Kính vạn hoa - Tập 11 - Theo dấu Chim Ưng

Chương 4Tập 11 - Theo Dấu Chim Ưng -


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 11 – Theo dấu Chim Ưng – Chương 4: Tập 11 – Theo Dấu Chim Ưng –

Chương 7
Mạnh chờ đợi,Tiểu Long chờ đợi, Quý ròm cũng chờ đợi.
  Nhưng ba ngày liên tiếp, chẳng có gì xảy ra. Thằng đầu đinh và thằng mặt rỗ như bốc hơi khỏi mặt đất.
  Ngài nào tan học ra cũng ôm cặp chạy bán sống bán chết tới trường Họa Mi để kịp cùng thằng Mạnh lẽo đẽo bám đuôi tụi thằng Tùng một cách vô vọng. Quý ròm đã phát chán. Nó ngó Tiểu Long và Mạnh:
– Hay bọn kia không phải là người ở khu vực này?
Nghĩa là sao? – Mạnh không hiểu.
  Quý ròm nhún vai:
  – Nghĩa là bọn chúng ở nơi khác đi ngang qua đây, tình cờ gặp tụi thằng Tùng bèn nảy ra ý định trấn lột!
  Tiểu Long liếc Quý ròm:
– Ý mày muốn nói là thằng đầu đinh và thằng mặt rỗ sẽ không bao giờ quay trở lại?
 – Ừ!
Tiểu Long ngẫm nghĩ một hồi rồi gật gù:
  – Có thể lắm!
Thấy hai ông anh có vẻ không muốn tiếp tục cuộc điều tra, Mạnh hốt hoảng kêu lên:
– Không phải đâu! Chắc chắn bọn chúng sẽ quay lại!
 Thực ra, Mạnh không quan tâm nhiều đến thằng đầu đinh và thằng mặt rỗ. Bọn trấn lột học trò thì nơi nào mà chả có. Mục đích của nó là lôi kéo Tiểu Long và Quý ròm vào cuộc truy tìm và khám phá những bí mật đằng sau những tấm hình chim ưng. Vì vậy thấy hai ông anh chưa gì đã muốn rút lui, nó liền ngoác miệng la toáng.
 Quý ròm lừ mắt nhìn Mạnh:
  – Mày dựa vào đâu mà quả quyết hai tên kia sẽ quay lại!
  – Bởi vì là hai tên trấn lột chuyên nghiệp! – Mạnh hăng hái giải thích – Nhìn thái độ của tụi thằng Tùng trưa hôm qua, em biết chắc tụi nó đụng đầu bọn trấn lột này không chỉ một lần! Hơn nữa… hơn nữa…
  Thấy thằng Mạnh đang nói năng ngon trớn đột nhiên cà lăm như nuốt nhằm bạc cắc, Quý ròm thò lỏ mắt:
 – Hơn nữa sao? Làm gì mà tự dưng mày lắp ba lắp bắp thế?
  Mạnh gãi gãi cổ, nó nói mà mắt nhìn đi chỗ khác.
 – Hơn nữa nếu từ nơi khác đến, thằng đầu đinh và thằng mặt rỗ sẽ không thể nào biết được… dấu hiệu của “đảng chim Ưng” trên cặp sách của bọn nhóc!
 – Hơn nữa sao? Làm gì mà tự dưng mày lắp ba lắp bắp thế?
Mạnh gãi gãi cổ, nó nói mà mắt nhìn đi chỗ khác:
  – Hơn nữa nếu từ nơi khác đến, thằng đầu đinh và thằng mặt rỗ sẽ không thể nào biết được… dấu hiệu của “đảng Chim Ưng” trên cặp sách của bọn nhóc!
  Lý lẽ thứ nhất của thằng Mạnh còn khiến Quý ròm gục gà gục gặc. Nhưng đến khi nó nêu ra lý lẽ thứ hai thì miệng thằng Quý ròm đột nhiên méo xẹo:
– Lại “đảng Chim Ưng”! Tao không hiểu tại sao đến hôm nay mà mày chưa quên được những con chim ưng vớ vẩn này!
 – Bởi vì chúng không phải là những con chim bình thường! – Mạnh kêu lên thống thiết, giọng nó ai oán như sắp khóc.
  – Thôi được rồi! – Tiểu Long vỗ vai Mạnh – Trưa mai tụi tao sẽ cùng đi với mày một lần nữa! Nhưng chỉ một lần nữa thôi, nhớ đấy!
 Mạnh nhăn nhó:
– Thế nhỡ trưa mai vẫn không gặp bọn trấn lột thì sao?
  – Thì thôi chứ sao! – Tiểu Long cười – Chẳng lẽ tụi tao cứ phải lẽo đẽo đi sau lưng tụi thằng Tùng suốt cả đời?
– Thế cũng được!
  Giọng Mạnh ỉu xìu. Nhưng nó biết không còn cách nào khác.
  À, còn một cách! Tối đó, trước khi đi ngủ nó lầm rầm trong miệng rất lâu. Chả biết nó làm trò gì! Rất có thế nó cầu nguyện, vì tác giả truyện này có nghe lõm bõm được vài tiếng: “… cho bọn chúng xuất hiện… một lần thôi….”. Chả rõ nó cầu xin đấng thần linh nào, nhưng cái lối năn nỉ nịnh nọt của nó nghe thảm não đến tội!
