Kính Vạn Hoa - Tập 27 - Phù thủy

Chương 4


Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 27 – Phù thủy – Chương 4


Chương 4
Chẳng tỏ chút gì ngạc nhiên, ông K’Bing chậm chạp quay đầu về phía bọn trẻ, gật gật đầu đáp lại lời chào.
Tùng nghe rõ những tiếng gừ gừ phát ra trong cổ họng ông. Thậm chí nó còn có cảm giác ông mỉm cười nhưng nó không biết mình có trông nhầm hay không. Gương mặt nhăn nheo với vô số những đường rãnh chằng chịt khiến ông có vẻ như đã có mặt trên trái đất cả trăm năm nay rồi. Bất giác Tùng nhớ đến những phù thủy đã xem trong phim và nơm nớp nhận thấy gương mặt của ông và của họ giống nhau một cách kỳ lạ.
Trong khi Tùng đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì K’Brết rảo bước về phía ba nó.
Chẳng biết K’Brết thì thầm những gì vào tai ông mà bọn trẻ thấy ông cứ nhìn đăm đăm về phía tụi nó, mày cau lại.
Tùng lo lắng hỏi Bốc:
– Thằng K’Brết đang nói gì với ba nó vậy mày?
– Làm sao tao biết được.
Tùng làm thinh một lát rồi ngập ngừng nói:
– Chắc nó méc ba nó về chuyện khi nãy.
– Chuyện khi nãy là chuyện gì?
– Chuyện mày bảo ba nó thả con bạch xà ra cắn chết người đó!
Phỏng đoán của Tùng làm Bốc không khỏi chột dạ. Nó khẽ liếm môi:
– Không phải đâu!
– Nếu không phải chuyện đó tại sao ông K’Bing nhìn tụi mình bằng ánh mắt ghê thế?
Lúc này Bốc chỉ muốn thằng Tùng “á khẩu” quách cho rồi. Cái thằng, nói gì không nói, lại nói toàn chuyện độc địa! Bốc làu bàu trong bụng và rụt cổ đáp:
– Ánh mắt ông K’Bing bình thường đã như thế! Trông ghê ghê vậy thôi chứ ổng hiền khô à!
Khi nhận xét như vậy, Bốc không rõ nó giải thích cho Tùng hay là tự trấn an mình.
Tùng không hiểu nỗi lòng của Bốc, hoặc có thể nó hiểu nhưng vẫn cố tình giả bộ ngây thơ để hù thằng này chết khiếp chơi:
– Thế mày không sợ con bạch xà gì gì đó của ông K’Bing à?
– Không.
– Thế mày không sợ sẽ ngoẻo củ từ như ông K’Tong và bà Ka Đụi à?
– Không. Nhưng thôi, mày đừng hỏi lằng nhằng nữa!
– Sao thế? – Tùng nhướn mày – Tao lo cho mày mà!
Bốc nhăn nhó:
– Mày khỏi cần lo cho tao! Ông K’Bing chỉ muốn làm hại những người trong buôn Nausri thôi. Ông không bao giờ xua con bạch xà đi cắn tao đâu.

