Kính vạn hoa - Tập 09 - Con mả con ma

Chương 3Tập 9 - Con mả con ma -


Đọc truyện Kính vạn hoa – Tập 09 – Con mả con ma – Chương 3: Tập 9 – Con mả con ma –


Chương 5
Tiểu Long và Quý ròm chưa kịp hỏi thằng Lượm thì thằng Lượm đã hỏi trước.
Vừa thấy hai ông anh ló đầu qua khỏi cổng, nó đã chạy vù ra, miệng láu táu:
– Chị thằng Dế Lửa đã chỉ cách cho hai anh rồi hả?
Tiểu Long ngạc nhiên:
– Mày nói gì vậy? Cách gì là cách gì?
– Anh đừng có giả bộ! – Lượm nheo mắt lém lỉnh – Cách cúng vái ma quỷ chứ cách gì! Chẳng phải thằng Dế Lửa dẫn hai anh về nhà là vì chuyện đó sao?
– Ủa! Hóa ra mày biết trước rồi hả? – Tiểu Long nhìn ông em, mặt nghệt ra.
Lượm cười hí hí:
– Chuyện gì mà em chả biết! Nếu không phải như vậy dễ gì em chịu đánh bò về thui thủi một mình!
Trước một ông em tinh quái như thế, Tiểu Long chỉ biết lắc đầu cười gượng gạo.
– Chuyện gì mày cũng biết, vậy mày biết gì về ngôi nhà hoang trên đồi Cắt Cỏ? – Quý ròm đột ngột hắng giọng hỏi.
– Thì những gì em biết, em đã kể hết với hai anh rồi! – Lượm hạ giọng đáp, mỗi khi nhắc đến ngôi nhà trên đồi Cắt Cỏ bao giờ nó cũng lộ vẻ thấp thỏm.
Quý ròm nhìn chòng chọc vào mặt Lượm:
– Nghĩa là câu chuyện ma đốt đèn là chuyện thật trăm phần trăm?
– Thì thật chứ sao! – Lượm gãi cổ – Chính mắt em thấy mà lại!
– Chính mắt mày thấy? – Lần này thì cả Quý ròm lẫn Tiểu Long đều bật hỏi.
– Ừ! – Lượm gật đầu và sau khi dáo dác dòm quanh với vẻ sợ sệt, nó thì thào kể – Tối thứ bảy cách đây hai tuần, bệnh ông đột ngột trở nặng. Ông mệt, thở không ra hơi. Ba lo quá bèn sai em đạp xe xuống nhà ông Cửu Ngô ở Xóm Dưới mời ổng lên xem mạch cho ông.
– Sao tao nghe chú Năm bảo ông uống thuốc của thầy Giáo Hóa? – Tiểu Long vọt miệng cắt ngang.
Lượm khịt mũi:
– Ông chỉ mới uống thuốc của thầy Giáo Hóa cách đây vài ngày thôi! Trước đó ông vẫn hốt thuốc chỗ ông Cửu Ngô!
Quý ròm không quan tâm đến chuyện ông của Tiểu Long uống thuốc của ai cho lắm. Nó lộ vẻ sốt ruột:
– Thế rồi sao nữa? Mày có mời được ông thầy đó không?
– Được! – Lượm gật đầu – Nghe em hổn hển báo tin, ổng lật đật đi theo em liền!
– Rồi sao nữa? – Quý ròm lại nóng nảy giục.
– Rồi em chở ổng đi chứ sao! Đến nơi, sau khi ổng bắt mạch và hốt thuốc cho ông xong, em lại chở ổng về nhà!
Cái lối kể chuyện con cà con kê của Lượm làm Quý ròm đổ quạu:
– Mày nói cái gì mà dông dài thế! Vậy chứ mày thấy ma đốt đèn vào khi nào?
Lượm đưa tay quệt mồ hôi trán:
– Từ từ để em kể! Sắp tới chỗ đó rồi!
