bụng”, bây giờ lại khen nó “tốt bụng”, như vậy có khác nào bảo thằng K’Brết chỉ đáng … xách dép cho nó.
Tùng khẽ liếc về phía K’Brết, thấy thằng này mặt buồn rười rượi. Tự nhiên Tùng cảm thấy bất nhẫn. Nó cảm thấy nó đang chiếm chỗ của K’Brết trong đội bóng. Mà “tội lỗi” của K’Brết cũng đâu có gì lớn. Nó nhọc công nuôi cá nuôi ốc trong ao. Nó không muốn bọn Tùng vét sạch, vì vậy nó mới nói dối. Mà trên đời, đâu phải ai cũng sẵn sàng để người khác thản nhiên gặt hái những gì mình đã vất vả gieo trồng.
Tùng càng nghĩ càng áy náy. Nó cứ đứng đực tại chỗ khiến thằng Bốc hét inh:
– Sao mày còn đứng đó hở Tùng? Lại đây giao bóng với tao đi chứ!
– Tao không chơi đâu!
Tùng nói, và nó đập đập tay lên đùi:
– Chân tao bữa nay nó nhức nhức sao ấy!
– Xạo đi mày! – Bốc bán tín bán nghi – Khi nãy xuống đây, mày còn chạy thi với tao được kia mà!
Bằng chứng của Bốc khiến Tùng giật thót. Nhưng nó trấn tĩnh được ngay:
– Đó là khi nãy. Nhưng lúc leo lên dốc, tao vấp phải một hòn đá chết tiệt. Cổ chân tao giờ đang muốn trẹo đây nè.
Rồi như để chứng minh cho lời ni của mình, Tùng giả bộ khập khiễng đi tới đi lui, thậm chí có một quãng nó phải nhảy lò cò một chân, ra cái điều ta đây đang đau đớn ghê lắm.
Trong khi Bốc không biết giải quyết như thế nào trước tình trạng “chấn thương” đột xuất của “danh thủ” từ thành phố lên này thì Thảnh đã bô bô:
– Nếu bạn mày không đá được thì để thằng K’Brết vào đá đi!
K’Brết là thằng nhãi ngây thơ. Có tài thánh nó mới biết Tùng giả vờ trặc chân để nhường chỗ cho nó. Nghe thằng Thảnh nói thế, nó mừng lắm. Tùng thấy mặt nó tươi lên và cặp mắt nó long lanh sung sướng. Tùng đinh ninh K’Brết sẽ không bỏ lỡ cơ hội bằng vàng này.
Nhưng trái với suy nghĩ của Tùng, Bốc chưa kịp có ý kiến, K’Brết đã bất ngờ lắc đầu:
– Tao không đá đâu!
Nãy giờ tuy không nói ra, Bốc có ý chờ K’Brết trám vào chỗ thiếu trong đội hình. Tuy còn giận dỗi K’Brết chuyện bữa trước nhưng đang lúc thiếu hụt quân số, Bốc không thể “tẩy chay” thằng này mãi. Đang hồi hộp mong ngóng, bỗng nghe K’Brết mở miệng từ chối, Bốc nổi điên:
– Ai cho mày vào mà đá với không đá!
Tùng nhìn K’Brết:
– Mày vào chơi đi! Hay là mày còn giận thằng Bốc?
K’Brết bước về phía Tùng, chớp mắt đáp:
– Không phải thế! Mày bị trặc chân, tao tính chạy đi hái lá bóp thuốc cho mày!
K’Brết làm Tùng xúc động quá chừng. Hóa ra K’Brết khờ ơi là khờ! Nó tưởng Tùng bị trẹo cổ chân thật. Nó thèm đá bóng chết được, nhưng nó lại lo cho cái chân của Tùng hơn. Vì vậy mà nó từ chối tham gia trận đấu, chứ nó có giận gì thằng Bốc đâu!
K’Brết cúi xuống bóp bóp cẳng chân Tùng:
– Mày đau chỗ nào đâu?
Tùng rảy mạnh chân:
– Khi nãy tao đau nhưng bây giờ hết rồi!
– Lạ thật! – K’Brết cào tay lên mái tóc tổ quạ và giương cặp mắt trắng dã – Chưa bóp thuốc mà đã hết đau!
Tùng mỉm cười:
– Ừ, cái chân tao nó lạ lắm! Khi thì đau khi thì không đau.
K’Brết đứng thẳng người lên:
– Vậy mày vào sân chơi với tụi nó đi!
– Không được! – Tùng nhăn nhó – Tao đã nói rồi, cái chân tao nó lạ lùng lắm. Nó không giống chân người ta. Bây giờ thì không đau nhưng vào chạy một lát có khi nó đau trở lại, còn đau gấp mấy lần lúc trước nữa cơ đấy!
Rồi Tùng đẩy vai K’Brết:
– Mày vào chơi đi!
– Ừ, thế thì mày ngồi đây, để tao vào chơi!
K’Brết quay người dợm bước vào trong sân. Nhưng nó bỗng khựng ngay lại.
Phe thằng Bốc và phe thằng Thảnh đã nhập cuộc tự bao giờ. Mỗi bên năm đứa đang quần nhau tơi bời. Thằng Khương dư ra, lúc này đang vui vẻ với vai trọng tài, vừa chạy lăng xăng quanh trái bóng vừa thổi còi miệng “te te”.
K’Brết ngồi xuống cạnh Tùng:
– Tao ngồi đây chơi với mày.
Tùng liếc K’Brết, mấy lần ngứa miệng định hỏi có phải ba nó đang nuôi con bạch xà không nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tùng lại làm thinh. K’Brết đang buồn nỗi buồn bị thằng Bốc “tẩy chay”, Tùng không muốn nó buồn thêm nỗi buồn “phù thủy” …