Kính Vạn Hoa - Tập 18 -Cuộc so tài vất vả

Chương 10


Đọc truyện Kính Vạn Hoa – Tập 18 -Cuộc so tài vất vả – Chương 10


Chương 10
Lần đầu tiên trong đời, bộ ba Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh bị thua liểng xiểng trong trò chơi dạy nghề quen thuộc. Có thể nói đây là một vố đau chưa từng có. Vừa đau vừa ấm ức, Quý ròm luôn miệng làu bàu:
– Tụi nó chơi ăn gian! Cứ nghe ngóng, lượm lặt ba cái nghề tréo cẳng ngỗng như thế để đem ra đánh đố, bố ai mà đáp trúng được!
Nhỏ Hạnh tặc lưỡi:
– Biết làm thế nào! Đây là những nghề có thật chứ đâu phải tụi nó bịa ra!
– Có thật thì có thật chứ! – Quý ròm vẫn cau có – Cố tình sưu tầm những thứ nghề đặc biệt ở tận đẩu tận đâu để bắt bí đối phương đâu phải là hay!
Tiểu Long giảng hoà:
– Yên chí đi! Bây giờ tới trò ra câu đố, thế nào mình cũng thắng lại! Mày là “vua câu đố” mà sợ gì!
Lời nhắc nhở của Tiểu Long giúp Quý ròm tươi lên được đôi chút. Ừ, tới màn đố nhau thì tụi mày chỉ có chết với ông! Quý ròm phấn khởi nghĩ, và quay sang phía đối phương, nó nôn nóng giục:
– Tụi mày chuẩn bị xong chưa! Bên tao đố trước đây!
– Xong rồi! – Tâm hô đáp – Đố gì đố đi!
Chỉ đợi có vậy, Quý ròm hí hửng đố ngay:
– “Con gì buổi sáng đi bốn chân, buổi trưa đi hai chân, buổi chiều đi ba chân”?
Quý ròm vừa dứt câu, thằng nhóc áo xanh cười hề hề:
Đó là con người ta! Tưởng gì, câu này tụi tao biết từ khuya!
Sự nhanh nhẩu của đối phương làm Quý ròm tức anh ách. Tuy vậy, nó vẫn cố hỏi vặn:
– Tại sao là con người ta!
– Buổi sáng tức hồi nhỏ, con người ta bò bằng hai chân hai tay, buổi trưa tức khi lớn lên, con người ta đi bằng hai chân, còn buổi chiều tức lúc về già, chống thêm cây gậy nữa không phải thành ba chân sao?
Thằng nhóc áo xanh hùng hổ làm một tràng, rồi không để Quý ròm hoạnh hoẹ tiếp, nó nói ngay:
– Giờ tới lượt bên tao đố lại! Đố tụi mày “con gì buổi sáng đi bốn chân, buổi trưa đi hai chân, còn buổi chiều không đi bằng chân nào cả”?
– Làm gì có con nào như vậy? – Thấy đối phương lấy câu đố của mình sửa qua loa khúc đuôi rồi đem ra đố ngược lại, Quý ròm gầm gừ – Tụi mày đừng có dóc!
– Tao chả dóc! – Thằng nhóc áo xanh láu lỉnh – Nếu không tin, mày chịu thua đi, tao nói cho mà nghe!
Quý ròm tức khí:
– Tụi tao thua đấy, mày nói ra xem nào!
– Thì cũng là con người ta chứ con gì! – Thằng nhóc áo xanh tỉnh bơ đáp.
– Sao lại là con người ta được? – Quý ròm tức muốn nảy đom đóm mắt – Con người ta mà “buổi chiều không đi bằng chân nào cả”?
– Thì đấy! Ông tao bị liệt cả chục năm nay, toàn ngồi trên xe đẩy, có đi lại được đâu!
Trong một thoáng, Quý ròm cảm thấy như bị ai nhét giẻ vào miệng. Mãi một lúc sau nó mới ú ớ phản đối:
– Đó là trường hợp đặc biệt, ai mà tính!
Thằng nhóc áo xanh nhún vai:
– Mày không tính bởi vì đó không phải là ông mày! Còn tao ngày nào tao cũng phải lo lắng, chăm sóc cho ông tao, tao cứ tính!
