Kính vạn hoa - Tập 09 - Con mả con ma

Chương 4Tập 9 - Con mả con ma -


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 09 – Con mả con ma – Chương 4: Tập 9 – Con mả con ma –


Chương 7
Trưa đó, Tiểu Long, Quý ròm và thằng Lượm đón xe lên huyện.
Lẽ ra chỉ có Tiểu Long và Quý ròm nhưng khi biết hai ông anh chuẩn bị lên huyện, Lượm cứ nằng nặc đòi đi theo.
Thoạt đầu sợ bị lộ chuyện, Quý ròm gạt phắt:
– Tụi tao đi công chuyện, mày đi theo làm chi?
Lượm nhảy tưng tưng:
– Em đi chơi! Đã lâu rồi em chưa được lên huyện!
Tiểu Long trợn mắt:
– Không được đâu! Tụi tao đi tới tối lận! Mày đi theo làm sao dắt bò đi ăn?
Tưởng nghe vậy, Lượm sẽ cụt hứng. Nào ngờ nó cười toe:
– Anh khỏi lo! Hôm qua em đã cắt môt mớ cỏ chất trong chuồng rồi! Chiều thứ bảy bọn em đâu có dám thả bò lảng vảng dưới chân đồi Cắt Cỏ!
Chẳng tìm ra cớ để từ chối, Quý ròm đành thở dài:
– Thôi được! Nhưng khi tao vào bưu điện gọi điện thoại, mày phải đứng bên ngoài với Tiểu Long, không được vào bên trong nghe chưa!
– Tưởng gì! – Lượm “xì” một tiếng – Cái nhà bưu điện chán ngắt đó, anh có mời em cũng chả thèm vào!
Quả nhiên, khi đến nhà bưu điện ở trung tâm huyện lị, Lượm và Tiểu Long đứng trước cửa mua mấy thỏi chewing-gum nhai chóp chép, mặc Quý ròm vào bên trong gọi điện.
Nhỏ Hạh reo lên mừng rỡ khi nghe giọng nói của Quý ròm ở bên kia đầu dây:
– Ôi, Quý đó hả? Bạn và Long về khi nào vậy?
Quý ròm cười khì:
– Về đâu mà về! Tôi và thằng mập vẫn còn đang ở chỗ ông chú nó!
– Quý đừng có phịa! Ở thôn quê làm gì có điện thoại!
Quý ròm khịt mũi:
– Hạnh chả biết gì hết! Tụi này đón xe đò lên tận nhà bưu điện cúa huyện để gọi về đấy!
Giọng nhỏ Hạnh thoáng ngạc nhiên:
– Có chuyện gì gấp mà Quý phải lên huyện để gọi điện về thế?
– Co chuyện gấp lắm! – Quý ròm nghiêm giọng – Một chuyện cực kỳ quan trọng!
Nhỏ Hạnh lộ vẻ sốt ruột:
– Chuyện quan trọng là chuyện gì?
Quý ròm liếm môi:
– Nhưng trước hết tôi muốn biết Hạnh có tin ma không đã!
– Ma à? – Nhỏ Hạnh chưng hửng, nó không ngờ Quý ròm chuyển đề tài đột ngột như thế, nhưng rồi nó vội vàng đáp ngay – Không! Hạnh không tin! Nhưng tại sao Quý lại hỏi thế?
Quý ròm tặc lưỡi:
– Tụi này vừa gặp ma!
– Thôi đi! Đừng có xạo!
– Thật! – Quý ròm vẫn thản nhiên – Và tối nay tôi và Tiểu Long sẽ đi bắt ma!
Nhỏ Hạnh cười khúc khích trong máy:
– Quý mà dám đi bắt ma?
Vẻ chế nhạo trong câu hỏi của nhỏ Hạnh chẳng khiến Quý ròm bối rối mảy may. Nó ưỡn ngực, quên phắt rằng nhỏ Hạnh chẳng thể trông thấy cái ưỡn ngực của nó:
– Gì mà không dám! Chính vì vậy tôi mới gọi điện để hỏi xem Hạnh còn nhớ câu thần chú trừ tà ma hay không!
– Câu thần chú nào? – Giọng nhỏ Hạnh xem chừng ngơ ngác.
– Câu thần chú mà các thầy pháp thường niệm ấy!
– À! – Nhỏ Hạnh chợt nhớ ra – Đó là câu “Án ma ni bát mê hồng”!
– Đúng là câu này rồi! – Quý ròm reo lên, nhưng rồi nó bỗng ngập ngừng hỏi lại – Nhưng Hạnh có chắc là câu này sẽ trừ được ma quỷ không?
– Quý hỏi buồn cười quá! Làm sao Hạnh biết được!
Nhỏ Hạnh đáp, giọng thoáng giễu cợt. Nhưng rồi thấy đầu dây bên kia lặng thinh, nó liền áy náy trấn an:
– Nhưng đây là câu thần chú phổ biến ở xứ Tây Tạng, nghe nói do Phật Bà Quan Âm truyền dạy!
