Kính Vạn Hoa - Tập 18 -Cuộc so tài vất vả

Chương 6


Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 18 -Cuộc so tài vất vả – Chương 6


Chương 6
Màn ảo thuật thứ hai của phe Tâm hô vẫn do thằng nhóc áo xanh đảm trách. Và có vẻ như một lần nữa nó sẽ lại biểu diễn với bộ bài trên tay.
Trong khi thằng nhóc áo xanh đang xóc lui xóc tới xấp bài, Quý ròm thình lình quay sang nhỏ Hạnh:
– Tôi nghĩ ra rồi!
– Quý nghĩ ra chuyện gì thế? – Nhỏ Hạnh ngơ ngác.
– Chuyện khi nãy ấy! – Giọng Quý ròm hào hứng – Tôi biết lá ách bích kia từ đâu ra rồi!
– Từ đâu ra? – Nhỏ Hạnh trố mắt.
Quý ròm khịt khịt mũi:
– Nãy giờ tôi cứ thắc mắc hoài! Bây giờ thì tôi biết chắc đó là lá bài phía ngoài cùng trong xấp bài bên tay phải của thằng áo xanh.
– Lá bài phía ngoài cùng?
– Đúng vậy! – Quý ròm tặc lưỡi – Lá bài phía trong cùng là lá bài ngửa, đó là lá sáu cơ. Còn lá bài phía ngoài cùng là lá bài sấp, đó là lá ách bích. Khi để dựng đứng xấp bài bên tay phải lên xấp bài bên tay trái thì những ngón tay trái của đối phương đã ép sát vào lá ách bích. Và khi đối phương đẩy xấp bài trượt đi thì những ngón tay trái đã giữ lá ách bích ngoài cùng lại và ấn nó xuống xấp bài đang nằm trên lòng bàn tay.
Nhỏ Hạnh gật gù:
– Hạnh hiểu rồi! Có nghĩa là lá đầm chuồn mà chúng ta trông thấy ban đầu vẫn còn nằm ngay dưới lá ách bích?
– Hoàn toàn đúng! – Quý ròm đáp bằng giọng tiếc rẻ – Nhưng dù sao thì tôi cũng nghĩ ra điều đó quá muộn!
Nhỏ Hạnh cười:
– Thì lần này Quý cố nghĩ ra sớm hơn!
Quý ròm cười méo xẹo. Nó không tin trong mười tiếng đếm, nó có thể phát hiện được những ngón nghề ma mãnh của đối phương.
Lần này thằng nhóc áo xanh bày một trò mới. Nó xoè xấp bài trước mắt, săm soi tìm kiếm một hồi rồi rút hai lá cầm trên tay.
Xong, nó ngước mắt nhìn bọn Quý ròm, nói bằng giọng tinh quái:
– Bây giờ tao sẽ cho tụi mày xem hai lá bài này!
Mạnh bực mình hừ giọng:
– Muốn cho xem thì đưa phứt ra đi, việc gì phải rào trước đón sau dài dòng thế!
Thằng nhóc áo xanh rùn vai:
– Nhưng tao phải giao hẹn trước! Tao chỉ cho tụi mày xem một lần thôi! Tụi mày cố nhìn cho kỹ, không được đòi xem lại lần thứ hai đâu đấy!
Quý ròm gật đầu:
– Được rồi! Tụi tao đồng ý!
– Thế thì xem đây!
Thằng nhóc áo xanh vừa nói vừa giơ hai lá bài trong tay lên. Tuy miệng hù doạ rất ghê nhưng thằng nhóc đưa hai lá bài ra rất từ tốn. Bọn Quý ròm đều nhìn rõ đó là lá chín rô và lá tám cơ.
Thằng nhóc mỉm cười hỏi:
– Xem rõ chưa?
– Rõ rồi!
Quý ròm vừa đáp xong, thằng nhóc liền lật sấp hai lá bài xuống và đưa cho Quý ròm:
– Mày cầm lấy hai lá bài này!
Đợi Quý ròm cầm lấy hai lá bài, thằng nhóc ung dung chìa xấp bài còn lại trên tay ra:
– Nhét hai lá đó vào xấp bài này!