Rồi nó thu người lại, mặt mày nghiêm trọng:
– Sau khi chở ông Cửu Ngô về lại Xóm Dưới, em một mình đạp xe về. Trước nay em vẫn nghe tụi bạn đồn đủ chuyện về ngôi nhà hoang trên đồi Cắt Cỏ nên ban đêm đi ngang qua đó em hãi lắm. Nhưng hai lượt chở ông Cửu Ngô đi về thì không sao. Đến lần thứ ba, lúc quay trở về nhà một mình, em thình lình nhìn thấy có ánh lửa trên đồi. Ánh lửa phát ra ngay từ ngôi nhà hoang. Thế là hồn vía lên mây, em cong lưng đạp bán sống bán chết, bên tai cứ có cảm giác như ai đó đang thình thịch đuổi theo!
– Đồ chết nhát! – Quý ròm cười mũi, nó quên bẳng so với Lượm, nó cũng chẳng dũng cảm hơn bao nhiêu – Chắc gì đó là ma! Biết đâu có ai đang đốt đèn tìm kiếm cái gì trên đó thì sao!
– Ai lại đi lên đồi vào giờ đó! – Lượm cãi – Hơn nữa, ánh lửa em nhìn thấy không giống với ngọn lửa thông thường. Ngọn lửa thông thường có mày vàng. Còn ngọn lửa kia xanh lè xanh lét!
– Ngọn lửa màu xanh? – Quý ròm ngạc nhiên.

Lượm nuốt nước bọt:
– Ừ! Đó đích thị là ngọn đèn ma!
Trong khi Quý ròm thẩn người nghĩ ngợi thì Tiểu Long nheo mắt ngó Lượm:
– Thế sao hôm trước mày bảo ma đốt pháo bông?
Câu hỏi vặn của ông anh không làm Lượm bối rối tí ti. Nó gật đầu:
– Đó là do tụi Xóm Dưới kể! Nhưng chuyện ma đốt pháo bông thỉnh thoảng mới có đứa bắt gặp. Còn ma thắp đèn mỗi tối thứ bảy thì đứa nào cũng trông thấy!
Rồi thấy Tiểu Long có vẻ ngờ vực, Lượm tặc lưỡi nói thêm:
– Không tin, anh đi hỏi thằng Tắc Kè Bông xem!
Tối đó, Tiểu Long và Quý ròm đợi đến khuya lơ khuya lắc mới thấy Tắc Kè Bông mò về.
Tiểu Long đón Tắc Kè Bông ngay ngạch cửa:
– Bông nè! Mày đã nhìn thấy ngọn đèn ma trên đồi Cắt Cỏ bao giờ chưa vậy?
– Chưa!
Câu trả lời của Tắc Kè Bông làm Tiểu Long và Quý ròm chưng hửng.
– Chưa hả? – Tiểu Long quẹt mũi – Sao thằng Lượm bảo tụi tao hỏi mày thì biết?
Tắc Kè Bông liếm môi:
– Chuyện ma quỷ trong ngôi nhà hoang chỉ mới xuất hiện chừng hai, ba tháng nay thôi! Còn tao thì lâu rồi không đi xuống Xóm Dưới nên tao không biết!
Quý ròm phấp phỏng:
– Nhưng theo mày thì chuyện đó có thật không?
– Tao cũng chả rõ! – Tắc Kè Bông lộ vẻ ngập ngừng – Nhưng chắc là có thật! Chuyện ma đốt đèn rất nhiều người nhìn thấy. Ngay cả mẹ tao cũng trông thấy một lần. Mẹ tao dặn tao nếu không có chuyện khẩn cấp thì không được đi ngang đồi Cắt Cỏ vào ban đêm!
Thấy Tắc Kè Bông đem thím Năm Sang ra làm bằng chứng, Quý ròm hết ham chất vấn. Nó liếc Tiểu Long như muốn nói “Như vậy chuyện ma này là có thật mày ạ!”. Và ý nghĩ đó khiến nó lo âu không tả. Nó sực nhớ hồi chiều bị Tiểu Long phá bĩnh, cuối cùng nó đã không nhặt một hòn đất nào nơi đồi Cắt Cỏ đem về như lời chị Cam dặn và như vậy rất có thể một ngày nào đó nó sẽ bị lũ ma kia tim tới vặn cổ.