Nghe đối phương đáp ngang như cua, Quý ròm đã muốn nổi nóng. Nhưng không hiểu sao, đến phút chót một cảm giác bất nhẫn dâng lên trong lòng khiến nó thở dài đánh thượt:
– Ừ, mày cực khổ vì ông mày, mày nói thế cũng phải! Câu này xem như tụi tao thua!

Phe Tâm hô không ngờ Quý ròm nhượng bộ dễ dàng như thế, cả bọn còn đang ngẩn ra thì trọng tài Việt đã hắng giọng góp ý.
– Em nên thay câu đố vừa rồi bằng một câu khác! – Anh mỉm cười nhìn thằng nhóc áo xanh – Đố như thế thì rối lắm, chả có quy tắc nào để phân xử thắng thua được cả!
Thấy trọng tài can thiệp, thằng nhóc áo xanh nhe răng cười:
– Vậy thì em đố câu khác!
Rồi quay sang bọn Quý ròm, nó nheo mắt tinh quái:
– Đố tụi mày chứ cục chi đo đỏ mà bỏ trong giường”?
Tới phiên Quý ròm ra oai. Nó “xì” một tiếng:
– Tưởng gì! “Cục đỏ bỏ trong giường” tức “cục đường bỏ trong giỏ”, đố lái kiểu này ai chẳng biết! – Rồi nó khịt mũi – Tụi mày muốn đố về đồ ăn, để tao đố cho mà nghe nè!
Nói xong, không đợi đối phương đồng ý hay không, Quý ròm lập tức lấy giọng ngân nga:
– “Dĩnh dịch tròn tròn, khô dòn ướt dẻo. Dù còn tí tẹo cũng gọi rằng nhiều” là món gì?
Câu đố của Quý ròm là đố về cái bánh đa. “Đa” chữ Nho có nghĩa là “nhiều”, đây là một kiểu chơi chữ, Quý ròm hy vọng bọn Tâm hô sẽ không nghĩ ra.
Bọn Tâm hô có vẻ không nghĩ ra thật. Quý ròm thấy cả bọn cứ chụm đầu xì xào và vò đầu bứt tóc một cách khổ sở.
Nhưng đúng vào lúc Quý ròm đang sung sướng ngắm nghía những bộ mặt nhăn nhó vì tuyệt vọng kia, một giọng nói lảnh lót thình lình vang lên:
– Bò viên ngon lắm! Bò viên ngon lắm!
– Sai rồi! – Quý ròm khoái trá – Thứ này không phải là bò viên…
Quý ròm nói chưa dứt câu, bọn Tâm hô đã phá ra cười ngặt nghẽo.
Thoạt đầu Quý ròm không hiểu tại sao ối phương tự dưng lại cười cợt om sòm như thế, nhưng trong tích tắc nó sực nhớ ra một chuyện, liền chột dạ quay sang bên cạnh.
Vừa ngoảnh sang, Quý ròm bắt gặp Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng đang sửng sốt nhìn nó, mặt đứa nào đứa nấy đờ ra như thấy ma.
Lập tức Quý ròm quay phắt về phía bọn Tâm hô, sục mắt vào đám đầu cổ lố nhố kia, miệng gọi giật:
– Phải tụi mày đấy không, Nở, Xảo?
– Tụi em đây!
Từ sau đám đông, một thằng bé và một con bé lách mình bước ra. Trên tay con bé quả nhiên đang lủng lẳng cái lồng chim quen thuộc.
Bọn Quý ròm nhận ra ngay đó là thằng Nở và em gái nó là con Xảo, hai đứa bé sống bên kinh Tàu Hủ bọn nó đã từng quen.
Mặc dù đã nghi ngờ từ trước, bọn Quý ròm không khỏi sững sờ khi gặp lại hai anh em thằng Nở ở chốn lạ hoắc lạ huơ này.
Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh lập tức chạy ùa tới. Nhỏ Hạnh cầm tay nhỏ Xảo, lắc lắc:
– Ôi, tụi em sao lại có mặt ở đây? Tụi em xuống Vũng Tàu khi nào thế?
Đôi mắt nhỏ Xảo long lanh:
– Tụi em ở Vũng Tàu đã bốn tháng nay rồi!
Ở bên cạnh, Tiểu Long bá vai Nở:
– Từ nãy đến giờ tụi mày ở đâu?
