Bạn đang đọc Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào FULL – Chương 93: Thượng Sư Và Bảo Tiêu Che Dù Của Cậu Ta!!
Hành lang chợt có tiếng người, Thượng Dương và Ngu Chân liền đồng loạt nhìn về phía cửa phòng.
Nguyễn Bình đã đi một hồi, vẫn chưa thấy trở về.
Thượng Dương nói: “Lữ Chính Quang…… Hiện tại có phải đã chết rồi hay không?”
Ngu Chân lại nghiêm túc mà nhìn nhìn thời gian, mới trả lời anh nói: “Không có đâu, nhưng mà sẽ nhanh thôi.”
Thượng Dương nói: “Các người giết ông ta, cũng không thoát thân được, vừa nãy cậu cũng nhìn thấy tin nhắn của đồng nghiệp tôi rồi đấy, người của chúng tôi sẽ lên đây nhanh thôi.”
“Anh nhắc nhở tôi rồi.” Ngu Chân cầm lấy di động của Thượng Dương, nói, “Chắc lần đầu tiên anh đi nằm vùng đúng không? Gửi tin nhắn mà cũng không mã hóa, cứ trò chuyện rõ như vậy luôn à.”
Thượng Dương: “……”
Ngu Chân đã gửi tin nhắn cho Ngô Mi ngay trước mặt anh.
“Anh đoán xem tôi gửi cái gì?” Ngu Chân cười hỏi.
Thượng Dương nghĩ thầm, có thể Ngu Chân sẽ chỉ Ngô Mi đến sai tầng và sai số phòng, cũng có thể câu giờ để cho cậu ta và Nguyễn Bình thoát thân.
Nguyễn Bình như là một sát thủ chuyên nghiệp, loại người này luôn có biện pháp thoát thân mà người bình thường không thể nào nghĩ ra được.
Bất quá cuối cùng nhất định vẫn khó thoát khỏi lưới pháp luật.
Thượng Dương hỏi: “Vừa rồi cậu nói cậu chấp nhận cung cấp chứng cứ phạm tội của Chân Nguyệt Giáo, là chứng cứ mặt nào? Cơ cấu tổ chức? Đầu tư phi pháp hay là rửa tiền……”
Cửa phòng trong bỗng nhiên bị đẩy ra, Nguyễn Bình bước vào.
“Sao lại thế này?” Ngu Chân nghênh đón đi qua, hỏi, “Người đâu?”
Nguyễn Bình nói: “Bị công an cứu đi rồi.”
Hắn ta nói chính là Long Thiền, nhưng Thượng Dương cũng không biết.
Lúc này Thượng Dương nghĩ thầm, ai đã cứu Lữ Chính Quang đi? Kim Húc? Khương Vân Khởi?…… thì ra tên bảo tiêu này biết nói, không phải người câm sao? Nhưng mà giọng lại có chút khàn.
Nguyễn Bình ho khan hai tiếng, cau mày đè ngực một cái.
Là chỗ mới vừa rồi bị Kim Húc đá trúng kia.
“Giết cậu ta đi?” Hắn ta nhìn về phía Thượng Dương, rồi rút một khẩu súng lục từ sau eo ra.
Thượng Dương: “……”
Nguyễn Bình đang muốn lên đạn, Ngu Chân nói: “Không cần.”
Tay cậu ta đè trên nòng súng của Nguyễn Bình, nói: ‘’Tôi muốn anh ta phải sống cho thật tốt.”
Thượng Dương đoán được Ngu Chân sẽ không giết anh, đồng thời anh còn chú ý đến, khi nghe được những lời này của Ngu Chân, ánh mắt của bảo tiêu lại lộ ra vài phần phẫn uất khó tả.
Cuối cùng Nguyễn Bình thu khẩu súng lại, nói: “Chúng ta đi.”
Ngu Chân ý bảo hắn ta chờ một lát, chính mình xoay người đến trước mặt của Thượng Dương, sau đó lấy một cái USB từ túi áo ra rồi bỏ vào trong túi áo của Thượng Dương.
Thượng Dương đầu tiên là nghi hoặc, sau đó hiểu ra, đây là chứng cứ mà Ngu Chân muốn cho anh.
“Vốn dĩ cái này là muốn cho Long Thiền, hiện tại cũng không gặp được cô ta.” Ngu Chân nhìn Thượng Dương, nói, “Anh tên là gì?”