Thấy Quý ròm nhìn mình bằng ánh mắt nhớn nhác, Tiểu Long biết tỏng bụng dạ thằng này đang nghĩ gì. Nó liền giở giọng cà khịa:
– Làm gì mày hãi thế? Bộ mày quên mày là “nhà khoa học” rồi sao?
Quý ròm chưa kịp “chống đỡ” đòn tấn công của Tiểu Long thì Tắc Kè Bông đã bất bình lên tiếng:
– Nhà khoa học thì nhà khoa học chứ! Đã gặp ma rồi thì nhà khoa học cũng bó tay!
Tiểu Long nheo mắt:
– Ai bảo mày thế? Đã là nhà khoa học thì đời nào người ta lại tin ma!
– Đấy là anh tưởng thế thôi! – Tắc Kè Bông nhún vai – Đâu phải chỉ có dân quê mới tin ma!
Rồi sợ Tiểu Long không tin, Tắc Kè Bông hùng hồn dẫn chứng:
– Ví dụ như anh Sơn ở trên huyện! Ảnh làm ở xưởng phân bón, là kỹ sư đàng hoàng nhé! Lúc đầu nghe người ta kháo nhau về chuyện ma thường hiện lên ở đồi Cắt Cỏ, ảnh cũng vỗ ngực nói ngang như mày vậy. Ảnh bảo ảnh là nhà khoa học, không bao giờ mê tín. Thậm chí cách đây khoảng hai tháng, hồi ngôi nhà hoang mới bắt đầu có ma, ảnh còn băng băng xộc lên tận đồi Cắt Cỏ, bảo sẽ tìm cho ra bọn người nào giả ma giả quỷ nhát dân làng.
Quý ròm nhấp nhổm như ngồi phải tổ kiến:
-Thế rồi sao? Ảnh có tìm ra dấu vết gì không?
– Đã là ma thi làm quái gì có dấu vết mà tìm! – Tắc Kè Bông cười khảy – Một giờ trưa thứ bảy ảnh đi lên đồi, tới sau giờ chiều mới trở xuống, người tơi tả như cái mền rách. Bọn trẻ bu đen bu đỏ dưới chân đồi xúm lại hỏi, ảnh không nói được tiếng nào, chỉ thất tha thất thểu lần về nhà ông Cả Tham.
Tiểu Long tò mò:
– Ông Cả Tham là ai?
– Ông Cả Tham là người Xóm Dưới. Ổng không vợ không con, sống già một mình. Mỗi lần về làng công tác, anh Sơn thường ở nhà ổng.
Đối với Quý ròm, ông Cả Tham là ai, ổng sống một mình hay sống với mười bà vợ không quan trọng. Nó nôn nao:

– Thế không ai biết anh Sơn đã gặp phải chuyện gì trên đồi hết hay sao?