Quý ròm thở phào:
– Thế thì tụi này có thể yên tâm được rồi!
– Nhưng mà này!
Sợ Quý ròm đột ngột cúp máy, nhỏ Hạnh vội vã gọi.
– Gì thế? – Quý ròm hỏi.
Nhỏ Hạnh tò mò:
– Bộ Quý và Long thấy ma thật hả?
Quý ròm khẽ tằng hắng:
– Chuyện này dài dòng lắm! Nếu kể tường tận thì tôi e sẽ không đủ tiền trả cho cuộc gọi. Nói tóm tắt thì ở chỗ tụi này có một ngôi nhà hoang trên đồi, cứ đến tối thứ bảy lại hiện lên những ngọn lửa xanh!
– Những ngọn lửa xanh?
– Ừ! Dân làng bảo đó là do những hồn ma hiện lên đốt đèn bày tiệc!
– Và Quý tin lấy tin để?
Tuy không nhìn thấy nhưng Quý ròm vẫn đoán ra nhỏ Hạnh đang nháy mắt với vẻ ranh mãnh. Nó liền “hừ” một tiếng:
– Nếu tin thì tối nay tôi đâu có mò đến ngôi nhà đó làm chi!
Nhỏ Hạnh vặn lại:
– Nếu không tin tại sao Quý lại hỏi câu thần chú kia?
Quý ròm gãi cổ:

– Đó là để đề phòng thôi! Nhỡ gặp ma thật thì tụi này có cái mà đối phó!
– Quý lo xa ghê nhỉ! – Nhỏ Hạnh bật cười, và nó chậm rãi nói – Nhưng những ngọn lửa xanh đó không phải là ma đâu! Hạnh biết nó là cái gì rồi!
– Cái gì? – Quý ròm hồi hộp.
– Phốt-pho!
– Phốt-pho?
– Ừ. Hợp chất này có ở trong xương người, hễ gặp không khí là bốc cháy. Vì vậy ở các nghĩa địa thường hiện ra thứ lửa màu xanh này, người ta vẫn gọi là ma trơi.
Lời nhắc nhở của nhỏ Hạnh làm Quý ròm mừng rơn. Nó gật gù:
– Ờ há! Chuyện đơn giản vậy mà không hiểu sao tôi lại quên khuấy đi mất!
Nhỏ Hạnh “xí” một tiếng:
– Nhà ảo thuật chuyên tạo ra khói lửa mà lại quên?
Biết nhỏ Hạnh bắt đầu giở giọng châm chọc, Quý ròm lật đật:
– Thôi nghen! Hẹn gặp lại!
Và không để cô bạn thân yêu kịp nói thêm tiếng nào, nó vội vàng buông ống nghe xuống.
Tiểu Long đón Quý ròm trước cửa bằng cặp mắt mở tròn:
– Kết quả thế nào?
Mặt Quý ròm tươi rói:
– Thành công mỹ mãn!
Tiểu Long liếm môi:
– Nhỏ Hạnh biết câu thần chú đó hả?
Câu hỏi của Tiểu Long rõ là thừa, nhưng Quý ròm vẫn dễ dãi. Nó gật đầu:
– Ừ. Đó là câu “Án ma ni bát mê hồng”!
Thằng Lượm đứng cạnh, nghe như vịt nghe sấm:
– Các anh nói chuyện gì vậy?
Quý ròm nheo mắt:
– Chuyện người lớn, mày con nít hỏi làm chi!
Thấy Quý ròm lớn hơn mình có hai, ba tuổi mà giở giọng kẻ cả, Lượm ức lắm. Nó lầm lũi bước theo Tiểu Long, không thèm hỏi nữa.
Sau khi dạo một vòng quanh huyện lị theo yêu cầu của Lượm, cả ba dắt díu nhau ra bãi đỗ để đón xe trở về làng.
Đang đi, Lượm đột ngột níu tay Tiểu Long:
– Anh Sơn kìa!
Tiếng reo của ông em làm Tiểu Long há hốc miệng:
– Anh Sơn nào?
– Anh Sơn chứ anh Sơn nào! – Lượm dậm chân – Cái anh tuần nào cũng xuống làng mình công tác đó!
– À, tao biết rồi! Đây là anh chàng thường ở nhà ông Cả Tham chứ gì!
Tiểu Long gật gù nói. Ngay lúc đó, Quý ròm cũng vừa kịp nhớ ra anh chàng kỹ sư Tắc Kè Bông kể hôm qua.
– Đúng rồi! – Lượm gật đầu, và nó chợt ngạc nhiên – Sao anh biết?
Tiểu Long nhún vai:
– Tao nghe thằng Tắc Kè Bông nói.
Lượm nheo mắt:
– Nó kể chuyện ảnh xông lên đồi Cắt Cỏ bị ma giấu chứ gì?
– Ừ.
