Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 9: Kim đấu sát vương
Giang Ngọc Phàn nghe Ngộ Không hòa thượng nói khích Phong Lôi Quải cũng không nhịn được cười. Theo bản năng, chàng nhìn lên pho tượng Phật.
Hốt nhiên chàng kinh ngạc đến sững người thôi, lên “À!” một tiếng.
Giang Ngọc Phàn vốn thông minh thiên bẩm, trí óc rất nhạy bén. Chỉ riêng việc trong vòng mới mười bốn năm đã tiếp thu hết các độc môn tuyệt học của phụ thân, bà ngoại cùng với tám vị mẫu nương cũng đủ thấy chàng thông tuệ thế nào rồi.
Nay chàng nhìn lại pho tượng Phật, thấy tư thế không bình thường. Chàng phát hiện ra ngay thế chân của pho tương có chút giống với pho tượng được kiến tạo ở Cửu Quan bảo, dáng vẻ rất huyền cơ và kỳ diệu.
Cánh tay trái của pho tượng cầm lỏng chuỗi hạt như thể vừa giữ thế thủ, vừa tung đòn công. Cánh tay phải tiều tụy thò ra khỏi tay áo rách ở tư thế giống như đao kiếm, như chém lại như đâm, như khua lại như gạt, thật là một chiêu thức tuyệt luân của võ học!
Bọn Ngộ Không hòa thượng thấy Giang Ngọc Phàn nhìn không chớp mắt vào tượng Phật, sắc mặt biến từ xanh sang tái, tất cả đều lấy làm lạ. Phong Lôi Quải liền hỏi :
– Minh chủ, trong bức tượng Phật này có chỗ gì diệu ảo hay sao?
Giang Ngọc Phàn đang lúc cao hứng, trả lời :
– Không sai! Thật là đỉnh cao của tuyệt luân võ học! Chính Hoàng Diện Lang đã chết vì tả chưởng của pho tượng này!
Cả hai người kia cùng phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
Bởi vì lời nói phát xuất từ miệng của Giang Ngọc Phàn. Giá mà bất kỳ một kẻ nào khác nói ra câu đó ắt không tránh khỏi tiếng cười nhạo báng của chúng nhân!
Độc Tý Hổ và mấy người khác đưa mắt chăm chú nhìn pho tượng mong phát hiện được điều kỳ diệu mà Giang Ngọc Phàn đã nói. Pho tượng Phật tổ trông rất uy nghiêm, vẻ mặt thoáng hiện nụ cười, trông sinh động như là người thật khiến người ta nhìn vào đã thấy sùng kính, đến nỗi bọn hai tên hung sát xưa nay không biết nể nang quỷ thần là gì cũng bất giác kính cẩn hẳn ra.
Tuy nhiên, bọn họ nhìn hoài vẫn không thể nhận thấy tả chưởng của pho tượng Phật cổ gì khác lạ mà tàng chứa tuyệt chiêu võ học để có thể sát tử Hoàng Diện Lang như Giang Ngọc Phàn đã nói.
Đa số tuy chưa nhận thấy sự diệu ảo nào nhưng không ai nói ra.
Giang Ngọc Phàn giải thích :
– Tư thế này chính thuộc tuyệt học vô thượng của Tây phương Thiền môn, tiếc rằng mãi đến giờ chưa ai phát hiện được.
Hắc Sát Thần nghe nói không nhịn nổi, buột miệng hỏi :
– Minh chủ, thuộc ha đầu óc tối tăm ngu dốt, không nhận ra sự ảo diệu nào trong đó cả…
Giang Ngọc Phàn vui vẻ cười đáp :
– Tiểu đệ sẽ giải thích cho chư vị thấy. Tả chường của pho tượng bao hàm rất nhiều động tác trọng yếu của phép cầm, nã, trảo… Tư thế lại linh hoạt vô cùng, có thể thay đổi như chớp, biến hóa khó lường. Hữu chưởng trông khô quắt, có thể coi là bất kỳ loại binh khí nào như đao kiếm dao búa đều được, bao hàm các thế đâm, chém, bổ… Đặc biệt ảo diệu là đôi chân, chính là thủy tổ của mọi thế cước, phương vị tợ hồ giẫm lên thất tinh bát quái cửu quan. Bệ tượng hẳn là một cơ quan bí mật, một khi cơ quan phát động, tất cả các thế công thủ của tượng Phật sẽ hoạt động như người, mà còn nhanh như chớp, mạnh như vũ bão. Nếu không biết trước mà tránh đi thì nhất định không thể thoát chết một khi cơ quan đã phát động.