– Biết chứ! Sáng hôm sau, khi đã hoàn hồn, anh Sơn mới từ từ nhớ lại. Ảnh bảo khi lên gần tới ngôi nhà hoang, ảnh bỗng nghe có tiếng hát ru con từ trên ngọn cây vọng xuống. Giật mình ngó lên, ảnh thấy một người đàn bà đang nằm đong đu8a trên chiếc võng mắc giữa hai nhánh cây cao nghễu. Và ảnh điếng người khi phát giác ra chiếc võng chính là mái tóc của người đàn bà. Mái tóc dài đến nỗi sau khi đã quấn bốn, năm vòng vào nhánh cây còn thòng xuống sát đất. Ảnh chưa kịp phản ứng thì vạt tóc quái dị đó đã phóng vụt tới và thít chặt cổ ảnh như một sợi dây thừng. Thế là ảnh mê đi. Bốn, năm tiếng đồng hồ sau, ảnh mới tỉnh dậy và thấy mình đang nằm giữa một bụi gai rập rạp. Phải mất thêm gần cả tiếng nữa ảnh mới chui ra được, người ngợm xây xát, quần áo tả tơi…
Câu chuyện của anh Sơn còn khủng khiếp hơn câu chuyện của chị thằng Dế Lửa gấp tỉ lần. Quý ròm nghe tới đâu, tóc gáy dựng đứng lên tới đó. Thằng Tắc Kè Bông kể dứt câu chuyện một hồi lâu và đã phủi chân chui vô mùng nằm từ đời nảo đời nao rồi mà Quý ròm vẫn còn đứng đực ra giữa nhà. Đến khi Tiểu Long đụng vô người nó:
– Thôi, tụi mình cũng lên nhà trên ngủ đi!
Quý ròm mới thẫn thờ lê bước đi theo bạn.
Đêm đó, Quý ròm cứ trằn trọc hoài không sao ngủ được. Trong khi Tiểu Long nằm bên cạnh ngáy khò khò một cách bình thản thì cặp mắt Quý ròm vẫn mở thao láo. Nó cứ nằm dán mắt lên đỉnh mùng, đầu óc nghĩ ngợi lung tung.
Quý ròm nhớ đến thái độ sợ hãi của bọn trẻ làng đối với đồi Cắt Cỏ, đến câu chuyện chị Cam bị ma dẫn đi lòng vòng và giấu trên ngọn cây và cuối cùng là câu chuyện anh Sơn kỹ sư bị ma thít cổ suýt chết. Những câu chuyện ghê rợn cứ bám chặt lấy đầu óc nó và không ngừng kích thích trí tưởng tượng khiến nằm trong nhà mà bụng nó cứ giật thon thót. Ánh đèn hột vịt leo lét chong ở giữa nhà cứ chập chà chập chờn khiến Quý ròm bất giác cảm thấy rờn rợn. Có lúc, nó nín thở đếm tiếng thằn lằn tắc lưỡi trên xà nhà, tưởng như những bóng ma trên đồi Cắt Cỏ chiều nay đã âm thầm theo nó về đến tận nhà và hiện đang rình rập lẩn khuất đâu đây giả tiếng thằn lằn để trêu cợt và hăm dọa nó. Những con ma hung ác đó chỉ chờ nó sơ hở chợp mắt là xộc vào ngoạm đứt đầu nó, nếu không cũng hè nhau bắt nó đem đi.
Càng nghĩ Quý ròm càng hãi. Tim đập thình thình trong ngực, nó kéo mền trùm kín đâu, nằm im nghe ngóng.
Nó cứ nằm bất động hoài hoài như vậy, lo lắng và mệt mỏi. Rồi vẫn với mớ hình ảnh ma mị không ngừng nhảy nhót trond đầu, nó thiếp đi lúc nào không hay.
Chương 6
Sáng hôm sau, Quý ròm dậy trưa trờ trưa trật.
Khi nó rửa mặt lên thì Lượm đã đi học còn Tiểu Long đang ngồi gặm khoai lang đằng bàn.
Thím Năm Sang cười nhìn Quý ròm:
– Hồi hôm cháu nằm mơ thấy gì thế?
Quý ròm chột dạ:
– Dạ, cháu có thấy gì đâu ạ?
– Thế sao thím nghe cháu cứ hét lên chằm chặp? Cứ hệt như bị ai rượt ấy!
Quý ròm đỏ mặt, nó gãi tai:
– Dạ, cháu cũng chẳng nhớ nữa!
Ông của Tiểu Long ở trong buồng nói vọng ra:
– Tại ban ngày cháu chạy nhảy la hét nhiều quá đấy! Hễ ban ngày chơi đùa nhiều thế nào tối cũng mơ thấy đủ thứ quái dị!
