Bạn đang đọc Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào FULL – Chương 94: Trở Thành Một Bí Mật Chân Thành Nhất
Thượng Dương lặp đi lặp lại đối đáp tụng niệm truyền giáo, ngay khi anh đang vắt hết óc chưa nghĩ ra được chiêu trò gì mới, thì rốt cuộc người của Ngô Mi cũng đã đến khống chế các tín đồ tà giáo, cũng giải cứu luôn cả “Thượng Sư”.
Hoàng Lợi Quốc thấy tình thế không ổn, trong lòng hy vọng có thể ăn may, muốn kích động tín đồ, bàn tính theo ý chính mình có thể nhân lúc hỗn loạn mà chuồn mất, nhưng ông ta mới vừa có động tác đứng dậy, thì đã bị Kim Húc xoay người dùng dù chọc trúng ngay xương sườn, đau đến nửa người của ông ta tê dại, ngã nhào ở trên mặt đất.
Một đám tín đồ đầy mặt mờ mịt, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Liền được nghe “Thượng Sư” cao giọng nói: “Hai tay ôm đầu! Đều ngồi xổm xuống!”
Không ít người nghe lời mà làm theo, một số ít người còn lại, đặc biệt là nhóm lâu la giả thành nhân viên phục vụ, bởi vì không có uống rượu pha thuốc gây ảo giác, cho nên đầu óc vẫn còn tỉnh táo hơn một chút, phản ứng kịp hiểu đây là đang bị công an bọc sủi cảo, vì vậy mà liền có ý muốn liều mạng chống cự lại.
Thượng Dương theo bản năng đưa tay vào trong túi áo, chạm đến con dao ăn cơm tây mà mới vừa thuận tay lấy từ trong phòng của Khổng Dược khi nãy.
Nhưng mấy tên tay chân của tà giáo đó đã lập tức bị các đồng nghiệp bên phe mình vọt đến ấn ngã xuống đất, ngay sau đó trên sân thượng lại liên tục ùa vào không ít công an mặc đồng phục vũ trang được trang bị đầy đủ.
Vốn dĩ Thượng Dương còn lo lắng tiểu đội của Cục an ninh quốc nội quá ít người, hơn trăm người trên sân thượng thế này, lại đều là tín đồ cuồng nhiệt bị tà giáo ăn mòn tư tưởng, nếu thật sự phản kháng thì cực kỳ dễ phát sinh ra sự kiện đổ máu.
Nhưng khi anh nhìn thấy tình huống thế này thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, cũng buông dao đang nắm trong tay ra rồi lui về phía sau nửa bước, quay đầu lại nhìn Kim Húc.
Kim Húc đang ném Hoàng Lợi Quốc và hai tên tùy tùng của Hoàng Lợi Quốc xếp chồng lên nhau ở chung một chỗ, công an vũ trang tiến lên bắt người, Kim Húc như cảm ứng được ánh mắt của Thượng Dương nên quay đầu lại.
Thượng Dương nhìn hắn nói: “Gọi người tìm cáng cứu thương đến, khiêng người này đi kiểm tra thương tích đi.”
Người anh đang nói chính là Lữ Chính Quang bị Hoàng Lợi Quốc thọc một dao kia.
Nguyễn Bình tiêm một mũi thuốc giãn cơ, chỉ là làm cho cơ thể của Lữ Chính Quang không thể động đậy, không thể phát ra được âm thanh, nhưng ở dưới tình huống không thể động đậy, cảm giác đau vô hình trung sẽ bị khuếch đại hơn, còn chảy một vũng máu, tuy nói một dao kia của Hoàng Lợi Quốc không đâm đến chỗ hiểm, nhưng chỉ sợ bây giờ Lữ Chính Quang đã đau đến sắp ngất đi luôn rồi.
Kim Húc hỏi mượn bộ đàm của người bên cạnh, rồi nói với đồng nghiệp phụ trách chỉ huy dưới lầu mang lên một cái cáng cứu thương.
