Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi

Chương 3: Du hiệp đồng minh


Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 3: Du hiệp đồng minh

Mười một người thấy Giang Ngọc Phàn đồng ý cùng đi với họ đến Tân Sơn trang đều tỏ ra phấn chấn, có người mừng vui nhảy nhót vì được một vị có võ công cao tuyệt, xuất thân là thiếu gia của đệ nhất hào môn suất lãnh. Cứ theo đó thì chỉ trong hai, ba tháng là làm chấn động võ lâm, quần hùng thất đảm.

Gã trọc có vẻ phấn chấn hơn cả, vung tay nói :

– Đi nhanh đi nhanh! Đừng để đến lúc bàn rượu dọn rồi mới tới…

Đồng Nhân Phán Quan, Độc Tý Hổ, rồi ngay đến gã méo miệng và phụ nhân cao lớn cũng vội hưởng ứng :

– Đúng rồi, đúng rồi! Tối nay nhất định phải làm một chầu túy lúy, sau đó mới cho đẩt ngả trời nghiêng…

Thế rồi, Giang Ngọc Phàn đi trước rời khỏi điện môn, bọn kia hớn hở theo sau.

Đột nhiên, Thiết Quải lão nhân gọi giật lại :

– Xin hãy chậm chân. Nếu chúng ta đi mà chưa lo kế sách gì mà ứng phó, đến lúc bọn bảo môn hỏi chúng ta thuộc bang hội môn phái nào, bái môn với mục đích gì thì biết trả lời ra sao?

Đạo nhân gầy bé tiếp lời :

– Phải đó! Chúng ta đến mà danh bất chính, ngôn bất thuận thì có thể bị bọn chúng cự tuyệt. Lại nói, tuy Tân Sơn trang chưa bằng các môn hộ lớn trong Bát đại hào môn, nhưng cũng thuộc số đó, và Đa Tý Ôn Thần Đặng Thiên Ngu không phải là nhân vật dễ đối phó đâu.

Gã méo bĩu môi trông lại càng méo tệ, nói :

– Đặng Thiên Ngu là cái thá gì? Ta Hắc Sát Thần là người thứ nhất khinh thường hắn, ngay cả biểu điệt hắn tên là Hoa gì gì đó, nổi tiếng là thứ khó chơi thì cũng vậy thôi.

Giang Ngọc Phàn không để ý đến những lời khoe khoang của gã méo, chàng thấy Thiết Quải lão nhân và đạo trưởng có lý, nên tìm một lý do chính đáng mới xong. Chàng quay lại hỏi :

– Xin hỏi vị lão anh hùng…

Thiết Quải lão nhân cung kính nói :

– Bây giờ thiếu hiệp đã lã Minh chủ, lãnh suất chúng thuộc hạ. Minh chủ cứ danh tính mà gọi mới hợp lẽ.

Giang Ngọc Phàn đỏ mặt nói :

– Tại hạ chỉ đáp ứng đưa chư vị tới Tân Sơn trang rồi cùng nhau ngầm tra xét âm mưu của chúng.Còn như chức vụ Minh chủ thì tại hạ không dám đảm nhiệm đâu.

Cả bọn nghe nói đều tỏ vẻ thất vọng.

Gã méo Hắc Sát Thần lên tiếng :

– Như thế sao được? Nếu thiếu hiệp không chịu cáng đáng chức Minh chủ, khi đến Tân Sơn trang rồi, chúng ta biết nghe ai chỉ huy đây?

Đồng Nhân Phán Quan và Độc Tý Hổ cũng nói :

– Phải đó! Đối được vế kia, tất nhiên thiếu hiệp phải là Minh chủ rồi. Dù có là thần xui thì cũng là thiếu hiệp do trời phái đến làm Minh chủ mà.

Ngộ Không hòa thượng nghiêm mặt nói :

– Minh chủ do trời phái đến cũng tốt, do kỳ duyên ngẫu hợp cũng tốt. Nhưng chúng ta đi chuyến này phải có lý do chính đáng. Nên biết, chúng ta không phải là khách được mời đâu.

Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên hỏi :

– Có giấy mời ư? Đa Tý Ôn Thần Đặng Thiên Ngu tối nay mời những người nào?

Ma Diện cô nương cười :

– Thiếu hiệp không nghe vừa nói tối nay có người dọn rượu đó ư?

Gã trọc hậm hực định nói gì nhưng Giang Ngọc Phàn lại hỏi :

– Tại hạ không nghe… Nhưng không biết Đặng Thiên Ngu tối nay mời những ai vậy?

Thiết Quải lão nhân chỉ tay sang gã trọc thưa :

– Minh chủ hỏi Tiểu Ngưu Sơn thì biết.

Giang Ngọc Phàn đưa mắt nhìn gã.

Gã trọc là đứa quỷ tinh ma. Thấy ánh mắt Thiết Quải lão nhân, gã hàm hồ nói :

– Mời những ai thì thuộc hạ không biết. Chỉ thấy tên những người trong giấy mời thôi.

Giang Ngọc Phàn nhíu mày tỏ vẻ không tin.

– Tân Sơn trang dựng trên một tiểu đảo. Trừ một chiếc cầu lớn duy nhất nối liền với bờ hồ, tịnh không có con đường nào khác. Vậy ngươi làm sao mà vào được?

