Đọc truyện Kim Đẩu Vạn Diễm Bôi – Chương 2: Giữa đám sát thần
Ngân y thiếu niên Giang Ngọc Phàn bị vây tứ phía bởi đám hòa thượng, ai nấy lăm lăm binh khí, người nào mặt cũng bắn ra những tia hung ác.
Đặc biệt phụ nhân cao lớn sử đối Cửu Hoàn Quỷ Đầu đao, mặt đầy sát khí.
Chỉ có Ma Diện cô nương vẫn giữ vẻ bàng hoàng. Thấy thái độ mọi người hung hãn như vậy, nàng nhảy phắt đến đứng bên Giang Ngọc Phàn, nhìn đồng bọn thách thức :
– Các ngươi muốn gì?
Hành động của Ma Diện cô nương khiến mọi người ngơ ngác.
Thanh niên đầu trọc mắt lộ hung quang, nói dằn từng chữ :
– Chúng ta cần giết nó diệt khẩu.
Ma Diện cô nương vặn lại :
– Làm sao các ngươi biết hắn đến đây dọ thám?
Gã mặt thẹo tức giận chỉ ra ngoài điện nói :
– Tiếng hú của nữ tử ngoài kia ắt đến tìm nó.
Lúc này tiếng hú đã dứt nhưng dư âm vẫn vọng khắp núi rừng.
Ma Diện cô nương lắng nghe rồi nói :
– Ngươi nói thế là võ đoán. Làm sao ngươi biết nữ tử ngoài kia đang tìm hắn chứ?
Bất ngờ, Giang Ngọc Phàn đứng sau Ma Diện cô nương ngẩng đầu lên tiếng :
– Không sai! Họ quả thật tới đây tìm tại hạ đó!
Ma Diện cô nương nghe vậy vừa sợ vừa giận, quay lại nhìn Giang Ngọc Phàn như muốn nói: “Sao ngươi ngốc thế?”
Lão nhân tóc bạc tay cầm gậy sắt trước đó cũng nhìn Giang Ngọc Phàn cảnh giác. Nhưng thấy Ma Diện cô nương đến chắc trước mặt Giang Ngọc Phàm lại thôi. Bây giờ thấy Giang Ngọc Phàn thú nhận nữ tử ngoài kia đồng bọn với chàng, lão chỉ cười nhạt.
Gã đầu trọc cầm chiếc Nga Mi lạt hằn học hỏi :
– Nhất Chi Hoa! Cô có tránh ra không?
Ma Diện cô nương nói giọng khiêu khích :
– Bà cô mi không tránh đó. Mi làm gì nào?
Nói xong chuyển nhẹ tay, chỉ nghe “soạt” một tiếng, nhanh như chớp, thanh kiếm đã rời khỏi vỏ, nằm trong tay nàng. Kiếm khí lấp loáng, ánh thép sắc lạnh, rõ ràng là một thanh bảo kiếm.
Phụ nhân cao to da mặt vàng bủng thấy tình hình đó, trước tiên nhìn gã trọc “xì” một tiếng, sau quay sang Ma Diện cô nương nói vẻ trách cứ :
– Ta vốn biết muội từ nhỏ vẫn bạt mạng. Nhưng tiểu tử kia đã thú nhận rồi, muội còn bảo hộ hắn làm chi?
Giang Ngọc Phàn thấp giọng hỏi :
– Ta thừa nhận cái gì?
Phụ nhân bực mình gắt :
– Mi không phải nói rằng nữ tử ngoài kia đến tìm mi đó sao?
– Ta có bảo là họ đồng bọn với ta đâu?
Lời phản vấn ấy không bắt bẻ được. Trung niên phụ nhân cao lớn và bọn hòa thượng không biết trả lời sao.
Thiết Quải lão nhân hỏi :
– Vậy thì ngươi nói họ truy đuổi ngươi từ Thái Hồ đến đây phải không?
– Tại hạ cũng không nói thế.
Thiết Quải lão nhân tức khí lớn giọng :
– Vậy thì sao ngươi nói họ đến tìm ngươi chứ?