Chàng nhìn bọn Ngộ Không hòa thượng đang há hốc mồm nghe, lại nói :
– Nếu tiểu đệ phán đoán không sai thì sau khi Hoàng Diện Lang vô tình làm phát động cơ quan đã bị pho tượng điểm trúng các huyệt “Khí Độc” và “Chí Đường” mà chết!
Lại nhìn sang ‘Đồng Nhân Phán Quan’ cười hỏi :
– Đinh đường chủ vừa xem xét thương thế, có chú ý đến vùng bụng và lưng của Hoàng Diện Lang không?
Đồng Nhân Phán Quan vội lắc đầu :
– Ty chức không xem rõ.
Lúc này phía ngoài cửa điện có người bước vào. Đó là gã câm Phương Thủ Nghĩa.
Gã trọc liền hỏi ngay :
– Lão Phương, ngươi có để ý đến lưng và bụng của tử thi không?
Gã câm còn đang bực mình về việc tên trọc đùn cho hắn đi làm việc chẳng thích thú gì, nay lại bị hỏi liền trừng mắt nhìn đối phương, huơ chân múa tay nói líu la một Hồi . Lần này Phong Lôi Quải không giải thích ý nghĩa những động tác đó, vì thế Giang Ngọc Phàn đoán rằng gã câm đã vứt cái xác xuống khe sau miếu mà không kiểm tra huyệt dạo trên tử thi gì cả.
Chợt Phương Thủ Nghĩa nhận ra không khí trong đại điện trang nghiêm, chừng như có chuyện gì trọng đại từ khi gã vừa đi khỏi, nhưng không tiện lí lô thêm nữa, liền chăm chú nhìn mọi người.
Nhất Trần đạo nhân lên tiếng :
– Minh chủ vừa nói Hoàng Diện Lang sơ ý làm phát động cơ quan…
Giang Ngọc Phàn như nghĩ ra điều gì, “à” một tiếng :
– Đúng thế! Tiểu đệ mới đoán cơ quan ở ngay bệ thờ, chúng ta hãy đến kiểm tra xem…
Dứt lời, chàng đi qua bàn cúng, tiến sát đến bệ pho tượng.
Bọn Ngộ Không hòa thượng thận trọng đi theo đứng thành hình vòng cung cách xa pho tượng một quãng.
Sau khi xem xét cẩn thận, Giang Ngọc Phàn quay lại nói :
– Chư vị xem, cơ quan phát động đúng là nằm dưới bệ pho tượng, ngay dưới chân Phật tổ. Chỉ cần người nào giẫm lên bệ đá hoa cương này, cơ quan lập tức sẽ phát động.
Bọ Ngộ Không tiến lại gần cúi đầu xem. Bệ tượng là một khối đá hoa cương lớn, bụi đất bám dầy. Dưới chân pho tượng có những đường vân ngang dọc được chạm khắc rất phức tạp. Có lẽ cơ quan vừa bị Hoàng Diện Lang sơ ý làm phát động nên những đường hoa văn lộ rõ.
Độc Tý Hổ trông thây thất kinh, lắc lắc đầu nói :
– Ôi ôi! May quá may quá! Thật tổ tông họ Đặng ta phúc đức lắm mới chưa đến nỗi đoạn tuyệt tử tôn!
Mọi người ngạc nhiên nhìn gã cụt. Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hỏi :
– Có chuyện gì thế?