Tiểu Ngưu Sơn cười ranh mãnh, lấy ra một đôi “Phân Thủy Nga Mi lạt” có vẻ đắc ý nói :

– Minh chủ xem. Đừng nói Tân Sơn trang nước vây ba mặt, ngay cả tám hướng toàn là nước cũng không ngăn được cái sọ trọc này.

Giang Ngọc Phàn nhìn đôi Phân Thủy Nga Mi lạt chợt hiểu :

– Nguyên là ngươi biết thủy công.

Gã thấy chưa được hài lòng, cải chính :

– Thuộc hạ không những biết thủy công, mà còn tinh thông môn đó.

Thiết Quải lão nhân nói to :

– Thôi đừng ba hoa chích chòe nữa. Sau khi người ở đó về thấy kể có hai thiệp mời. Trên đó ghi tên những ai?

Lão vừa nói vừa đưa ngón tay cái vạch mấy đường.

Tiểu Ngưu Sơn lập tức hiểu ý, cười nói :

– Xem thì không xem, nhưng nghe chúng đàm luận, đều là Bang chủ, Môn chủ, Đảo chủ…

Giang Ngọc Phàn chột dạ, buột miệng hỏi :

– Không biết gia gia ta có giấy mời không?

Đạo nhân gầy bé nói :

– Lão Bảo chủ cao niên đức trọng, cớ gì đem tấm thân ngàn vàng đến đây. Đến như lệnh tôn đại nhân…

Giang Ngọc Phàn hơi bình tâm lại, nói :

– Chỉ cần gia gia tôi không tới đây là tốt rồi. Gia phụ lại đang kỳ bế quan, chắc cũng không đến thật.

Ma Diện cô nương thêm :

– Vậy thì thiếu hiệp còn băn khoăn gì nữa nào?

– Chỉ lo rằng việc này sẽ đến tai gia phụ…

Thiết Quải lão nhân an ủi :

– Về điểm này Minh chủ cứ an tâm. Chỉ cần chúng ta hành xử đúng luật lệ giang hồ, giữ lễ nghĩa với quần hùng, vì võ lâm mà trừ tà ác, thì sau này lệnh tôn đại nhân biết cũng không trách cứ gì đâu…

Lão đưa mắt nhìn mười người kia, đằng hắng một tiếng, lại tiếp :


– Chúng tôi xưa nay hành sự giang hồ, ai cũng hiếu sát, nay đều có ý hướng thiện. Có Minh chủ là người võ công siêu quần, danh thơm nức võ lâm đứng ra chỉ vẽ uốn nắn thì chí hướng chúng ta chẳng khó gì mà không thành.

Lão hướng ánh mắt sang Giang Ngọc Phàn, trịnh trọng :

– Tuy chúng ta giết nhiều người, nhưng không phải bạ ai giết nấy mà phần lớn là hạng tà phường ác đảng, quấy nhiễu sinh linh. Minh chủ chắc từng trải giang hồ chưa lâu, nên không rõ bên ngoài truyền ngôn hư thực ra sao. Nhưng ở quý bảo, từ lão Bảo chủ trở đi đều là những bậc hiệp danh lừng lẫy trong võ lâm, Minh chủ đã từng nghe họ nói gì xấu về bọn chúng tôi không?

Giang Ngọc Phàn về bảo chưa lâu, lại lần đầu hành hiệp giang hồ chưa nghe ai bàn luận gì về bọn người của Thiết Quải lão nhân này. Nhưng căn cứ vào những lời Thiết Quải lão nhân nói từ lúc trước, khi lão ngăn Độc Tý Hổ hạ sơn thì hình như xưa này họ làm nhiều điều ác, nay có ý hướng thiện.

Chàng liếc lấy vẻ nghiêm trang, lắc đầu nói :

– Tại hạ thực chưa được nghe lời bình phẩm nào về chư vị.

Thiết Quải lão nhân thở dài nói :

– Điều này lẽ ra thuộc hạ không nên nói. Vừa trông thấy Minh chủ thuộc hạ đã nhận ra ngay lai lịch, bởi vì lão Tổng quản “Tân Quải Trần Cửu Châu” Mã Vân Sơn của quý Bảo chính là đại sư ca của thuộc hạ.

Trong đôi mắt Giang Ngọc Phàn lộ vẻ vui mừng, chàng nói :

– Thật vậy sao? Mẫu thân tôi vẫn bắt tôi gọi vị đó là gia gia mà.

Thiết Quải lão nhân cảm động :

– Minh chủ xưng hô như vậy, đời nào sư ca chịu nhận.

Giang Ngọc Phàn cảm thấy cao hứng, gật đầu :

– Phải. Tôi theo lời thân mẫu, gọi vị ấy là gia gia, lão Tổng quản liền cúi mình nói: “Thiếu gia có điều gì sai bảo lão nô đây?”

Chàng bắt chước điệu bộ và giọng nói khàn khàn của Tân Quải Trần Cửu Châu Mã Vân Sơn khiến mọi người không ai nhịn được cười, làm cho không khí trang nghiêm nhẹ bớt.

Phụ nhân cao lớn vừa cười vừa nói :

– Minh chủ có Phong Lôi Quải Lưu Cương chứng minh, đủ thấy chúng tôi đây không phải là hạng người xấu phải không?