  Không rõ do sự thành tâm khẩn khoản của thằng Mạnh trong đêm hôm trước hay do bọn trấn lột đã “khoáng” sạch “tài sản” của các “nạn nhân” khác mà trưa hôm sau bọn chúng rủ nhau quay trở lại tìm tụi thằng Tùng.
  Lần này, lững thững trước mặt Mạnh, Tiểu Long và Quý ròm vẫn năm ông nhóc quen thuộc: Tùng, Nghị, Ðạt, Khánh và ông nhóc Mạnh không biết tên. Chỉ khác một điều: trên chiếc cặp sách của Khánh bữa nay chễm chệ một tấm hình chim ưng, hệt như những tấm hình trên chiếc cặp của tụi thằng Tùng, Nghị, Ðạt. Như vậy nếu bọn trấn lột xuất hiện chỉ có thằng nhóc kia là thê thảm! Mạnh bần thần nhủ bụng và như không nén được, nó khều nhẹ lên lưng Tiểu Long:
– Anh Tiểu Long nè!
  – Gì?
 – Tấm hình chim ưng ấy mà! – Sợ Quý ròm nghe thấy, Mạnh cố hạ giọng thật thấp.
 Tiểu Long gãi mũi:
  – Tấm hình chim ưng sao?
  – Hôm trước chỉ có tụi thằng Tùng, Nghị, Ðạt dán hình chim ưng lên cặp, hôm nay thêm cả thằng Khánh nữa!
  Tiểu Long ngơ ngác:
– Thế thì sao?
Mạnh thì thầm:
  – Thế có nghĩa là thằng Khánh đã nhập đảng với tụi thằng Tùng chứ là sao?
– Mày vẫn tin tấm hình chim ưng kia là dấu hiệu của một băng đảng nào đó ư? – Tiểu Long khụt khịt mũi.
– Hẳn là thế rồi! – Giọng thằng Mạnh chắc như đinh đóng cột – Khi nào bọn trấn lột xuất hiện anh sẽ thấy! Bọn chúng không bao giờ dám rớ tới những đứa mang cặp có hình chim ưng!
Hăm hở chứng minh cho Tiểu Long thấy tầm quan trọng của tấm hình chim ưng, Mạnh quên béng cảnh giác. Nó gân cổ oang oang làm Quý ròm không nhịn được:
 – Thôi đi mày! – Quý ròm nhăn mặt! – Chim ưng hoài!
  – Nhưng..
  Mạnh ngoác miệng định cãi nhưng vừa thốt được một tiếng, nó lập tức im bặt và hấp tấp kéo tay Tiểu Long và Quý ròm chạy dạt vào phía sau cột điện.
 Ðằng trước mặt, ngay chỗ góc đường bữa trước, thằng đầu đinh và thằng mặt rỗ đã khoanh tay đứng lù lù tại đó tự bao giờ.
  Ðang hăm hở rảo bước, chợt phát hiện lối đi bị chặn, năm ông nhóc trường Họa Mi hoảng hồn ríu cả lại và lấm lét đưa mắt nhìn nhau, mặt mày đứa nào đứa nấy nháo nhác như gà phải cáo.
 – Tụi này đấy ư? – Tiểu Long chạm tay vào người Mạnh.
  – Ðúng rồi! – Mạnh thì thào – Ðúng là hai tên hôm nọ!
  Ðang nói, Mạnh bỗng buột miệng kêu khẽ:
– Nhìn kìa!
Cả Tiểu Long và Quý ròm đều bật hỏi:

  – Gì thế?
  Mạnh lật đật chỉ tay ra phía trước nhưng rồi sực nhớ đang còn phải giấu mình, nó vội rụt tay, miệng lắp bắp:
  – Những chiếc cặp! Bọn trẻ đều xoay cả mặt cặp có chim ưng ra phía ngoài!
  Bụng giật thót, Tiểu Long và Quý ròm lập tức lia mắt về phía “hiện trường”.
  Quả như Mạnh thông báo, bốn đứa Tùng, Nghị, Ðạt, Khánh đang ôm chặt chiếc cặp vào bụng, mặt cặp có dán hình chim ưng quay về phía hai tên trấn lột. Riêng thằng nhóc thứ năm vẫn cầm thõng chiếc cặp bên hông, người rúm lại, lo lắng và sợ sệt.
  Chả lẽ thằng Mạnh nói đúng? Nếu tấm hình chim ưng không phải là lá bùa hộ mạng tại sao tụi thằng Tùng lại đồng loạt xoay cặp như thế? Quý ròm cau mày nghĩ ngợi, mắt vẫn dán chặt vào nhất cử nhất động của những bóng người trước mặt.
Từ khi xuất hiện, hai tên trấn lột chẳng tỏ vẻ gì vội vả, chúng vẫn khoanh tay đứng yên tại chỗ và ung dung ngắm nghía bọn học trò đang thất thần bằng ánh mắt của một con cọp đang đứng trước bầy cừu non.
  Mãi một lúc thằng đầu đinh mới đánh mắt sang thằng mặt rỗ:
  – Tính sao đây, Bò Lục?
Thằng mặt rỗ, bây giờ là thằng Bò Lục, gục gặc đầu:
  – Ðể tao nghĩ đã!
  Rồi nó tặc lưỡi, nói thêm vẻ đe dọa:
– Cần phải nghĩ ra một cách đối xử xứng đáng!
  Ðằng sau cột điện, Tiểu Long quẹt mũi:
– Tên gì không đặt, lại đặt tên Bò Lục!