Độc Tý Hổ đáp :
– Lúc trưa sau khi cha con lão Hồ chủ Hồng Hạnh hồ là Kim Trượng Truy Hồn đến đây, lão Đặng tôi vén tấm rèm đến nấp ngay vào sau chỗ này, sát bệ tượng đó…
Hắc Sát Thần làm ra vẻ hùng hổ :
– Có gì mà phải sợ vãi đái ra chứ? Chết sống là số trời, tên Hoàng Diện Lang xảo trá độc địa mới phải chết, chứ ta dù có giẫm lên…
Hắn trề cái miệng méo, tiếp tục :
– Vừa nghe cơ quan phát động, ta đã lập tức biến khỏi bệ rồi!
Giang Ngọc Phàn nhếch môi cười nhìn Phong Lôi Quải nói :
– Lưu đường chủ xin cho tôi mượn chiếc gậy!
Phong Lôi Quải tuy không biết Minh chủ dùng gậy làm gì nhưng vẫn ứng thanh “Dạ” một tiếng rồi đưa gậy sắt ra.
Giang Ngọc Phàn cầm cây thiết trượng, vẫn không nói gì, đưa đầu gậy vào chiếc bệ đá hoa cương, nhằm một đường văn ấn mạnh.
Ngay lập tức phát ra một tiếng động ào ào vang dội. Bọn Ngộ Không, Nhất Trần, Phong Lôi Quải công lực có thâm hậu hơn, chỉ lùi có vài bước, còn những người kia bị chưởng phong bức lùi đến gần một trượng.
Cả bọn khiếp sợ chằm chằm nhìn pho tượng như kẻ mất hồn. Riêng Hắc Sát Thần vừa mới nói những lời huênh hoang thì nay mặt tái nhợt như tờ giấy, miệng ngoác ra trông càng méo tợn!
Giang Ngọc Phàn cười nói :
– Dù khinh công người ta có cao cường bao nhiêu, chỉ cần đạp chân vào bệ tượng là cơ quan lập tức phát động, không tài nào thoát được!
Chàng quay lại hỏi mọi người :
– Chư vị có biết tại sao lúc ở ngoài rừng chúng ta chỉ nghe tiếng kêu thảm của Hoàng Diện Lang mà tịnh không nghe tiếng cơ quan phát động không?
Gã trọc Vương Vĩnh Thanh trả lời ngay :
– Vì Hoàng Diện Lang mới giẫm lên cơ quan phát động đã bị thụ thương gục tại chỗ nôn cơ quan cũng dừng…
– Cũng chưa thật đúng! Chính vì Hoàng Diện Lang bị thụ thương bắn ngay ra khỏi bệ thì cơ quan mới dừng, nếu không chỉ e rằng cơ quan vẫn còn phát động…
Nói xong, Giang Ngọc Phàn đặt nhanh cây thiết quải nặng mấy chục cân lên bệ rồi vội vàng phi thân nhảy lùi về phía sau một trượng.
Bọn Ngộ Không biết nguy hiểm cũng vội vàng nhảy lùi theo.
Nhưng diễn biến chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bọn Ngộ Không khi chân vẫn chưa chạm đất, đã nghe từ bệ thờ gầm lên một tiếng rồi chưởng phong theo đó mà rít lên rào rào, vừa chưởng vừa cước đủ các chiêu thức nhanh như chớp được tung ra, không còn nhận được pho tượng Phật là đâu nữa.
Vì chiếc gậy sắt vẫn cứ nằm lại ở bộ tượng nên chân tay Phật không dừng lại bao giờ. Trái lại, càng đấm đá gỡ gạt càng nhanh, cộng thêm tiếng động cơ ngầm phát động ầm ầm tạo ra khói bụi mù mịt. Cả đại điện hoàn toàn náo loạn làm các cửa sổ va ập ầm ầm, ngói rơi loảng xoảng, những ngọn đèn nến vừa mới thắp lên phút chốc tắt ngấm. Bọn Ngộ Không hòa thượng cực kỳ kinh hoảng không ngừng lùi mãi về phía sau, vừa kêu lên thất thanh :
– Minh chủ nhanh lấy thiết quải ra đi!