Giang Ngọc Phàn biết Thiết Quải lão nhân – Phong Lôi Quải Lưu Cương là vị sư đệ của Mã Vân Sơn lão tổng quản nên bớt nghi tâm.

Chàng cười vội đáp lời phụ nhân :

– Đương nhiên, đương nhiên! Tại hạ đâu có cho rằng chư vị là người xấu.

Phụ nhân mặt vàng bủng huyên thuyên :

– Người đời cho ai là người tốt hay người xấu có quan hệ rất nhiều đến ngoại hiệu của người đó. Minh chủ xem, tỉ như tôi đây, cớ làm sao mà giang hồ đặt cho biệt hiệu là Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa…

Nói đên đây, phụ nhân đến trước mặt Giang Ngọc Phàn, ẻo lả lượn một vòng rất điệu bộ, không hợp chút nào với khổ người to lớn thô kệch quá cỡ của mụ, cố lấy giọng thật nhẹ nhàng :

– Minh chủ cứ nói thật lòng. Tiểu phụ nhân tôi đây, tuy không xinh đẹp mỹ miều gì lắm, so với đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn hẳn không bằng, nhưng giống quỷ dạ xoa ở chỗ nào?

Phụ nhân vừa nói xong, những người trong điện phì cười một trận rầm trời đến nỗi rung cả mái nhà, ngói rơi vỡ loảng xoảng.

Giang Ngọc Phàn nghe liền một hơi, cố bấm bụng nín cười, đáp :

– Người đời được cha mẹ sinh ra, xấu đẹp là chuyện không đáng nói. Cốt ở tấm lòng từ bi hiệp nghĩa, nhận rõ chính tà. Như đại tẩu tuy chưa được bằng những vị thánh hiền, nhưng hơn hẳn phường mặt thánh thiện, lòng sâu hiểm, gọi là “Mẫu Dạ Xoa” thế nào được.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nghe nói hả hê chỉ tay vào bọn nam nhân lúc này đã thôi cười, giọng chì chiết :

– Các ngươi chỉ biết ngoác mồm cười người khác mà không nhìn lại vào gáy của mình. Nghe những lời Minh chủ nói vừa rồi khiến người ta nở ruột nở gan, bao nhiêu nóng giận đều tiêu thất. Các ngươi nghe có thủng không?

Ngộ Không hòa thượng lại lo xảy ra xô xát, cất tiếng niệm Phật :

– A di đà Phật! Thời gian gấp lắm, chúng ta nên nghĩ ra lý do đến Tân Sơn trang thôi.

Đạo sĩ nhỏ bé liền tới trước Giang Ngọc Phàn, cúi mình cung kính :

– Thuộc hạ ngoại hiệu Nhất Trần đã nghĩ ra một lý do chính đáng cho thuận ngữ, chẳng hay Minh chủ có đồng ý không?

Giang Ngọc Phàn đã quyết chối từ không muốn mọi người gọi mình là Minh chủ, nhưng lúc này không tiện phản đối, vả lại mọi người ai cũng gọi thế, nhiều quá nên không chướng tai như trước. Chàng nói :

– Đạo trưởng có cao kiến gì xin cứ nói ra. Chư vị cũng nên thẳng thắn nêu ý kiến.

Nhất Trần đạo nhân vòng tay thưa :

– Thuộc hạ thấy lý do là vừa thành lập tân bang, tân Bang chủ mới được trọng nhậm, lãnh suất các thuộc hạ trọng yếu trong bang đến bái hội.

Những người khác nhao nhao tán đồng :

– Đúng rồi, đúng rồi!

Giang Ngọc Phàn ngập ngừng :

– Lý do này có chính đáng không?

Phong Lôi Quải Lưu Cương đáp :

– Trừ lý do đó ra, không còn gì chính đáng hơn.

Từ khi biết Thiết Quải lão nhân là sư đệ của lão Tổng quản Mã Vân Sơn thì tự nhiên Giang Ngọc Phàn thấy tin cậy lão. Nhưng chàng vẫn chưa hết băn khoăn :

– Thế nhưng… chúng ta không phải là bang hội gì cả.

Đồng Nhân Phán Quan nói ngay :

– Việc đó thật đơn giản. Chúng ta muốn bang gì thì bang đó, muốn hội gì sẽ có hội đó.

Giang Ngọc Phàn quay sang Phong Lôi Quải Lưu Cương :

– Lão anh hùng thấy được không?

Lưu Cương chắp tay đáp :

– Đương nhiên là được rồi. Vậy thì chúng ta nghĩ xem bang gì?

Tiểu Ngưu Sơn liền đề nghị :

– Minh chủ, chúng ta nên gọi là “Long Hổ bang”.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lập tức chất vấn :

– Vậy ai là Long, ai là Hổ?

– Minh chủ đương nhiên là Long, còn chúng ta là Hổ.

– Vậy các ngươi là hổ phụ, còn chúng ta là hổ mẫu chứ gì?

Tiểu Ngưu Sơn đưa tay xoa cái đầu trọc, đáp :

– Thì ngươi trước nay ngươi vẫn là hổ cái đấy thôi.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa tức giận hét lên the thé :


– Nếu ta là hổ cái, trước tiên là phải gặm cái đầu trọc của mi.