“Em muốn hỏi một câu……” Thượng Dương nói, “Ngu Chân sa lưới chưa?”
Kim Húc hỏi, đồng nghiệp bên kia liền trả lời nói: “Vẫn chưa, cậu ta và Nguyễn Bình chạy thoát rồi, bất quá hẳn là còn chưa chạy xa, đội trưởng Ngô đang phái người toàn lực truy bắt.”
Kim Húc nghe được Nguyễn Bình chạy thoát thì nhịn không được mắng một câu thô tục.
Thượng Dương trầm mặc mấy giây, mới gật đầu.
Giống như một trận cuồng phong vừa lướt qua, quần ma loạn vũ trên tế đàn bị thổi đến bảy rơi tám rụng, bị thổi đến sạch sẽ không còn một móng.
Trên sân thượng người càng ngày càng ít, tấm thảm màu trắng khổng lồ được tôn lên bởi ánh sáng trong của mặt trăng.
Thượng Dương ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía chân trời, cái đêm hoang đường này rốt cuộc cũng đã hạ màn rồi.
Mấy cái thang máy đều đã có thể vận hành bình thường, người bên công an vũ trang và Cục an ninh lần lượt áp giải từng nhóm tín đồ tà giáo xuống dưới, phía dưới có Ngô Mi ngồi trông, Kim Húc liền bắt đầu phụ trách chỉ huy công tác ở phía trên.
Sức chứa của thang máy chật hẹp, Thượng Dương cũng không nôn nóng đi xuống, anh mệt mỏi tùy ý tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, vừa tạm nghỉ ngơi vừa xem Kim Húc và các đồng nghiệp làm việc.
Khương Vân Khởi không biết từ chỗ nào chui ra tới, cũng lại đây ngồi xuống, nói giỡn mà nói: “Sư phụ, lần này cậu lập công lớn rồi.”
Thượng Dương hỏi anh ta: “Long Thiền và Khổng Dược đâu?”
“Long Thiền tỉnh rồi, cơ thể không có gì đáng ngại, đội trưởng Ngô đang hỏi chuyện cô ấy.” Khương Vân Khởi nói, “Khổng Dược cũng đã bị trông giữ.”
Thượng Dương “Ừm” một tiếng, chợt nâng chân lên rồi đạp Khương Vân Khởi lộn mèo từ trên ghế xuống dưới đất.
Kim Húc cách vài bước xa, đưa lưng về phía bên này, nhạy bén mà nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu lại.
Thượng Dương vẫy tay với hắn, ý bảo không cần lo lắng.
“Cậu có biết nói võ đức không hả?” Khương Vân Khởi dứt khoát ngồi trên mặt đất, nói với bạn nối khố, “Từ nhỏ cậu đã bắt nạt tôi, hiện tại chức vụ còn cao hơn tôi, bây giờ lại muốn ỷ thế hiếp người có phải hay không?”
Anh ta lên án nói, trên mặt thì treo biểu tình nói giỡn.
“Còn giả vờ? Cậu thật sự xem tôi là đồ ngốc à?” Thượng Dương trợn mắt nhìn anh ta.
Khương Vân Khởi nói: “Nào dám chứ? Lần đầu cậu nằm vùng đã làm được một trận lớn như vậy, nhất định phải xem cậu như là một tấm gương để học hỏi mới được.”
Thượng Dương nói: “Đừng có mà miệng lưỡi trơn tru! Tôi hỏi cậu một câu, cậu đã sớm biết dáng dấp của tôi giống Ngu Chân, cho nên mới cố ý lừa tôi lên Lệ Cảnh Hào, khiến cho Khổng Dược chú ý tới tôi, đúng không?”
Khương Vân Khởi dựng thẳng lên ba ngón tay, nghiêm nghị thề: “Không phải.
Nếu đúng thì ông trời cứ phạt tôi sống cô độc trong hết quãng đời còn lại, cả đời cũng sẽ tìm không ra được người yêu luôn.”