Bốc tuy miệng nói cứng nhưng bụng đã run lắm. Nhìn bộ tịch của nó, Tùng biết tỏng. Nhưng Tùng chưa kịp nghĩ ra câu nào rùng rợn hơn để dọa dẫm tiếp thì K’Brết đã tiến lại.
Nó dừng trước mặt bọn trẻ một quãng và chống xà bát xuống đất:
– Tao đã nói chuyện với ba tao rồi!
Bốc hỏi mà miệng khô đắng:
– Mày nói chuyện gì vậy?
K’Brết mím môi:
– Thì chuyện nãy giờ tụi mày nói với tao đó!
– Tao chỉ nói giỡn thôi mà! – Giọng Bốc run run – Mày méc lại với ba mày chi vậy?
Lời phân trần của thằng Bốc khiến K’Brết ngẩn người:
– Ủa, thế ra tụi mày giỡn chơi hả?
– Ừ, giỡn chơi tuốt! – Bốc lật đật phẩy tay – Ai chả biết ông K’Tong qua đời là do sốt rét, còn bà Ka Đụi ngủm cù đeo là do bị bệnh kiết lỵ, còn con nhỏ Ka Huen…
– Ơ! – K’Brết cào tay lên mái tóc tổ quạ – Tao đâu có nói chuyện đó!
– Ủa, thế mày nói chuyện gì?
– Tao nói chuyện câu cá và bắt ốc kia mà!
Bốc thở đánh phào, mặt nó bỗng chốc tươi lên:
– À, thì ra là chuyện đó!
Rồi nó nhe răng cười ruồi để che giấu sự lúng túng:
– Ờ, ờ… chuyện đó thì tao không giỡn!
K’Brết mở to mắt:
– Ba tao bảo nếu cháu của cô Bảy ở thành phố về chơi, muốn vô rẫy câu cá và bắt ốc thì ngày mai cứ vô.
Nhỏ Hạnh nãy giờ làm thinh theo dõi, chợt nghe K’Brết nói vậy, liền ngơ ngác hỏi:
– Ngày mai câu cá và bắt ốc ở đâu hở em?
K’Brết chỉ tay xuống ao:
– Ở hai cái ao này chứ đâu!
Câu trả lời của K’Brết làm Bốc ngẩn tò te:
– Sao khi nãy mày bảo dưới ao không có cá lớn, chỉ toàn cá lòng tong?

K’Brết cần phải theo Quý ròm học thêm một khóa về tài dóc tổ may ra mới có thể trả lời câu hỏi oái oăm này được! K’Brết không biết Quý ròm là ai, vì thế nó đực mặt:
– Ờ … ờ …
– “Ờ,ờ” là sao? – Thái độ của K’Brết khiến Bốc đâm nghi. Nó vung tay – Như vậy là lúc nãy mày cố tình gạt tụi tao phải không?
– Ờ … ờ …
Thấy K’Brết chỉ biết mỗi món “ờ, ờ”, Bốc càng hậm hực:
– Tao biết rồi. Mày là một đứa xấu bụng. Mày nuôi cá nuôi ốc trong ao nhưng sợ tụi tao bắt hết chứ gì? – Tao không xấu bụng!
– K’Brết phản đối một cách yếu ớt.
– Mày xấu bụng! – Bốc khăng khăng – Khi nào nhập học, tao sẽ kể chuyện này cho tụi bạn trong lớp nghe.
– Mày đừng kể! – Giọng K’Brết như sắp khóc.
Bộ tịch thiểu não của K’Brết chẳng khiến thằng Bốc xúc động tí ti ông cụ nào. Ngày thường Bốc không phải là đứa lòng gang dạ sắt. Nhưng khi nãy chính vì K’Brết bảo dưới ao không có cá, thằng Tùng mới có cớ cười vào mũi nó là “chúa nói phét”, cứ nhớ lại là bụng nó tức sôi. Vì vậy, thằng K’Brết năn nỉ nó đừng kể, nó càng muốn làm ngược lại. Bốc chém tay vào không khí:
– Tao sẽ kể!
Thấy Bốc hung hăng quá xá, K’Brết không buồn vật nài nữa. Nó quay mặt đi chỗ khác như để mọi người không nhìn thấy những giọt nước mắt buồn bã của nó.
– Tụi chị về đây, K’Brết ơi! – Nhỏ Hạnh dịu dàng lên tiếng – Bạn Bốc nói đùa vậy thôi chứ bạn ấy không kể chuyện này cho ai nghe đâu!
Rồi để mặc K’Brết đứng quay lưng về phía mọi người, im lìm như tượng đá, nhỏ Hạnh kéo bọn trẻ đi ngược lên con dốc nhỏ chạy luồn giữa bóng lá rậm dày.
Ông K’Bing đã bỏ đi tự bao giờ, chỉ còn mình K’Brết đứng lặng thinh trong bóng chiều giữa rừng cà phê xanh ngát, mặc những cơn gió tinh nghịch thi nhau nô giỡn trên mái tóc rối bù của nó. Khi lên tới đỉnh đồi, nhỏ Hạnh nhìn xuống, vẫn thấy K’Brết đứng bất động trong tư thế buồn bã đó, vẻ như muốn tạc vào núi rừng hình ảnh của thằng bé cô đơn, vừa bị bạn bè hất hủi.
Trên đường về, nhỏ Hạnh hỏi Bốc:
– Bốc này!
– Gì hở chị?
– Ông K’Bing ấy mà!
– Ông K’Bing sao?
– Trước đây ổng sống ở đâu?
– Ổng ở trong buôn Nausri.
– Thế vợ ổng là ai?
Nhỏ Phệ vọt miệng đáp thay anh:

– Vợ ổng là bà Ka Eo. Bà Ka Eo chết rồi.
– Bà Ka Eo chết lâu chưa?
– Lâu rồi.
Bốc tiết lộ:
– Bà Ka Eo chết do bị sập bẫy thú của người trong buôn Nausri.
Nhỏ Hạnh rụt cổ:
– Eo ôi, ghê quá!
Bốc tặc lưỡi ra vẻ hiểu biết:
– Do đó, ông K’Bing quyết luyện “con thuốc độc” để trả thù cho vợ.
– Luyện “con thuốc độc”? – Chị em nhỏ Hạnh há hốc miệng – Luyện “con thuốc độc” là sao? Luyện như thế nào?
– Như thế này này! – Bốc vung tay, hăm hở giải thích – Người nuôi “con thuốc độc” phải lấy cho được một sợi ria mép của con cọp, sau đó đem sợi ria bỏ vào bụi tre, muốn chắc ăn hơn thì cắm vào vỏ măng tre. Sau một trăm ngày, sợi ria sẽ biến thành một con rắn trắng. Con rắn sẽ tự tìm đường về nhà chủ. Người chủ nuôi con rắn trong một cái vò, hằng ngày cho ăn lúa rang phổng…
Tùng bụm mặt:
– Ôi, chuyện gì nghe hãi quá!
Bốc thản nhiên:
– Chưa hãi lắm đâu! Phải nuôi con bạch xà trong vò đủ một trăm ngày, lúc đó mới gọi là luyện thành. Bấy giờ, muốn hại ai, chủ nhân con bạch xà chỉ cần lấy một ít chất thải của nó trong vò lén bỏ vào đồ ăn hay thức uống của “kẻ thù”. Người bị hại sẽ lập tức bị trúng độc. Người trong buôn Nausri gọi những kẻ bị thuốc độc “trổ” là “ăn phải mắm mặn”. Ai “ăn phải mắm mặn” chừng bảy ngày là về chầu ông vải ngay tắp lự!
Câu chuyện của thằng Bốc khiến một đứa nhát gan như nhỏ Hạnh phải toát mồ hôi trán. Nó khẽ liếc ra sau lưng, thấp giọng hỏi:
– Thế ông K’Bing đang nuôi “con thuốc độc” hay sao?
– Người ta đồn như vậy! – Bốc thè lưỡi – Người ta còn bảo ông K’Bing vì muốn trả thù cho vợ nên đã tu luyện thành phù thủy. Ông không cần phải lén bỏ chất thải của con bạch xà vào thức ăn nạn nhân. Muốn giết ai, ông chỉ cần huýt sáo một tiếng, con bạch xà sẽ vâng lệnh bò đi cắn chết người đó ngay trong đêm!
Chả biết những lời thằng Bốc huyên thuyên nãy giờ là thật hay hư, nhưng chỉ nghe cái giọng kể cố làm ra vẻ kỳ bí, rùng rợn của nó, nhỏ Hạnh đã muốn rúm cả người. Mắt nó chớp lia chớp lịa:
– Thế sao cô Bảy dám mướn ổng coi rẫy?
Nhỏ Trang vọt miệng đáp thay Bốc:
– Ông K’Bing chỉ sai con bạch xà đi cắn những người đã làm chết bà Ka Eo thôi! Ổng không xích mích gì với người Kinh nên mẹ em không sợ!
Nhỏ Hạnh cắn môi:
– Thế chủ nhân cái bẫy đã làm chết bà Ka Eo là ai?
– Đó là ông K’Tong. Ông K’Tong cũng đã chết rồi.
Nhỏ Hạnh nghe như có một làn gió lạnh thổi dọc sống lưng. Nó cố hít vào một hơi dài và nói, mày cau lại:
– Nếu bà Ka Eo bị sập bẫy thú, thì ông K’Bing chỉ cần trả thù ông K’Tong thôi, sao lại hại chết cả bà Ka Đụi và nhỏ Ka Huen…
– Tại chị không biết đó thôi! – Bốc giảng giải – Những người nuôi “con thuốc độc” mỗi mùa trăng phải giết một người, nếu không, “con thuốc độc” sẽ quay lại cắn chết chính người nuôi nó! Vì vậy mà hết ông K’Tong tới bà Ka Đụi rồi con nhỏ Ka Huen…
– Tao không tin! – Tùng bỗng hét lên – Mày toàn nói dóc! Làm quái gì có một “con thuốc độc” như thế! Mày đã tận mắt nhìn thấy con bạch xà đó chưa?
– Thấy rồi! – Câu trả lời của thằng Bốc ra ngoài tiên liệu của Tùng – Hôm trước chính mắt tao nhìn thấy ông Năm Lực ở đồi cà phê đối diện đập chết con bạch xà ngay cạnh ao cá. Lúc đó, tao đang phụ ông Năm Lực tát ao chứ đâu!