Nói buông lời liền lao tới, vung đôi bàn tay to bè như hai chiếc quạt chụp xuống đầu gã trọc.

Phong Lôi Quải Lưu Cương thấy vậy kêu lên :

– Dừng tay!

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hậm hực thu chưởng, hỏi :

– Lưu lão đầu, ngươi làm gì mà nhắng lên thế?

Lưu Cương trầm giọng mắng :

– Tiết Kim Hoa, ngươi làm điều càn rỡ trước mặt Minh chủ, thử hỏi ngươi có để mắt đến Minh chủ không?

Tiết Kim Hoa có vẻ hối hận, cúi đầu không đáp.

Giang Ngọc Phàn ôn tồn nói :

– Các vị đã cùng nhau trích huyết ăn thề, nguyện trở thành huynh đệ tỉ muội chí đồng đạo hợp. Nay có việc đề xuất mọi người thương nghị, vậy mà chỉ vì một câu hơi phật lòng đã mở miệng chửi người, dùng sức đánh người, không những làm mất đi hòa khí giữa huynh đệ tỉ muội mà còn làm giảm ý nghĩa lời thề nguyền đi.

Chàng dừng một lát rồi nhìn Tiết Kim Hoa hỏi :

– Tiết đại tẩu, tiểu đệ nói vậy có đúng không?

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa ngượng nghịu cúi đầu cung giọng :

– Minh chủ nói đúng. Thuộc hạ biết sai rồi. Từ nay thuộc hạ tuyệt đối không mở miệng chửi người, động thủ đánh người nữa.

Tiểu Ngưu Sơn vẫn lẩm bẩm trong miệng :

– Người thì có nam có nữ, tự nhiên hổ cũng phải có hổ đực hổ cái…

Giang Ngọc Phàn nghe thấy ngăn lại :

– Đừng nói nữa! Vương thiếu hiệp cũng có cái sai của mình.

Đột nhiên Độc Tý Hổ mởi miệng la :

– Như thế không được. Chúng ta phải phân định danh phận chức vị ngay. Minh chủ gọi lão đầu kia là “lão anh hùng”, tên trọc là “Vương thiếu hiệp”, Mẫu Dạ Xoa là “Đại tẩu”, lại còn lão tạp pí lù kia là “Đạo trưởng”, vậy còn ra thể thống gì? Rồi ra bọn Tân Sơn trang há lại không cười cho ư?

Những người khác cũng nói :

– Đúng rồi! Minh chủ bây giờ cứ đích danh chúng ta mà gọi.

Duy có Hắc Sát Thần miệng lệch phản đối :

– Không được! Không phải ta là kẻ vô loài bạt tử, nhưng từ khi náo động giang hồ đã không còn biết tính danh là gì. Nay Minh chủ gọi mọi người là đích danh, ta không thiệt thòi lắm sao?

Mọi người không ai nhịn được cười. Chỉ có Phong Lôi Quải Lưu Cương là giữ nghiêm sắc mặt. Lão nói :

– Minh chủ! Phen này chúng ta đến Tân Sơn trang, trước mắt bọn Đặng Thiên Ngu phải gọi bằng chức vị mới được.

Đồng Nhân Phán Quan hưởng ứng ngay :

– Phải rồi! Phân chia chức vụ không những xưng hô được dễ dàng mà ngôi thứ theo đó cũng có sự sắp xếp minh bạch. Nếu không, giả dụ khi đến Tân Sơn trang rồi, sau khi Minh chủ tọa vị, mọi người cũng đứng lộn xộn cả sau lưng hay sao?

Ngộ Không hòa thượng và Nhất Trần đạo sĩ cũng lên tiếng tán đồng :

– Không sai! Mọi người tuy thân ái, quý trọng nhau, huynh đệ tỉ muội cùng chia vinh hiển nhưng cần phải có chức vị cao thấp, lúc đó không những chỉ huy được dễ dàng, mà việc hành sự cũng trở nên suôn sẻ.

Giang Ngọc Phàn nghe hợp lý bèn nói :

– Việc này xin chư vị trong cuộc hiểu nhau tường tận cứ dàn xếp cho.

Đồng Nhân Phán Quan phát biểu đầu tiên :

– Xưa nay các bang hội trong võ lâm đều lấy võ công mà phân địa vị. Các vị huynh đệ tỉ muội đây đều là người lịch lãm giang hồ, xin cho biết thêm cao kiến để Đinh Nhị Sát tôi được khai nhãn giới.

Đại hán mặt sẹo nói xong Hồi lâu mà không ai phản ứng gì, cho thấy mọi người đều nhất trí.

Giang Ngọc Phàn thấy cũng hợp lý. Trong mười một người, về võ công của từng người chàng đã phần nào có khái niệm. Chỉ có gã câm và cô nương thấp lùn có vẻ mặt si ngốc là chàng chưa được rõ.

Đưa mắt nhìn lướt khắp lượt, chàng nói :

– Trừ các vị có binh khí ra, ai có riêng công phu và diệu nghệ gì đặc biệt?