Nhưng Giang Ngọc Phàn lúc này đứng cách pho tượng Phật chừng một trượng, nhìn không chớp mắt vào các chiêu thức nhanh nhẹn khôn lường mà pho tượng liên tiếp tung ra, không mảy may để ý đến tiếng la hoảng của đám thuộc hạ.
Hoạt động mãnh nhiên của Phật tượng, lúc này đã làm bung hết cửa sổ, thậm chí long đầu trên mái điện cũng bị vỡ rơi ầm xuống đất, vậy mà tay chân pho tượng vẫn liên tiếp tung ra những chiêu thức mới.
Bọn Ngộ Không mặt cắt không còn hột máu, lùi dần ra ngoài điện nhưng vẫn kêu lên một cách vô hồn :
– Minh chủ nhanh lấy thiết quải ra!
Nhưng Giang Ngọc Phàn vẫn đứng y nguyên đưa mắt nhìn, không nghe gì cả.
Chợt trong đám có một bóng người lướt nhanh vào đại điện, nhằm thẳng hướng bệ thờ, Phong Lôi Quải cả kinh kêu lên :
– Chung cô nương, lùi lại ngay!
Nhưng đã muộn quá rồi!
Chỉ nghe một tiếng kêu lên đau đớn, Chung Ngọc Thanh vừa chưa kịp chạm đến y thiết quải đã bị trúng chưởng đánh bật trở ra.
Cú đánh mạnh đến nỗi chỉ trong chốc lát Chung Ngọc Thanh văng mạnh vào tường nát nhừ.
Chúng nhân cùng bật lên tiếng kêu thất thanh, nhưng không ai còn kịp giúp gì được, chỉ chờ kết cục bi thảm đến với cô ta.
Gần như cùng lúc một bóng người từ trong điện lao theo cũng nhanh không kém. Chỉ còn mấy tấc là Chung Ngọc Thanh đập vào tường diện, bóng ấy ôm ngay được thiếu nữ rồi nhoài người đạp chân vào tường trở hướng lướt ra cửa điện.
Người ấy chính là Giang Ngọc Phàn. Cả bọn Ngộ Không ai nấy thở phào nhẹ nhõm vây lấy Minh chủ.
Sắc mặt Chung Ngọc Thanh trắng bạch như sáp, mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Giang Ngọc Phàn đặt cô ta xuống, tay trái ấn lên huyệt “Phản Hồn” ngay phía dưới ngực nạn nhân.
Nhất Trần đạo nhân thấy vậy lấy trong người ra một cái bình con bằng ngọc đốt ra một viên thuốc nhỏ màu phơn phớt hồng. Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa ôm lấy đầu Chung Ngọc Thanh cho mở miệng ra rồi ấn viên thuốc vào.
Tiếp đó, cả Giang Ngọc Phàn lẫn Nhất Trấn đạo nhân liên tục vận nội lực vào người Chung Ngọc Thanh. Chỉ sau một tuần trà, sắc mặt Chung Ngọc Thanh hồng nhuận trở lại, hơi thở không còn nặng nề đứt quãng như trước. Lát sau, cô ta hơi chớp mắt.
Mọi người biết rằng phút nguy kịch đã qua đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai người thôi không truyền nội lực cho Giang Ngọc Phàn nữa. Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa bế cô ta lên. Nhất Trần hòa thượng không đúng dậy nổi, chỉ ngồi tại chỗ vận khí điều tức. Còn Giang Ngọc Phàn tuy hơi tái mặt nhưng đứng dậy như thường, hơi thở không đảo lộn lắm.
Lúc này trong điện không còn tiếng động gì nữa. Trong lúc mọi người bận cấp cứu nạn nhân, không biết cơ quan đã thôi hoạt động tự bao giờ.