– Tại hạ chỉ nói khả năng họ đến tìm mà thôi. Nhưng nếu chư vị không muốn giáp mặt với họ thì cứ tạm lánh đi một lát, để mặc một mình tại hạ ứng phó…
Chàng chưa kịp dứt lời thì đạo nhân gầy nhỏ cười nhạt nói :
– Tiểu thí chủ thật thông minh thái quá! Cứ theo như lời thí chủ thì bọn bần đạo cứ nên để tiểu thí chủ ra đi vô sự…
Giang Ngọc Phàn nghe nói vậy nén giận đáp :
– Nếu tại hạ muốn đi thì không nói chỉ chừng này người của chư vị mà nếu có thêm người của nữ tử áo tím cũng không ngăn trở được tại hạ đâu.
Hán tử mặt sẹo cả giận quát :
– Thứ tiểu bối không biết lượng sức mình dám buông lời cuồng ngôn.
Giang Ngọc Phàn đã thấy rõ thiếu nữ áo tím võ công cao tuyệt, lại thêm lão nhân phát ra tiếng hú có nội lực siêu phàm. Lại còn chưa biết họ có thêm bao nhiêu cao thủ tùy tùng. Vì thế chàng không muốn cùng đám hung thần ác sát này động thủ, sợ rằng khi thiếu nữ áo tìm và người của nàng đến, do đã bị hao tốn sức lực thì bại vong là chuyện cầm chắc.
Thấy thái độ hung hăng của gã mặt sẹo, biết không thể tránh khỏi động thủ nên chàng định khống chế hắn trước, may ra tránh khỏi cuộc loạn đả.
Gã mặt sẹo vừa nói xong, chàng tức giận mắng :
– Mở miệng mạ người thì đáng vả vào miệng. Ta tha ngươi một lần rồi, lần này không thể dung thứ được.
Lời vừa dứt, tay đã đưa, loáng qua như ánh chớp, bộp một tiếng, đã thấy gã mặt sẹo đưa tay bưng lấy má, ngó liên ngó láo, vừa kinh sợ vừa xấu hổ.
Nhưng bọn hòa thượng đứng ngoài lại càng kinh hãi hơn. Có người buột miệng :
– Gì thế? “Dao Không chưởng” ư?
Ngay lúc đó từ trong rừng tùng gần bên vang lên tiếng phụ nữ :
– Cha ơi! Nhanh lên! Có lẽ hắn nấp trong ngôi cổ tự này.
Giang Ngọc Phàn kinh hãi, biết rằng tử y thiếu nữ đã đến, bèn kinh hãi nói nhanh :
– Tử y thiếu nữ vừa hú lúc nãy đã đến đây rồi. Họ nói gì các vị đã nghe rõ. Tôi sẽ đối thoại với họ, nếu chư vị không muốn cùng họ giáp mặt thì cứ ẩn đâu đó mà theo dõi, để mình tôi ứng phó.
Chàng vừa nói xong thì gã mặt sẹo chợt định thần lại, nghiến răng lao đến.
Nhưng Thiết Quải lão nhân đứng bên cạnh gã nhanh tay cản lại,vừa nói :
– Hắn! Chúng ta tạm lánh sau bệ thờ một lát. Nhanh lên! Chúng sắp đến đây rồi, đừng để vì việc nhỏ mà làm hỏng mất việc lớn, lộ hành tích thì nguy lắm!
Nói xong đẩy gã mặt sẹo vào trước, rồi nhanh bước vào sâu trong hậu điện.
Bọn hòa thượng tuy tên nào cũng là nhân vật hung ác lừng danh trong làng Hắc đạo, mỗi người đều có riêng công phu đặc biệt, nhưng hiện tại hoàn cảnh đã đổi khác, lại thêm thân thủ võ công của Giang Ngọc Phàn thật bất phàm, chỉ một chiêu đánh ngã Độc Tý Hổ, lại chế ngự được gã mặt sẹo, có Thiết Quải lão nhân trọng nể, lại thêm Ma Diện cô nương đứng về phía chàng nữa.
Trước tình hình đó, cả bọn theo bước Thiết Quải lão nhân vào trong bệ thờ.
Vừa lúc, ngoài cửa miếu đã vang lên giọng nói thánh thót :
– Cha! Đại điện còn nguyên vẹn, chắc nó ẩn trong đó.