Nhất Trần đạo nhân cung giọng thưa :

– Thuộc hạ bản thân ngoài võ công ra còn có thuật thông thương kỳ hoàng, chỉ lâu ngày không chuẩn bị nên khi bắt mạch kê đơn sợ rằng không được minh mẫn nữa.

Tiểu Ngưu Sơn nói :

– Ai được ngươi điều trị mà trả tiền thuốc rồi thì người đó ắt cầm chắc cái chết.

Nhất Trần đạo nhân đỏ dừ mặt, những người khác thích thú cười ồ.

Phong Lôi Quải Lưu Cương nghiêm giọng :

– Minh chủ hỏi ai, người khác không được xen vào.

Giang Ngọc Phàn nhìn cô nương si đần hỏi :

– Vị đại thư này chẳng hay có công phu gì đặc biệt không?

Cô nương si đần nghe hỏi, chép miệng một Hồi mới trả lời :

– Minh chủ hỏi tôi ư? Tôi có đầu đồng tay sắt, nếu không tin thì đến đây chúng ta thử sức.

Phong Lôi Quải liền trầm giọng nói :

– Thẩm cô nương không được vô lễ, đối với Minh chủ nói năng phải có quy củ.

Cô nương si đần há miệng cười rồi nói tiếp :

– Tôi họ Thẩm, tên Ngọc Cầm, giang hồ thấy tôi vừa lùn vừa xấu liền đặt cho trác hiệu là “Trại Dương Kỷ”, tôi không ưng tự đặt tên hiệu khác Thiết Chưởng Nữ Phi Vệ. Vừa rồi đối với Minh chủ có thất lễ, tôi xin lỗi.

Giang Ngọc Phàn cười nói :

– Tôi rất mừng vì sự thẳng thắn chân thực của đại thư.

Chàng lại nhìn sang gã câm cười hỏi :


– Dám hỏi vị á đại ca có công phu gì?

Gã nghe hỏi liền hoa chân múa tay loạn xạ, miệng ú ớ liên Hồi .

Giang Ngọc Phàn tuy không hiểu gã ý gì, nhưng vẫn chú ý xem những động tác của gã.

Phong Lôi Quải chờ gã múa máy xong mới giải thích :

– Tên gã là Phương Thủ Nghĩa, là một kẻ phi tặc. Gã chỉ có một tài trộm, trừ sư phụ gã, không ai sánh được với gã về biệt tài đó.

Gã câm Phương Thủ Nghĩa nghe nói vậy lấy làm đắc ý, đưa tay chỉ lên đầu rồi cười hai tiếng “hắc hắc”.

Giang Ngọc Phàn thấy có phần nghi hoặc, hỏi :

– Thế nào? Tai gã không bị điếc ư?

Độc Tý Hổ cười nói :

– Gã không phải câm do bẩm sinh đâu, mà bị người ta ám hại đó. Ai tưởng gã điếc lỡ chửi trước mặt gã thì coi như tới số rồi đó.

Phương Thủ Nghĩa lại cười hai tiếng nữa.

Giang Ngọc Phàn nhìn qua mọi người một lượt rồi hỏi :

– Theo các vị, chúng ta nên có những chức vụ nào?

Phong Lôi Quải Lưu Cương nói :

– Chúng ta cả thảy là mười hai người. Một vị Minh chủ, hai vị Hộ pháp, ba vị Đường chủ, sáu vị Chấp sự. Nhưng trong sáu vị nên có ba người kiêm nhiệm cả chức Đàn chủ.

Gã trọc Tiểu Ngưu Sơn cười nói :

– Chúng ta không có lâu la lại cũng không có đầu mục. Vậy thì cần ba vị Đàn chủ làm gì chứ?

Lưu Cương lườm gã, nói :

– Đặng Thiên Ngu biết đâu chúng ta không có thủ hạ.

Nhắc đến Đặng Thiên Ngu mọi người lại nhìn ra ngoài điện xem còn sớm không.

Lúc này mặt trời đã sắp lặn, chừng đang giữa giờ Dậu.

Hắc Sát Thần tỏ ra nôn nóng giục :

– Minh chủ! Thời gian gấp lắm, xin Minh chủ nhanh chân phân chia chức vụ đi thôi.

Giang Ngọc Phàn thấy lúc này là căng thẳng nhất, cần phân chia thế nào cho công bằng. Chàng đã thấy những cuộc xô xát tranh chấp. Nếu không khéo thì chuyện ẩu đã sẽ lại xảy ra.

Thấy chàng băn khoăn Hồi lâu, Độc Tý Hổ nói :

– Minh chủ! Chỉ việc nhỏ này cần gì phải hao tâm tổn trí cho lắm. Minh chủ cứ việc cử ai làm Đường chủ, người ấy sẽ là Đường chủ, ai là Chấp sự, người đó sẽ đảm nhiệm chấp sự. Có ai so bì tị hạnh gì đâu.

Giang Ngọc Phàn hỏi :

– Nếu tiểu đệ làm như thế, không ai dị nghị gì chứ?

Hắc Sát Thần nói oang oang :

– Minh chủ cứ nói ra, mọi người sẽ tuyệt đối phục tùng. Nếu ai không nghe hoặc dị nghị thì mẹ nó là con rùa đen.

Nói vừa xong thì đột nhiên từ ngoài điện có tiếng nữ nhân cười khúc khích.