Anh ta cũng không biết ngày đó Khổng Dược sẽ lên thuyền, đương nhiên là không thể nghĩ đến Thượng Dương sẽ bị Khổng Dược nhìn thấy, còn về phát triển sau đó, cũng không nằm trong kế hoạch ban đầu của anh ta.
Nhưng mà…… anh ta đương nhiên cũng có lỗi với bạn nối khố, Thượng Dương là một nhân viên điều tra nghiên cứu, chưa từng có kinh nghiệm cố ý tiếp cận người bị tình nghi, vốn dĩ không cần bị cuốn vào vụ án này.
Tình cảnh hiện tại này, dễ nhận thấy sau khi Thượng Dương trải qua mấy lần hoài nghi, rốt cuộc đã biết được thân phận của anh ta, cũng tìm ra vai trò của anh ta trong vụ án này, chỉ là xuất phát từ đặc thù nghề nghiệp, không tốt cũng không thể nói thẳng để vạch trần mà thôi.
Anh ta nghĩ mình có lẽ hẳn là nên nói một tiếng xin lỗi với Thượng Dương, Thượng Dương khác với các đồng nghiệp công an khác bao gồm cả Kim Húc, bọn họ đã quen biết từ nhỏ, là bạn bè thân thiết thật lòng.
Thượng Dương lại chỉ là muốn biết đáp án của vấn đề này, nghe anh ta nói như vậy, gật gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”
Khương Vân Khởi: “……”
“Lên đi.” Thượng Dương nhướng mày với anh ta, nói, “Đừng làm giống như sư phụ tôi đây thật sự bắt nạt cậu vậy.”
Khương Vân Khởi hiểu, bạn nối khố của anh ta đơn thuần chỉ là để ý có phải bị anh ta cố ý lợi dụng hay không, sau khi nghe anh ta nói không có thì tin ngay.
Còn chuyện bị Kim Húc mang thù, nhìn ở góc độ của Thượng Dương, không đáng để nhắc tới rồi.
Thượng Dương phun tào nói: “Cậu còn lấy việc tìm người yêu ra thề, mẹ cậu cũng rầu muốn chết rồi, chừng nào thì cậu mới tìm được người yêu đây?”
Anh định nói mấy câu đùa giỡn để làm dịu bầu không khí, nói tới đây lại bỗng nhiên nghĩ đến: “Có thể…… yêu đương và kết hôn không?”
“Có thể.
Chỉ là chờ đến khi kết hôn, cũng còn phải tiếp tục lừa vợ tôi.” Khương Vân Khởi nói, “Cho nên không tìm, nói sau đi.”
Anh ta đứng dậy rồi đỡ cái ghế bị ngã lên, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Thượng Dương.
Anh ta không còn cố ý làm ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, đại đa số chuyện đều là không thể nói, đối với cha mẹ người yêu bà con bạn bè, anh ta đều không thể công khai thân phận, càng không thể để nội dung công tác ra ánh sáng được.
“Không cần nói gì cả, tôi hiểu.” Thượng Dương nghiêm túc mà nhìn anh ta, quen biết hơn hai mươi mấy năm, lần đầu tiên trong ánh mắt anh lộ ra trịnh trọng lại ẩn chứa sùng kính như vậy, nói, “Nhiều năm như vậy, thật vất vả cho cậu rồi.”
Khương Vân Khởi buông tầm mắt xuống, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nói: “Cũng còn tốt, không phải tôi thì chính là cậu, chính là công an khác.
Công tác mà, dù sao cũng phải có người làm thôi.”
Thượng Dương nói ra nửa câu, hỏi: “Chú và dì……”
“Bọn họ không biết.” Khương Vân Khởi nói.
“Tôi cũng sẽ giữ bí mật tuyệt đối, cậu……” Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói, ‘’Chắc cũng không ở viện nghiên cứu lâu nhỉ?”
“Không biết.” Khương Vân khởi đáp.