Giọng nói khác già nua nhưng âm lượng rất lớn trả lời :
– Hảo! Ngươi cứ vào trong xem thử, nhưng đừng khinh thân động thủ với hắn. Tiểu tử đó khinh công bất tục, ắt không phải tay vừa. Cứ bảo hắn ra đây để mặc ta thu xếp.
Giang Ngọc Phàn giấu nụ cười. Chàng thấy rõ phía sau bệ thờ bọn hòa thượng tất cả yên vị không người nào đi ra, tất nghe rõ những lời của lão nhân kia, chàng sẽ không phải mất công thanh minh.
Người ta thường nói: Những cơn mưa trong rừng đến bất chợt mà tạnh cũng nhanh. Cơn mưa lớn không biết đã tạnh từ bao giờ, có lẽ khi có tiếng hú.
Tuy nhiên, nước từ mái cổ miếu vẫn không ngớt nhỏ tí tách xuống hành lang.
Nữ nhân vừa đến hành lang hậu điện đã thấy ngay Giang Ngọc Phàn. Bốn mắt gặp nhau, cả hai cùng thốt lên tiếng kêu kinh ngạc.
Bởi vì nữ nhân này thân vận hoàng bào, quần lụa trắng, dải lưng bằng kim tuyến, lưng đeo thanh bảo kiếm chuôi nạm vàng,dung nhan tuyệt trần xinh đẹp.
Hoàng y thiếu nữ tối đa là mười sáu mười bảy tuổi, tóc mây da tuyết, mi thanh môi hồng, dáng vẻ thướt tha.
Còn thiếu nữ ngạc nhiên không hiểu vì dung mạo tuấn mỹ của Giang Ngọc Phàn hay vì nàng kiếm nhầm đối thủ.
Hai người còn đang ngơ ngác thì bên ngoài, tiếng lão nhân hỏi vào :
– Thế nào? Oa đầu, có thấy không?
Thiếu nữ chợt định thần, đỏ bừng đôi má, quay lại đáp :
– Gia gia, không phải người này.
Thì từ bên ngoài, một bóng người lướt vào. Đó là một lão nhân ốm nhom như que củi, bận hắc y, râu tóc trắng xóa, cầm trên tay chiếc Giao Đầu trượng.
Hắc y lão nhân tuổi chắc không dưới bảy mươi, da mặt nhăn nheo. Dưới đôi mày dài trắng rủ xuống là đôi mắt to sáng quắc, phát ra những tia hàn quang đến rợn người.
Lão nhân hướng đôi mắt sáng quắc vào bệ thờ một lát rồi nhìn Giang Ngọc Phàn không chớp.
Giang Ngọc Phàn đã thấy tử y thiếu nữ trên bờ Thái Hồ, nghi nàng đuổi tới đây, không ngờ lại thấy hoàng y mỹ nữ và lão nhân đáng sợ này.
Lão nhân lạnh lùng “Hừ” một tiếng rồi hỏi :
– Các ngươi tụ họp ở nơi hoang miếu heo hút này, hình tích khả nghi. Phi đạo tặc cũng vị tất đã là người tốt.
Giang Ngọc Phàn nghe nói vô cùng tức giận, giương mắt định trả lời thì Hoàng y thiếu nữ đã lên tiếng trước :
– Gia gia đừng nói thế. Gia gia thử xem y phục, tướng mạo anh ta đâu phải người xấu.
Hắc y lão nhân lại “Hừ” một tiếng nữa :
– Tiểu tử này tuy không giống kẻ xấu, nhưng sao nó lại bao biện những kẻ lén lút trong hậu điện kia?
Thiếu nữ nghe vậy lấp tức đi nhanh vào trong hậu điện xem xét xung quanh bệ thờ.
Giang Ngọc Phàn biết lão nhân phát giác bên trong có người nấp đã cảnh giác. Tuy không biết rõ đối phương nhưng đoán cha con lão ắt có lai lịch rất lớn trên giang hồ.