Bọn Phong Lôi Quải ai nấy thất kinh cùng kêu lên :

– Ai?

Sau phút lộn xộn, cả bọn giữ trật tự lắng nghe. Nhưng nhìn lại trong điện đã không thấy Giang Ngọc Phàn đâu nữa.

Mọi người bổ ra khỏi điện đưa mắt tìm kiếm, thấy Giang Ngọc Phàn đứng dưới tầng lầu bị sập ở góc Đông nam xem xét sống mái nhà đại điện.

Phong Lôi Quải biết xảy ra sự cố, lão vừa quan sát vừa hỏi :

– Minh chủ phát hiện được gì thế?

– Vị kia đứng ở trên sống mái điện quan sát, treo mảnh vải trắng ở mỏm đầu rộng này. Vừa rồi phóng xuống biến mất dạng đâu rồi.

Giang Ngọc Phàn nói xong phóng người đáp nhẹ xuống.

Bọn Lưu Cương ngửa mặt nhìn, quả nhiên ở góc mái điện ngay trên mỏm đầu rồng treo một mảnh vải trắng bay phơ phất.

Rõ ràng mảnh vải vừa được treo lên, vì trời mới mưa to, nếu mảnh vải có từ trước ắt bị ướt không tung bay như vậy.

Độc Tý Hổ phi thân nhảy phắt lên mái điện, giật tấm vải đem xuống, cúi đầu xem xét rồi thốt lên :

– Đây là chiếc khăn lụa của một đại cô nương. Còn mùi hương phảng phất đây mà. Lại còn dòng chữ gì đây này…

Hắc Sát Thần lớn tiếng :

– Mau đưa lại cho Minh chủ xem, ngươi thì hiểu cóc gì…

Độc Tý Hổ đưa khăn đến trước Giang Ngọc Phàn nâng lên, giọng cung kính :

– Minh chủ xem trên đó viết những gì, lại còn hình vẽ nữa…

Chàng tiếp nhận chiếc khăn, quả nhiên có mùi hương tỏa ra, vừa đọc xong đã thốt lên :

– À… ra biểu thư mình viết.

Chàng trải tấm khăn cho mọi người xem, trên đó ghi đầy chữ bằng bút lông:

“Ngọc đệ đệ, việc khó khăn của ngươi, biếu thư giải quyết rồi. Hãy theo tuần tự danh sách này mà bổ nhiệm chức vụ cho họ.

Tửu Nhục hòa thượng, Hồ y đạo, Đinh sẹo, Lưu quải, Độc Tý Hổ, Si cô, Hung tẩu, Ma Diện đại thư, Méo Tử, Á Tử, Trọc Tử.

Biểu thư Lục Trinh Nương”.

Bọn Phong Lôi Quải đọc xong cùng phá lên cười khoái chí :

– Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Lục cô nương lưu lại danh sách này không những chúng ta yên tâm có người phù trợ mà không ai còn có thể dị nghị gì được nữa.

Giang Ngọc Phàn nói :

– Nếu các vị đã nhất trí cả thì từ nay chúng ta nên tìm một ngoại hiệu khác để tương đồng với chức vị mới, chư vị thấy thế nào?

Mọi người đều đồng thanh nhất trí. Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa Tiết Kim Hoa nói lớn :

– Chứ còn sao nữa. Như tôi đáng lẽ bỏ quách lâu rồi.

Gã hói mở miệng định nói, nhưng Giang Ngọc Phàn biết gã chắc nói móc Tiết Kim Hoa dẫn đến cãi vã lôi thôi nên cất tiếng nói át đi :

– Xin chư vị cho ý kiến về việc này.

Ngộ Không hòa thượng cười nói :

– Chúng ta trích huyết thề nguyện tại miếu này, đó là ý thần. Kỳ duyên được Giang thiếu hiệp nhận đứng ra làm Minh chủ cũng do ý thần. Theo thuộc hạ, ba vị Đường chủ nên mệnh danh là “Thần Vũ”, “Thần Trí” và “Thần Dũng”…

Giang Ngọc Phàn hưởng ứng ngay :

– Hay lắm! Vậy thì Lưu lão anh hùng từ nay là “Thần Vũ đường” Đường chủ, Đinh, Quách nhị vị đại hiệp là “Thần Trí” và “Thần Dũng” đường chủ.

Lập tức vang lên một tràng vỗ tay.

Phong Lôi Quải, Đồng Nhân Phán Quan, Độc Tý Hổ ba người đến trước mặt Giang Ngọc Phàn chắp tay cung kính nói :

– Chúng thuộc hạ chỉ tuân lệnh dụ, xin nguyện tận trung. Nếu có trái thề bội tín xin thần người cùng diệt.

Thề xong cúi sụp xuống lạy.


Giang Ngọc Phàn thấy vậy hơi hoảng, nhưng biết thủ tục không thể bỏ qua đành nói :

– Chúng ta chỉ đồng tâm hiệp lực cùng làm đại sự. Sau này hành sự, chư vị bất tất phải đa lễ thế này, mời ba vị đứng lên cho.