Thượng Dương không thể xác định hắn là không biết sắp xếp của cấp trên, hay là không biết có thể nói hay không, cho nên cũng không hỏi nữa.
Khương Vân Khởi liếc anh một cái, nói: “Dương Dương, sớm muốn khuyên cậu một câu, có việc gì thì nên nói cho ba mẹ của cậu hiểu đi, đừng ngoan cố như vậy nữa…… nói ra những lời trong lòng với ba mẹ mình, điều này thật là tốt biết bao.”
Thượng Dương nghe ra sự cô đơn bị đè nén ở trong lòng nhiều năm cùng khát vọng đối với cuộc sống của người bình thường, muốn hỏi anh ta có cơ hội xuất ngũ hay không, cũng muốn biết anh ta rốt cuộc còn làm cái vị trí này mấy năm nữa, các câu hỏi liên tục xoay chuyển ở trong đầu, phát hiện đây đều là chuyện không thể hỏi, cuối cùng chỉ phải trả lời nói: “Ừm, nghe cậu.”
Kim Húc xử lý xong chuyện nên xử lý rồi, nhóm công an vũ trang áp giải giáo chúng Chân Nguyệt Giáo đã rời đi hết, chỉ để lại hai đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội ở lại chụp ảnh thu thập bằng chứng ở hiện trường.
Hắn lại đây kêu Thượng Dương và Khương Vân khởi: “Đang nói gì đấy? Cần phải đi rồi.”
Hai người chậm rãi đứng dậy, Thượng Dương và Khương Vân Khởi bắt tay một cái.
Cuộc trò chuyện của hai người bạn nối khố này vĩnh viễn không thể nói với người khác, từ giờ phút này liền tan thành mây khói, bị gió đêm thổi bay, hòa tan trong ánh trăng trắng, trở thành một bí mật chân thành nhất.
Ba người xuống lầu, Ngô Mi ở trên xe chỉ huy, trên xe còn có một đồng nghiệp trong phân đội nhỏ của Cục an ninh quốc nội, anh ta đang báo cáo công tác cho Ngô Mi, cũng là người quen, khi nhìn thấy ba người họ đi đến thì trêu chọc nói: “Vất vả rồi, ba vị 007.”
Khương Vân Khởi hùa theo nói giỡn: “007 nằm vùng đã trở về rồi đây.”
Mọi người cười rộ lên, sau đó đóng cửa xe lại.
“Công an địa phương đã đến không ít người,” Thượng Dương nói không tỉ mỉ, mấy người đang ngồi ở đây đều có thể nghe hiểu được, “Không thành vấn đề sao?”
Ngô Mi nói: “Có người muốn đục nước béo cò mật báo tin tức, đã phong tỏa rồi, chờ có khẩu cung của Lữ, Hoàng, Khổng là có thể chính thức phê duyệt bắt người.”
Kim Húc giả ngu nói: “Long Thiền cũng đã khai báo?”
Khương Vân Khởi cúi đầu dụi mắt.
Thượng Dương cũng làm bộ không biết Long Thiền là người chỉ điểm, hỏi: “Đúng vậy, cô ta đâu? Không phải nói đội trưởng Ngô đang hỏi cung sao?”
Ngô Mi nhìn anh rồi lại nhìn Kim Húc, cuối cùng cười lắc đầu, cũng nhìn ra hai người bọn họ đang dành sự tôn trọng cho Khương Vân Khởi đã bị lộ, cho nên cũng phối hợp mà kéo công lao qua, nói: “Tôi bảo cô ấy về nghỉ ngơi trước rồi.
Thật ra cô ấy là người chỉ điểm.”
Bốn người bên cạnh nhất thời kinh ngạc, nhưng mà thật sự chỉ có vị đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội kia là không biết rõ chuyện gì, cũng chỉ có một mình anh ta thật sự kinh ngạc mà thôi.