Mặt khác, bọn hòa thượng đều thuộc Hắc đạo ác bá, hiếu sát, vậy mà nghe lão nhân xúc phạm vẫn im thin thít. Theo đó mà suy thì lão nhân chắc nằm trong số giữa hai nhóm hắc bạch và là nhân vật hết sức lợi hại, đến nỗi bọn kia cũng nể sợ.
Chàng đang nghĩ ngợi thì lão nhân trầm giọng hỏi :
– Tiểu tử, sao không gọi chúng ra cho lão phu tống khứ đi?
Giang Ngọc Phàn bình sinh không biết sợ ai. Hơn nữa, tính chàng lại bướng bỉnh, không phục những kẻ kiêu căng ỷ mạnh. Chàng đủng đỉnh trả lời :
– Không sai. Sau bệ thờ quả thật có người ẩn nấp.
Lão nhân tức giận hỏi dồn :
– Những người nào?
Giang Ngọc Phàn thản nhiên đáp :
– Họ là ai ông không có quyền hỏi.
Hắc y lão nhân nghe câu trẻ lời này tức giận đến nỗi râu ria dựng cả lên, đôi mắt phát quang như điện. Lão ngửa mặt lên trời cười vang một Hồi đến nỗi chấn động cả mái điện, nói :
– Lão phu không những có quyền hỏi mà còn có quyền uống máu mi, ăn thịt bọn mi…
Từ lúc hai người đấu khẩu, Hoàng y thiếu nữ thấy Giang Ngọc Phàn thừa nhận sau điện có người đã quay ra. Giờ đây, nàng đến trước lão nhân, nói phụng phịu :
– Gia gia, người nói gì mà dễ sợ thế?
Nàng dường như xấu hổ, liếc trộm Giang Ngọc Phàn.
Hắc y lão nhân vẫn chưa hết giận, rít lên :
– Hừ! Tiểu tử này ăn gan hùm hay sao mà dám cãi lại lão nhân gia?
Thiếu nữ liếc đôi mắt long lanh nhìn Giang Ngọc Phàn rồi nói, vẻ đấu dịu :
– Quý tính của ông là gì? Hẳn là thế gia trong võ lâm.
Tuy Giang Ngọc Phàn nhận thấy thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng, nói năng từ hòa nhưng vẫn bực lão nhân xuất khấu đại ngôn, lấy thế ức hiếp, nên không cần khách khí, lạnh lung trả lời :
– Muốn biết thân thế người khác tốt nhất trước tiên nên để cho người ta biết lai lịch của mình.
Thiếu nữ nghe câu trách khéo đỏ bừng đôi má, xấu hổ cúi mặt xuống.
Lão nhân vừa rồi đã hơi nhịn, bây giờ lại sôi lên :
– Đồ tiểu tử vô tri kia, dám bắt bẻ nữ nhi của lão phu ư?
Lão hét to một tiếng, đồng thời vung chiếc Giao Đầu trượng lên.
Hoàng y thiếu nữ thấy gia gia nói hữu lý, nở nụ cười tươi rói, gật đầu.
(Mất trang 73, 74)
Giang Ngọc Phàn không phải dạng ngốc tử. Nghe hai người thì thầm đối thoại, chàng đoán giữa họ với chàng hẳn phải có mối liên quan gì đó.
Chàng đã nghiệm ra rằng không nên giữ thái độ cao ngạo quá có thể dẫn đến hậu quả không hay khiến cha mẹ chàng quở phạt. Cũng may là đối phương chưa phục danh tánh nên chàng vờ làm như không để ý đến câu chuyện của họ mong lờ đi luôn.
Chàng đang nghĩ ngợi thì Hắc y lão nhân cao giọng hỏi :
– Tiểu tử, ngươi có nghe lão phu nói gì không đó?
Giang Ngọc Phàn không rõ lão ta định nói về chuyện gì, hỏi lại :
– Nghe chuyện gì?
Lão nhân lại giơ chiếc Giao Đầu trượng chỉ vào trong bệ thờ, giọng gắt gỏng :
– Gọi những tên nấp trong hậu điện ra để lão phu tống khứ đi.
Giang Ngọc Phàn đã muốn nhường nhịn, chợt thấy thái độ cao ngạo của lão nhân, nỗi tức giận của chàng vừa nén xuống lại chợt bốc lên, chàng ương ngạnh cự lại :
– Dựa vào đâu mà tống khứ họ đi được chứ?