Nhất Trần đạo nhân lại đề nghị :

– Thuộc hạ cũng thừa mông được Lục cô nương và Minh chủ cất nhắc làm Hộ pháp, xin dâng thỉnh để Minh chủ xem xét ba vị Đàn chủ lấy danh hiệu là “Huyền Đức”, “Huyền Nhạc”, “Huyền Minh” có được không?

Giang Ngọc Phàn thấy có lý, gật đầu nói :

– Hảo! Ta bổ nhiệm Hắc Sát Thần, Phương Thủ Nghĩa và Vương Vĩnh Thanh theo thứ tự là “Huyền Đức”, “Huyền Nhạc” và “Huyền Minh” ba vị Đàn chủ, còn ba vị tỉ muội đều là Chấp sự.

Hắc Sát Thần đại diện cho sáu người chắp tay cung kính thưa :

– Á Tử không nói được, gã trọc nói năng vụng về còn tỉ muội Mẫu Dạ Xoa ba người đều là phụ nhân. Tôi Hắc Sát Thần chỉ xin nói hai câu: Chúng thuộc hạ nếu không nghe Minh chủ thì ngài muốn đánh cứ đánh, muốn phạt cứ phạt.

Nói xong cao giọng hô to :

– Quỳ xuống!

Sáu người nhất loạt quỳ xuống.

Bọn Ngộ Không hòa thượng năm người cung kính đứng nghiêm.

Giang Ngọc Phàn đến nâng sáu người dậy rồi, thủ tục đến đây kết thúc.

Lúc đó trời cũng vừa tồi.

Giang Ngọc Phàn sai lấy ghế hoặc ván gỗ, những gì có thể ngồi được, cử bọn Hắc Sát Thần luân phiên cảnh giới trước điện rồi cùng những người còn lại tiếp tục bàn chuyện.

Chàng mở lời :

– Chư vị thấy chúng ta nên chọn danh từ gì cho hội được?

Ngộ Không hòa thượng kính cẩn thưa :

– Bẩm Minh chủ! Mười một vị huynh đệ tỉ muội, trừ Minh chủ ra, đều du cư vô định, đến từ tứ phương. Ty chức xin kiến nghị Minh chủ đặt tên bổn hội là “Tứ Hải Du Hiệp Đồng Minh”.

Nhất Trần đạo nhân nói :

– Bẩm Minh chủ! Tệ chức cho rằng tên hội nên ngắn gọn mà rõ ràng để dễ dàng phổ biến giang hồ.

– Theo Hữu hộ pháp nên dùng danh từ gì?

– Theo ngu ý của ty chức, “Tứ Hải Du Hiệp Đồng Minh” nên cải thành “Du Hiệp bang” hoặc “Tứ Hải môn”, nếu có thể dùng được, xin Minh chủ phán quyết.

Giang Ngọc Phàn suy nghĩ một lúc rồi nói :

– Danh từ của Tả hộ pháp thì dài quá, còn của Hữu hộ pháp thì lại ngắn quá. Tiểu đệ quyết định bỏ đầu thành “Du Hiệp Đồng Minh”.

Cả bọn vỗ tay reo :

– Minh chủ trí tuệ sáng suốt, chúng thuộc hạ xin nguyện tận trung với “Du Hiệp Đồng Minh” đến chết.

Giang Ngọc Phàn cười nói :

– Hảo! Chúng ta đi thôi.

Đột nhiên, vị Ma Diện cô nương có tên là Chung Ngọc Thanh từ đầu vẫn im lặng, bây giờ chợt nói :

– Minh chủ sao không mời vị Lục cô nương ra cho mọi người được yết kiến?

Giang Ngọc Phàn cười nói :

– Vị ấy đi rồi!

– Làm sao Minh chủ biết cô ta đi rồi?

– Vì cô ta mới thi triển công phu “Không Cốc Hồi Âm”, vì không muốn kiến diện với chúng ta nên tiểu đệ cũng bị cô ta lừa dối.

Dừng một lát, chàng lại nói thêm :

– Không giấu gì chư vị, vừa rồi tiểu đệ truy theo cũng không biết đó là cô ta.

Chúng nhân nghe nói ngơ ngác. Tiết Kim Hoa lại hỏi :

– Vị Lục cô nương đó là biếu thư của Minh chủ kia mà.

– Không sai! Nhưng tiểu đệ chưa gặp cô ấy bao giờ. Mấy ngày trước tiểu đệ đến “Phi Phụng cốc” ở Bách Trượng phong tìm, nhưng gia nhân nói cô ta đã đến Thái Hồ trước rồi.

Chung Ngọc Thanh nghi ngờ hỏi :

– Biểu thư tiểu đệ mà trong suốt mười tám mười chín năm không gặp nhau lần nào cả sao?

Phong Lôi Quải đột nhiên xen vào hỏi :

– Minh chủ Hồi mới năm tuổi đã đến học võ công ở “Tái Thượng lão lão”, e mới quay về Bảo độ một, hai năm nay…

– Không! Trung tuần tháng trước tiểu đệ mới trở về “Cửu Quan bảo”, không được mấy ngày đã lại đến đây.

Phong Lôi Quải Lưu Cương quay sang Chung Ngọc Thanh giải thích :

– Thế đó! Thiếu thời Minh chủ có lẽ cũng có thấy mặt Lục cô nương, nhưng thiếu nữ đã trưởng thành sau mười tám năm thì còn ai nhận ra được chứ?