Lượm lại cầm tay Tiểu Long giật giật:
– Lại chào ảnh đi!
Tiểu Long còn đang ngần ngừ thì Quý ròm hắng giọng:
– Ừ, lại hỏi chuyện ảnh chơi!
Anh Sơn trạc hăm bốn, hăm lăm tuổi, ăn vận bảnh bao, da trắng hồng như con gái. Thằng Lượm phát hiện ra anh đúng vào lúc anh đang tấp xe vào một căn nhà bên đường. Nghe tiếng xe máy, một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi ở trong nhà chạy ùa ra đón, theo sau là một người phụ nữ có lẽ mẹ nó.
Anh đang cúi xuống nựng nịu con thì Lượm gọi:
– Anh Sơn!
Nghe tiếng người gọi thình lình, anh giật mình quay lại. Nhận ra Lượm, anh “à” một tiếng:
– Lượm đấy hả? Em đi đâu đây?
– Em lên huyện chơi! – Lượm nhanh nhẩu đáp và đưa mắt tò mò nhìn người phụ nữ đang dắt con vào nhà, nó liếm môi hỏi – Vợ anh đấy hả?
– Ừ, vợ con anh đấy! – Anh Sơn ngượng ngập đáp, vẻ như bất đắc dĩ
Rồi đưa mắt nhìn Tiểu Long và Quý ròm, anh hỏi Lượm:
– Bạn em hả?
– Không! Đây là hai ông anh của em ở thành phố Hồ Chí Minh ra chơi!
Anh Sơn gật gù:
– Hèn gì anh trông mặt thấy là lạ!
Rồi như không muốn kéo dài cuộc gặp gỡ, anh nói:
– Thôi, anh phải vào nhà sửa soạn để chiều còn xuống làng!
Lượm định “dạ” nhưng nghe hai chữ “xuống làng”, nó sực nhớ tới một chuyện liền vọt miệng:
– À, em quên kể anh nghe chuyện này! – Rồi chỉ tay vô người Quý ròm, nó hí hửng khoe – Cách đây mấy ngày anh Quý em đi lên đồi Cắt Cỏ và cũng bị ma nhát hệt như anh lần trước đấy!
Đang dợm bỏ vào nhà, anh Sơn lập tức dừng chân lại. Có vẻ như câu chuyện của Lượm đã níu lấy chân anh. Anh tròn mắt nhìn Quý ròm:
– Em dám đi lên đồi Cắt Cỏ thật hả?

– Dạ.
– Em lên trên đó chi vậy?
Quý ròm chớp mắt:
– Em định nhặt quả bóng bạn em đánh rơi!
– Thế em đã thấy những gì? – Anh Sơn lại hỏi, giọng không giấu vẻ hiếu kỳ.
Lần này Quý ròm chưa kịp đáp, Lượm đã bô bô:
– Ối trời! Ảnh gặp toàn những chuyện rùng rợn không hà! Đang đi tự nhiên nghe “bộp” một cái, quay lại thấy một cánh tay người từ trên cây rớt xuống giẫy đành đạch. Chưa hoàn hồn, đã nghe “bộp” một tiếng nữa, thế là thêm một cẳng chân…
Quý ròm không để Lượm ba hoa hết câu. Nó trừng mắt nhìn thằng oắt:
– Thôi đi mày!
– Thôi gì mà thôi! – Lượm gân cổ – Những chuyện đó chả phải chính miệng anh kể là gì!
Sự bướng bỉnh của Lượm làm Quý ròm nổi dóa. Nó vừa phồng má định nạt thêm một tiếng nữa thì anh Sơn đã can thiệp. Anh nhìn xoáy vào mặt nó, hỏi:
– Những chuyện vừa rồi có thật không?
Không hiểu sao cái nhìn của anh Sơn khiến Quý ròm chột dạ. Nó đỏ mặt ấp úng:
– Cái đó là do em phịa ra để dọa các bạn thôi!
Lượm chết trân trước lời thổ lộ bất ngờ của Quý ròm. Miệng nó há hốc:
– Là chuyện phịa ư?
Tiểu Long cười hì hì:
– Ngay từ đầu tao đã biết đó là chuyện phịa rồi! Chỉ có ngây thơ như mày mới tin những điều kỳ quặc đó thôi!
Lượm không phải là đứa dễ đầu hàng. Nghe Tiểu Long chê bai, nó nghinh mặt phản kích ngay:
– Những chuyện đó chẳng có gì là kỳ quặc! Không tin, anh hỏi anh Sơn xem! Chính ảnh còn bị ma nhát nữa là!
Rồi để cho lời nói của mình thêm phần “nặng ký”, nó quay sang anh Sơn:
– Phải không anh Sơn?
Thấy thằng oắt đột nhiên lôi mình ra làm “nhân chứng” cho mấy con ma, mặt anh Sơn nhăn như bị. Anh “ừ”. Tiếng “ừ” xụi lơ nhưng cũng đủ khiến Tiểu Long và Quý ròm sửng sốt:
– Ma nhát anh là chuyện có thật ư?