Nở toét miệng cười, nó đưa tay cào lên mái tóc rối:
– Tụi em mới tới! Khi anh đó cái gì “ba chân, bốn chân” đó, em đã nhận ra tụi anh rồi nhưng chưa kịp gọi thì con Út Cưng đã gọi trước!
Út Cưng là con sáo biết nói của anh em Xảo, trước đây Tiểu Long dã từng mua về nuôi ở nhà nhỏ Hạnh. Câu “bò viên ngon lắm” chính là câu nói dạo đó Quý ròm dạy cho Út Cưng để trêu nhỏ Hạnh. Không ngờ con Út Cưng “học thuộc lòng” đến tận bây giờ!

Nghe thằng Nở nhắc, Quý ròm quay qua phía nhỏ Xảo và thu nắm tay dứ dứ trước chiếc lồng, vờ doạ:
– Chết mày nghen Út Cưng! Nếu mày không chịu quên cái câu vừa rồi, có ngày chị Hạnh sẽ rô-ti mày đấy!
Nở quay sang Tiểu Long, vồn vã:
– Anh Tiểu Long, khoẻ không?
Tiểu Long cười cười chưa kịp đáp, Quý ròm đã vọt miệng:
– Nếu khi nãy mày tới sớm một chút thì mày đã không hỏi một câu thừa như thế! Vừa rồi, bọn trẻ ở đây lác cả mắt khi thấy Tiểu Long dùng đầu chấn gãy… gốc cây to đùng ở đằng kia kìa!
Thanh gỗ Tiểu Long chấn gãy không phải là bé, nhưng dĩ nhiên không phải là “gốc cây to đùng” như Quý ròm huênh hoang.
Sợ thằng Nở cao hứng đòi đi xem cái “gốc cây to đùng” đó, Tiểu Long định lên tiếng đính chính. Nhưng nó chưa kịp mở miệng thì anh Việt đã bước lại, vui vẻ:
– Hay quá! Các em quen nhau trước rồi hả?
Quý ròm chớp mắt khoe:
– Dạ, tụi em quen nhau từ hồi ở trên thành phố lận!
– Tụi mày quen nhau thì lát nữa tha hồ chuyện trò, còn bây giờ quay lại đố tiếp đi đã! – Chứng kiến cảnh tay bắt mặt mừng giữa tụi Quý ròm và anh em thằng Nở, Tâm hô thoạt đầu ngạc nhiên, sau lại đâm sốt ruột khi thấy những đứa này hàn huyên dai nhách, liền nôn nóng vọt miệng.
Tiểu Long quay sang nhìn Tâm hô, cười vẻ biết lỗi:
– Thôi, tụi này không chơi nữa! Các bạn chia làm hai phe như ban đầu đi!
Nói xong, Tiểu Long kéo tay thằng Nở lại chỗ gốc thông gần đó. Nhỏ Hạnh cũng cặp kè với nhỏ Xảo đi theo. Cả Quý ròm, cả thằng Mạnh không biết mô tê gì, nãy giờ vẫn giương mắt ếch nhìn chòng chọc vào hai cái đứa lạ hoắc có tên là Nở và Xảo kia, cũng hối hả nối gót.
Bọn trẻ còn lại không biết làm sao, đành chia làm hai phe như cũ: Một bên do thằng Thái cầm đầu, một bên do Tâm hô làm thủ lĩnh.
Vừa ngồi bệt xuống cỏ, thằng Nở đã hỏi ngay:
– Chị Văn Châu không cùng đi với các anh chị sao?
– Không! ựa lưng vào gốc cây, mỉm cười đáp.
Quý ròm ngứa miệng:
– Chị Văn Châu của mày ra khỏi nhà nửa bước đã là khó, làm thế quái nào mà tếch xuống Vũng Tàu được!
Nhỏ Hạnh nhìn nhỏ Xảo:
– Tụi em xuống Vũng Tàu làm gì thế?
Nở vọt miệng đáp thay em gái:
– Tụi bạn em rủ em xuống đây! Ở thành phố Hồ Chí Minh dạo này bọn đánh giày đông quá, không làm ăn gì được!
Nhỏ Hạnh tròn mắt:
– Tụi bạn em là ai thế?