Quý ròm nhíu mày:
– Nhét vào chỗ nào?
– Nhét vào bất cứ chỗ nào mày muốn!
Quý ròm ngần ngừ một thoáng rồi mím môi làm theo lời đối phương. Nó thận trọng nhét hai lá bài vào hai nơi riêng rẽ.
– Xong rồi!
Thằng nhóc áo xanh gõ cạnh xấp bài vào lòng bàn tay vài lần cho bộ bài nằm thật gọn gàng, vuông vức, rồi nói:
– Bây giờ tao sẽ biểu diễn đây!
– Biểu diễn như thế nào? – Mạnh ngứa miệng.
Thằng nhóc áo xanh nhướn mày:
– Tao sẽ lấy hai lá bài khi nãy ra!
– Cái gì? – Mnh trợn mắt – Biểu diễn như thế có gì là hay ho! Đã biết trước là hai lá nào, ai lấy ra mà chẳng được!
Thằng nhóc áo xanh hừ mũi:
– Thì tụi mày cứ xem đi đã!
Nói xong, nó rùn thấp người xuống sát mặt đất và vung vụt tay một phát. Bộ bài trên tay nó lập tức văng tứ tung,bay như bươm bướm và nằm vương vãi khắp nơi trên cỏ.
Trong khi bọn Quý ròm chưa hiểu ra chuyện gì thì thằng nhóc áo xanh đã đứng thẳng người dậy và giơ tay lên, trên tay nó còn đúng hai lá bài.
Và trước cặp mắt tò mò của bọn Quý ròm, nó xoay hai lá bài về phía trước. Ngay lập tức bọn Quý ròm bỗng rùng mình như bị điện giật: hai lá bài trên tay thằng nhóc áo xanh chính là hai lá bài khi nãy Quý ròm vừa nhét vào.
– Sao lại như thế được nhỉ? – nhỏ Hạnh vỗ vỗ tay lên trán, lẩm bẩm.
Thằng Mạnh còn hoang mang hơn. Nó nuốt nước bọt:
– Phù thuỷ! Đúng là trò phù thuỷ!
Quý ròm liếc Tiểu Long, thấy thằng này đang bần thần nghĩ ngợi. liền quay sang nhỏ Hạnh:
– Hạnh nghĩ ra gì chưa?
Nhỏ Hạnh lắc đầu:
– Khi lẳng mạnh một xấp bài, tất nhiên lá bài trên cùng và dưới cùng bị hai ngón tay kẹp giữ lại, nguyên tắc đó ai cũng biết! Nhưng Hạnh không hiểu tại sao đó lại là hai lá bài vừa rồi.
Quý ròm thở dài:
– Ừ, lạ thật! Khi nãy chính tôi đã nhét lá chín rô và lá tám cơ vô giữa bộ bài cơ mà!
Lúc này anh Việt đã đếm đến “năm” và cả Quý ròm lẫn nhỏ Hạnh đều hiểu rằng trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại, tụi nó không thể nào tìm ra bí mật của màn ảo thuật vừa rồi.
Nhưng đúng vào lúc Quý ròm định mở miệng nhận thua thì Tiểu Long đột ngột lên tiếng:
– Tôi biết rồi!
Câu nói của Tiểu Long khiến Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh như không tin vào tai mình.
Nhỏ Hạnh ngó bạn, giọng nghi hoặc:
– Long biết thật ư?
– Ừ.
Anh Việt nhìn Tiểu Long:
– Em nói đi!
Tiểu Long chỉ tay vào hai lá bài trên tay thằng nhóc áo xanh, liếm môi rồi nói:

– Đây không phải là hai lá bài khi nãy!
– Mày nói gì thế? – Quý ròm giật bắn – Rõ ràng chính tay tao…
Tiểu Long không để Quý ròm nói hết câu. Nó lắc đầu, quả quyết:
– Khi nãy là hai lá chín rô và tám cơ! Còn hai lá bài này là tám rô và chín cơ!