Ma Diện cô nương Chung Ngọc Thanh hiểu ra không hỏi nữa.

Hắc Sát Thần và Tiểu Ngưu Sơn nhận thấy Chung Ngọc Thanh đã đem lòng yêu vị Minh chủ tuấn mỹ kia. Giả như trước đây mấy giờ thì có lẽ họ đã cật vấn một phen, bây giờ mọi người đã là huynh muội trong Đồng Minh, người cô ta yêu lại là Minh chủ. Ngoài ra họ còn sợ Thanh Hồng kiếm pháp lợi hại của Nhất Chi Mai Chung Ngọc Thanh nên dù nóng lòng nhưng vẫn không dám hé lời.

Tả hộ pháp Ngộ Không hòa thượng thấy Chung Ngọc Thanh không nói gì liền nhìn sang Giang Ngọc Phàn cung giọng nói :

– Bẩm Minh chủ! Bây giờ đã hết giờ Dậu. Tuy Tân Sơn trang ở dưới chân núi nhưng tới đó e đã lên đèn lâu rồi…

Giang Ngọc Phàn đứng lên nói :

– Bây giờ thì đi được rồi.

Chợt Thiết Chưởng Nữ Phi Vệ Thẩm Ngọc Cầm bước ra nói :

– Tôi đi trước mở đường cho Minh chủ.

Lập tức quay người nhún lên không một thức “Hải Yến Tam Sao Thủy” tuyệt đỉnh khinh công, chỉ thấy một chấm nhỏ lướt trên đám cỏ trước sân viện, bay thẳng ra ngoài sơn môn.

Giang Ngọc Phàn ngơ ngác nhìn theo. Chàng không ngờ thân thể Thiết Chưởng Nữ Phi Vệ thấp lùn lại có công phu điêu luyện dường kia. Khinh công kinh người như vậy nói ra người ta thật khó mà tin.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lẩm bẩm :

– Vị Thẩm muội này… Có cơ hội thì thử một chút.

Thần Vũ đường Đường chủ Lưu Cương nghe nói, sợ Tiết Kim Hoa dùng công phu “Cửu Hoàn Quỷ Đầu đao” “thử cơ hội” ở Tân Sơn trang làm náo loạn sinh ra hậu quả tai hại, bèn đanh giọng tuyên bố :

– Từ nay trở đi, nếu không có lệnh của Minh chủ, tuyệt đối không người nào được tự tiện động thủ.

Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa biết Lưu Cương bóng gió cảnh cáo mình, tức giận trừng mắt nhìn lại. Nhưng nghĩ đến địa vị Chấp sự dưới “Thần Vũ đường”, đồng thời Phong Lôi Quải là bậc cao niên, nên Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đành nén giận lặng thinh.

Rồi cả đoàn người cùng phi thân ra khỏi sơn môn, triển khai khinh công nhằm Tân Sơn trang lao đi.

Lúc này, mưa tạnh đã lâu, trong núi đường đất còn nhão nhoẹt. Trên những tán lá rậm đẫm nước mưa, ánh Hồi quang của mặt trời chiếu lên óng ánh như những hạt minh châu.

Tuy dây leo chằng chịt, cỏ dại um tùm nhưng vượt núi luồn khe đối với cao thủ giang hồ là chuyện cơm bữa. Chân núi Huệ Sơn không lớn lắm, cứ theo hướng Nam chẳng bao lâu họ đã đến Thái Hồ. Màu xanh của mặt hồ bao la biến thành màu tối thẫm. Chúng nhân tuy đã gia tăng thân pháp vẫn không đuổi kịp Thiết Chưởng Nữ Phi Vệ Thẩm Ngọc Cầm. Đến bờ bắc Thái Hồ trời đã tối mịt.

Nhìn chếch về phía Tây, chúng nhân thấy một quầng sáng rộng hắt lên, chắc là ánh đèn từ Tân Sơn trang chiếu lại. Bầu trời không trăng, chỉ lác đác một vài vì sao.

Giang Ngọc Phàn nhận thấy chỗ bờ đê lúc trưa quần hào tụ hội bây giờ trở nên vắng lặng. Tuy vậy, chàng cũng phát hiện một số mái lều dựng tạm, lợp bằng lá hoặc bằng vải, chứng tỏ tuy đa số quần hào đã tản đi nhưng vẫn còn một số kiên trì ở lại chờ chứng kiến tận mắt thanh bảo kiếm truyền ngôn.

Giang Ngọc Phàn từng nghe bà ngoại mình là “Tái Thượng lão lão” nói qua, biết bao nhân vật tiền bối võ lâm vì tranh đoạt bảo vật bí kíp mà đành táng mạng. Chàng nhìn những gian lều, lòng trào cảm giác vừa thương hại vừa khinh bỉ thói tham lam ngu ngốc của người đời.

Họ theo bờ hồ đi tiếp về hướng Tây. Đi chưa đầy hai dặm đã thấy ánh đèn đuốc hắt lên sáng rực. Phong Lôi Quải Lưu Cương chỉ tay về phía ánh lửa, thấp giọng nói :

– Minh chủ! Đó là Tân Sơn trang của Đa Tý Ôn Thần Đặng Thiên Ngu đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.