Lão nhân vung mạnh Giao Đầu trượng, giận dữ gầm lên :
– Dựa vào cái này đây!
Giang Ngọc Phàn cười nhạt :
– Chỉ cần ông qua được khỏi người tôi…
Chàng nói chưa xong, Hắc y lão nhân ngửa mặt lên trời tuân ra một tràng cuồng tiếu, nói :
– Giết gà lọ phải dùng đến dao mổ trâu! Oa đầu, lại đây đánh hạ nó cho ta.
Thiếu nữ vốn có thái độ hòa hoãn, nhưng không dám trái lệnh cha, liền phi thân đến trước đại điện.
Nàng đứng thủ thế, nói khẽ :
– Mời thiếu hiệp ra chiêu!
Giang Ngọc Phàn thấy thân pháp thiếu nữ linh diệu, đoán chắc chưởng pháp cũng không kém huyền ảo, nhưng vẫn giữ nụ cười khinh thị, nói :
– Thân pháp cô nương tuy ảo diệu, nhưng để đánh hạ tại hạ chỉ e không đủ bản lĩnh đâu.
Thiếu nữ nghe nói hơi đỏ mặt, không nén nổi cơn tức giận, nói :
– Nhược bằng đánh hạ được thì sao?
– Không cần đánh hạ, chỉ cần chạm vào được thân áo của tại hạ, lập tức tại hạ sẽ rời khỏi nơi đây, không nhiễu sự gì đến quý vị nữa.
Hoàng y thiếu nữ nghe xong đáp gọn một tiếng “Hảo!” rồi giơ cánh tay trắng nõn chuẩn bị phát chiêu.
Giang Ngọc Phàn chợt kêu lên :
– Hãy khoan!
Thiếu nữ lúc đó đã gần sát vào chàng, nghe vậy dừng tay nhìn lướt qua chàng. Hắc y lão nhân từ cửa điện hỏi vào :
– Tiểu tử còn muốn gì nữa?
– Giả dụ tại hạ đánh ngã được lệnh cô nương thì sao?
Lão nhân đáp ngay :
– Lão phu cũng rời ngay khỏi chỗ này.
– Hảo!
Giang Ngọc Phàn đáp gọn rồi chắp tay nhìn thiếu nữ.
– Mời cô nương phát chiêu!
Nói xong thuận tay giấu chiếc Ngọc Cốt chiết phiến vào ống tay áo.
Hoàng y thiếu nữ không nói không rằng, phi thân đến gần đưa song chưởng phát một chiêu “Quần Diệp Biền Phi”, hóa ra nhiều chưởng ảnh nhằm hai vai và trước ngực Giang Ngọc Phàn đánh tới.
Giang Ngọc Phàn hướng đôi mắt linh hoạt theo dõi kỹ chiêu thức đối phương, đôi chân lướt nhẹ, đồng thời song thủ đưa ra vờn múa tạo thành vô số chưởng hình.
Hoàng y thiếu nữ “Hừ” một tiếng, thân hình ẩn hiện chập chờn như bướm vờn hoa, liên tục thay đổi chiêu thức.
Giang Ngọc Phàn vẫn bình tĩnh, chàng dùng phương pháp “Tùy dịch di hình”, nhịp nhàng di động, tạo khoảng cách cố định với đối phương.
Đột nhiên, chàng biến chưởng thành chỉ, điểm vào đầu vai trái của Hoàng y thiếu nữ.
Thiếu nữ thất kinh cúi xuống, dùng chiêu “Trầm Ngư Lạc Nhạn” nhằm tránh chỉ thức của Giang Ngọc Phàn.
Hắc y lão nhân bên ngoài chăm chú nhìn, thấy Giang Ngọc Phàn dùng tĩnh chế động, lấy thực tiếp hư, thi triển thủ pháp “Tán Hoa thủ” của Tái Thượng lão lão năm xưa từng xưng bá võ lâm. Thủ pháp này sẽ dễ dàng chế ngự được hư chiêu mà ái nữ lão đang dùng.