Câu nói của ông khiến Tiểu Long cười thầm trong bụng. Nhưng nó không nói gì, chỉ ngồi im nhẩn nha gặm khoai. Dĩ nhiên dù Quý ròm chối biến, nó cũng biết tỏng đêm hôm qua thằng này mơ thấy những gì. Cũng như nó biết sở dĩ Quý ròm “mơ thấy đủ thứ quái dị” như vậy không phải do “ban ngày chơi đùa nhiều” mà do một nguyên nhân hoàn toàn khác.
Nhưng sợ Quý ròm xấu hổ, Tiểu Long cố tình giả dại. Chỉ đến khi còn lại hai đứa, nó mới quay sang Quý ròm, nheo mắt cười hỏi:
– Hồi hôm mày mơ thấy bị treo trên ngọn cây hả?
– Dẹp mày đi! – Quý ròm hừ mũi.
Nhưng Tiểu Long không chịu “dẹp”. Nó nhe răng khỉ:
– Hay là mày thấy bị nhốt giữa bụi gai?
Lần này thì Quý ròm sầm mặt:
– Tao không giỡn à nghen!
Thấy thằng ròm bắt đầu đổ quạu, Tiểu Long hết ham chòng ghẹo. Nó chớp mắt bâng quơ:
– Sáng mai tụi mình đã rời khỏi đây rồi, sợ cóc gì nữa!
Quý ròm nhún vai:
– Nếu không rời khỏi đây tao cũng chẳng sợ!
Tiểu Long như không tin vào tai mình. Lời tuyên bố hách xì xằng của Quý ròm khiến nó ngẩn tò te:

– Mày không nói phét đấy chứ?
– Tao thèm vào nói phét!
Tiểu Long hấp háy mắt:
– Thế đứa nào hồi hôm nằm mớ hét vang nhà?
– Tao! – Quý ròm đáp tỉnh – Nhưng đó là hồi hôm! Hồi hôm tao thấy sờ sợ nhưng bây giờ tao không sợ nữa!
Tiểu Long cười ruồi:
– Bởi vì bây giờ mày biết mày chỉ còn ở lại đây hăm bốn tiếng đồng hồ nữa thôi và đến sáng mai khi mày đã ngồi trên xe đò thì bọn ma kia chẳng thể nào tìm ra tông tích của mày?
Quý ròm bĩu môi:
– Sai bét!
– Sai?
– Ừ! – Quý ròm gật đầu – Mày đánh giá tao quá thấp!
Rồi để cho Tiểu Long ngạc nhiên hơn nữa, nó khịt mũi nói thêm:
– Tối nay tao sẽ thám hiểm ngôi nhà hoang trên đồi Cắt Cỏ!
Quả nhiên, cặp mắt Tiểu Long lập tức tròn xoe, hai hàng lông mi dựng đứng, muốn nháy cũng không nháy được. Nó tưởng như một quả bom nguyên tử vừa nổ bên tai. Mãi một lúc nó mới mở miệng một cách khó khăn:
– Mày không nói đùa đấy chứ?
Khi nãy Tiểu Long nghi Quý ròm nói phét, bây giờ nó lại nghi Quý ròm nói đùa. Bình thường Quý ròm đã giãy đành đạch. Nhưng lúc này, đang cần giữ tư thế đĩnh đạc, nó chả thèm phản ứng theo kiểu trẻ con đó nữa. Mà nghiêm nghị gật đầu, theo đúng tác phong của một người đang chuẩn bị thám hiểm sao Hỏa:
– Hoàn toàn không! Chẳng ai lại đùa trước một nhiệm vụ quan trọng như thế!
Tiểu Long nuốt nước bọt:
– Thế mày có biết tối hôm nay là tối thứ mấy không?
– Tối thứ bảy.
Tiểu Long nhắc nhở:
– Mày đừng quên tối thứ bảy là tối mà ma quỷ thường hiện lên đốt đèn bày tiệc!
Quý ròm nhếch mép:
– Chính vì vậy mà tao phải đến đó!