Ngô Mi giới thiệu tình huống của Long Thiền một chút, cũng dùng lời nói nhẹ nhàng khéo léo mà nói lại tình huống “Cô gái chỉ điểm” mới vừa báo cáo cho chị khi nãy cho mọi người nghe.
Long Thiền xuất thân ở vùng núi nông thôn của tỉnh này, gia cảnh bần hàn, cha mẹ trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cô ấy đã nỗ lực học tập, muốn thông qua việc đi học để thay đổi vận mệnh, sau đó thì cô nhận được tài trợ của tập đoàn Thiên Lý dành cho học sinh tiểu học ở các vùng núi.
Có một lần, khi chủ tịch Mã Thiên Lý của tập đoàn Thiên Lý dẫn con gái đến trường tiểu học nơi Long Thiền học để tự trải nghiệm việc làm công ích, Long Thiền bởi vì xinh đẹp, thành tích tốt, lại là đối tượng giúp đỡ của tập đoàn, nên đã được chọn làm đại diện học sinh nghèo, tặng hoa cho cha con Mã Thiên Lý.
Sau lần hoạt động đó, cô con gái đã học đến trung học của Mã Thiên Lý đã trở thành bạn qua thư từ với học sinh tiểu học Long Thiền, cứ cách một khoảng thời gian cô ấy sẽ viết một phong thư cho Long Thiền, thường xuyên gửi quần áo và văn phòng phẩm qua bưu điện cho Long Thiền, cổ vũ Long Thiền phải học tập cho tốt, trong thư hai người còn xưng chị em với nhau.
Sau đó các cô đều dần dần trưởng thành, sau khi chị Mã tốt nghiệp đại học thì vào tập đoàn Thiên Lý công tác, Long Thiền học trung học, việc học bận rộn, thư từ qua lại giữa hai người cũng càng ngày càng ít đi.
Nhưng Long Thiền vẫn là dựa vào giúp đỡ của tập đoàn Thiên Lý nên mới không đến mức phải bỏ học, không đến mức bị cha mẹ ép gả chồng để đổi sính lễ.
Có đôi khi Long Thiền sẽ nhìn thấy chị Mã ở trên TV, giống với cô ấy từng viết ở trong thư, cô muốn trở thành phụ tá đắc lực của cha mình là Mã Thiên Lý, vì tập đoàn Thiên Lý mà mở mang bờ cõi.
Long Thiền nỗ lực học tập, lập chí chờ đến sau khi tốt nghiệp đại học, cô cũng muốn giống như đã từng giao hẹn ở trong thư mà đến công tác ở trong tập đoàn Thiên Lý, đi theo làm tùy tùng cho chị Mã, báo đáp ân tình của người phụ nữ quý nhân này đối với cô.
Sau khi cô thi đậu đại học tốt nhất tỉnh lỵ, xin được hỗ trợ vay vốn học tập từ quốc gia, khi lý tưởng cách cô càng lúc càng gần thì lại nghe tin cha con Mã Thiên Lý bị tai nạn giao thông chết ở trên đường núi.
Sau cơn đau thương đi qua, Long Thiền luôn chú ý đến tập đoàn Thiên Lý, mẫn cảm phát hiện, tập đoàn này giang sơn đã đổi chủ, Khổng Dược một bước lên trời, đại đao rảo bước mà thay đổi chế độ xã hội, vô tình đuổi những cấp dưới và tâm phúc của Mã Thiên Lý, sau một loạt hành động tổn hại lợi ích của doanh nghiệp như thế, vậy mà vẫn được nhận nhiều chính sách hỗ trợ và tài trợ chính thức hơn.
Đêm trước khi tốt nghiệp, cô tiến vào tập đoàn Thiên Lý thực tập, vì chứng thực suy đoán của mình, cô đã dùng ra thủ đoạn cả người, từng bước một tiếp cận Khổng Dược, một thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp, ham hư vinh hám làm giàu, năng lực nghiệp vụ không tồi, nóng lòng muốn thoát khỏi gia đình đã sinh ra mình, đã được Khổng Dược nhìn trúng, còn cho vào hạng mục Ái Lữ Hối.