  Mạnh thành thạo:
  – Ðó không phải là tên, mà là biệt danh! Bò Lục là tên của một quân bài đô-mi-mô, mười hai nút!
  – Thằng mặt rỗ mang biệt danh này thì quả là hợp! Nhưng tao nghĩ mặt nó phải hơn mười hai nút!
 Quý ròm cũng cười:
  – Còn thằng kia chắc là thằng Bò Trổng!
Quý ròm nói chơi mà trúng phóc. Thằng Bò Lục cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi quay sang đồng bọn:
– Tao nghĩ ra rồi, Bò Trổng!
  Bò Trổng nhướn mày:
– Cách gì thế?
Bò Lục chém tay vào không khí:
  – Xách hai tai nó lên!
– Hay lắm!
  Bò Trổng gật gù rồi quay lại phía tụi nhóc, nó ưỡn ngực ra lệnh:
  – Tụi mày sắp hàng một lại cho ngay ngắn, rồi tiến lên!
Nãy giờ nghe hai hung thần bàn bạc cách tra tấn, bọn nhóc sợ vãi mặt. Nhưng không đứa nào dám cãi lệnh. Tùng đứng trước, rồi tới Nghị, Ðạt, Khánh và cuối cùng là ông nhóc không có hình chim ưng trên cặp, cả bọn lục tục xếp thành một hàng.
Ðợi bọn nhóc xếp hàng đâu vào đấy, Bò Lục hắng giọng:
– Ðược rồi! Nào, bây giờ thì một hai ba, bước!
Chuỗi rồng rắn do thằng Tùng dẫn đầu bắt đầu chuyển động.
 Tiểu Long thu nắm tay:
– Nhào ra chứ?
  – Ðợi một lát đã! – Mạnh khịt mũi – Hai tên kia không dám làm gì thằng Tùng đâu!
  Nghe Mạnh nói chắc như cua gạch, Tiểu Long mím môi ngồi im, bụng bán tín bán nghi. Ở bên cạnh, Quý ròm cũng hồi hộp không kém. Nó chong mắt ra phía trước, nhấp nhỏm chờ xem mọi việc có xảy ra đúng như tiên liệu của thằng em “hình sự” hay không.
  Bây giờ, bọn nhóc trường Họa Mi đã tiến sát đến chỗ hai “quân cờ đô mi nô”.
  – Ðứng lại! – Bò Lục thình lình giơ tay lên.
 Ðám rồng rắn lập tức đứng ngay cán cuốc. Ðứa nào đứa nấy tim đập rộn.
Bò Lục nheo nheo mắt nhìn Tùng một thoán rồi phẩy tay:
  – Cho mày qua!
Như biết trước, Tùng ôm cặp đi thẳng, mặt mày tuy thắc thỏm nhưng chẳng có vẻ gì ngạc nhiên.
 Chỉ đợi có vậy, Mạnh huých vào hông Tiểu Long, giọng hớn hở:
– Thấy chưa! Em đã bảo mà!
  Tiểu Long không đáp. Nhưng nó ậm ừ trong miệng, ý nói “Tao đã thấy rồi, mày đừng huých vào hông tao đau điếng như vậy nữa”
  Ở trước mặt, bọn trấn lột tiếp tục “phóng thích” những đứa mang cặp có hình chim ưng.
 – Cho mày qua luôn! – Bò Lục hất hàm bảo Nghị.
Mạnh lại huých tay. Nhưng lần này nó huých qua phía trái, ngay mạng mỡ Quý ròm:
  – Rõ ràng anh đã thấy tận mắt rồi đấy nhé!
Quý ròm khôm ậm ừ. Mà gật gật đầu, đầy vẻ phục thiện. Sự việc đã phơi ra rành rành trước mắt như thế, nó muốn không tin cũng không được.
  Sự “đầu hàng” của Quý ròm làm Mạnh khoái tít mắt. Nỗi hậm hực mấy ngày nay bay biến đâu mất. Và tới khi thằng Bò Lục phất tay ra hiệu cho Ðạt đi theo Tùng và Nghị thì Mạnh không nén nổi cơn phấn khích. Lần này nó không mở miệng nhưng hai cùi taya huých mạnh về hai bên một lượt.
Cú huých hân hoan của Mạnh khiến Tiểu Long lẫn Quý ròm đều nhăn mặt nhưng sợ bị lộ tông tích, cả hai cố cắn chặt môi để khỏi bật ra tiếng rên.
  Nhưng sự hào hứng của Mạnh kéo dài không lâu. Nó cứ đinh ninh hết phiên thằng Ðạt sẽ tới thằng Khánh. Khánh mới gia nhập “đảng Chim Ưng”, thế nào bọn trấn lột cũng kiêng kị. Nào ngờ diễn biến mất hoàn toàn ngược lại.
Khánh vừa trờ tới, thằng Bò Lục đã đưa tay cản:
– Ðứng yên! Không được nhúch nhích!
  Mặt thằng Khánh lập tức xanh như chàm.
  – Em… em… Khánh van vĩ bằng giọng run run.
  – Chả ai anh em với mày!
  Bò Lục quắc mắt nạt. Và nó khẽ ngoắt tay một cái. Thằng Bò Trổng lẹ làng tiến lại.

  Khánh hồn phi phách tán. Nó ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, mếu máo:
  – Hai anh tha cho em! Lần sau…
  – Lần sau đế lần sau tính! – Bò Trổng sừng sô, không để Khánh nói hết câu – Còn lần này tụi tao phải trị cái tội láu cá của mày!
