Kính vạn hoa - Tập 14 - Thủ môn bị từ chối

Chương 6


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 14 – Thủ môn bị từ chối – Chương 6


Chương 6
Tiểu Long ngồi học mà mắt cứ liếc chừng lên chỗ Quý ròm đứng. À không, bây giờ thì Quý ròm đã ngồi xuống. Đứng thay cho nó lúc này là Lâm và Quốc Ân.
Tiểu Long nhìn lên chỉ thấy lưng Quý ròm, nhưng bụng nó vô cùng khoan khoái. Hành vi nghĩa hiệp vừa rồi của thằng ròm làm Tiểu Long mê tơi. Là con nhà võ, nó thích những trang hiệp sĩ có tinh thần trượng nghĩa. Quý ròm tuy… ròm, nhưng việc nó đứng ra chịu phạt thay cho cả lớp rõ ràng là hành động của một tay hảo hớn.
Nhưng dù cực kì khoái trá, Tiểu Long vẫn không ngớt băn khoăn. Nó chẳng lạ gì tính nết của Quý ròm. Bạn nó tốt thì có tốt thật, nhưng không phải là hạng người dễ dàng để cho kẻ xấu lợi dụng. Cuộc đụng độ với băng Dũng cò mới đây càng khẳng định tính không khoang nhượng của Quý ròm. Với một đứa như thế, việc hăm hở nhận tội thay cho thủ phạm để tụi thằng Lâm ung dung… sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật là điều quái lạ.
Nếu còn ngồi chỗ cũ, chắc chắn Tiểu Long đã chất vấn Quý ròm ngay tút xuỵt. Nhưng đang ngồi ở dãy bàn chót, Tiểu Long chỉ biết thắc mắc đưa mắt nhìn lên chỗ thằng ròm, bụng mong chóng đến giờ ra chơi để hỏi cho ra lẽ.
Nhưng Quý ròm làm Tiểu Long thất vọng quá xá. Trước câu hỏi của Tiểu Long, Quý ròm ưỡn ngực, láu lỉnh đáp:
– Thì tao muốn làm người hiệp nghĩa như mày chứ sao! Bạn của người hiệp nghĩa dĩ nhiên phải là người hiệp nghĩa chứ!
Thấy Quý ròm đem lời khen hào hiệp của Dế Lửa dành cho mình hôm trước ra trêu cợt, Tiểu Long đỏ bừng mặt:
– Tao không giỡn với mày à nghen! Tao hỏi thật mà mày cứ nói gì đâu không!

– Nói vậy mà mày bảo nói gì đâu không! – Quý ròm nhún vai – Chẳng lẽ tao làm vậy có gì sai?
– Sai thì không sai! – Tiểu Long lúng túng – Nhưng lỡ lúc đó thằng Dưỡng và nhỏ Hiền Hoà không lên tiếng tố cáo thủ phạm, mày sẵn sàng đứng suốt đến hết giờ ra chơi sao?
– Chứ không lẽ thầy Hiếu còn đứng sờ sờ trên bảng mà tao lại tự tiện ngồi xuống?
Câu hỏi vặn của Quý ròm làm Tiểu Long bất giác đưa tay quẹt mũi:
– Ý tao không phải vậy! Tao muốn nói là chẳng lẽ mày sẵn sàng chịu tội thay cho thằng Lâm thật?
– Quý nói thật đi! – Nhỏ Hạnh đột ngột chen vào – Khi tự nhận mình là thủ phạm, lúc đó Quý đã biết thủ phạm thật là ai rồi phải không?
Khác với Tiểu Long, nhỏ Hạnh đặt câu hỏi quá sức rõ ràng, Quý ròm chẳng còn cách nào khác là gật đầu.
Nhỏ Hạnh gật gù:
– Và Quý biết rõ đó là Lâm và Quốc Ân?