Anh Sơn gật đầu, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị.
Quý ròm liếm môi:
– Chuyện ma giấu anh vào giữa bụi gai cũng có thật?
Anh Sơn lại gật đầu.
Quý ròm nuốt nước bọt:
– Và cả chuyện con ma đưa võng trên chính mái tóc của mình?
Thấy Quý ròm “phỏng vấn” tới tấp, anh Sơn tỏ vẻ bối rối. Anh chớp chớp mắt:
– Chuyện ma đưa võng là người ta thêm thắt! Nhưng hôm đó anh nghe có tiếng ru con ở trên ngọn cây!
Ba đứa trẻ bất giác cảm thấy lạnh mình. Tuy anh Sơn không nhìn nhận chuyện ma đưa võng, nhưng tiếng ru con ma quái mà anh nghe thấy đủ khiến bọn trẻ không rét mà run.
Quý ròm hỏi, giọng nơm nớp:
– Anh nghe thấy tiếng ru con thật ư?
– Tất nhiên là thật! – Anh Sơn khịt mũi – Vừa nghe tiếng ru con, anh liền dáo dác nhìn lên ngọn cây, nhưng chưa trông thấy gì đã xây xẩm mặt mày và ngã ra bất tỉnh!
Quý ròm hít vào một hơi:
– Và khi tỉnh dậy anh thấy mình đang ở trong bụi gai?
– Ừ.
Cũng như lần trước, lần này tiếng “ừ” của anh Sơn vẫn nhẹ như gió thoảng. Nhưng Quý ròm có cảm giác luồng gió lạnh lẽo đó đã luồn vào trái tim mình. Nó đưa tay xoa ngực:
– Thôi, tụi em về đây!
Nói xong, Quý ròm quay mình rảo bước. Lượm và Tiểu Long lật đật chào anh Sơn rồi vội vã co giò đuổi theo.
Ở phía sau, anh Sơn vẫn đứng chôn chân trước cổng nhà bần thần nhìn theo bọn trẻ.
Chương 8 Tối đó, ăn cơm xong, Tiểu Long lại gần Quý ròm:
– Sao mày?
– Sao là sao?
– Lát nữa đi không?
Quý ròm hừ mũi:
– Sao lại không?
Tiểu Long thở ra:
– Tao tưởng mày sợ!
Quý ròm nhún vai:
– Tao đã nói rồi! Sợ thì sợ, nhưng đi vẫn cứ đi! Nếu không đi, tụi mình chẳng còn cơ hội nào khám phá những bí mật trên đồi Cắt Cỏ nữa! Ngày mai tụi mình đã về lại thành phố rồi!
Tiểu Long có vẻ ngạc nhiên trước quyết tâm của Quý ròm. Nó chép miệng, bâng quơ:
– Nhưng câu chuyện của anh Sơn nghe ghê quá!
Nghe Tiểu Long nhắc đến chuyện đó, Quý ròm bất giác lộ vẻ bồn chồn. Nó ngồi im một hồi lâu, chẳng nói năng gì. Mãi một lúc, nó mới khẽ hắng giọng:
– Bộ mày tin anh Sơn nói thật sao?
Câu hỏi của Quý ròm làm Tiểu Long ngẩn ngơ:
– Chẳng lẽ mày nghĩ ảnh phịa chuyện?

Quý ròm liếm môi:
– Có thể lắm!
– Nhưng để làm gì? – Tiểu Long nhíu mày.
Quý ròm nhún vai:
– Tao không biết! Nhưng nếu tao đã có thể phịa chuyện thì anh Sơn cũng có thể làm như thế!
– Thế còn chị thằng Dế Lửa? – Tiểu Long nhướn mắt – Mày từng bảo chị Cam là mẫu người không ưa phịa chuyện kia mà!
Câu hỏi vặn của Tiểu Long hiểm hóc đến mức Quý ròm ngẩn tò te. Nó “Ờ há” một tiếng rồi thần người ra nghĩ ngợi.
Nhưng nó cũng chẳng nghĩ được điều gì ra hồn. Những gì nó nghe được chung quanh ngôi nhà hoang trên đồi Cắt Cỏ hư hư thực thực và quái dị đến mức dù quen suy luận, nó cũng chẳng tìm thấy một chút ánh sáng nào trong toàn bộ câu chuyện huyền hoặc này.
À, không! Cũng có một tí ánh sáng! Đó là ánh sáng của hợp chất phốt-pho! Quý ròm tươi tỉnh ngó Tiểu Long:
– Ngoài câu thần chú trừ tà ma, nhỏ Hạnh còn nói một chuyện nữa!
– Chuyện gì? – Tiểu Long nhìn lom lom vào mặt bạn, không hiểu nhỏ Hạnh nói gì mà bộ mặt đang đuỗn ra của thằng ròm bỗng phởn lên đột ngột thế.