Rồi Bò Trổng một bên Bò Lục một bên, hai đứa nắm lấy hai vành tai Khánh kéo mạnh:
  – Ðứng lên!
  Khánh riu ríu đứng dậy, mặt nhăn nhó vì đau và vì sợ.
  Bò Trổng cười hềnh hệch:
  – Chừng đó đâu đã thấm tháp gì! Bây giờ tụi tao cho mày “đi tàu bay” để mày nhớ đời!
Bò Trổng vừa nói xong, Khánh đã kêu rú lên thảm thiết. Vẫn nắm lấy hai vành tai Khánh, hai tên trấn lột đang cố sức nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất.
  Cái trò “cho đi tàu bay” của hai tên Bò Lục và Bò Trổng khiến tụi thằng Tùng tuy đã thoát nạn và đang đứng tuốt ngoài xa vẫn sợ xanh mắt mèo. Còn thằng nhóc chưa bị các hung thần “điểm danh” đang đứng sau lưng thằng Khánh thì người run bần bật, hai tay vội vã chẹn cứng lấy ngực như sợ trái tim vọt bắn ra ngoài.
  – Xông ra đi thôi! Không khéo thằng nhóc bị vặt sứt cả tai mất!
  Tiểu Long vừa nói vừa nhỏm người dậy, chẳng màng đợi Quý ròm và thằng Mạnh có ý kiến.
  Thực ra, Mạnh và Quý ròm cũng chẳng có ý kiến gì khác. Nãy giờ bấm bụng chứng kiến cảnh bọn Bò Lục và Bò Trổng hành hạ thằng Khánh, hai đứa đã tức muốn lộn ruột rồi. Vì vậy, Tiểu Long vừa hé môi, hai đứa đã phóng vù ra như những viên đạn vọt ra khỏi nòng.
  – Ðồ khốn! Bỏ tay ra! – Quý ròm vừa chạy vừa hét.
  Mạnh cũng không chịu thua. Nó ngoác miệng:
  – Lớn bắt nạt bé mà không biết xấu! Tao “triệt buột” tụi mày bây giờ!
Trong ngôn ngữ của cờ đô mi nô, “gài triệt buột” là dồn đối phương vào chỗ “bó tay chịu hàng”. Thằng Mạnh là chúa xem phim xã hội đen. Nó học được từ này trong một bộ phim mới xem tháng trước, nay ngẫu nhiên gặp bọn Bò Lục, Bò Trổng liền ứng khẩu bô bô.
Tự nhiên thấy có người nhảy ra can thiệp, lại dùng ngôn ngữ của “dân chơi”, hai tên trấn lột giật nảy người. Nhưng khi ngoảnh lại, thấy đó chỉ là một đứa ốm nhách và một thằng oắt hỉ mũi chưa sạch, Bò Trổng ôm bụng cười gặp cả người.
Bò Lục “lịch sự” hơn đồng bọn. Nó không cười, nhưng mép vẻ khinh thị:
  – Hai đứa mày muốn xin vào thế mạng cho thằng oắt này hay sao?
Lúc này Bò Lục, Bò Trổng đã buông thằng Khánh ra nên Quý ròm không buồn gấp gáp. Nó chậm rãi đảo mắt về phía hai thằng nhóc đang sợ đến chết khiếp bên cạnh, dịu dàng bảo:
  – Hai em chạy lại chỗ các bạn đi! Có tụi anh đây rồi, chẳng còn gì đáng lo nữa đâu!
Vừa nói Quý ròm vừa chỉ tay về phía tụi thằng Tùng. Nhưng tay nó bỗng cứng đơ, hệt như bị ai treo lơ lửng giữa trời.
Tụi Tùng, Nghị, Ðạt đã không còn đứng ở chỗ cũ. Khi bọn Quý ròm xuất hiện, ba thằng oắt không những không mừng rỡ mà vội vàng ôm cặp lỉnh tuốt. Ðến khi Quý ròm phát giác thì ba đứa chỉ còn là ba chấm nhỏ ở cuối đường.
 Nhưng Quý ròm không có thì giờ để nghĩ ngợi lâu. Giọng thằng Bò Lục đã vang lên sát bên tai nó:
  – Sao? Trả lời đi chứ?
  Quý ròm quay lại chưa kịp “trả lời” đã lãnh ngay một cú đánh của Bò Trổng vào lưng muốn chúi nhủi, kèm theo là tiếng quát đằng đằng sát khí từ phía sau:
  – Hơi sức đâu mà đấu võ miệng với tụi này! Cứ tấn cho chết bà nó đi!
  Nói xong, Bò Trổng lại hung hăng nhảy xổ vào Quý ròm, chẳng buồn đợi đối thủ đứng vững.
  Nhưng lần này, cú đấm chưa kịp chạm vào người Quý ròm, Bò Trổng đã bị một cú đá sấm sét trúng cườm tay. Nó giật mình ngoảnh lại và tái xám mặt khi thấy một đứa lạ hoắc lạ huơ tướng tá chắc nịch đang đứng sát bên cạnh nó tự bao giờ.
 Tiểu Long quắt mắt nhìn Bò Lục, Bò Trổng, mặt hầm hầm:
– Tụi mày còn chưa chịu biến đi hay sao!
  Bò Trổng đưa mắt nhìn Bò Lục như ngầm hội ý, rồi nhún vai đáp, giọng xuôi xị:
  – Biến thì biến!