Tới phiên thằng Nở tròn mắt:
– Ủa, các anh chị không biết tụi bạn em là ai thật hả?
Nhỏ Hạnh ngạc nhiên:
– Em chưa giới thiệu làm sao tụi chị biết được?

Nhỏ Hạnh vừa hỏi xong, con Út Cưng trong lồng cùng kêu “Xạo! Xạo!” khiến bọn trẻ bật cười. Mặc dù thừa biết con Út Cưng không phát âm được dấu hỏi nên trước nay vẫn kêu “Xảo” thành “Xạo”, nhỏ Hạnh vẫn làm bộ trừng mắt nhìn con sáo:
– Chị không biết thật chứ không phải xạo à nghen!
Tiểu Long gật đầu phụ hoạ:
– Tụi anh không biết các bạn em thật mà!
Nhỏ Xảo đập tay lên vai nhỏ Hạnh, cười khúc khích:
– Thì nãy giờ các anh chị chơi với tụi bạn em đó chứ ai!
Câu trả lời của nhỏ Xảo khiến bọn Quý ròm ngẩn tò te. Đứa nào đứa nấy bất giác quay đầu nhìn về phía bọn trẻ lúc này đang trì níu nhau chơi trò kéo co bên đống lửa bập bùng.
Tiểu Long gãi gãi mũi:
– Ủa, tụi bạn em là những bạn này đây hả?
– Dạ! – Nở gật đầu – Các bạn này là thành viên của nhóm trẻ em đường phố Lửa Hồng, hầu hết đều sống lang thang như em cả đấy! Cả khối đứa từ thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh khác kéo tới. Đứa bán báo, đứa bán vé số, đứa đánh giầy…
– Trời đất! Thế mà tụi anh đâu có biết.
Nở chưa nói hết câu, Quý ròm đã vùng kêu, bây giờ nó mới nhớ thằng Mạnh từng nói nhóm trẻ em đường phố Lửa Hồng cùng đóng chung một trụ sở với nhóm Hải Âu mà nó quên khuấy đi mất. Rồi nó quay phắt sang Mạnh:
– Sao nãy giờ mày không chịu giới thiệu hở thằng quỷ con?
– Em đâu có nhớ mặt tụi nó!- Mạnh rụt cổ – Em chỉ nghe các anh chị trong nhóm Hải Âu nói sơ qua vậy thôi chứ đâu đã sinh hoạt chung với tụi nó lần nào!
Nở tiếp tục tươi cười nói về đám bạn mới:
– Trong bọn, có một số đứa tối ngủ luôn tại trụ sở! Em và nhỏ Xảo cũng vậy, ban ngày đi đánh giày, bán báo, tối về đây ngủ!
Nhỏ Hạnh chớp mắt:
– Ở đây, tụi em có được học hành gì không?
Nở gật đầu:
– Bạn nào học khá thì được vào các lớp bổ túc văn hoá, còn các bạn học lớp một, lớp hai thì học ngay tại trụ sở, do các anh chị phụ trách nhóm và bạn Thái hướng dẫn!
Quý ròm nhíu mày:
– Thái là cái đứa mặc áo ca rô đấy hả?
– Dạ! Bạn Thái và bạn Tâm hô học giỏi nhất nhóm, đã lớp bảy rồi đấy! -Nở hãnh diện “quảng cáo” cho bạn mình.
Tới lúc này, bọn Quý ròm mới vỡ lẽ tại sao khi nãy Thái diễn màn dạy học nhuần nhuyễn đến thế và tại sao đám trẻ bên dưới cũng phụ hoạ nhịp nhàng làm vậy. Hoá ra đó là lớp học quen thuộc hàng ngày của tụi nó.
– Thế còn thằng áo xanh kia, nó làm gì? – Quý ròm chỉ tay vào thằng nhóc khi nãy làm xiếc với bộ cát-tê tò mò hỏi.
– À, đó là thằng Ba Lá!
– Ba Lá? – Tiểu Long trố mắt, nó vụt nhớ đến trò bài cào ba lá – Tên gì có vẻ… cờ bạc quá vậy?