Thượng Dương chần chờ trong phút chốc, vẫn là nói tên thật của mình.
Ngu Chân không có ác ý với anh, anh cũng tin tưởng câu “Muốn đưa cả đám bọn họ vào tù” của Ngu Chân là một câu nói thật lòng.
Tương tự, Thượng Dương cũng không có ác ý với cậu ta, hy vọng cậu ta có thể có một kết cục quang minh hơn, nói: “Ngu Chân, cậu có thể tố giác đám người này, là có biểu hiện lập công ……”
“Vô dụng thôi, tôi từng giết người.” Ngu Chân nói.
Thượng Dương sửng sốt.
Ngu Chân lộ ra một nụ cười nhạt, nói: “Mấy năm trước, bọn họ muốn để tôi trở thành con rối của giáo phái này, tôi không muốn, cho nên đã bị đưa đến một con thuyền đánh bạc trên vùng biển quốc tế, nhốt tôi hơn năm tháng ở trong đó, lúc tôi nhớ đất liền đến sắp điên rồi, thì có một ông già nói có thể dẫn tôi rời khỏi thuyền……”
Cậu ta bỏ ra tất cả những gì mà mình có thể bỏ ra, muốn đổi lại một cơ hội có thể về lại trên đất liền.
“Sau đó tôi mới biết được mình bị lừa.” Ngu Chân nói.
Thượng Dương lặng yên nhìn cậu ta.
Ngu Chân nói: “Tôi liền làm ông ta hôn mê, sau đó tôi mổ bụng của ông ta ra rồi ném thi thể ở trên boong tàu, để cho chim biển đến ăn nội tạng của ông ta, cuối cùng ông ta cũng chỉ còn lại cái vỏ rỗng mà thôi.”
Cậu ta nói, thực sự vui vẻ mà nở nụ cười.
Thượng Dương: “……”
Cậu ta giết người xong thì được đám người Lữ Chính Quang thả ra khỏi thuyền, kể từ đó cậu ta bị trói vào trên một chiếc thuyền khác, làm một cái con rối, bán đứng toàn bộ bản thân mình.
“Nhưng cậu không chạy thoát được đâu.” Thượng Dương nói.
Sau khi Chân Nguyệt Giáo và ô dù che chở phía sau lưng bị tóm gọn, Ngu Chân và Nguyễn Bình chỉ có thể bỏ mạng ở chân trời, có thể trốn ở chỗ nào, có thể trốn được bao lâu chứ?
“Có thể chạy đến đâu thì hay đến đó,” Ngu Chân lần này cũng lộ ra nụ cười vui sướng, nói, “Có thể tự do một ngày thì hay một ngày thôi.”
Thượng Dương có chút mờ mịt, từ lúc bắt đầu luôn cảm thấy trên người Ngu Chân tràn ngập một loại hơi thở của cái chết, nhưng tại sao chứ? Cậu ta vẫn còn trẻ mà.
Nguyễn Bình luôn nghe động tĩnh bên ngoài, thúc giục Ngu Chân nói: “Cần phải đi rồi.”
Ngu Chân lưu lại một câu cuối cùng: “Công an Thượng, rất vui vì được quen biết với anh.’’
Hai người bọn họ vừa rời đi, còn chưa đến hai phút, Thượng Dương đang cố gắng xê dịch ghế dựa, nghĩ cách cởi trói, cửa phòng trong đã bị đá văng.
Thượng Dương còn đang bị trói tay trói chân lộ ra kinh hãi, lúc này nếu là nhóm lâu la của tà giáo xông tới……
Người vọt vào chính là Kim Húc.
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời trăm miệng một lời: “Em (anh) không sao chứ?!”
Kim Húc thấy trong phòng không có người khác thì lập tức tiến lên giúp Thượng Dương cởi trói, thuận tiện khen ngợi lão bà một câu: “Cơ ngực đẹp thật.”
Thượng Dương tức giận nói: “À, dáng vẻ đánh nhau bị thương này của anh cũng rất soái đấy.”
Kim Húc: “……”
Hắn bị một đấm của Nguyễn Bình đánh trúng ngay huyệt thái dương khóe mắt, bản thân chỉ cảm thấy choáng váng một trận, còn chưa phát hiện có vết bầm tím trên hốc mắt và xương gò má, ngày mai còn có thể sẽ bị bầm cả một nửa khuôn mặt.