Bò Trổng vừa nói vừa hất hàm về phía Bò Lục, cả hai lập tức quay mình rảo bước. Thái độ ngoan ngoãn của hai tên trấn lột khiến Tiểu Long thở phào.
 Nhưng nỗi mừng trong lòng nó vừa chớm lên vội tắt ngóm. Hai thằng Bò Lục, Bò Trổng mới đi được hai, ba bước đã quay phắt lại và đột ngột xoẹt thẳng tới trước mặt Tiểu Long vung tay tấn công.
 Tuy bị đột kích bất ngờ, Tiểu Long vẫn phản xạ cực nhanh. Nó né người qua một bên tránh đòn của Bò Trổng đồng thời tung chân đá thẳng vào ngực Bò Lục để hóa giải thế công. Phẫn nộ vì bị đánh lén, Tiểu Long dồn cơn giận vào cú đá. Gió lồng vào ống quần, kêu rít lên, tưởng trúng nhằm có thể vỡ cả đá tảng.
Nhưng Bò Lục nhanh như cheo. Nó kịp đáo bộ thối lui, vừa vặn thoát khỏi cú đá ghê hồn của Tiểu Long trong gang tấc. À, tụi này có “nghề”! Tiểu Long cảnh giác nhủ bụng vào nheo mắt đo lường sức mạnh của đối thủ.
  Ở bên kia, Bò Lục còn lo lắng hơn. Tuy tránh được đòn phản kích của Tiểu Long nhưng bụng nó chưa hết kinh hãi. Hai bên mới trao đổi một “chiêu” và mặc dù chưa ai đánh trúng ai, nó đã biết đụng phải “đại kình địch”. Hết ham chiến đấu, Bò Lục đưa tay lau mồ hôi trán, khịt mũi nói:
  – Bữa nay thế là đủ rồi! Tụi tao biến đây, hẹn gặp lại!
  Rồi đợi Tiểu Long có ý kiến, hai đứa vội vã co giò chạy thẳng.
– Ha ha! Coi “bò” chạy cong đuôi kìa!
Mạnh nãy giờ đứng bên nín thở theo dõi, nay thấy hai tên Bò Trổng Bò Lục đánh bài tấu mã liền khoái chí vỗ tay bôm bốp và ngoác miệng reo hò.
  – Mày đừng có nói nặng tụi nó như vậy! – Tiểu Long ngoảnh lại trách.
  – Nặng đâu mà nặng! – Mạnh chun mũi – Chính miệng tụi nó tự xưng là “bò” chứ có phải em đặt ra đâu!
  Tiểu Long tính nạt Mạnh một câu nữa nhưng mắt nó bỗng trố lên:
– Anh Quý mày đâu?
  Mạnh dáo dác dòm quanh, đến bây giờ nó mới phát giác ra Quý ròm đã không còn ở bên cạnh nó. Láo liên một hồi, mặt Mạnh thộn ra:
  – Em cũng chẳng biết nữa!
Chương 8
Tiểu Long ôm cặp đi theo Mạnh, mặt mày hoang mang. Nó không rõ Quý ròm biến đi đâu. Trước nay chưa bao giờ Quý ròm bỏ bạn giữa đường như thê, lại không một lời từ giã. Hay là nó gặp phải chuyện gì? Nhưng nếu nó gặp chuyện hung hiểm thì tại sao chẳng một ai hay biết? Nó ở sát bên cạnh chứ xa xôi gì!
 Tiểu Long nghĩ vẫn nghĩ vơ một hồi, chẳng tìm ra một tia sáng nào, đầ quay lại như chong chóng. Thôi, mặc xác nó! – Cuối cùng chán quá Tiểu Long không buồn làm “nhà thông thái” nữa, nó tặc lưỡi nhủ bụng – Cứ theo thằng Mạnh về nhà xem sao! Biết đâu thằng ròm chẳng tếch về đó và nằm ngủ thẳng cắng từ đời tám hoảnh nào rồi!
Thực ra Tiểu Long không tin Quý ròm về nhà. Chẳng có lý do gì để Quý ròm hành động như vậy. Nhưng vì không giải thích được sự biến mất đột ngột của Quý ròm, nó đành phải cố bám víu vào cái ý tưởng kỳ quặc đó. Vì vậy, chân bước mà mặt nó cứ dàu dàu.
  Ngược lại với Tiểu Long mặt mày Mạnh tí ta tí tởn. nó xuýt xoa luôn miệng:
– Anh đánh hay ghê!
– Ðừng dóc mày! Tao đánh hồi nào?
Mạnh chẳng hề bối rối:
  – Thì đá cũng như đánh! Cú đá vừa rồi của anh tuyệt cú mèo!

  – Chả tuyệt tí nào cả! – Tiểu Long nhún vai – Nếu tuyệt thì đã trúng thằng Bò Lục rồi.
  – Ðó là thằng Bò Lục gặp may thôi! – Mạnh gân cổ – Nhưng dù tránh được cú đá của anh, nó cũng đã són ra quần rồi. Nếu không, nó và thằng Bò Trổng đã chẳng chạy vắt giò lên cổ.
– Mày đừng có coi thường tụi nó! = Tiểu Long trầm giọng – Hai thằng Bò Lục Bò Trổng đều là “cao thủ” cả đấy!
  – Xì! Em không tin! – Mạnh nhún vai – Nếu là “cao thủ” tụi nó chả bao giờ chịu rút lui dễ dàng như thế.
