Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 8: Án mạng trong hoang miếu
Giang Ngọc Phàn bằng cách thi triển tuyệt học Đạn Chỉ thần công hạ gục Hồng Phi Hồ, đồng thời bắn nát tảng đá lớn do gã trọc Vương Vĩnh Thanh giáng xuống người thị, việc đó làm cả mười một tên hung sát trợn tròn mắt kinh ngạc và khiếp sợ không dám tin là thật.
Hồng Phi Hồ đã tuyệt mệnh hay chưa, lúc này chỉ có Giang Ngọc Phàn biết rõ, tuy vậy bọn người kia cũng không dám tỏ ra nghi ngờ. Giang Ngọc Phàn thấy tình cảnh đó mỉm cười nói :
– Chư vị bây giờ đã tin vào phép đạn chỉ điểm huyệt của tại hạ rồi chứ? Dù có là đêm tối và cự ly xa cũng không sai lạc bao lăm!
Bọn Ngộ Không hòa thượng chỉ biết lẳng lặng gật đầu, còn Chung Ngọc Thanh đứng cạnh xác Hồng Phi Hồ không dám ngước mắt nhìn chàng mà cúi thấp dần đầu xuống.
Thì ngay lúc đó, từ mé đông trên núi cao vang đến một loạt tiếng người rền vang, tuy âm thanh phát ra không lớn lắm nhưng cũng chứa nội lực thâm hậu.
Chúng nhân giật mình ngoảnh cả về phía đó, nhưng trong rừng đêm mịt mù như thế không tài nào thấy gì được.
Phong Lôi Quải cất tiếng hỏi :
– Minh chủ, Vạn Diễm bôi đang trong hoang miếu đúng không?
Giang Ngọc Phàn nghe hỏi chợt nhớ đến tiếng la thảm vọng lại lúc trước liền cất giọng :
– Chúng ta hãy đi nhanh vào miếu ngay!
Nói dứt lời, chàng liền triển khai thân pháp lướt nhanh lên sườn núi, bọn Ngộ Không cũng nối bước bám theo.
Khi đoàn người sắp vào đến rừng thông trước miếu, gã trọc từ sau lưng Giang Ngọc Phàn chợt kêu lên :
– Minh chủ xem kìa!
Giang Ngọc Phàn biết có sự lạ, ra hiệu cho mọi người nép vào rồi nhìn theo hướng tay của Vương Vĩnh Thanh chỉ xuống sườn núi. Trong ánh sao nhạt nhòa có năm bóng người lao xuống núi như bay, từ hướng đông đang lướt đến chỗ bọn họ vừa giao tranh với Hồng Phi Hồ.
Vì thân pháp họ quá nhanh, lại trong đêm rừng tối tăm nên không trông rõ được diện mạo của năm người kia, chỉ thấy tóc họ đều bạc trắng, mặc áo bào rộng. Trong số đó có một người gầy nhỏ, đầu trọc, tay cầm trúc trượng có vẻ như là một bà lão.
Năm người phút chốc khuất dạng.
Nhất Trần đạo nhân thì thầm :
– Minh chủ, bằng vào hướng đi thì có lẽ những người kia đến Tân Sơn trang của lão Đặng Thiên Ngu rồi!
Giang Ngọc Phàn chưa nói gì thì Phong Lôi Quải tó ý không tán đồng :
– Do chuyện Cự Khuyết kiếm mà có rất nhiều cao thủ đến Thái Hồ thì không có gì lạ…
Lão lại ngước nhìn lên bầu trời tối đen nói thêm :
– Hơn nữa, bây giờ đã canh ba rồi, ai lại còn đến chúc thọ giờ này?
Phong Lôi Quải chưa nói xong thì lại có một tiếng rên thảm thiết từ trong miếu vọng ra. Tiếng rên khẽ nhưng giữa rừng đêm âm vắng lại nghe hết sức não nùng!
Giang Ngọc Phàn hiểu rằng trong miếu có kẻ bị thương sắp chết nên không nghĩ đến sự xuất hiện của năm người mới rồi, vội nói :
– Chúng ta trước tiên vào miếu đã!
Nói xong, dẫn đầu đoàn người lao vào cánh rừng thông đến thẳng cửa miếu.