Nở cười:
– Ba Lá là tên tụi bạn đặt! Em cũng chả biết nó tên thật là gì, chỉ quen gọi là thằng Ba Lá! Hồi trước, nó chuyên đi theo tụi đánh bài ma ở các hè phố, bên xe để lừa những người nhẹ dạ, sau bị các đội xã hội thu gom.Từ hồi được thả ra, về nhóm Lửa Hồng, nó được cấp vốn đi bán báo dạo, giống như con Xảo vậy!
Chuyện kể của thằng Nở càng lúc càng khơi dậy tính hiếu kỳ nơi bọn Quý ròm. Tụi nó thi nhau ngoác miệng hỏi hết câu này đến câu khác. Anh em thằng Nở phải thay phiên trả lời mệt xỉu.
Và chính nhờ những tiết lộ đó mà nỗi ấm ức vì thua cuộc trong lòng Quý ròm từ từ tan biến, thay vào đó là một sự cảm thông sâu sắc. Bây giờ nó mới hiểu ra những thứ nghề kỳ quặc mà khi nãy thằng Tâm hô, thằng Ba Lá và thằng nhóc mũi hếch đem ra đố chính là những nghề mà tụi nó đã cực khổ trải qua chứ không phải là nghe ngóng, lượm lặt hay sưu tầm đâu đó để cố tình bắt bí đối phương như Quý ròm vẫn tưởng.
Thì ra mình vẫn chưa biết nhiều về tụi nhóc cùng trang lứa nhưng có số phận không may này! Quý ròm bần thần nghĩ. Trước nay, nó và các bạn cùng lớp chỉ biết ăn sung mặc sướng, suốt ngày chỉ học và chơi, đâu có làm lụng cực khổ như bọn trẻ vào đời sớm này! Đã thế lại có đứa như thằng nhóc áo xanh, ngoài việc lăn lưng ra kiếm sống, khi về nhà còn phải vất vả chăm sóc cho người ông bị liệt cả chục năm nay nữa! Tội nó ghê! Mà cũng lạ thật, bươn chải cực nhọc như vậy mà sao khi sinh hoạt chơi đùa, bọn này lại hồn nhiên,ui vẻ ra phết thế không biết! Nếu không gặp anh em thằng Nở, tụi mình có tài thánh cũng chẳng biết những đứa đang chơi đùa với mình là bọn nhóc vẫn lấy đường phố làm nhà!
So với Quý ròm và nhỏ Hạnh, gia cảnh của Tiểu Long có khó khăn hơn. Dù vậy, so với đám trẻ này Tiểu Long vẫn cảm thấy cuộc sống của nó sung sướng hơn nhiều. Nghe anh em thằng Nở kháo chuyện một hồi, mặt nó cũng thừ ra như mặt Quý ròm.
Đang bâng khuâng nghĩ ngợi, chợt nghe thằng Nở kể chuyện thằng Thái dạy học bị “học trò” lấy kẹo cao su trét lên ghế cho “thầy” dính chơi, Tiểu Long sực nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
– À, thằng Thái này có học võ hở mày?
– Võ gì? – Nở ngơ ngác.
– Thì võ gì đại khái như “thiết trảo công” hay “thiết bố sam” gì đó!
Nở tiếp tục tròn mắt:

– Sao anh lại hỏi thế?
Tiểu Long quẹt mũi:
– Tại khi nãy nó thi tài với tao, tao thấy nó cầm ngay chỗ thanh củi cháy mà mặt mày chẳng nhắn nhó tẹo nào hết!
Nở chưa kịp trả lời, nhỏ Xảo đã ôm bụng cười:
– Cái đó chẳng phải võ nghệ gì đâu! Nồi cơm đang nấu trên bếp, trước nay anh Thái vẫn dùng tay nhắc xuống tỉnh khô! Tại các ngón tay của ảnh chai rồi nên ảnh không sợ nóng.
Thằng Mạnh nãy giờ ngồi im, bỗng ngứa miệng hỏi:
– Không luyện võ làm sao các ngón tay chai được?
– Bạn Thái hồi nào đến giờ chuyên đi bóc vỏ đậu thuê! Bóc riết, các ngón tay nổi u lên và chai lại chứ có gì đâu!
Lời giải thích của thằng Nở đơn giản và bất ngờ đến mức bọn Quý ròm đứa nào đứa nấy há hốc miệng.