“Vừa rồi anh đã phun ngụm rượu đó ra sao?” Ánh mắt Thượng Dương đầu tiên nhìn thấy Kim Húc không có gì khác thường, ngược lại cũng không quá lo lắng cái này.
“Ừm.” Kim Húc không giải thích nhiều, nói, “Lữ tổng kia đâu? Ông ta trói em ở chỗ này rồi tự bỏ đi sao? Cái này là chơi kiểu gì thế?”
Thượng Dương nói: “Không phải…… anh có gặp Ngu Chân không? Cậu ta và bảo tiêu của cậu ta!”
Kim Húc từ chỗ Hoàng Lợi Quốc biết được Thượng Dương bị Lữ tổng bắt đến phòng này, cũng không biết trong giữa phân đoạn này còn có liên quan gì đến Ngu Chân và Nguyễn Bình, dáng vẻ nhất thời có chút rối loạn.
Thượng Dương nhìn tin nhắn mà Ngu Chân giả mạo anh gửi cho Ngô Mi trong di động của mình: Kế hoạch có biến, khoan hãy đi lên.
Anh vội gọi cho Ngô Mi, giải thích vừa rồi là bị Ngu Chân bắt lại, sau đó nói: “Ngu Chân dẫn theo một bảo tiêu, vừa mới chạy trốn, xin bảo đồng nghiệp dưới lầu nhất định phải chặn bọn họ lại, trên người bảo tiêu có mang một khẩu súng lục Glock 17 cỡ nòng 9 mm.”
Ngô Mi ở bên kia trả lời, lại nói: “Toàn bộ người của chúng ta ở trong khách sạn đều đang ở dưới lầu, thang máy trong tòa nhà kia đã hoàn toàn ngưng hoạt động, hệ thống thang máy bị động tay chân, cũng đã tìm người sửa chữa rồi.
Khi sắp xếp một phân đội nhỏ leo cầu thang, nhưng hàng lang đã bị đóng kín cửa, để biển báo đang dọn dẹp.”
Không còn cách nào, người ở trên lầu chỉ có thể đối phó với tình huống trước mắt.
“Khi tôi đi lên thang máy vẫn còn có thể sử dụng, chưa hoàn toàn ngưng hoạt động.” Kim Húc nói, “Tôi nghĩ đến leo cầu thang, cũng đi xem qua, không phát hiện có vấn đề gì cả.”
Thượng Dương suy đoán nói: “Tám phần là bảo tiêu của Ngu Chân làm.”
Kim Húc chỉ chỉ vết thương trên mặt của mình, nói: “Đây cũng là Nguyễn Bình làm.
Thân thủ của hắn ta không tồi.”
Vừa nói hắn cũng nghĩ đến, trên người Nguyễn Bình có súng, nhưng lại không rút súng ra đối phó hắn và Khương Vân Khởi.
Trong lòng Thượng Dương có hơi bất an, nói: “Khương Vân Khởi ở đâu? Các anh có ai thấy Lữ Chính Quang không?”
Anh giản lược nói quá trình Lữ Chính Quang bị tiêm thuốc giãn cơ, sau đó lại bị Nguyễn Bình mang đi ra ngoài, cũng không thấy mang trở về, rồi lấy USB ra đưa cho Kim Húc xem, nói: “Ngu Chân nói cái này vốn muốn đưa cho Long Thiền, còn nhắc tới Long Thiền đến tìm cậu ta báo thù…… em có hơi không biết chuyện là như thế nào.”
Kim Húc nhìn USB kia, khẽ nhíu mày.
Nguyễn Bình rõ ràng là mang theo Lữ Chính Quang đi ra ngoài, nhưng khi ném Khương Vân Khởi, lại là Long Thiền.
Kim Húc cách cửa kính nhìn trộm được: Hoàng Lợi Quốc tiếp nhận hộp bạch ngọc chạm hoa mà tín đồ giao cho ông ta, trong đó chứa một cái pháp khí, Hoàng Lợi Quốc nói, ông ta sẽ chủ trì tế điển, đúng 11 giờ sẽ bắt đầu.