  Tiểu Long thở dài:
– Ðơn giản là tụi nó không muốn mạo hiểm. Những đứa như Bò Lục Bò Trổng thường chỉ chịu ra tay khi nào cảm thấy chắc thắng. Chứ nếu khi nãy chúng quyết tâm ăn thua đủ với tao chưa chắc tao hạ được chúng.
 Vẻ nghiêm nghị của Tiểu Long khiến Mạnh bán tín bán nghi:
  – Anh không nói đùa đấy chứ?
  – Tao đùa với mày làm gì! – Tiểu Long nắm tay quẹt mũi – Nhất là sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ quay lại tìm tao và lần này chắc chắn không chỉ có hai đứa.
  Mạnh thô lố mắt:
  – Sao anh biết?
  Tiểu Long cười khổ:
  – Chẳng lẽ mày không nghe tụi nó dọa “hẹn gặp lạ” trước khi bỏ đi đó sao?
  Lời nhắc nhở của Tiểu Long làm Mạnh chột dạ:
 Thế anh tính sao?
  Tiểu Long mím môi:
  – Tao sẽ đi gặp tụi nó trước khi tụi nó đi tìm tao.
  Mạnh tự dưng cảm thấy hào khí bừng bừng. Nó ưỡn ngực:
– Em sẽ đi với anh.
  Ðang hào hứng, sực nhớ tới một chuyện, giọng Mạnh bỗng xụi lơ:
 – Nhưng biết tụi nó ở đâu mà tìm?
Xụi lơ là chứng bệnh hay lây. Thằng Mạnh xìu làm Tiểu Long xìu theo.
 – Tụi nó hả? – Tiểu Long ấp úng – Tao cũng chẳng biết!
  Mạnh gãi đầu:
– Hay là mình về mình hỏi anh Quý?
  – Ðúng rồi đó! – Tiểu Long sáng mắt lên – Phải vấn kế anh Quý mày! Ông anh ròm của mày chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.
  Hai đứa liền hộc tốc rảo bước.
  Nhưng khi Mạnh và Tiểu Long bước vào nhà mới hay Quý ròm vẫn chưa về tới. Phòng học của nó vắng tanh vắng ngắt.
 Tiểu Long buông phịch người xuống ghế:
  – Chả rõ thằng ròm này lẩn đi đằng nào!
 Mạnh ra vẻ chủ nhà:
  – Anh cứ ngồi chơi đi! Chắc anh Quý sắp về tới rồi!
  Tiểu Long “hứ” một tiếng:
– Sao mày biết?
  – Thì em đoán vậy.
Tiểu Long cười khẩy:
  – Mày là chúa đoán sai mà lúc nào cũng đoán!
  – Em là chúa đoán sai? – Mạnh tức tối.
 – Chứ gì nữa! – Tiểu Long tỉnh khô – Mày bảo tao là tụi trấn lột sẽ không dám đụng đến những đứa mang cặp có hình chim ưng thế sao tụi Bò Lục Bò Trổng lại cho thắng Khánh “đi tàu bay” suýt rớt cả tai?
  Câu vặn vẹo của Tiểu Long làm Mạnh chết đứng. Nó thuỗn mặt ra một hồi rồi ngượng nghịu đáp:
– Ừ nhỉ! Em cũng chả hiểu tại sao?
  – Có gì đâu mà hiểu với chả hiểu! – Tiểu Long nhếch mép – Ðơn giản là mọi chuyện hoàn toàn không giống như phỏng đoán của mày. Nghĩa là không có một “đảng Chim Ưng” nào sất.
  Nếu cách đây hai tiếng đồng hồ Tiểu Long nói cái giọng đó, chắc chắn Mạnh sẽ không để yên. Nó sẽ phồng mang trợn mắt. Nó sẽ cãi đến sùi bọt mép. Nhưng lúc này tình hình đã thay đổi theo hướng bất lợi cho nó. Tụi trấn lột chẳng kiêng kỵ tấm hình chim ưng như nó tưởng. Bò Lục Bò Trổng hai lần buông tha cho tụi Tùng, Nghị, Ðạt hẳn vì một lý do khác. Ðúng như Quý ròm nói, việc dán những miếng đề-can hình chim ưng lên cặp sách chỉ là một ý thích ngẫu nhiên của bọn nhóc, một trò chơi vô tư không hơn không kém.
 Mạnh nhìn Tiểu Long, gượng gạo nói:
 – Lạ thật! Thế mà lúc đầu em cứ thấy nghi nghi!
  Tiểu Long cười độ lượng:
– Ðó là do mày bị ám ảnh bởi vụ chim hải âu ở Vũng Tàu dạo trước thôi. Bây giờ hễ nhìn thấy chim là mày sinh nghi.
  Tiểu Long an ủi mà nghe như chế giễu. Mặt Mạnh méo xẹo:
– Không phải vậy đâu!
  – Phải hay không phải, đợi anh Quý mày về hỏi xem thì biết! – Giọng Tiểu Long lửng lơ – Giờ này anh mày chắc sắp về tới rồi đây.
  Nghe Tiểu Long đem Quý ròm ra dọa, Mạnh chột dạ làm thinh. Ai chứ ông anh mình mà đã trêu thì cứ gọi là tối mày tối mặt! Mạnh nơm nớp nghĩ và bồn chồn nhìn ra cửa.