Nhưng lạ thay, trong điện chợt sáng trưng. Ánh sáng phát ra từ vòng kim quang trên đầu pho tượng Phật rất rực rỡ. Bọn Ngộ Không hòa thượng thấy lạ, cùng vào cả trong diện, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cũng bế Chung Ngọc Thanh vào theo. Chỉ còn Giang Ngọc Phàn không biết do tâm sự nặng nề nào mà nét mặt u oán bước theo sau chúng nhân một quãng xa.
Bọn Ngộ Không chăm chú nhìn vào vệt phát sáng trên đầu Phật tổ, thấy đó chỉ là chiếc kim đấu cỡ dài chừng một thước, có một quai tròn, một quai nhọn. Thường thì đấu được dùng uống rượu, nhưng chiếc đấu này kích thước rất lớn khác thường.
Quai đấu phía trước mặt tượng Phật không tròn như mọi cái khác mà bén nhọn như dao, còn chiếc quai phía sau to dày, có chạm hoa văn.
Trong lúc mọi người đang ngắm nhìn thì Phong Lôi Quải đã lại gần bệ tượng lấy chiếc thiết quải lúc này đã rời khỏi bệ ra. Không ngờ lão vừa rút chiếc gậy, ánh hào quang trên đầu Phật tượng lung linh. Phong Lôi Quải vốn biết mối hiểm nguy bí ẩn của pho tượng nên không dám khinh xuất, nhảy lùi về phía sau. Chúng nhân cũng nhất loại nhảy lùi lại. Nhưng không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ có chiếc đại kim đấu trên đầu Phật tổ rơi tuột xuống cắm chiếc quai sắt vào bệ tượng.
Sau phút định thần, Ngộ Không hòa thượng kêu lên :
– Minh chủ! Lại thêm một vật chẳng lành!
Nét mặt Giang Ngọc Phàn lúc này đã thư giãn vì quan sát biến cố mới xảy ra trong đại diện, nghe Ngộ Không nói vậy liền hỏi :
– Thế nào? Đại sư biết gốc tích chiếc kim đấu này ư?
Ngộ Không hòa thượng gật đầu rồi bước tới bệ thờ, thận trọng rút chiếc kim đấu lên.
Lão đưa lên xem kỹ trong ngoài chiếc đấu, đoạn trao cho Giang Ngọc Phàn, nói giọng chắc nịch :
– Không sai! Minh chủ nhìn đây, nó là chiếc kim đấu từ thời Chiến Quốc, chính vua nước Triệu đã dùng nó để đâm chết vua nước Đại, vì thế chiếc kim đấu này là một thứ hung khí…
Giang Ngọc Phàn tiếp lấy xem, thấy dưới đáy đấu có khắc dòng chữ nhỏ: “Con Triệu Tri đúc, năm thứ 12 đời Chu Trinh Định Vương”.
Tuy kim đấu có kích thước lớn, có chân cao nhưng vẫn là một vật dùng uống rượu, có hai quai rất dài, trong đó một quai sắc và nhọn hoắt tỏa ra hàn khí.
Đồng Nhân Phán Quan chợt nhìn Ngộ Không hòa thượng hỏi :
– Tả hộ pháp, “Kim đấu” có từ thời Chiến Quốc cùng với “Vạn Diễm bôi”, là bảo vật của Hoàng đế Võ Tắc Thiên, hai thứ ấy trước sau đều vào tay Minh chủ chúng ta, vậy nên nói đó là ý trời trao kỳ trân bảo vật, xưa nay vô chủ bây giờ trao vào tay người có tài đức. Cớ sao ông là người xuất gia mà thứ gì cũng gọi là vật “chẳng lành” là nghĩa lý gì?
Ngộ Không hòa thượng thủng thẳng nói :
– Để ta kể cho ngươi sự tích chiếc kim đấu này xem đó có phải là vật mờ ám hay không, lúc đó hẳn ngươi sẽ không trách ta xem nhẹ cổ vật…
Chợt Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nói chen vào :
– Ngọc Thanh muội đang vận cộng điều tức để ngưng tụ thực khí. Trong một vài thời khắc chưa chắc đã Hồi phục. Nếu quả hòa thượng ngươi có thành ý thì kể lại điển cố của chiếc kim đấu nọ cho mọi người nghe xem!