Trong điện thoại của Hoàng Lợi Quốc có một đoạn video không đứng đắn vừa mới quay, bên trong là Long Thiền đã mất đi ý thức.
“Anh biết rồi sao?” Thượng Dương phát hiện Kim Húc nhăn mày, vội hỏi, “Anh nghĩ tới cái gì?”
Kim Húc nói: “Đại khái chuyện là……”
Hắn nhìn thời gian, đã gần 10 giờ 45 phút, nói: “Thêm mười lăm phút, đến đúng 11 giờ, bọn họ còn phải làm một cái tế điển tà giáo, muốn bắt Long Thiền làm tế phẩm.”
Thượng Dương nhất thời ngạc nhiên, bỗng chốc nhớ tới trước đây không lâu Ngu Chân mới vừa nói cho anh nghe một sự kiện phát sinh ở một quốc gia Đông Nam Á nào đó, một vị tín đồ chủ động hiến tế bị làm nhục đến chết.
Ngu Chân không phải thuận miệng nói, mà là ám chỉ với anh đêm nay cũng sẽ có sự việc giống như vậy phát sinh?!
Anh sốt ruột nói: “Chúng ta phải nhanh chóng ngăn cản việc này…… mà khoan, vậy Lữ Chính Quang đang ở đâu?”
Kim Húc vạch trần chân tướng: “Ngu Chân chơi chiêu li miêu tráo thái tử.
Long Thiền đã bị Nguyễn Bình đánh tráo, hiện tại người nằm ở trên tế đàn, chỉ sợ chính là Lữ Chính Quang.”
Thượng Dương: “???”
Anh nhất thời cũng có chút lẫn lộn, hỏi: “Vậy còn Long Thiền đâu?”
Trong hành lang có bước chân hỗn độn, không ít tín đồ tà giáo cũng phát hiện thang máy bị trục trặc, nhưng còn chưa rõ ràng tình huống như thế nào lắm.
Khổng Dược là mặc kệ chuyện của tà giáo, cho nên không ai tìm gã cả.
Có tín đồ đi gõ cửa phòng của Hoàng Lợi Quốc.
Hoàng Lợi Quốc bị mấy cú đánh của Kim Húc đánh đến hôn mê bất tỉnh, hiện tại bị tiếng đập cửa đánh thức, đầu óc choáng váng, trong phòng không có người khác, chỉ cho rằng bản thân là bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc gây ảo giác, cho nên xuất hiện ảo giác mà thôi.
Ông ta mở cửa hỏi tín đồ: “Chuẩn bị xong tế đàn chưa?”
Tín đồ đáp: “Đã chuẩn bị ổn thoả.
Nhưng thang máy xảy ra chút vấn đề.”
Hoàng Lợi Quốc cảm thấy mũi có hơi đau, thất thần nói: “Tìm người sửa đi.”
Tín đồ: “Không còn kịp rồi, còn có mười phút thôi.”
Hoàng Lợi Quốc vừa thấy thời gian thì cũng vội nói: “Có mấy tầng, cũng chỉ có vài bước, đi cầu thang lên đi.”
Một tín đồ khác ở bên cạnh vội vàng khoác chiếc áo choàng màu trắng cho ông ta, ông ta vừa mặc vào, vừa dẫn theo các tín đồ đi đến hướng của cầu thang.
Khi bọn họ biến mất ở cửa cầu thang, ở góc hành lang, Thượng Dương và Kim Húc đi ra, hai người vì để che giấu tai mắt nên phải đeo lại mặt nạ màu trắng, giả vờ làm tín đồ đến chơi.
“Đi, theo sau.” Thượng Dương nói.
Bị Kim Húc giữ chặt, Kim Húc nói: “Gọi Khương Vân Khởi cùng nhau đi, nhiều người trợ giúp.”
Thượng Dương nói: “Chỉ là một đám cắn thuốc, có thể đánh cũng không có mấy người.”
Trên thực tế sau khi Kim Húc chịu một đòn của Nguyễn Bình thì trạng thái của hắn có chút không tốt lắm, nhưng không muốn nói ra lúc này để làm Thượng Dương lo lắng, nói: “Gọi Tiểu Khương, em và anh đều không cần động thủ.”
“Cậu ta có thể đánh thật sao? Cũng đã lâu em không đánh nhau với cậu ta rồi.” Thượng Dương hỏi, “Vậy tìm cậu ta ở đâu đây?”