Cô thấy được Khổng Dược không từ thủ đoạn mà điên cuồng sưu cao thuế nặng tích lũy của cải phi pháp, thấy được thế lực thần bí vô hình bừa bãi ở sau lưng Khổng Dược, cô cách chân tướng càng ngày càng gần, ngọn lửa báo thù cũng càng cháy càng mãnh liệt hơn.
Ngô Mi nói: “Tháng trước cô ấy dùng tên thật báo cáo Ái Lữ Hối với phía trên, khoác lớp vỏ bọc du lịch bán hàng trực tiếp, thật ra là bán hàng đa cấp lừa tiền phi pháp, hành sự tà giáo.”
Phía trên, hiển nhiên chính là chỉ ban ngành của Khương Vân Khởi, Long Thiền còn nghi vấn đối với chính quyền trong tỉnh, điều này cũng có thể hiểu.
“Cô ấy đã thâm nhập tổ chức này được ba năm, đã cố tình tiếp cận được với quyền lực trung tâm, vốn đang muốn thu được nhiều đầu mối hơn,” Ngô Mi tiếc nuối nói, “Đáng tiếc cô ấy nhận thấy được, có thể mình đã bị bại lộ, Ngu Chân đã nổi lên lòng nghi ngờ với cô ấy, cũng cảm thấy Ngu Chân ám chỉ cô ấy, uy hiếp cô ấy đừng quá phận, cô ấy lo lắng nếu còn không giao manh mối ở trên tay ra thì có thể mình sẽ bị diệt khẩu mất.”
Thượng Dương nói: “Tôi cảm thấy, có lẽ Ngu Chân đang nhắc nhở cô ấy là có nguy hiểm, Ngu Chân không có ác ý với cô ấy.”
Kim Húc nhìn anh một cái, trong ánh mắt có chút hơi quở trách, anh không nên nói những câu này ở trước mặt của Ngô Mi.
Chính anh cũng ý thức được, xác thật không nên, chỉ dựa vào cảm tính mà đưa ra loại phán đoán suy luận này về Ngu Chân, thì cũng quá mức qua loa rồi.
“Tôi chỉ là nêu lên một loại khả năng thôi.” Anh mất bò mới lo làm chuồng mà bỏ thêm một câu.
“Cậu ấy từng tiếp xúc với Ngu Chân,” Kim Húc nói tiếp nói, “Ngu Chân là một người làm bán hàng đa cấp còn kiêm luôn tà giáo, am hiểu nhất là tẩy não, cái này chúng ta sẽ thảo luận sau đi.
Trước đó là do Long Thiền cung cấp tình báo, nói tụ họp ở nơi này sao?”
Ngô Mi nói: “Đúng vậy, là Long Thiền cung cấp, vừa lúc cũng nhất trí với điều tra của nhân viên tình báo của chúng ta, nhưng Long Thiền làm Thánh Nữ ở trong Chân Nguyệt Giáo là có tiếng mà không có miếng, ngoại trừ hỗ trợ kiếm tiền và hối lộ một ít người, rất nhiều chuyện cô ấy cũng không biết, lần tụ họp này cũng do một tay Hoàng Lợi Quốc sắp xếp, chỉ thông báo cho cô ấy đến đây, còn tới làm cái gì, thời gian cùng địa điểm cụ thể, cô ấy vẫn luôn không biết gì cả.
Nhân viên tình báo của chúng ta cũng tiếp xúc được với tin tức ở phương diện này, biết Hoàng Lợi Quốc sẽ tới, nhưng khổ nỗi không lăn lộn được lên tới trên Lệ Cảnh Hào …… Vừa vặn Tiểu Khương và Thượng Dương trong lúc vô ý đã lên thuyền.”
Ngoại trừ đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội kia, ba người khác đều biết câu cuối cùng này là đang chắp vá cho Khương Vân Khởi.