Họ đi thẳng qua ngoại điện hoang phế, điêu tàn vang tiếng côn trùng trong đám cỏ um tùm đến đại điện. Sau cánh cửa sơn đen hé mở, bên trong tối om không một ánh đèn càng tăng cảnh tượng thê lương bí hiểm của rừng đêm.
Giang Ngọc Phàn là người can đảm, lại nóng lòng cứu khốn phò nguy nên không chút do dự, mở tung cửa vào ngay bên trong. Chàng vừa chạm chân xuống đất thì có tiếng Cảm Cô Thẩm Ngọc Cầm từ ngay phía sau nói :
– Minh chủ hãy để ty chức vào trước xem sao đã!
Rồi không chờ trả lời, đi thẳng vào trước bệ thờ.
Giang Ngọc Phàn định thần một chút cho quen với bóng tối, chợt phát hiện ra dưới đất ngay gần bệ thờ có một người đang nằm. Chàng vội quát với theo Thẩm Ngọc Cầm :
– Cẩn thận! Trong điện có người đó!
Thẩm Ngọc Cầm cũng vừa nhận ra người nằm dưới đất. Cùng với Giang Ngọc Phàn, hai người đứng thủ thế hai bên đưa mắt quan sát khắp đại điện.
Lúc này bọn Ngộ Không hòa thượng cũng đã vào hết trong điện, ai nấy cảnh giác chiếm nơi thủ thế, lướt mắt tra xét.
Như đã nói, tuy ngoại điện cửa vào miếu đã điêu tàn đổ nát nhưng đại điện vẫn còn giữ được vẻ uy nghi, chỉ có lẽ ít khi được dâng cúng chăm sóc nên rêu phong bụi bặm phủ dầy. Sau tấm rèm vàng có ba bệ thờ lớn. Chính giữa là pho tượng Phật nét mặt nhân hậu tươi cười, mình bận tăng y rách nát bày cả ngực cả chân, tả hữu mỗi bên có một vị thần hộ pháp.
Tuy tăng y rách nát nhưng đầu Phật đội chiếc mũ tăng lấp lánh hào quang.
Ở bệ thờ bên trái Phật tổ là tượng Quan Công mặt đỏ râu dài, dung mạo oai nghi, tả có Quan Bình cầm ấn, hữu có Châu Sương cầm đao đứng hầu.
Lại bệ thờ bên phải Phật tổ có tượng vị Chân Vũ da dáng săn chắc như thép, đôi chân đỏ au giẫm chắc lên bệ tượng.
Cả ba pho tượng trông rất trang nghiêm, sinh động như người sống khiến người ta nhìn vào đã sinh lòng kính ngưỡng, tất là tác phẩm điêu khắc của một nghệ nhân bậc thầy.
Đột nhiên người nằm dưới đất cất tiếng rên yếu ớt.
Mọi người đưa mắt nhìn xuống nhưng tối quá không nhìn rõ, chỉ biết người đó đã nằm bất động, mình bận hắc y bằng nhiễu.
Giang Ngọc Phàn ra lệnh :
– Tìm đèn thắp lên!
Gã câm có dịp thi thố sở trường của tên trộm lành nghề. Chỉ trong chốc lát, trong đại điện có ánh sáng lóe lên.
Giang Ngọc Phàn chừng như đã đoán định từ trước. Đèn vừa được thắp lên, chàng cúi nhìn qua rồi “hừ” một tiếng, thốt lên :
– Quả nhiên là hắn!
Bọn Ngộ Không nghe vậy xúm đến xem, lúc này cũng đều nhận ra người nằm dưới đất chính là tên Lại tổng quản ở Tân Sơn trang, gọi là Hoàng Diện Lang.
Hắc Sát Thần buông tiếng hỏi :
– Mẹ kiếp! Cả ngày làm náo chuyện, hóa ra bây giờ dẫn xác đến đây!
Giang Ngọc Phàn không để Hắc Sát Thần nói hết, đưa tay ngăn lại :
– Hãy tìm cách cứu hắn! Tôi có việc quan trọng cần hỏi rõ.
Ngộ Không hòa thượng nhận mình có công lực thâm hậu, nhẹ nhàng luồn tay xuống nâng kẻ bị nạn dậy.