Khác với Quý ròm và nhỏ Hạnh, Tiểu Long là đứa đầu óc chậm chạp. Hai đứa bạn “siêu học sinh” của nó khi tới lớp chỉ nghe thầy cô giảng qua một lần đã nắm vững bài học, khi đi thi chỉ cần ôn qua loa những ý chính. Tiểu Long không được trời phú cho trí thông minh như thế, để nhớ bài nó phải ê a tụng tới tụng lui đến rã họng. Phương pháp “lấy cần cù bù chậm chạp” của nó tuy cực nhọc nhưng chắc chắn.
Và nhờ cái ưu thế “chậm mà chắc” đó, trong “vụ án ba lô” mới đây chính nó,chứ không phải Quý ròm và nhỏ Hạnh, đã phát hiện nhóm Hải Âu cố tình viết “trăm năm trước” thành “năm trăm trước” trong bức mật thư chép trên tường.
Hôm nay cũng vậy, hồi nãy khi thằng nhóc áo xanh phô hai quân bài ra, thay vì ghi nhớ bằng mắt theo kiểu những người thông minh, Tiểu Long mấp máy môi lẩm nhẩm theo thói quen “chín rô, tám cơ… chín rô, tám cơ”. Và chính nhờ vậy, sau một thoáng ngỡ ngàng, nó kịp nhận ra hai lá bài trên tay đối phương lúc này không khớp với bài “học thuộc lòng” mình đang “tụng”.
Khi Tiểu Long buột miệng nêu ra nhận xét động trời đó và nói tên cụ thể từng quân bài, lúc đó nhỏ Hạnh, Quý ròm và thằng Mạnh mới cảm thấy ngờ ngợ. Nhỏ Hạnh gật gù:
– Ờ, ờ, đúng rồi! Đây là hai lá bài khác, “hoán vị” với hai lá bài ban đầu nhằm đánh lừa mình!
Quý ròm nhì đăm đăm vào mặt thằng nhóc áo xanh:
– Sao? Phe mày chịu thua chưa?
Miệng tuy nói cứng nhưng bụng Quý ròm giật thon thót. Nó không chắc thằng mập phe nó có quáng mắt hay không. Nào ngờ, nó vừa hỏi xong, thằng nhóc áo xanh gật đầu ngay tút xuỵt:
– Tao chịu thua!
Rồi nó cười hì hì:
– Giờ tới phiên phe mày trổ tài đi!
Quý ròm trổ tài với một viên bi ve.
Nó bỏ viên bi trong lòng bàn tay phải, chìa ra trước mặt phe Tâm hô, miệng tủm tỉm:
– Tao giao hẹn trước! Tao chỉ cho tụi mày xem một lần thôi! Tụi mày cố nhìn cho kỹ, không được đòi xem lại lần thứ hai đâu đấy!
Thấy đối phương nhại lại câu nói khi nãy của mình, thằng nhóc áo xanh nhăn mặt:
– Nhưng mày định làm gì với viên bi này?
Quý ròm ưỡn ngực:
– Tao nhét nó vào trong người!
– Nhét vào trong người?
– Ừ, nhét vào trong cơ thể ấy!
– Nhét vào trong lỗ mũi ấy ư? – Một đứa lại hỏi.
Quý ròm hừ giọng:
– Nhét vào trong lỗ mũi thì nói làm gì! – Rồi nó khoa tay – Tao sẽ nhét viên bi xuyên qua da!
– Xuyên qua da? – Bọn Tâm hô tỏ ý ngờ vực.
Quý ròm gật đầu:
– Ừ, viên bi sẽ xuyên qua da, xuyên qua thịt, rồi lút dần vào trong người, cuối cùng là… biến mất!
Tâm hô ôm bụng:
– Ha ha! Xạo ơi là xạo! Viên bi mà mày làm như cây kim gút không bằng!
– Nếu không tin thì tụi mày xem đây!

Quý ròm vừa nói vừa gập cánh tay trái lại và dùng tay phải ấn viên bi vào khuỷu tay trái. Nó đè tay lên viên bi, lăn qua lăn lại và trịnh trọng nhắc:
– Tụi mày nhìn kỹ nha! Tao bắt đầu ấn viên bi vào trong cánh tay đây!
Thằng nhóc mũi hếch nhô đầu ra:
– He hé bàn tay ra xem chút nào!