Thái độ của Quý ròm khiến Tiểu Long càng lúc càng lấy làm lạ. Một cái đứa trước giờ nhát như cáy, mới tối hôm qua đây thôi nghe thằng Tắc Kè Bông thuật chuyện anh chàng Sơn bị ma giấu đã xám ngoét mặt mày suýt tí nữa vãi ra quần, vậy mà bây giờ đùng đùng đòi đi lên đồi Cắt Cỏ vào lúc đêm hôm, lại nhằm ngay cái lúc bọn ma đang quần tam tụ ngũ chén tạc chén thù, bảo Tiểu Long không sửng sốt sao được!
– Mày nói thật đấy hở?
Tiểu Long lại chép miệng hỏi. Lần thứ ba trong vòng năm phút, nó tỏ vẻ nghi ngờ Quý ròm.
Nhưng Quý ròm hôm nay dễ tính quá xá. Thấy Tiểu Long cứ ngẩn người hỏi đi hỏi lại, nó chỉ cười cười:
– Thật chứ sao không!
Thực ra Quý ròm là chúa nhát. Trên đời này nhát hơn nó họa may chỉ có nhỏ Hạnh. Nhưng bên cạnh tính nhát gan cố hữu, Quý ròm lại có tính tò mò, ưa khám phá của một “nhà khoa học” bẩm sinh. Là vua giải câu đố, đầu óc Quý ròm luôn luôn bị kích thích bởi những điều phức tạp, bí ẩn. Và trong đa số các trường hợp, tính hiếu kỳ cuối cùng bao giờ cũng lấn át được nỗi sợ hãi. Nếu không vậy, lần trước ở Vũng Tàu khi phát hiện ra tòa lâu đài kỳ bí ẩn hiện giữa rừng thông, nó đã bỏ chạy từ đời tám hoánh rồi!
Lần này cũng vậy, sau khi kinh hoảng đến mất ngủ trước những “truyền thuyết ma quái” quanh ngôi nhà hoang trên đồi Cắt Cỏ, đầu óc Quý ròm dần dần bình tĩnh trở lại và lòng nó bắt đầu dấy lên những nỗi hồ nghi.
Tiểu Long không hiểu điều đó, lại hỏi:
– Thế mày hết sợ rồi kia à?
– Sợ gì?
– Thì sợ ma chứ sợ gì! Hôm qua mày bảo dù không tin ma mày vẫn cảm thấy sờ sợ kia mà?
– Sợ thì vẫn sợ! – Quý ròm tặc lưỡi thú nhận – Nhưng trong chuyện này tao thấy có nhiều điểm khả nghi lắm!
Tiểu Long ngơ ngác:
– Nhiều điểm khả nghi?
– Ừ! – Quý ròm thủng thỉnh – Chẳng hạn chuyện ma quỷ trên đồi Cắt Cỏ chỉ mới xuất hiện khoảng hai, ba tháng nay thôi! Đó là điểm đáng nghi thứ nhất. Tại sao gần đây ma quỷ mới hiện lên mà không phải là từ trước?
Đó là nghi vấn Quý ròm tự đặt ra cho mình nhưng vì Quý ròm nói ra miệng nên Tiểu Long có cảm giác thằng ròm này đang hỏi nó. Thế là Tiểu Long đực mặt ra và lúng túng đưa tay quẹt mũi. Tiểu Long không phải là đứa giỏi suy luận. Trước nay nó không sợ ma sợ quỷ chẳng qua vì tính nó gan lì. Nó cho chuyện ma quỷ là do những người yếu bóng vía tưởng tượng hoặc bịa đặt ra thôi. Còn tại sao những người này bịa đặt ra như vậy thì nó không buồn thắc mắc. Đó là điểm khác giữa nó và Quý ròm.
Quý ròm lại tiếp tục bóp trán:

– Điểm đáng nghi thứ hai là tại sao ma quỷ chỉ hiện lên vào những tối thứ bảy! Thế những tối khác “bọn họ” đi đâu?