Lúc này bọn Cảm Cô, Trọc Tử mấy người tìm đến, kẻ đèn, người nến thắp lên. Tuy không đủ sáng khắp đại điện nhưng cũng sáng hơn trước nhiều.
Mọi người giờ mới trông rõ sắc mặt của Hoàng Diện Lang vốn bủng vàng giờ trắng nhợt như tờ giấy, từ khóe miệng máu tươi vẫn tiếp tục rỉ ra, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Ngộ Không hòa thượng nhìn Giang Ngọc Phàn lắc đầu nói :
– Minh chủ, e không xong rồi!
Giang Ngọc Phàn xem xêt một lát rồi xuất thủ điểm vào mấy tâm huyệt của Hoàng Diện Lang, sai Ngộ Không hòa thượng :
– Đại sư cố thử xem!
Lão hòa thượng đang giữ tên Tổng quản, nghe nói liền nhắm mắt vận công lực truyền sang người hắn.
Chỉ một lát, Hoàng Diện Lang hơi cựa quậy, mũi thở nhẹ và cuối cùng bật lên tiếng rên yếu ớt.
Lập tức Giang Ngọc Phàn cúi xuống dùng hai ngón tay ấn vào huyệt Nhân Trung của Hoàng Diện Lang, cấp giọng :
– Lại tổng quản, Liễu Nhàn Hoa cô nương ở đâu?
Hoàng Diện Lang thở lấy sức một Hồi rồi mới cất giọng đứt quãng :
– Đi… Thiên Sơn… rồi…
Bọn Phong Lôi Quải đưa mắt ngạc nhiên nhìn nhau ý muốn nói “Vậy ra Liễu Nhàn Hoa không có mặt tại Tân Sơn trang!”.
Giang Ngọc Phàn hỏi tiếp :
– Vị bằng hữu bị Hồng Phi Hồ truy đuổi lúc sáng ở bờ Thái Hồ là ai? Bây giờ vị đó đâu rồi?
– Bị… ta… đánh… chết rồi…
Giang Ngọc Phan nghe nói vừa kinh vừa giận nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh :
– Có tra ra lai lịch của vị đó không?
Nhưng Hoàng Diện Lang không đủ sức hé môi được nữa, quai hàm đã cứng đơ lại rồi!
Giang Ngọc Phàn lại điểm ngay vào tâm huyệt trên ngực Hoàng Diện Lang đồng thời cao giọng hỏi :
– Lại tổng quản, đừng ngất đi nhé! Tôi muốn hỏi ông có biết chủ nhân của Vạn Diễm bôi là ai không?
Hoàng Diện Lang cố thu hết tàn lực, Hồi lâu mới mở được miệng :
– Không…biết…
– Đặng trang chủ có biết ông và Hồng Phi Hồ đến đây không?
Giang Ngọc Phàn hỏi xong áp tai vào miệng Hoàng Diện Lang chờ câu trả lời. Bọn Ngộ Không hòa thượng đứng quanh nín tai lắng nghe. Họ đều biết những câu hỏi của Minh chủ mình đều có quan hệ rất lớn đến họ sau này.
Nhưng Hoàng Diện Lang đã bất động. Chờ một lúc, Giang Ngọc Phàn sờ tay vào mũi y thì thấy không còn hơi thở nữa. Chàng thất vọng đứng lên. Ngộ Không hòa thượng cũng đặt thi thể Hoàng Diện Lang xuống, ngồi tự mình điều tức.
Giây phút đó, trong đại điện không có một âm thanh nào. Ai nấy chăm chú nhìn Giang Ngọc Phàn, đặc biệt là Chung Ngọc Thanh nhìn chàng tỏ vẻ quan tâm hơn ai hết.
Giang Ngọc Phàn nhìn xác gã Tổng quản nằm dưới đất thở dài buồn bã :
– Giá chúng ta đến sớm hơn một chút thì hay biết mấy!
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa không hiểu ý Giang Ngọc Phàn, chỉ Hoàng Diện Lang nói :
– Nếu quả vậy thì câu nói của Hồng Phi Hồ rằng Du Hiệp Đồng Minh chúng ta sau này không có ngày nào yên ổn sẽ là sự thật mất!