– Không! – Quý ròm mỉm cười – Lúc đó tôi chỉ nghi thằng Lâm! Tôi không nghĩ thủ phạm lại là hai người!
Tiểu Long không kềm được thắc mắc:
– Mày nghi sao mày không nói ra?
Quý ròm gọn lỏn:
– Không có chứng cớ!
Nhỏ Hạnh cười hí hí:
– Và thế là Quý quyết định chơi đòn “khổ nhục kế”?
– Ừ! – Quý ròm cũng cười – Tôi tin rằng lúc đó nếu thủ phạm không tự thú nhận thì thế nào cũng có đứa bất bình lên tiếng! Tôi chỉ không ngờ đó là Dưỡng. Nó lạnh nhạt với thằng Tần hai ngày nay!
– Chẳng có gì là mâu thuẫn! – Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi – Dưỡng lạnh nhạt với Tần vì sợ lây ghẻ! Còn tố cáo những đứa nhạo báng Tần là vì không chịu nổi sự bất công!
– Ha ha! – Tiểu Long thốt nhiên ngoác miệng cười – Hoá ra đây là mưu kế của mày! Mày đã dự liệu tất cả! Vậy mà tao cứ tưởng mày là trang hiệp nghĩa, quyết đem thân mình ra chịu nạn thay cho mọi người!

– Long đừng nói thế! – Quý ròm chưa kịp phản ứng, nhỏ Hạnh đã vọt miệng – Khi hành động như vậy, dĩ nhiên Quý buộc phải dự kiến cả đến trường hợp không ai lên tiếng tố cáo thủ phạm, nghĩa là nếu chẳng may mưu kế thất bại, Quý vẫn phải gánh lấy hình phạt thay cho cả lớp thôi!
Phân tích xác đáng của nhỏ Hạnh làm Tiểu Long ngẩn ngơ. Nó đặt tay lên vai Quý ròm, tẽn tò khoả lấp:
– Ờ há! Vậy thì mày đúng là… người hiệp nghĩa!
– Thì bạn của người hiệp nghĩa tất nhiên là người hiệp nghĩa chứ sao! – Quý ròm cười toe – Tao đã nói với mày ngay từ đầu rồi kia mà!
Quý ròm vẫn giữ cái giọng đùa đùa giễu giễu nhưng lần này Tiểu Long không nhăn nhó nữa. Nó cười nói:
– Mày hay ghê!
– Hay gì đâu!
Quý ròm nhún vai, tỉnh bơ đáp. Tất nhiên Quý ròm chỉ làm bộ thế thôi. Lời khen ngợi thật thà của Tiểu Long rõ ràng đã làm nó phổng mũi. Bằng chứng là dù cố ra vẻ thản nhiên, mặt mày nó nom vẫn hí ha hí hửng không thể tả.
Nhưng ngày hôm đó không chỉ có Quý ròm sung sướng, thằng Tần cũng sướng mê tơi.
Hồi sáng lúc nó mới đặt chân vào lớp, thấy hình vẽ bôi bác và những câu thơ độc địa trên bảng, Tần có cảm giác như đang bị ai nện búa vào giữa ngực. Thêm vào đó, những tràng cười rúc rích của đám bạn không ngớt vang lên bên tai khiến nó tái tê phẫn nộ. Hoá ra từ ngày nó bị ghẻ, “loài người” không chỉ xa lánh nó mà còn tìm cách châm chọc, nhạo báng nó nữa. Tự nhiên nó thấy nó không còn giống Robinson. Robinson bơ vơ ngoài hoang đảo, nhưng không bị ai trêu ghẹo, chế giễu. Robinson còn hạnh phúc hơn nó.