Quý ròm trừng mắt:
– Hé sao được mà hé! Nếu tao hé tay, viên bi sẽ trôi ngược trở ra tức thì!
Nghe doạ, thằng nhóc mũi hếch không đòi Quý ròm hé tay nữa. Nó lẳng lặng khom người xuống, tò mò quan sát
Quý ròm lăn qua lăn lại viên bi một hồi, mặt làm ra vẻ nghiêm nghị:
– Chà, sắp lút vào trong rồi! À, đã lút được một phần ba!
Tâm hô bĩu môi:
– Dóc tổ!
Thằng nhóc áo xanh “xì” một tiếng:
– Mày chỉ bịa! Tao chả tin tí ti ông cụ nào!
– Tụi mày không tin phải không? – Quý ròm nheo mắt.
– Không tin! Nhất định không tin! – Thằng nhóc áo xanh khăng khăng.
– Không tin thì xem đây.
Quý ròm nói giọng giận dỗi. Và nó ngửa bàn tay phải ra.
Lập tức, mấy chục cái cổ vươn dài, nhướn mắt dòm. Khi thấy viên bi vẫn còn trong lòng bàn tay Quý ròm, mấy chục cái miệng đang nín thở bật cười hê hê:
– Ha ha! Thế mà dám bảo là đã lút được một phần ba, xạo ơi là xạo!
– Ảo thuật hay thật đấy!
Có đứa châm chọc:
– Nếu làm cho viên bị chạy vào trong cơ thể rồi chạy trở ra nhanh như chớp, chả ai kịp nhìn thấy thì tao làm cũng được!
Những lời giễu cợt, nhạo báng thi nhau vang lên khiến Mạnh tức điên. Cả Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng không giấu vẻ lo lắng. Cả ba đưa mắt nhìn Quý ròm, ngạc nhiên thấy thằng này vẫn tỉnh khô.
Quả thật, trái với bản tính nóng nảy thường ngày, Quý ròm dường như không để những lời khích bác của đối phương vào tai. Nó đặt viên bi xuống đất, xoa xoa hai tay vào nhau, nhíu mày lẩm bẩm.
– Lạ thật! Sao viên bi lại bật trở ra kìa?
Tâm hô cười hô hố:
– Không vào thì nó bật trở ra chứ sao!
Mặc Tâm hô cà khịa, Quý ròm vẫn phớt lờ, Nó tiếp tục tự nói với mình:
– Có thể có sai sót gì đây! Thử lại một lần nữa xem sao!
Rồi chầm chậm đảo mắt quanh một vòng để đánh lạc sự chú ý của phe đối phương, Quý ròm thò tay trái cầm lên viên bi, bỏ qua tay phải. Xong, nó chậm rãi lặp lại động tác ban nãy, nghĩa là áp bàn tay phải lên khuỷu tay trái, lăn qua lăn lại viên bi để cố nhét vào.
Thằng nhóc mũi hếch lại khom người nghiêng ngó. Những đứa khác căng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ khuỷu tay của Quý ròm, hy vọng sẽ phát hiện ra trò ma mãnh của đối phương.
Và cũng như ban nãy, Quý ròm lại tặc tặc lưỡi:
– Chà, sắp lút vào trong rồi! À, đã lút được một phần ba!
Tâm hô cười hí hí:
– Và đã sắp trồi ra hai phần ba rồi!
Câu trêu ghẹo đầy vẻ hài hước của Tâm hô kéo theo những tràng cười ngặt nghẽo. Cả Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng phải đưa tay lên bụm miệng để khỏi phì cười. Chỉ có thằng Mạnh là mắt long lên vì tức tối.
Quý ròm vẫn điềm tĩnh:
– À, bây giờ thì đã lút vào hai phần ba rồi, à ba phần tư, à như vậy là viên bi đã lút hẳn vào trong khuỷu tay rồi!
Quý ròm nghiêm nghị thông báo một lèo khiến những chuỗi cười lập tức ngưng bặt.
Trong khi phe Tâm hô không biết Quý ròm nói thật hay chơi trò dóc tổ, đang định lên tiếng hỏi, thì Quý ròm tự động lật ngửa bàn tay phải lên. Lòng bàn tay nó trống không: Viên bi đã biến mất.