Dáng vẻ Khương Vân Khởi hơi mệt mỏi, hai mắt đăm đăm như muốn ngủ gật, giống như tất cả những việc trong cuộc họp này đều không liên quan đến một nhân viên thực tập điều tra nghiên cứu như anh ta.
Thượng Dương hỏi: “Cũng không ai biết Lữ Chính Quang sẽ tới sao? Khi Khổng Dược nhìn thấy ông ta, còn có hơi giật mình, như là cũng bất ngờ vậy.”
Kim Húc thay Ngô Mi trả lời vấn đề này: “Lữ Chính Quang hẳn là bị Ngu Chân gọi tới.”
Thượng Dương không quá hiểu, nói: “Lữ Chính Quang hẳn là không biết Ngu Chân sẽ đến, khi ông ta bị bảo tiêu của Ngu Chân bắt, thiếu chút nữa còn xém bị hù chết mà.”
Ngô Mi kinh ngạc nhìn Kim Húc, hỏi: “Sao cậu đưa ra được kết luận này?”
Mặt Khương Vân Khởi cũng lộ vẻ tò mò.
Thượng Dương: “……”
Cho nên Kim Húc nói chỉ là suy đoán của hắn…… sau khi Kim Húc lên sân thượng thì mới nhìn thấy Lữ Chính Quang, cho tới bây giờ còn chưa có cơ hội trao đổi vụ án với Ngô Mi, bao gồm cả việc Lữ Chính Quang đột nhiên xuất hiện, cùng với mục đích chuyến này của Ngu Chân và Nguyễn Bình.
“Nếu tôi đoán không lầm,” Trên mặt Kim Húc bị thương do đánh nhau nhưng cũng không làm mất đi vẻ soái khí của hắn, đặc biệt là khi mỗi lần bắt đầu suy nghĩ chuyện gì đó, thì hắn luôn có một loại tự tin ung dung thoải mái, nói, “Lần này Chân Nguyệt Giáo lập tế đàn, mục đích chính là vì muốn hiến tế phản đồ Long Thiền trước mặt mọi người, Long Thiền cảm thấy nguy hiểm là không sai.
Nếu chúng ta không đến ngăn cản kịp thời thì đêm nay có lẽ sẽ xảy ra một sự kiện giết người tập thể, việc này rất thường gặp ở trong tà giáo, còn có thể làm cho mấy tín đồ sẵn sàng chi nhiều tiền để củng cố tín ngưỡng và sự gắn kết của bọn họ.
Nhưng cách thức tế đàn này, phải vận dụng không ít sức mạnh thần bí thì mới có thể thuận lợi xong việc, Hoàng Lợi Quốc chỉ là một lão già về hưu, không trấn giữ được kiểu sân khấu này.
Lẽ ra bản thân Thượng Sư Ngu Chân phải nên có mặt mới đúng, tôi đoán Ngu Chân có thể đã tìm được lý do gì đó, nói bản thân không đến được, ví dụ như, cậu ta nói không muốn nhìn thấy Khổng Dược chẳng hạn, vì nơi lập tế đàn giết người, cũng chỉ có thể ở địa bàn của tập đoàn Thiên Lý, cho nên Khổng Dược nhất định sẽ đến.
Sau đó Ngu Chân lại nghĩ cách lừa Lữ Chính Quang đến, bảo Lữ Chính Quang chủ trì nghi thức tế đàn giết hại Long Thiền, cậu ta và Nguyễn Bình liền trốn ở chỗ tối, chờ trước khi tế đàn bắt đầu, gây mê Lữ Chính Quang rồi thay mận đổi đào, đổi đi Long Thiền.”
Ngô Mi và Khương Vân Khởi đồng loạt yên lặng nhìn hắn.
Vị đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội lúc trước đã nghe Ngô Mi nói qua đại khái, lúc này cũng đầy mặt khiếp sợ.