Tần cắn chặt môi, nhớ đến một bộ phim đã xem và tưởng tượng mình là thằng bé tật nguyền bị bọn trẻ độc ác ném đá trêu chọc trong phim.
Tần không tật nguyền. Nó chỉ bị ghẻ và chẳng chóng thì chầy nó sẽ hết bệnh. Nhưng cho đến khi những mụn ghẻ biến mất và tóc mọc trở lại, nó vẫn phải bấm bụng nghe những tràng cười bủa vây bốn phía.
Chỉ khi Tiểu Long và nhỏ Hạnh bước vào lớp và nhỏ Hạnh tức giận cật vấn từng đứa để truy tìm thủ phạm thì nỗi buồn tủi trong lòng Tần mới dần dần nguôi bớt và nó sực nhớ ra “loài người” không phải ai cũng đáng ghét như hai tên “thi sĩ” và “hoạ sĩ” giấu mặt kia.
Và đến khi Quý ròm đột ngột đứng dậy nhận tội để lãnh chịu hình phạt thay cho cả lớp thì Tần đâm hoang mang. Bằng trực giác, nó không tin Quý ròm là thủ phạm đích thực của “vụ án” này vì vậy nó đã lên tiếng thanh minh giùm cho Quý ròm. Sự hưởng ứng đồng loạt của nhỏ Hạnh, Xuyến Chi, Minh Vương và Tiểu Long ngay sau đó khiến nó vô cùng cảm động.
Nhưng điều khiến Tần ngạc nhiên nhất và khiến nó cảm thấy được an ủi nhiều nhất là việc thằng Dưỡng và nhỏ Hiền Hoà ngang nhiên đứng dậy tố cáo những đứa đã “hãm hại” nó.
Dưỡng và Hiền Hoà là hai đứa ngồi cùng bàn với Tần trước đây. Nhưng từ khi Tần bị ghẻ và phải xuống ngồi ở dãy bàn cuối lớp theo đề nghị của thầy Đang giám thị thì hai đứa này đâm ra lạnh nhạt với nó. Hôm qua gặp nó trong căng-tin, Dưỡng vờ như không trông thấy. Nhỏ Hiền Hoà khá hơn, niềm nở bắt chuyện nhưng khi nó mời nước thì Hiến Hoà không dám cầm ly vì sợ lây ghẻ. Thái độ xa lánh và đề phòng của hai đứa này làm Tần vừa thẹn, vừa tức. Nó tự nhủ sau này hết ghẻ có về lại chỗ ngồi cũ nó cũng nhất quyết không thèm nói chuyện với hai đứa này. Đang hằm hè trong bụng như thế, đùng một cái Dưỡng trước, Hiền Hoà sau cả hai lần lượt đứng lên vạch trần những âm mưu của thằng Lâm và thằng Quốc Ân bảo Tần không sửng sốt sao được!
Chỉ trong chớp mắt, Tần không cảm thấy nó là thằng bé tật nguyền bị xua đuổi trong phim nữa. Nó cũng chẳng thấy nó giống Robinson tí ti ông cụ nào. Nó có nhiều bạn. Và là những bạn tốt.
Đang mười phần phấn khởi, giờ ra chơi Tần hào phóng hơn hẳn ngày thường. Nói như vậy có nghĩa là ngày thường Tần đã là đứa hào phóng. Nhà nó thuộc loại khá giả. Túi nó lúc nào cũng rủng rỉnh, thừa sức đãi bạn bè ăn uống mệt nghỉ. Và hôm nay, những đứa bị Tần làm cho “mệt nghỉ” đó là Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh. Nó cũng muốn chiêu đãi cả Minh Vương và nhỏ Xuyến Chi nhưng hai đứa này thường ít bén mảng đến căng-tin.
Ngồi kế bàn của Tần lúc này vẫn là Dưỡng và nhỏ Hiền Hoà. Nhưng Tần vẫn không dám mời hai đứa này ăn chè hay uống nước. Dù rất cảm kích về chuyện vừa rồi trong lớp, Tần vẫn chưa quên thái độ uý kị của hai đứa này đối với mình hôm qua, vì vậy Tần chỉ nhoẻn cười thân thiện thay cho lời mời cứ chực thốt ra ngoài cửa miệng.
Sự do dự của Tần suy cho cùng là hoàn toàn đúng đắn. Bởi khi xảy ra câu chuyện sau đây thì Tần tin chắc Dưỡng quả vẫn muốn né tránh mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.