Tiểu Long lại quẹt quẹt mũi:
– Ờ há!
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của bạn, Quý ròm khoa tay:
– Chính vì những điểm khó hiểu đó mà tối nay tao và mày phải đến đó dò xét cho rõ thực hư!
Miệng Tiểu Long há hốc:
– Cả tao nữa?
Quý ròm hừ mũi:
– Chứ chẳng lẽ mày để tao đi một mình?
Câu hỏi vặn của Quý ròm khiến Tiểu Long nhăn nhó. Nó đưa tay gãi đầu:
– Tất nhiên tao sẽ đi với mày! Nhưng nhỡ… đó là ma thật thì sao?
Dù là đứa to gan nhưng nghĩ đến chuyện đêm hôm xông vào hang ổ của những hồn ma, Tiểu Long vẫn cảm thấy chờn chợn. Không sợ ma là một chuyện, còn tìm gặp ma để khiêu khích là một chuyện hoàn toàn khác. Vì vậy mà Tiểu Long bỗng chốc hoang mang.
Sợ là thứ “bệnh” dễ lây. Giọng điệu lo ngại của Tiểu Long lập tức khiến Quý ròm chột dạ. Đánh mất vẻ hùng hổ ban đầu, nó ngập ngừng hạ giọng:
– Tao đã suy nghĩ kỹ rồi! Không thể là ma thật được!
Tuy cố làm ra vẻ quả quyết, Quý ròm vẫn không giấu được nỗi xao xuyến.
Đã thế Tiểu Long còn lẵng nhẵng:
– Tao nói là “nhỡ” chứ bộ!
Sợ quá hóa bực, Quý ròm đâm gắt:
– Có là ma thật tao cũng đi, mày sợ thì cứ việc ở nhà!
Thấy bạn mình đùng đùng nổi giận, mặt mày tự dưng đỏ gay như con gà chọi, Tiểu Long giương mắt ếch:
– Tao có bảo là tao không đi với mày đâu! Tao chỉ muốn biết nhỡ gặp phải ma thật thì mình phải đối phó cách nào thôi!
– Thì mình sẽ đọc thần chú! – Quý ròm nhún vai – Xưa nay cách thầy pháp vẫn niệm thần chú lâm râm trong miệng để trừ ma đó thôi!
Nghe Quý ròm nói vậy, Tiểu Long kín đáo thở phào:
– Thế mày có biết câu thần chú đó không?
Câu hỏi của Tiểu Long kéo Quý ròm về với thực tại. Vẻ hăm hở biến mất, nó đờ mặt ra:
– Không! Tao có đọc ở đâu đó một lần nhưng quên mất!
– Thế thì cũng như không!
Giọng Tiểu Long xụi lơ, sự phấn khởi vừa chớm dậy trong lòng nó bị Quý ròm tạt một thùng nước lạnh làm cho tắt ngóm.
Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu khiến Quý ròm đang ỉu xìu chợt tươi hơn hớn. Nó quay sang Tiểu Long:
– Mày đừng lo! Tao vừa nghĩ ra một cách!
Tiểu Long hồi hộp:
– Cách gì?
– Hỏi nhỏ Hạnh!
Tiểu Long hừ mũi, ngán ngẩm:
– Đùa vô duyên!
– Tao không đùa! – Giọng Quý ròm bí mật – Trưa nay tao sẽ hỏi nhỏ Hạnh câu thần chú kia! Chắc chắn là nó biết!
Tiểu Long cười khảy:
– Mày đi máy bay về thành phố hả?
– Mày ngốc quá! – Quý ròm nheo mắt – Cần quái gì phải về thành phố! Trưa nay ăn cơm xong mình đón xe lên bưu điện huyện gọi điện thoại về cho nó!
– Ờ há! Vậy mà tao không nghĩ ra!
Tiểu Long cười toe. Nó không còn thấy Quý ròm “vô duyên” nữa. Mà ngược lại, trong mắt nó thằng ròm này tự nhiên trông “có duyên” dễ sợ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.