Lão thấy rõ chỉ không quá ba chiêu nữa, oa nhi chắc sẽ hạ bại.
Hoàng y thiếu nữ vừa xuất chiêu “Hồ Điệp Quần Hoa” lão liền la lên :
– Linh nhi mau lùi lại!
Nhưng không kịp.
Đồng thời khi lão nhân phát tiếng kêu, Giang Ngọc Phàn đã đưa hữu thủ từ dưới hất ngược lên rồi vòng lại như móc câu, giữ được uyển mạch thiếu nữ.
Hoàng y thiếu nữ thất sắc, vội giằng khỏi tay đối phương. Khuôn mặt từ tái xanh chuyến sang đỏ lựng, nàng lùi đến tận bậc cửa, bàn tay phải đưa lên nắm lấy cổ tay trái.
Hắc y lão nhân biến ngay sắc mặt, kêu lên thất thanh :
– Linh nhi làm sao không?
Hoàng y thiếu nữ xưa nay được nuông chiều, võ công cũng thuộc hàng thượng thặng, lại nhờ uy danh cha nên chưa khi nào thảm bại như hôm nay.
Nàng từ xấu hổ sinh ra oán giận, mặt đỏ lại tái không nói lên được tiếng nào.
Hắc y lão nhân thấy vậy cho rằng Linh nhi bị trọng thương, liền gầm lên :
– Tiểu tử! Lão phu liều thân với mi đây!
Cùng lúc, lão nhảy bổ ngay vào, ngọn Giao Đầu trượng vung cao nhằm huyệt Thiên Linh Cái của Giang Ngọc Phàn phạt xuống như vũ bão.
Hoàng y thiếu nữ thấy mình vô lý để thân phụ hiểu nhầm, việc đó ắt dẫn đến tai họa liền kêu to :
– Gia gia dừng tay!
Lúc đó cây Giao Đầu trượng sắp bổ xuống đỉnh đầu Giang Ngọc Phàn.
Như đã nói, Giang Ngọc Phàn thấy đối phương với mình chắc có mối kết giao gì đó, nên không đời nào lại ra tay đả thương thiếu nữ. Vả lại, đối với nàng, chàng cũng nảy sinh lòng ái mộ. Trái lại, đối với Hắc y lão nhân, chàng lại không có một tí hảo cảm nào. Thấy đối phương ra đòn chí mạng, chàng không khoan nhượng gì nữa, quyết trả đòn.
Giao Đầu trượng sắp đánh đến nơi, hàn phong rít lên ghê rợn, chàng vội rút phắt Chiết phiến ra, mở soạt một tiếng, vừa lách thân tránh qua, vừa xuất một chiêu “Thương Cung Lưu Vân”, bộ xương quạt nhọn sắc như muôn tia kiếm phát hàn khí phóng sang lão nhân.
Hắc y lão nhân không ngờ đến đối phương ứng phó linh hoạt đến như vậy. Chính khi lão chuyển thế đang bổ xuống thành thế quét ngang thì hàn khí từ Chiết phiến cũng đã sát ngay ngực lão.
Lão nhân thất kinh phi thân lùi lại thét lên :
– Tiểu tặc! Mi dám dùng “Hàn Phách thần công” của bà ngoại mi đối phó với ta.
Hoàng y thiếu nữ đã lướt tới cạnh cha, đưa tay lên nói :
– Gia gia xem, tiểu nhi không việc gì đâu.
Hắc y lão nhân xem xét cổ tay ái nữ rồi hậm hực nói :
– Oa đầu, đi thôi. Đi tìm cha nó luận sự.
Nói xong, kéo tay con gái quay ngoắt mình. Hai thân ảnh một vàng một đen trong phút chốc đã mất hút.
Giang Ngọc Phàn sững sờ nhìn theo. Chàng xúc động nhớ lại ánh mắt u uẩn của thiếu nữ nhìn chàng trước lúc dời chân đi mà trong lòng không khỏi trào dâng niềm hối hận. Chàng lại băn khoăn không biết giữa họ có mối gắn bó nào.
Chàng đang mải nghĩ thì bọn hòa thượng nấp trong hậu điện đã từ từ kéo ra, trên nét mặt mỗi người đều lộ nét hoảng sợ.