 Nhưng mặc cho Tiểu Long và Mạnh chong mắt ngồi đợi lâu thật lâu, Quý ròm vẫn chẳng buồn xuất hiện. Nó chẳng có vẻ gì là “sắp về” như Tiểu Long nói.
  Thực ra lúc này Quý ròm muốn về cũng không làm sao về được. Nó đang bận theo dõi thằng Khánh và tìm cách bắt chuyện với thằng này.
Khác với Tiểu Long và Mạnh, những gì mắt thấy tai nghe ở góc đường khiến Quý ròm rất đỗi ngờ vực. Cái cách hai tên Bò Lục Bò Trổng hành hạ thằng Khánh không phải là hành vi trấn lột. Ðó đích thị là một sự trừng phạt. Nhưng tại sao bọn chúng lại trừng phạt Khánh? Quý ròm nghe rõ mồn một những lời gầm gừ từ miệng Bò Trổng “Tụi tao phải trị cái tội láu cá của mày!”.
 Quý ròm phăng tới đây thì tắc tị. Nó nhăn mày nhíu trán một hồi vẫn không hiểu tội láu cá của Khánh là tội gì. Chỉ có cách điều tra trực tiếp nơi “nạn nhân”! – Quý ròm tặc lưỡi nhủ bụng và nhân lúc Tiểu Long bận tranh tài cao thấp với tụi Bò Lục Bò Trổng, còn Mạnh thì dán mắt vào trận đấu, nó âm thầm bám theo thằng Khánh lúc này đang lấm lét lỉnh tuốt ra xa.
  Quý ròm kiên nhẫn lò dò sau lưng Khánh một lúc lâu, vừa đi vừa sắp xếp những ý nghĩ trong đầu.
Tới cua đường thứ ba, đoán Khánh đã sắp về tới nhà, Quý ròm quyết định dấn lên.
 Khánh không hề biết đang bị theo dõi. Ðang lủi thủi bước, đột nhiên thấy Quý ròm ở phía sau băng lên, nó ngớ người ra:
– Ơ… ơ…
Quý ròm mỉm cười thân thiện:
  – “Ơ” gì mà “ơ”! Em ở đường này hả?
– Dạ.
  Vừa đáp Khánh vừa nhìn trộm Quý ròm, ánh mắt nó không rõ vui mừng hay lo lắng.
  – Anh cũng ở đường này sao anh ít gặp em thế? – Quý ròm lại hỏi, cố tỏ ra đây là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên.
Khánh không biết Quý ròm dóc tổ. Nó lại ngẩn ngơ.
 – Em chả rõ! Em cũng mới gặp anh lần đầu!
  – Lạ nhỉ!
Quý ròm tặc lưỡi, rồi nó đột ngột chuyển đề tài:
– Tai em còn đau không?
Nghe nhắc đến chuyện khi nãy, mặt Khánh bất giác đổi sắc:

  – Hết rồi! Chả còn đau tẹo nào cả! – Khánh nói nhanh, vẻ như muốn chấm dứt câu chuyện về bọn trấn lột càng sớm càng tốt.
  Nhưng Quý ròm vẫn lăn nhăn:
  – Hai thằng Bò Lục Bò Trổng gì đó ác ghê!
Quý ròm buông một câu băng quơ, mắt kín đáo liếc thằng nhóc. Nhưng Khánh chẳng buồn phản ứng. Nó vờ như không nghe.
  Thằng oắt này nó uý kị điều gì thế nhỉ? Quý ròm tự hỏi và nó thấy chẳng có cách nào khác hơn là hỏi thẳng:
  – Tại sao hai thằng đó nó xử tệ với em thế?
  Quý ròm hỏi thẳng Khánh hết đường quanh co. Nó ngần ngừ một lát rồi chép miệng:
 – Ðó là tụi trấn lột!
  – Chuyện đó thì anh biết rồi! – Quý ròm nhăn mặt – Nhưng tại sao tụi nó lại xách tai em? Anh có thấy chúng bắt em nộp cho chúng món gì đâu!
  Khánh ấp úng:
– Hôm trước bọn chúng đã lột của em một chiếc đồng hồ!
 – Nhưng còn hôm nay? – Quý ròm nhìn chòng chọc vào mặt thằng nhóc, rồi sợ nó tìm cách lấp liếm Quý ròm vội vàng nói luôn – Hai thằng Bò Lục Bò Trổng đòi trị cái tội láu cá của em, thế tội đó là tội gì?
  Thắc mắc của Quý ròm làm Khánh tái mặt. Nó không ngờ Quý ròm hỏi một câu cắc cớ như vậy, miệng cứ lấp ba lắp bắp:
  – Tội… tội…
Khánh cứ “tội, tội” cả buổi, Quý ròm sốt cả ruột:
  – Tội gì mà khó nói ghê thế?
Tròng mắt Khánh đảo lia lịa. Mãi một lúc nó mới nhớ ra cái tội của mình:
  – À, bọn chúng đòi trị em cái tội em đeo đồng hồ giả để gạt bọn chúng.
  Quý ròm cười mát:
– Em chẳng gạt bọn chúng đâu! Em gạt anh thì có!
  Khánh giật thót:
  – Anh bảo sao cơ?
  – Còn sao với trăng gì nữa! – Quý ròm nhún vai – Làm quái gì có chuyện đồng hồ ở đây! Từ đầu đến cuối, anh có nghe hai thằng Bò Lục Bò Trổng nhắc gì đến chuyện đồng hồ đâu!