Quý ròm chậm rãi:
– Nó bảo ngọn lửa xanh trên đồi Cắt Cỏ mà mọi người vẫn thấy là do phốt-pho bốc cháy!
– Phốt-pho ở đâu mà cháy?
– Ở trong xương người!
– Xương người? – Tiểu Long trố mắt.
– Ừ.
– Nhưng đào ở đâu ra xương người trên đồi Cắt Cỏ?
Quý ròm cười khảy:
– Mày đã “đào” chưa mà mà biết không có?
Quý ròm “kê” một phát làm Tiểu Long hết ham hỏi tới hỏi lui. Nó thộn mặt ngồi im nghe Quý ròm giải thích:
– Trên đồi Cắt Cỏ chắc chắn có mả mồ gì đó! Xương người nằm ở dưới, hiểu chưa hả ngốc?
Nhưng dù được Quý ròm dùng ” khoa học” để cắt nghĩa. Tiểu Long vẫn chưa hoàn toàn “thông suốt”. Câu chuyện của chị thằng Dế Lửa vẫn làm nó hoang mang:
– Thế còn chuyện chị Cam bị ma giấu trên câu thì sao? Cái đó đâu có liên quan gì đến chất phốt-pho!
Tiểu Long thắc mắc mà y như chọc quê, Quý ròm đâm nổi cáu:
– Liên quan hay không tối nay lên tới nơi rồi sẽ biết! Hỏi, hỏi hoài!
Thấy “nhà khoa học” bị chất vấn nhiều quá, bí không trả lời được nên phát khùng, Tiểu Long liền im thít.
Nhưng làm thinh được một lúc, chợt nhớ đến chuyến đi nguy hiểm lát nữa đây, Tiểu Long không đừng được, lại rụt rè cất lời:
– Thế nhỡ…
Quý ròm không để Tiểu Long nói hết câu. Vừa thấy bạn mình mở miệng, nói đã biết ngay thằng mập này muốn nói gì, liền nhanh nhẩu:
– Yên chí! Nhỡ gặp ma thật thì niệm câu “Án ma ni bát mê hồng”! Nghe câu thần chú đó chắc chắn ma quỷ sẽ chẳng dám lại gầ mình!
Lời khẳng định của Quý ròm nghe chắc như cua bò trong giỏ. Nếu chỉ để trấn an Tiểu Long, giọng điệu nó hẳn sẽ không dõng dạc đến thế. Đây là Quý ròm muốn tự trấn an mình, mặc dù trong thâm tâm nó không mong đụng đầu với “ma thật” chút nào.
Khoảng gần bảy giờ tối thì Tiểu Long và Quý ròm nháy nhau lỉnh ra khỏi nhà.
Hai đứa định lẳng lặng chuồn êm nhưng vừa ra tới cổng đã gặp thím Năm Sang từ ngoài đi vô.
– Này, hai cháu đi đâu đấy? – Thím hỏi.
– Dạ, tụi cháu đi đằng này một lát! – Tiểu Long khụt khịt mũi.
– Ngày mai đã về thành phố rồi sao các cháu không nằm nhà nghỉ ngơi cho khỏe mà còn đi đâu nữa!
Thấy thím Năm Sang tỏ vẻ không bằng lòng, Quý ròm vội lên tiếng:
-Thím cứ yên tâm! Tụi cháu đi một chút xíu rồi về ngay ấy mà!
Nói xong, không để thím kịp chất vấn thêm, Quý ròm lật đật cầm tay Tiểu Long kéo tuốt ra ngõ. Mãi đến khi đặt chân lên con đường đất dẫn xuống Xóm Dưới, Quý ròm mới thở phào buông tay Tiểu Long ra.
– Hú vía! – Quý ròm xoa xoa ngực – May mà thằng Lượm vắng nhà! Gặp nó còn rắc rối hơn gặp thím Năm Sang nhiều!
Cái miệng của Quý ròm là cái miệng ăn mắm ăn muối. Nó vừa nhắc tới thằng Lượm thì thằng Lượm lên tiếng ngay:
– Anh Quý! Anh Tiểu Long! Hai anh đi đâu đó?
Cả hai giật mình quay lại, thấy thằng Lượm đang hối hả từ đằng xa chạy tới.
– Nãy giờ mày ở đâu vậy? – Quý ròm hỏi, giọng ngán ngẩm.
– Em chơi nhà thằng Năng về! Vừa định quẹo vô ngõ nhà mình thì thấy ai giống như anh với anh Tiểu Long đi về hướng này, em liền chạy theo coi thử có đúng không!
Cái giọng hí hửng như vừa bắt được trộm của Lượm càng làm Quý ròm lộn ruột. Nó cáu kỉnh:
– Bây giờ biết đúng là tụi tao rồi thì mày về đi chứ đứng đây chi!
Lượm phớt lờ sự xua đuổi thô bạo cúa Quý ròm. Nó nhăn răng cười hì hì:
– Nhưng hai anh đi đâu ngõ này vậy?