Lúc đó mọi người mới chú ý quay nhìn Chung Ngọc Thanh đang ngồi hơi xa ở bậc cửa đang vận khí điều tức. Tình trạng so với trước đã đỡ nhiều, tuy vậy, chừng chưa thể một lúc mà Hồi phục ngay được.
Giang Ngọc Phàn biết tình trạng cô ta không đáng lo nữa, cũng nhìn Ngộ Không nói :
– Chung cô nương cần tĩnh dưỡng đã. Đại sư cứ kể hết chuyện có liên quan đến chiếc kim đấu kia đi!
Hắc Sát Thần tỏ ra sốt sắng nói :
– Hòa thượng! Vậy thì tốt nhất chúng ta nên ngồi xuống mà kể và nghe cho thoải mái, nhé!
Gã câm lập tức tìm mang đến cho Giang Ngọc Phàn một phiến đá phẳng đặt ở giữa vòng, mọi người tìm chỗ ngồi, dàn ra xung quanh thành hình bán nguyệt. Khi tất cả đã tọa vị rồi, Ngộ Không hòa thượng chỉ vào chiếc kim đấu trên tay Giang Ngọc Phàn, lấy thần thái nghiêm túc, bắt đầu kể :
– Theo truyền ngôn thì chiếc đấu bằng vàng đó được đúc so với “Cự khuyết kiếm” vừa được phao ngôn xuất hiện ở Thái Hồ còn sớm hơn mấy năm…
Độc Tý Hổ mở to mắt hỏi :
– Vậy là nó được đúc trên hai nghìn năm rồi ư?
Ngộ Không hòa thượng gật đầu :
– Chính thế! Do Triệu Trương Tử muốn diệt Đại mà sai người đặc chế ra chiếc kim đấu này…
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nóng nảy ngắt lời :
– Hòa thượng, ngươi đừng ba hoa dê ngỗng nữa! Năm tháng không thành vấn đề, chúng ta chủ yếu muốn biết Triệu vương đã dùng chiêu thức gì để đâm chết Đại vương mà thôi.
Hắc Sát Thần tán đồng ngay :
– Đúng! Chúng ta cùng có ý đó! Tục ngữ nói rất hay rằng: “Càng ngắn, càng hiểm”. Triệu vương có thể dùng một thứ binh khí nhỏ bé thế này mà đâm chết được Đại vương ắt phải có thủ đoạn và công phu không phải tầm thường!
Hóa ra Hắc Sát Thần muốn ngắn lại làm cho dông dài, khiến Giang Ngọc Phàn, Phong Lôi Quải không nhịn được cười, Riêng bọn Mẫu Dạ Xoa, gã trọc và Cảm Cô lại nói :
– Phải rồi! Tên méo nói thế mà có lý!
Ngộ Không nhìn họ lắc đầu, ý chừng không thèm giải thích, kể tiếp :
– Triệu vương từ lâu đã rắp tâm thôn tính nước Đại, mới nghĩ ra cách đưa thư thư của mình gã cho vua nước Đại làm Vương hậu để tìm kế giết đi…
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nghe đến đó tức giận, đùng đùng mắng :
– Thế nào? Manh tâm thôn tính nước người mà nghĩ kế giết chồng của chị ruột mình ư? Thật quá lòng lang dạ thú!
Phong Lôi Quải chỉ Chung Ngọc Thanh nói với Mẫu Dạ Xoa :
– Chung chấp sự đang vận công điều tức, ngươi tốt nhất đừng gây kích động không có lợi cho cô ta…
Mẫu Dạ Xoa trừng mắt chừng định nói gì nhưng Ngộ Không đã kể tiếp :
– “Sau khi Đại vương và thư thư của Triệu vương thành thân rồi, phu phụ ân ái tình rất gắn bó. Triệu phu nhân hoàn toàn không hay biết lòng dạ sài lang của đệ đệ sớm đã có dã tâm thôn tính nước Đại…
Một mặt, Triệu vương sai người tìm thợ giỏi, bảo đúc một chiếc đấu bằng vàng có kích thước đặc biệt, mặt khác tuyển chọn võ sĩ tinh tráng chuyên khổ luyện chiêu thức đặc biệt áp dụng cho loại binh khí này, lại lo chọn thời gian mời Đại vương đến thăm vương phủ của mình.