Nhân Trần lại nói :
– Nhưng ty chức chỉ nói Đặng Thiên Ngu biết Đinh, Lại hai người rời khỏi Tân Sơn trang mà thôi, còn như việc họ tới đây, lão ta tịnh không thể biết.
– Vì sao vậy? Đạo trưởng thử giải thích xem!
– Ty chức đoán khi Đinh, Lại hai người thấy chúng ta đi khỏi Tân Sơn trang, vì vội đến trước chỉ mang theo thuyền nhẹ để phát huy tốc độ hòng đến trước ta. Bởi vậy chỉ chở theo có hai người mà thôi…
– Đạo trưởng nói vậy nghĩa là hai người không mang theo tay chèo nào cả, đúng không?
– Chính thế! Hai người có biết thủy công hay không chưa nói, nhưng làm nhiệm vụ Tổng quản ở đây lâu năm như thế, Hoàng Diện Lang không thể không biết chèo thuyền.
Giang Ngọc Phàn gật đầu đồng ý :
– Đương nhiên là thế rồi!
Phong Lôi Quải chen lời :
– Cứ theo cách đoán của Hữu hộ pháp, chiếc thuyền con không đem theo người chèo, Hồng Phi Hồ và Hoàng Diện Lang không ai trở lại, như vậy Đặng Thiên Ngu không thể biết họ đến đây chứ gì?
Giang Ngọc Phàn buồn bã thốt lên :
– Ôi! Con người Hồng Phi Hồ giảo hoạt đa trí đến thế, hành động không hề lưu lại dấu vết. Vẫn biết nếu không tính kỹ, cô ta tuyệt không dám mạo hiểm đến đây, vì thế khi thị định chạy đi, ta đã đề phòng, vậy mà… ôi…!
Nói đến chỗ đó, chàng đột nhiên ngừng bặt.
Lúc đó Đồng Nhân Phán Quan sau một Hồi loay hoay kiểm tra thi thể Hoàng Diện Lang không thấy dấu vết gì, liền nói với Giang Ngọc Phàn :
– Minh chủ! Trên mình tiểu tử này đã không có vết đao kiếm, lại không thấy điểm nào chứng tỏ nội thương, có lẽ huyệt đạo bị phong bế mà chết!
Độc Tý Hổ thêm vào :
– Hừ! Không ai đến cùng tên súc sinh này, vậy thì làm sao hắn chết?
Ngộ Không hòa thường điều tức xong đứng dậy nói :
– Bất kể hắn chết do đâu, trước hết phải đem vứt đi đã!
Gã trọc sợ mình bị chỉ định liền nhìn gã câm nói nửa đùa nửa thật :
– Này Phương lão huynh! Ta vừa cõng ngươi, bây giờ đến lượt ngươi cõng hắn đi mới hợp lẽ!
Gã câm xua tay trừng mắt nhìn gã trọc nhưng chợt bắt gặp Giang Ngọc Phàn đang nhìn mình liền nem nép làm thinh, đến nâng thi thể Hoàng Diện Lang lên mang ra phía sau điện.
Giang Ngọc Phàn đưa mắt nhìn theo gã câm đưa xác tên Tổng quản ra khỏi điện, lòng băn khoăn nghĩ ngợi không biết ai đã giết hắn. Chàng lẩm bẩm :
– Ai có thể hạ độc thủ với Lại tổng quản mà bí ẩn như vậy?
Ngộ Không hòa thượng nói :
– Mấy hôm rày cao thủ đổ về Thái Hồ như vân tập, có lẽ gia cừu của Hoàng Diện Lang ngẫu nhiên bắt gặp mà thanh toán chăng?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa phản bác lại :
– Lẽ đâu lại thế? Tục ngữ có câu “Gặp được cừu gia thì lòng sôi như lửa”, thấy đâu là động thủ ngay đó, ai còn kiên nhẫn rước nhau vào tận chỗ này làm chi?
Phong Lôi Quải gật đầu tán đồng :
– Tiết chấp sự nói có lý!
Ngộ Không hòa thượng không chịu, đưa mắt nhìn Phong Lôi Quải ra chiều hậm hực, còn cất tiếng cự nự :
– Nói thế này không phải. Nhưng xét về lý thì họa những pho tượng kia lấy mạng gã tiểu tử đó chắc?
Mọi người nghe nói cũng cười ồ.