– Một con rắn trắng?
– Tùng trố mắt.
– Ừ.
– Trắng tinh?
Nghe Tùng hỏi vặn, Bốc bỗng ngập ngừng:
– Thật ra thì con rắn mà ông Năm Lực đập chết không được … trắng cho lắm. Nó hơi vàng vàng, lại có sọc đen…
– Trời đất! – Tùng “xì” một tiếng dài – Một con rắn vàng sọc đen và một con rắn trắng cũng khác nhau như thể một con chó và một con mèo, vậy mà mày dám bảo đó là con bạch xà!
– Nhưng nếu đó đúng là “con thuốc độc” của ông K’Bing thì dù sao nó cũng đã chết rồi, việc gì mọi người phải sợ ông K’Bing đến thế? – Nhỏ Hạnh hắng giọng chất vấn.
Bốc khụt khịt mũi:
– Biết đâu chết con này, ông ta lại nuôi con khác. Ông K’Bing bẫy cọp rất tài. Ổng muốn nhổ bao nhiêu sợi ria cọp chẳng được.
– Chị chả tin! – Nhỏ Hạnh nhún vai, nó nói giống hệt giọng thằng Tùng khi nãy – Làm gì có chuyện sợi ria cọp lại biến thành một con rắn trắng!
Nhỏ Phệ bênh anh:
– Thật đó chị Hạnh! Em nghe người ta nói thế mà!
Nhỏ Hạnh lắc đầu:
– Nếu thực sự ông K’Bing giết người lia lịa như thế, công an đã bắt nhốt ông ta lâu rồi.
– Không có chứng cớ, làm sao công an bắt được! – Bốc gân cổ cãi – Đây là con bạch xà cắn chết người ché có phải tự tay ông ta làm đâu!
Nhỏ Hạnh thở ra:
– Ông ta giết người hay sai con bạch xà đi giết người thì cũng thế! Ở tù tuốt!
Bốc bĩu môi:
– Nói như chị! Chả ai bỏ tù một con rắn cả!
– Chị không nói con rắn! Người ta sẽ bỏ tù ông K’Bing, vì ông ta là kẻ chủ mưu!
– Thôi, chị Hạnh đừng cãi nhau với thằng Bốc nữa! – Tùng thình lình lên tiếng – Để đó em!
Nhỏ Hạnh ngạc nhiên:
– Em sẽ làm gì?
Tùng vỗ ngực:
– Em sẽ điều tra xem ông K’Bing có phải là phù thủy đúng như thằng Bốc nói hay không.
– Em điều tra bằng cách nào?
– Bí mật!
Kèm theo câu nói úp mở là một nụ cười bí hiểm nở trên môi Tùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.