Kim Húc biết Khương Vân Khởi mang theo Long Thiền, hoàn toàn không thể đi nơi nào được, chỉ có thể tìm một nơi trốn tạm thời thôi.
Tại phòng dành riêng cho Khổng Dược, Khổng Dược còn đang ngủ trong bồn tắm.
Long Thiền hôn mê bất tỉnh ở trên giường, có lẽ cũng đã bị tiêm thuốc vào.
Kim Húc, Thượng Dương và Khương Vân Khởi, ba người nằm vùng đánh vào nội bộ kẻ địch đã tụ họp lại với nhau.
Thời gian cấp bách, ba người nhanh chóng trao đổi cục diện ở trước mắt.
“Tôi có vấn đề,” Thượng Dương mờ mịt mà nhấc tay, nói, “Long Thiền là người chỉ điểm? Người chỉ điểm của ai? Ngô Mi sao?”
Khương Vân Khởi: “……”
Ngoại trừ phải tuân thủ quy định bảo mật, cũng phải tránh cho lúc này Thượng Dương khó kiềm chế được lửa giận mà chính tay đấm bạn nối khố của mình, đây không phải là lúc xảy ra nội chiến.
Kim Húc quyết định tạm thời đè xuống trước, có việc sau này rồi nói, nói: “Đúng vậy, cô ấy là người của Ngô Mi, Ngô Mi bảo Tiểu Khương tới kết nối với cô ấy, em phải đọ sức với Khổng Dược, Ngô Mi sợ em phân tâm sẽ để lộ ra.”
Khương Vân Khởi phản ứng cũng rất mau, nói: “Phiền cũng là phiền ở chỗ này, Long Thiền hoàn toàn không quen biết tôi, sáng hôm nay tôi mới kết nối với cô ấy, cô ấy vẫn còn nghi thần nghi quỷ, không dám tin tưởng tôi quá, còn hơi đề phòng tôi nữa.”
Long Thiền làm người chỉ điểm ở trong ổ cướp, mỗi ngày cũng là nhảy múa trên mũi đao, lòng cảnh giác mà không mạnh thì có thể chết bất cứ lúc nào, việc này cũng là hợp tình hợp lý.
“Mãi cho đến buổi chiều gặp phải cậu và Khổng Dược ở phòng thử đồ, biết tôi và cậu ở cùng một phe,” Khương Vân Khởi nhìn Thượng Dương nói, “Cô ấy hỏi tôi là cậu có phải là người mình hay không, bởi vì dáng dấp cậu trông rất giống Ngu Chân, cô ấy không tin đây là trùng hợp, cảm thấy cậu nhất định là người mà công an tìm tới để bẫy Khổng Dược.”
Thượng Dương: “……”
Khương Vân Khởi nói: “Nhờ phúc của cậu nên cô ấy mới tin tôi, đến lúc đó mới chịu nói thật với tôi, hóa ra cô ấy hoàn toàn không biết hoạt động hôm nay rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Nói là gom tiền, nhiều nhất chỉ gom đến khoảng một ngàn tới mấy vạn, đừng nói Ngu Chân và Khổng Dược, cô ấy cũng chướng mắt chút tiền lẻ này …… Đệch, quốc gia mà còn không tăng lương cho tôi nữa thì tôi sẽ đi làm tà giáo luôn cho xem.”
Hai vị công an cũng nghèo không mua nổi nhà khác: “……”
“Ngu Chân nói cô ấy muốn tìm cậu ta báo thù, cho rằng cha vợ và vợ của Khổng Dược là bị cậu ta hại chết.
Nói thật tôi không hiểu lắm,” Thượng Dương nói, “Long Thiền có quan hệ gì với cha con kia sao?”
Khương Vân Khởi nói: “Cô ấy là học sinh nghèo khó dựa vào tài trợ của Mã Thiên Lý, nếu không nhờ có Mã Thiên Lý, mười lăm tuổi cô ấy đã bị ép phải bỏ học, bị trong nhà buộc phải lấy chồng rồi.”
Thì ra là thế, cô ấy vì muốn báo ơn, mà lựa chọn báo thù.
Thượng Dương và Kim Húc trong lúc nhất thời đều không thể đánh giá chuyện này, không cách nào đánh giá Long Thiền đúng hay sai được.