Cả chục cái miệng lập tức “ồ” lên sửng sốt. Bỗng một đứa hét giật:

– Khám tay nó! Chắc nó giấu viên bi trong kẽ tay.
Tâm hô nhìn lom dom bàn tay phải Quý ròm, khịt mũi:
– Mày giơ cao bàn tay lên xem!
Quý ròm tinh nghịch giơ cao tay trái khiến Tâm hô sầm mặt:
– Tao cần quái gì tay trái! Tay phải cơ!
Quý ròm lại giơ cao tay phải, hướng lòng bàn tay ra phía trước.
Săm soi một lúc chẳng thấy gì, Tâm hô lại nói:
– Quay lưng bàn tay lại!
Quý ròm quay lưng bàn tay lại. Vẫn chẳng có gì.
– Xoè các ngón tay ra!
Tâm hô tiếp tục đề nghị. Và Quý ròm tiếp tục làm theo. Nó thản nhiên xoè rộng năm ngón tay. Và dĩ nhiên không có viên bi nào trong những kẽ tay.
– Lạ thật! – Thằng nhóc áo xanh vò đầu – Hay nó ném viên bi xuống đất!
– Không có đâu! – Thằng nhóc mũi hếch lắc đầu – Khi nãy tao đã nhìn kỹ, viên bi không hề rơi xuống đất!
Thằng nhóc mũi hếch phản bác, thằng nhóc áo xanh và dăm đứa khác vẫn ngồi xổm xuống đất, lui cui sục sạo.
– Không có dưới đó đâu! – Quý ròm nheo mắt nói – Tao đã nhét khuỷu tay rồi!
– Khuỷu tay cái mốc xì!
Tâm hô gầm gừ, dù vậy nó vẫn không đoán ra Quý ròm đã giấu viên bi ở đâu. Trong khi đó, anh Việt đã đếm đến “năm” khiến nó lo sốt vó.
Tiểu Long kề miệng vào tai Quý ròm:
– Mày giấu viên bi ở đâu thế?
Quý ròm mỉm cười:
– Ở dưới da chứ đâu! Giờ này chắc nó đã chạy lẫn vào trong máu rồi!
– Dẹp mày đi! – Tiểu Long nhăn nhó – Tao hỏi thật mà mày cứ đùa!
Nhỏ Hạnh cười cười:
– Hạnh biết Quý giấu viên bi ở đâu rồi!
– Ở đâu?
– Ở trong bàn tay trái! Khi Quý dùng tay trái cầm lên viên bi để bỏ sang tay phải, Quý chỉ làm động tác thế thôi chứ thật ra Quý vẫn giữ viên bi ở lại trong tay trái, đúng không?
Đúng lúc đó, anh Việt đã đếm đến mười và Tâm hô cất giọng ỉu xìu:
– Keo này phe tao chịu thua!
Tiểu Long thúc vào hông Quý ròm:
– Phe rồi, mày xoè tay trái ra đi!
Quý ròm dễ dãi xoè bàn tay trái ra. Và nhỏ Hạnh há hốc miệng khi thấy trong tay Quý ròm không có viên bi nào.
– Lạ thật! – Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán – Chẳng lẽ Hạnh đoán sai?
Quý ròm mỉm cười:
– Hạnh không đoán sai đâu! Nhưng khi gập cánh tay trái để chìa khuỷu tay ra, bàn tay tôi đã đưa lên cao và bỏ tọt viên bi vào trong cổ áo rồi…
Đang nói tới đó, Quý ròm bỗng nhảy dựng lên:
– Á, đứa nào thọc lét tao vậy?
Vừa la bài hãi, Quý ròm vừa lật đật người quay người lại. Bắt gặp thằng Mạnh đang rụt tay về, Quý ròm tức muốn xịt khói lỗ tai:
– Mày chơi cái trò gì vậy hở thằng quỷ con?
Tiếng gầm của ông anh làm Mạnh hoảng vía. Nó méo xệch miệng:
– Nghe anh bảo anh bỏ viên bi vào trong áo, em rờ thử xem nó còn nằm trong đó không chứ đâu phải em chơi trò thọc lét!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.