Tiểu Long mỉm cười:
– Tụi tao đi chơi!
– Đi chơi hả? Cho em đi với! – Lượm reo lên, nhưng rồi nó nhíu lại – Nhưng ngõ này đâu có ai quen mà đi chơi?
Quý ròm lạnh lùng:
– Tụi tao đi xuống đồi Cắt Cỏ, mày đi không?
– Anh đừng có gạt em! – Tưởng Quý ròm nói đùa, Lượm lại toét miệng cười – Bộ hết muốn sống sao giờ này mò xuống đồi Cắt Cỏ!
– Sống chết gì kệ tụi tao! – Quý ròm hừ mũi – Mày không tin cứ đi theo lát nữa sẽ biết!
Tất nhiên là Lượm không tin. Vì vậy nó tò tò đi theo.
Lượm đinh ninh Tiểu Long và Quý ròm đi dạo một vòng đến cuối xóm sẽ quay lại. Nhưng rồi thấy hai ông anh cứ đi hoài, đi hoài mà chẳng chịu dừng chân, cũng chẳng rẽ ngang rẽ tắt, bụng nó bắt đầu nơm nớp. Cứ cái kiểu này không khéo hai ông anh dở hơi của mình tếch thẳng một lèo tới đồi Cắt Cỏ chứ chẳng chơi! Lượm hoang mang nhủ bụng, nhưng khi nãy lỡ hăm hở đòi đi theo, bây giờ nó đành cắn răng chịu trận không dám hó hé nửa lời.
Lượm bấm bụng làm thinh được một hồi. Nhưng đến khi thấy Tiểu Long và Quý ròm vẫn lầm lũi bước và bắt đầu tiến sâu vào địa phận Xóm Dưới thì nó không giữ bình tĩnh được nữa. Chân quíu lại, nó run run hỏi:
– Bộ mấy anh định ghé nhà thằng Dế Lửa hả?
Thấy Lượm giả bộ hỏi vòng vo, Quý ròm cười mũi:
– Mày són ra quần rồi hả?
Mũi tên của Quý ròm bắn trúng ngay tim đen Lượm. Vì vậy dù rất ức, nó chẳng có cách nào khác hơn là giả điếc và tiếp tục vờ vịt:
– Em chỉ sợ giờ này thằng Dế Lửa đi chơi không có nhà!
Giọng Quý ròm tỉnh khô:
– Tụi tao có định ghé thằng Dế Lửa đâu mà sợ nó không có nhà!
Câu nói của Quý ròm đối với Lượm trong lúc này không khác gì một lời đe dọa. Bụng thót lại, Lượm chẳng buồn giữ kẽ nữa. Nó thò tay nắm chặt tay Tiểu Long:
– Bộ anh và anh Quý định đi xuống đồi Cắt Cỏ thật hả?
– Thì thật chứ sao! – Tiểu Long cười cười – Tụi tao đã nói ngay từ đầu ai bảo mày không tin!
Lúc này, đồi Cắt Cỏ đã hiện ra trong tầm mắt. Trong bóng tối nhá nhem, ngọn đồi nhô lên bên tay phải con đường nom lừng lững như một con quái thú khổng lồ sẵn sàng gieo bất trắc cho bất cứ ai phạm đến nó.
Hai hàm răng Lượm đánh vào nhau lộp cộp:

– Thôi em không đi nữa đâu! Mấy anh điên rồi!
– Không muốn đi nữa thì quay về! – Quý ròm làu bàu – Tụi tao có bảo mày đi theo đâu!
Nhưng lúc này có cho vàng Lượm cũng chẳng dám một mình quay về trên con đường tối tăm và vắng vẻ. Nó đành hạ giọng năn nỉ:
– Hai anh quay về với em đi!
Đã chết nhát, lại gặp đứa chết nhát hơn, Quý ròm đâm bực:
– Thằng này lạ thật! Đi không đi, về không về! Vậy thôi mày đứng đó để tụi tao đi!
Nói xong, Quý ròm giả bộ cất bước khiến Lượm hoảng vía:
– Ấy, ấy! Để em đi!
Lượm vừa la bài hãi vưa nhăn nhó lê bước và cố chen vào giữa hai ông anh cho đỡ sợ.
Thấy vậy, Tiểu Long động lòng quàng tay qua vai Lượm, dịu dàng trấn an:
– Mày đừng lo! Tụi tao đã phát hiện ra nguồn gốc của ngọn lửa xanh trên đồi rồi! Không phải là ma đâu!
Lượm kinh ngạc:
– Không phải…
Đang định thốt chữ “ma”, Lượm bỗng chột dạ đánh mắt về phía ngọn đồi rồi im bặt.
Biết ông em mình gan sứa, xét ra còn nhát gan hơn cả Quý ròm và nhỏ Hạnh, Tiểu Long vờ không để ý đến thái độ luống cuống đó cúa Lượm, vẫn tiếp tục thản nhiên giải thích:
– Ừ, không phải ma! Ngọn lửa xanh mà người ta vẫn thấy chính là hợp chất phốt-pho từ trong xương người thoát ra, gặp không khí liền bốc cháy!