Làm sao Đại vương ngờ đến Triệu vương có thể đang tâm mưu sát anh rể của chính mình được? Vì thế, điềm nhiên nhận lời tới dư hội.
Trong tiệc rượu, chủ khách thù tạc, đàn ca xướng hát muôn phần vui vẻ. Chính lúc tưng bừng nhất, tên tráng sĩ được Triệu vương chọn làm thích khách giả trang thành đầu bếp đến dâng kim đấu lên.
Trong tiệc thiếu gì bọn đầu bếp cung phụng rượu thịt? Vậy là Đại vương không mảy may chú ý gì đến kẻ đầu bếp bình thường với chiếc đấu uống rượu trên tay. Hơn nữa, chiếc quai nhọn tên tráng sĩ để quay vào người mình thì ai còn phát hiện được đó là môt thứ hung khí.
Trong tiệc rượu, khách luôn được trọng hàng đầu nên tráng sĩ trước tiên đến thẳng chỗ Đại vương là lẽ đương nhiên!
Đúng lúc này, tên vua sài lang kia nâng chén hướng sang mời anh rể.
Đại vương vừa bưng chén rượu quay sang Triệu vương thì lập tức tên tráng sĩ quay ngược chiếc kim đấu thét to một tiếng đâm thẳng vào cổ họng Đại vương”.
Kể đến đó, đám thính giả biểu lộ thái độ khác nhau. Phong Lôi Quải vẫn giữ vẻ điềm nhiên, Giang Ngọc Phàn thì không nén được căm thù. Còn bọn Trọc Tử, Cảm Cô, Độc Tý Hổ cùng “À” lên một tiếng.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa không ghìm được tức giận, mắt long sòng sọc, to giọng hỏi :
– Đại vương chết ngay đương trường chứ?
Ngộ Không hòa thượng gật đâu, trầm giọng :
– Đúng vậy! Ông vừa kịp quay đầu lại đã bị đâm thủng họng chết không kịp kêu lên một tiếng. Thủ hạ đi theo cũng đều bị giết cả.
Hắc Sát Thần tức giận kêu lên :
– Đồ quân lang sói, tàn nhẫn như thế không kể chị ruột mình sống chết gì…
– Đại vương bị giết rồi, Triệu vương lập tức khởi binh đánh Đại. Triệu phu nhân nghe tin liền tự vẫn để thủ tiết với chồng…
Lão hòa thượng kể đến đây nhìn Giang Ngọc Phàn buồn rầu hỏi :
– Minh chủ, chiếc kim đấu đó có phải là vật “chẳng lành” không? Nên hủy nó đi hay không?
Phong Lôi Quải nghe nói đứng ngay phắt dậy, ngắt lời :
– Không! Không nên hủy! Người ta thường nói khí giới vô tình, tội lỗi cốt ở người dùng. Ngày xưa yêu nghiệt lấy nó làm điều ác, nhưng ngày nay anh kiệt có thể dùng làm việc thiện…
Lão chưa kịp nói dứt câu thì bỗng vang lên những tràng cười ha hả rất cuồng ngạo và tiếng nói :
– Lão tiểu tử! Chiếu cố vào câu ngươi vừa nói đó, các Phật gia chúng ta ưu tiên cho được chết toàn thây!
Thế rồi từ đâu mé ngoài đại điện có tiếng bước chân, tiếng nói cười hô hố. Ở cửa điện xuất hiện năm vị hòa thương dáng rất cao lớn, mình đeo đủ loại binh khí hung mãnh tiến vào.