Thượng Dương nói: “Việc này nói sau đi.
Bây giờ chúng ta phải lên sân thượng ngay, nếu không Lữ Chính Quang sẽ lạnh luôn đấy.”
“Tôi đại khái đoán qua, trên sân thượng có 26 nhân viên phục vụ, cộng thêm mấy người vốn trông giữ thang máy, còn có quân dự bị tầng này,” Kim Húc nói, “Cho nên phe địch mà ba người chúng ta phải đánh, đại khái là có đến 40 đến 50 tên đấy.”
Thượng Dương nói: “Cũng không thể hoàn toàn loại trừ đám người đeo mặt nạ ở trên đó, các tín đồ trung thành, nói không chừng còn sẽ có bạo lực chống đối công an nữa.”
“Nhiều quá, đánh không lại đánh không lại.
Dù sao Lữ Chính Quang cũng không phải thứ tốt, chết thì chết đi.” Khương Vân Khởi nói.
Thượng Dương: “……”
Khương Vân Khởi vừa nói như vậy, vừa móc từ trong túi ra một cái khớp tay bằng đồng rồi đeo ở trên tay, còn hoạt động năm ngón tay.
Thượng Dương có chút không quen ông bạn nối khố này.
Dáng vẻ Kim Húc cũng chuẩn bị muốn làm to chuyện, sắp đại chiến một trận với các tín đồ tà giáo.
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra…… cũng không nhất định một hai phải đánh đâu.”
Hai người nhìn anh, hai khuôn mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Tại sân thượng trên tòa nhà.
Khi cơn gió đêm bắt đầu, vầng trăng ở phía chân trời đã chìm trong mây mù, khu nghỉ dưỡng càng an tĩnh hơn lúc trước, đám người vốn đang làm bậy ở trên sân thượng cũng bởi vì tác dụng hung mãnh của thuốc mà dần dần có xu hướng bình thản, mà lại lặng ngắt như tờ một lần nữa.
Tất cả những ngọn nến trên bàn đã được dập tắt, một nhóm các tín đồ đeo mặt nạ chỉnh lại quần áo lần nữa, nghiêm chỉnh mà trở về chỗ ngồi ban đầu của mình.
Trên thánh đàn hình tròn mà vừa nãy Thánh Nữ tụng kinh, tấm lụa sa tanh màu trắng bao phủ lên một người đang khỏa thân nằm bất động bị bọc thành xác ướp, chính giữa tấm lụa sa tanh có in hình đồ đằng ngôi sao sáu cánh đính mặt trăng màu đỏ như máu.
Ánh mắt của mọi người đờ đẫn, giống như một đám cái xác không hồn, cứ vậy mà lẳng lặng nhìn tế đàn, trong không khí dần dần lan tràn ra một bầu không khí nghiêm trang mà quỷ dị.
Bên ngoài cửa ra vào sân thượng.
Tín đồ mặc đồ nhân viên phục vụ nhìn thấy hai người đàn ông đeo mặt nạ trắng đi đến, đi một trước một sau từ cầu thang lên.
Tín đồ: “Đứng lại.”
Người đàn ông mặc đồ đen đi phía trước cao hơn một chút, hắn dừng bước chân lại, lui qua một bên, mời người đàn ông mặt đồ trắng phía sau lên trước.
Thủ vệ tín đồ phát hiện trong tay người có vóc dáng cao này đang cầm một cái dù đen đã gấp lại, trong lòng nghi hoặc mà nghĩ, đêm hôm khuya khoắt còn cầm dù làm gì vậy chứ?
Tín đồ cho rằng là người mới vừa rồi đi xuống, hoài nghi hỏi câu: “Đến muộn? Ai dẫn các người xuống?”
Người mặc đồ màu trắng đi đến trước mặt tín đồ, giơ tay chậm rãi tháo mặt nạ xuống, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
Tín đồ nương ánh trăng vừa thấy, vội chắp tay trước ngực, miệng xưng: “Thượng Sư……”
Đây là Thượng Sư và bảo tiêu che dù như hình với bóng với Thượng Sư đến!
Bên cạnh tế đàn.