Lượm vẫn chư yên tâm. Nó rụt cổ:
– Từ trong xương người?
– Ừ! – Tiểu Long nhíu mày cố nhớ những điều Quý ròm đã nói với mình hồi chiều và lặp lại “nguyên văn” – Trên đồi Cắt Cỏ chắc chắn có mả mồ gì đó! Xương người nằm ở dưới, hiểu chưa hả ngốc?
Trong khi Tiểu Long cố tình nhắc lại từng lời của Quý ròm thì thằng Lượm vô tình lặp lại từng lời của Tiểu Long:
– Thế nhỡ…
Sự trùng hợp ngẫu nhiên khiến Tiểu Long bất giác mỉm cười. Nó khoát tay, tiếp tục đóng vai Quý ròm:
– Yên chí! Nhỡ gặp ma thật thì niệm câu “Án ma ni bát mê hồng”! Nghe câu thần chú đó chắc chắn ma quỷ sẽ chẳng dám lại gần mình!
Lượm gãi tai:
– Nhưng câu đó nghĩa là sao?
Lượm bất ngờ hỏi một câu ngoài “kịch bản” khiến Tiểu Long chới với. Không thể làm Quý ròm được nữa, nó bắt đầu nói ngang:
– Cần quái gì biết nghĩa! Hễ gặp ma quỷ mày cứ niệm câu đó là được rồi! Từ xưa đến nay, các pháp sư và thầy mo, thầy cúng đều làm như vậy!
Biết có hỏi tới, ông anh mình cũng chẳng giải đáp được, Lượm đành tạm bằng lòng với cách mà “các pháp sư và thầy mo, thầy cúng đều làm” kia.
Rồi vẫn đi giữa Tiểu Long và Quý ròm, nó lim dim mắt tụng lấy tụng để câu thần chú Tiểu Long vừa mách cho đến kỳ thuộc
Và khi cả bọn bắt đầu rẽ xuống lối mòn xuyên qua bãi cỏ trực chỉ tới chân đồi thì Lượm không còn niệm lầm rầm trong miệng nữa mà ngoác mồm đọc to câu thần chú kia để trấn áp nỗi hãi sợ càng lúc càng dâng lên trong lòng.
Giữa đêm hôm thanh vắng, tiếng tụng niệm ê a của Lượm nghe lồng lộng đến mức Quý ròm phải phát đánh “bộp” vào vai nó:
– Mày có tắt cái “đài” của mày đi không!
Lượm ngơ ngác:
– Em niệm thần chú mà!
Quý ròm nhăn mặt:
– Thần chú chỉ để dành niệm khi gặp ma thôi! Chưa gặp ma mà mày cứ ông ổng lên như thế thì thần chú còn linh nghiệm quái gì nữa!
Lời hăm dọa cúa Quý ròm làm Lượm toát mồ hôi hột:
– Như vậy câu thần chú của em hết linh rồi hả?
Ánh mắt láu lỉnh của Quý ròm lóe lên trong bóng tối:
– Đến bây giờ thì vẫn còn linh! Nhưng nếu mày còn hó hé một tiếng nữa thì câu thần chú đó sẽ hết hiệu nghiệm ngay tắc lự!
Nghe Quý ròm hù một hồi, Lượm hoảng hốt ngậm chặt miệng. Từ đó cho đến chân đồi, nó một mực làm thinh lẽo đẽo đi theo.
Tất nhiên đối với Lượm làm thinh trong lúc này là một cực hình. Niệm thần chú, dù là niệm thì thào trong miệng, dù sao cũng đỡ hãi hơn. Còn im ru bà rù trong bóng đêm tĩnh mịch đến mức có thể nghe rõ tiếng đập thình thịch trong ngực như có ai đang giã gạo thì quả là dễ chết khiếp thật! Nhưng vì Quý ròm vừa nghiêm giọng cảnh cáo, Lượm không dám tự tiện niệm thần chú bừa bãi. Nó đành lập cập rảo bước, cố giữ làm sao để đừng vượt lên trước cũng đừng tụt lại đằng sau hai ông anh gan góc của mình.
Lượm không biết hai ông anh gan góc của nó lúc này thực ra cũng đã run lắm. Nhất là Quý ròm. Lý trí sáng suốt của nhà khoa học bảo nó rằng những chuyện xảy ra trên đồi Cắt Cỏ này chẳng phải là ma quỷ gì sất nhưng khung cảnh hoang vắng và bóng tối mỗi lúc một dày đặc chung quanh dường như đang nói điều ngược lại. Bên tai nó lúc này, những luồng gió thổi hun hút trên đồng cỏ, rượt bắt và va đập vào nhau loang ra những tiếng hú dài nghe rùng mình sởn gáy. Dường như chưa cho thế là đủ, trên đồi cây um tùm trước mặt một con chim ăn đêm nào đó thỉnh thoảng lại cất lên những âm thanh khắc khoải và lạnh buốt khiến bụng nó cứ giật thon thót.