  Trước chứng cớ Quý ròm nêu ra, Khánh căm như thóc. Nó liên tục khụt khịt mũi, chắc lại đang nghĩ cách chống chế. Nhưng Quý ròm không để thằng oắt có thì giờ. Nó hỏi độp luôn:
– Sao? Tội gì?
Khánh vẫn không hé môi. Chỉ có ngực nó nhô lên hụp xuống.
 Chắc nó căng thẳng lắm! Quý ròm nhủ bụng và nín thở hạ đòn quyết định:
  – Tấm hình chim ưng phải không?
  Ðòn quyết định của Quý ròm là đòn may rủi. Nó cũng chưa rõ tấm hình chim ưng có liên quan gì đến chuyện tụi trấn lột hành hạ thằng Khánh bữa nay hay không, nhưng túng kế nó đành giở “chiêu” của thằng Mạnh.
  Nào ngờ chiêu thăm dò của Quý ròm vừa tung ra đã trúng ngay “yếu huyệt” của đối phương. Mặt Khánh xám như chàm dố:
– Sao anh biết?
Quý ròm mừng rơn, nó làm bộ khinh khỉnh:
 – Chuyện gì anh lại chả biết!
  Khánh chả buồn giữ kẽ nữa. Nó buột miệng than thở:
 – Không rõ tại sao bọn chúng lại phát hiện được!
  Quý ròm láu táu định hỏi “Phát hiện chuyện gì?” nhưng vừa mở miệng nó đã nhanh chóng tốp lại kịp. Hú vía! Hỏi như vậy có khác nào tự tố cáo là mình chả biết gì sất! Nhưng khổ nỗi nếu không hỏi thì làm sao khám phá được bí mật quanh những tấm hình chim ưng?
  Quý ròm loay hoay một hồi vẫn chưa biết tính sao cho ổn. Suýt hớ một lần, nó càng thêm thận trọng. Ðang bối rối, sực nhớ đến tụi thằng Tùng, Quý ròm chợt sáng mắt lên. Nó liếc Khánh, lấp lửng:
  – Như tụi thằng Tùng, Ðạt, Nghị vậy mà khỏe!
 Khánh tặc lưỡi:
 – Chim ưng của tụi nó là chim ưng thật!
Quý ròm càng mù tịt. Nó không hiểu tại sao có chuyện “thật, giả” ở đây. Những tấm hình chim ưng dán trên cặp của Khánh và của tụi Tùng, Nghị, Ðạt đều là những hình đề-can trong giấy bọc kẹo, có gì khác nhau đâu!
  – Thế tại sao em không làm như tụi nó? – Quý ròm tiếp tục dọ dẫm.
  – Em không có tiền! – Khánh khụt khịt mũi.
  Quý ròm trố mắt:
 – Tiền mua chewing-gum ấy ư?
  – Không! – Khánh thở dài – Tiền nộp cho Dũng cò. Mỗi tuần nộp tới hai ngàn lận.
Quý ròm đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
– Dũng cò là ai?
  – Dũng cò là thủ lĩnh “đảng Chim Ưng”! Bọn học trò tụi em hễ đứa nào chịu nộp tiền cho nó là không sợ bị ai ăn hiếp hay trấn lột! Dũng cò tuy không to con, nhưng cao kều, lại giỏi võ…
  Ðang thao thao bất tuyệt, Khánh bỗng ngưng bặt.
  Quý ròm cụt hứng:
  – Rồi sao nữa?
– Em không kể nữa đâu! – Khánh khẽ liếc Quý ròm bằng ánh mắt nghi ngờ – Khi nãy anh bảo chuyện gì anh cũng biết kia mà!
Quý ròm gãi đầu:
– Chuyện gì anh cũng biết nhưng riêng chuyện Dũng cò thì anh chỉ biết sơ sơ! Em cứ kể tiếp đi!
Nhưng mặc cho Quý ròm “dụ dỗ”, Khánh vẫn khăng khăng:
– Không! Em không kể!
– Em sợ Dũng cò đến són ra quần thế sao?
Quý ròm dùng kế “khích tướng” nhưng Khánh chẳng tự ái mảy may. Nó chớp mắt:
– Bọc Bò Lục Bò Trổng còn sợ nó huống gì tụi em! Nó đe rồi. Nó bảo hoạt động của nó là hoạt động từ thiện, nhằm giúp những học sinh yếu đuối hiền lành thoát khỏi tay bọn trấn lột, nhưng cấm tụi em không được hở môi về chuyện này với bất cứ ai. Ðứa nào hó hé với ba mẹ hoặc thầy cô, nó sẽ đón đường “hỏi tội” ngay!
Quý ròm cười khanh khách:
– Hoạt động từ thiện gì lại thu tiền!
– Nhưng nó đâu có bắt buộc! – Khánh bênh vực Dũng cò – Chỉ đứa nào muốn dán hình chim ưng lên cặp để bọn trấn lột “kiềng mặt” mới phải nộp tiền cho nó thôi!
Quý ròm nheo mắt:
– Thế ra hình chim ưng của em sáng nay là tấm hình “bất hợp pháp”? Em không đóng tiền cho Dũng cò mà lại tự tiện dán dấu hiệu của nó lên cặp?
Không biết vì câu hỏi của Quý ròm khó trả lời quá xá hay vì đã tới nhà thật mà Khánh không buồn trả lời. Nó chỉ nói:
– Em vô nhà đây!
Rồi ôm cặp chui tọt vào một hẻm nhỏ bên đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.