Trong lúc tụi nó đang thộn mặt ngẩn ngơ, tiếng anh Việt từ chỗ vòng tròn người chợt vẳng đến:
– Bây giờ mời đội thắng cử đại diện lên nhận phần thưởng!
Hoá ra trong khi bọn Quý ròm và anh em thằng Nở đang mải mê trò chuyện, cuộc thi kéo co đã kết thúc.
Đến lúc nhìn thấy thằng nhóc mũi hếch lững thững bước lên, bọn Quý ròm mới biết phe thằng Thái thắng keo vừa rồi.
Nhưng thằng nhóc mũi hếch bước đến chỗ chiếc bàn đặt phần thưởng rồi đứng đực luôn ra đó. Mặc anh Việt lặp đi lặp lại hai, ba lần “Em chọn món nào?”, nó vẫn đứng trơ, mắt phân vân đảo từ chiếc ao thun qua chiếc nón vải trắng, rồi từ chiếc nón vải trắng qua chiếc áo thun. Có lẽ những món nó thích đã được phân phát hết, hai món quà còn lại nó không mặn mà lắm.
Anh Việt lại giục:
– Sao chọn đi chứ!
Biết không thể trù trừ lâu hơn được nữa, thằng nhóc mũi hếch định chỉ đại vào một trong hai món trước mắt. Nhưng đúng vào lúc nó dợm giơ tay ra, thình lình một giọng nói vang lên:
– Hay là chọn phần thưởng này vậy!
Đó là tiếng nói của nhỏ Hạnh. Trước những ánh mắt ngạc nhiên của vòng tròn người đang đổ dồn vào nó, nhỏ Hạnh chậm rãi bước tới chỗ thằng nhóc mũi hếch mà mỉm cười chìa quả cầu đang kêu leng keng theo từng bước chân của nó ra phía trước. Nhiều cái miệng không nhịn được, “ồ” lên:
– A, quả cầu bạc kìa!
Thằng nhóc mũi hếch có vẻ bất ngờ trước món quà trong mơ này. Nó trố mắt nhìn quả cầu bạc trên tay nhỏ Hạnh, ngần ngừ không dám đưa tay đón lấy.
– Bạn cầm đi! – Nhỏ Hạnh thân thiện – Bọn này tặng đấy!
Thằng nhóc mũi hếch nuốt nước bọt:
– Bạn nói thật đấy chứ?
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Nói thật!
Thằng nhóc mũi hếch vẫn chưa tin. Nó ngước nhìn người bạn gái trước mặt, liếm môi hỏi:
– Khi nãy bạn thích quả cầu này lắm mà?
– Đó là khi nãy! – Nhỏ Hạnh nghiêm trang nói – Nhưng bây giờ tặng nó cho các bạn, bọn này thấy vui hơn!
Thằng nhóc mũi hếch không hỏi nữa, mặc dù nó không rõ tại sao cô bạn này lại thay đổi thái độ đột ngột như thế. Nó đưa tay đón lấy quả cầu, lí nhí:
– Cảm ơn!
Trước tiên là anh Việt, rồi anh Thức, rồi tới các anh chị phụ trách nhóm Hải Âu và nhóm Lửa Hồng ngồi đằng bàn, cuối cùng là đám trẻ nhốn nháo chung quanh, tất cả cùng rào rào vỗ tay tán thưởng.
Tất nhiên Tiểu Long, Quý ròm và anh em thằng Nở cũng bày tỏ sự hoan hỉ bằng cách vỗ tay hoà với mọi người.
Chỉ có thằng Mạnh là khác người. Thay vì vỗ tay, nó gãi gãi đầu, khịt mũi bình luận:
– Quả cầu này của người ta, mình nhào vô chơi rồi “thó” được, bây giờ đem tặng lại thì có gì là oai! Có ngon thì mua món quà mới đem tới!
Nói xong, thấy Quý ròm quay phắt qua, Mạnh hoảng hồn rụt cổ lại.
Nhưng Mạnh chỉ sợ hão. Không phải câu nói nào củng nó cũng bị ông anh cốc đầu. Như lần này chẳng hạn. Quý ròm quay qua nhìn nó, miệng mỉm cười, còn đầu thì gật gật:
– Mày nói đúng! Lần sau nếu gặp lại các bạn này, tụi tao nhất định sẽ chuẩn bị quà từ trước!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.