Hoàng Lợi Quốc làm thầy tế mặc áo dài màu trắng đưa lưng về phía giáo chúng, vừa mới tụng một đoạn kinh văn hồ đồ hoàn toàn khác với Thánh Nữ khuyên người hướng thiện khi nãy.
Sau khi tụng xong, tín đồ bên cạnh dâng hộp bạch ngọc đựng pháp khí lên, Hoàng Lợi Quốc lấy pháp khí ra, đó là một con dao hình lưỡi liềm.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.
“Tôi không chủ trì tế điển hôm nay, đến xem thôi.” Tại lối vào, Thượng Sư trẻ đẹp lạnh lùng mà lễ độ nói, “Không cần quấy nhiễu người khác, chúng tôi lặng lẽ đi vào.”
Tín đồ vội vàng cúi người mở cửa ra, tín đồ khác bên cạnh đang muốn lại đây chất vấn, vừa thấy là “Thượng Sư”, lại vừa thấy phản ứng thành kính của tín đồ canh giữ thì vội vàng cũng cúi người hành lễ.
“Thượng Sư” và “Bảo tiêu” yên lặng mà xuyên qua đám người, đến hướng tế đàn.
Hoàng Lợi Quốc đi đến phía trước “Tế phẩm”, giơ cao dao găm lên, tụng niệm một câu gọi là chân kinh, mũi đao liền đâm đi xuống tế phẩm.
Máu tươi trào ra nhuộm đỏ một mảnh lụa sa tanh trắng, cũng tuyên bố nghi thức hiến tế tối nay, chính thức bắt đầu……
“Dừng tay!” Trong đêm đen vang lên một tiếng hét to.
Trong tay Hoàng Lợi Quốc còn nắm cây dao găm kia, thần chí hỗn loạn mà cho rằng ảo giác lại tới nữa, khi quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp thấy rõ ai đến thì đã bị một đấm của Thượng Dương đánh vào ngay trên sóng mũi.
Hoàng Lợi Quốc tức khắc phát ra kêu thảm thiết.
Thượng Dương không biết trước tình hình, còn rất kinh ngạc, đau đến như vậy sao?
Kim Húc lập tức tiến lên, giống như bảo tiêu đứng ở bên cạnh Thượng Dương.
Không ít tín đồ mặt nạ đã từng tận mắt nhìn thấy Ngu Chân, nhưng do Ngu Chân vì để giữ cảm giác thần bí, cho nên khi gặp mặt tín đồ đều giữ một khoảng cách nhất định, hơn nữa lúc này đêm khuya, nhìn không rõ, lập tức liền có càng nhiều tín đồ nhìn Thượng Dương, thật sự nhìn hai người bọn họ ra thành Ngu Chân và bảo tiêu Nguyễn Bình, sôi nổi quỳ lạy, kêu lớn: “Thượng Sư tới rồi!”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc lặng lẽ xem xét Lữ Chính Quang bị bọc đến giống như xác ướp, chớp chớp mắt với Thượng Dương, ý là không có việc gì, một dao của Hoàng Lợi Quốc không đâm đến chỗ hiểm trên người ông ta.
Đối mặt với các tín đồ khát vọng được “Thượng Sư” ban chút “ân điển”, da đầu Thượng Dương căng lên, bắt đầu nói hươu nói vượn mà truyền giáo với bọn giáo chúng, lên tiếng sao chép nội dung mấy điển tịch của các tôn giáo lớn mà anh đã từng xem qua nghe qua, lại tham khảo thêm một chút diễn thuyết mở màn của Long Thiền mới nghe qua khi nãy nữa.
Các tín đồ cuồng nhiệt nghe được như si như say, thậm chí còn có nước mắt và nước mũi tung hoành ngang dọc, liên tục dập đầu, sợ độ thành kính không sánh bằng người khác.
Hoàng Lợi Quốc mơ mơ hồ hồ dậy, mờ mịt mà nhìn hai người bọn họ, còn muốn nói chuyện.
Kim Húc cầm dù ở sau lưng, giống y như một hiệp khách đeo kiếm, liếc mắt mà nhìn Hoàng Lợi Quốc một cái.
Hoàng Lợi Quốc xem tình hình này, lại xem dáng vẻ các tín đồ, biết một bàn tay thì khó vỗ ra tiếng, cũng sợ mình bị đánh nữa, cuối cùng đành phải co rúm lại mà quỳ xuống..