Thượng Dương đã muốn cười lại cảm thấy không thể tưởng tượng, nói: “Tuy rằng tôi biết đáp án rồi nhưng vẫn muốn hỏi, anh ấy lại đoán đúng rồi phải không?”
Ngô Mi cười rộ lên, nói: “Bổ sung một chút, trước khi Long Thiền hôn mê đã nghe được Hoàng Lợi Quốc và Lữ Chính Quang nói chuyện với nhau, Ngu Chân cho Lữ Chính Quang một miếng đất để làm trao đổi, bảo ông ta tới chủ trì trận tế đàn giết Long Thiền này, lý do là bản thân không muốn nhìn thấy Khổng Dược.”
Kim Húc lấy USB từ trong túi Thượng Dương ra rồi đưa cho Ngô Mi, lúc này còn không quên vá thêm một cái cho lão bà, nói: “Câu vừa rồi của Thượng Dương cũng không sai, Ngu Chân không có ác ý với Long Thiền, cậu ta vốn dĩ muốn sau khi đổi được Long Thiền ra thì sẽ giao cái này cho Long Thiền, nếu thứ bên trong không sai thì Ngu Chân làm như vậy, chỉ có một nguyên nhân, chính là cậu ta đã sớm biết, Long Thiền là người chỉ điểm của công an.”
Ngô Mi nhận lấy, đồng nghiệp bên cạnh lập tức mở máy tính mang theo bên mình ra.
Ngô Mi vội vàng xem xét nội dung USB, sắc mặt dần dần ngưng trọng, Chân Nguyệt Giáo cành lá đan xen khó gỡ liên lụy rất rộng, mấy năm trở thành tâm bệnh của ngành công an tỉnh này, đây là một khúc xương cứng, chứng cứ được Ngu Chân tự tay giao ra đây đã xé mở khe hở, để cho ánh mặt trời chân chính chiếu vào, xua tan tầng tầng lớp lớp sương mù không chính đáng.
Hai giời sáng.
Những tín đồ chạy trốn trong khách sạn lần lượt bị phát hiện và bắt giữ.
Ngô Mi cùng đồng sự xuống xe đi giải quyết tốt hậu quả.
Ba người nằm vùng ở trên xe hiện tại không muốn quan tâm cái gì nữa, chỉ muốn ngồi nghỉ ngơi.
Kim Húc và Khương Vân Khởi liếc mắt nhìn nhau, có một số việc trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không đề cập tới là được.
Thượng Dương còn đang suy nghĩ vụ án, nói: “Long Thiền cho rằng đã bại lộ thân phận người chỉ điểm, cho rằng Ngu Chân sẽ giết cô ấy.
Hoàng Lợi Quốc biết đêm nay phải giết Long Thiền.
Lữ Chính Quang là bị Ngu Chân dùng một miếng đất lừa tới để chủ trì nghi thức giết người lần này.
Thật ra đây đều là cái bẫy mà Ngu Chân tạo thành, chính là vì muốn giết chết Lữ Chính Quang ở trên tế đàn, nếu cậu ta thành công, thì cách chết này của Lữ Chính Quang cũng quá châm chọc rồi.”
Khương Vân Khởi nói: “Có lẽ Ngu Chân chính là muốn kết cục châm chọc của loại tà điển này phát sinh ở trên người của Lữ Chính Quang, nếu không chỉ với Nguyễn Bình ở bên cạnh cậu ta, mười tên Lữ Chính Quang cũng không đủ cho hắn giết nữa là.”
“Khổng Dược đâu?” Thượng Dương bỗng nhiên nghĩ tới, nói, “Chuyện ở nơi của Khổng Dược, ngoại trừ bỏ tiền ra sức cộng thêm địa điểm thì cảm giác tồn tại của gã cũng thấp quá rồi.”
Kim Húc trào phúng nói: “Anh Dược không biết cái gì cả, anh Dược chỉ là một tên làm màu háo sắc biến thái mà thôi.”.