Đã vậy, thằng Lượm khốn khiếp lại lắp bắp “thuyết minh”:
– Đây là tiếng chim gọi hồn!
Khiến Quý ròm càng thêm đứng tim. Nếu từ nãy đến giờ không trót lỡ ra oai với Lượm, dám nhà khoa học của chúng ta đã chẳng chần chờ gì mà không lên tiếng xúi Tiểu Long chuồn quách cho rồi!
Tiến thì không dám, lui thì mắc cỡ, Quý ròm đứng chôn chân ngay dưới chân đồi quay sang Tiểu Long, thì thầm:
– Giờ sao mày?
– Sao là sao?
Quý ròm liếm môi:
– Tiến lên chứ?
– Tất nhiên rồi!
Nhưng sau khi hô “tiến”, bốn bàn chân vẫn không buồn nhúc nhích.
Lượm là đứa tinh quái. Dù đang hãi, nó cũng thừa tỉnh táo để nhận ra thái độ phân vân của hai ông anh. Sự chùn chân đột ngột này làm nó thoáng ngạc nhiên nhưng đang trong cảnh “nước sôi lửa bỏng” nó không buồn nghĩ ngợi nhiều, chỉ mừng rỡ ngoác mồm “góp ý”:
– Hay là tụi mình kéo nhau về quách!
Đang nghĩ đến chuyện đánh bài chuồn, nhưng nghe chính miệng thằng Lượm nói ra điều đó, Quý ròm lại sầm mặt:
– Mày muốn về thì về một mình đi! Tụi tao không về!
Để xóa tan bầu không khí căng thẳng, Tiểu Long chép miệng nói bâng quơ:
– Sao nãy giờ chẳng thấy ngọn lửa xanh kìa?
– Chưa đâu! Lát nữa thế nào cũng có! – Lượm vừa nói vừa rụt cổ – Ngọn lửa lập lòe trông khiếp lắm!
– Khiếp gì mà khiếp! – Quý ròm hừ giọng nạt – Đó chỉ là chất…
Chưa kịp thốt hai chữ “phốt-pho”, sực nghĩ tới một chuyện, Quý ròm bỗng im bặt, người chết điếng.
– Gì thế? – Cảm thấy điều khác lạ, Tiểu Long lo âu hỏi.
– Nguy rồi mày ơi! – Răng Quý ròm đánh vào nhàu, nó nói và nghe cổ họng khô đắng – Ngọn lửa xanh kia không phải do phốt-pho bốc cháy đâu!
– Sao mày biết?
Lưỡi Quý ròm như quíu lại:
– Nếu là hợp chất phốt-pho trong xương người tại sao nó chỉ tỏa ra và bốc cháy vào những tối thứ bảy? Chẳng lẽ nó biết lựa chọn và sắp xếp thời gian hay sao?
Phát hiện của Quý ròm khiến Tiểu Long và Lượm lạnh toát sống lưng. Cái thằng ròm này, tại sao lúc ở nhà nó không nghĩ ra chuyện này mà đợi đến đây mới “thông minh đột xuất” thế không biết! Vừa sợ vừa tức, Tiểu Long càu nhàu nhủ bụng và như không nén được, nó quay đầu nhớn nhác nhìn quanh.
So với Tiểu Long, Lượm lâm vào hoàn cảnh tệ hại hơn nhiều. Từ nãy đến giờ dù lo sốt vó, Lượm vẫn hy vọng những suy luận khoa học của Quý ròm sẽ không xa sự thật là bao. Rằng ngọn lửa xanh trên đồi kia thực ra chỉ là chất phốt-pho bốc cháy chứ chẳng phải do ma quỷ thắp đèn bày tiệc gì sất! Nếu quả đúng như vậy, ngày mai nó sẽ tha hồ vênh váo và bốc phét với bọn trẻ trong làng về chuyến mạo hiểm không tiền khoáng hậu của mình. Nó sẽ mặc sức vẽ vời, thêm mắm dặm muối vào lời kể để câu chuyện thêm hồi hộp, kỳ thú và nhất là để làm nổi bật sự gan dạ của nó trước những cặp mắt trố lên vì thán phục và ghen tị của lũ bạn.
Chính những ý nghĩ tươi sáng đó cũng như niềm tin vào cái chất phốt-pho quỉ quái kia đã nâng đỡ Lượm, giúp nó đứng vững nãy giờ. Bây giờ niềm tin khoa học đã sụp đổ. Những ý nghĩ tươi sáng đó cũng sụp đổ. Vì vậy không có lý gì mà Lượm không sụp đổ theo.
Hoang mang, khiếp đảm và căng thẳng, Lượm nghe hai đầu gối của mình va vào nhau và như không cưỡng được, nó ngồi bệt xuống đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.