Thiết Quải lão nhân lên tiếng trước. Lão cười ha ha, ôm quyền cảm kích nói :
– Xin đa tạ Giang thiếu hiệp. Nếu hôm nay không được may mắn gặp thiếu hiệp thì bọn ta ắt đụng phải lão ma đầu rồi.
Giang Ngọc Phàn ngơ ngác hỏi :
– Ông nói sao? Lão ma đầu nào?
Đạo nhân gầy bé cười nói :
– Thiếu hiệp không biết lão quỷ đó ư?
Giang Ngọc Phàn lắc đầu :
– Tại hạ không biết ông ta.
Thanh niên trọc đầu cười giải thích :
– Đó là người lừng lẫy giang hồ với biệt danh “Kim Trượng Truy Hồn” Nguyễn Công Lượng đó! “Tiểu Ngưu Sơn” tôi không biết sợ trời đất gì cũng phải kinh lão.
Đại hán méo miệng tiếp lời :
– Mẹ nó! Tôi cũng vậy chứ! Ngoài Diêm vương lão tử ra chỉ còn sợ mình lão ta thôi.
Giang Ngọc Phàn nhíu mày hỏi :
– Vậy à? Lão ta lợi hại đến thế thật sao?
Phụ nhân mặt vàng bủng chính sắc nói :
– Thiếu hiệp hãy còn chưa biết ư? Trong Hắc Bạch lưỡng đạo bây giờ, khi nhắc đến Kim Trượng Truy Hồn Nguyễn Công Lượng không ai là không run sợ. Dù không sợ trượng pháp xuất thần nhập hóa của lão thì cũng sợ độc tiết ra từ chiếc Giao Đầu trượng.
Giang Ngọc Phàn nghe đến đây cả kinh vội hỏi :
– Cái gì? Độc dịch ư?
Độc Tý Hổ cũng nhanh nhảu nói :
– Mẹ nó! Độc dịch của lão tiểu tử đó thật vô cùng lợi hại. Chỉ cần bị dính vào một tí, trong nháy mắt sẽ biến thành một đống lầy nhầy máu thịt.
Giang Ngọc Phàn nghĩ lại mà rợn người lẩm bẩm :
– Hèn gì các người đều sợ lão là phải.
Nghe vậy, hán tử méo miệng bực mình cự lại :
– Chúng ta có phải ai cũng sợ lão đâu? Hôm nay thực là một cơ hội tốt. Chúng ta mấy lần định xông ra, nhưng đều bị Thiết Quải Lưu lão đầu ngăn lại.
Giang Ngọc Phàn nghi hoặc hỏi :
– Tại sao thế?
Hòa thượng hói đầu chợt liếc đôi mắt ti hí, nói :
– Chính là vì tiểu thí chủ đó.
Giang Ngọc Phàn nghi hoặc hỏi :
– Cái gì? Vì tôi ư?
Đạo nhân gầy bé giải thích :
– Đúng thế đấy! Chúng ta cả thẩy mười một người một lòng một dạ há không kết liễu được lão ma đầu rồi hay sao? Chỉ bởi vì trong lòng chúng ta còn có điều lo lắng.
Giang Ngọc Phàn nhíu mày. Chàng nhận thấy câu chuyện có vẻ hấp dẫn.
– Các vị vừa nói đến độc dịch lợi hại của lão nhân mà.
Thấy Giang Ngọc Phàn không hiểu, gã mặt sẹo giảng giải :
– Ngươi hiểu lầm rồi. Chúng ta không phải lo về việc đó. Độc dịch của lão tiểu tử tuy có lợi hại thật, nhưng chỉ giết được chúng ta hai ba người là cùng, còn như ngươi không tránh khỏi thảm tử.
Giang Ngọc Phàn hồ nghi không biết gã mặt sẹo đúng hay sai. Chàng đoán rằng lý do Hắc y lão nhân không hạ độc thủ do thân phụ và mẫu thân là những cao thủ tuyệt nghệ, đồng thời sống ân tình nhân hậu.
Nhưng chàng vẫn hỏi :
– Kể cũng lạ, không hiểu sao vừa rồi Kim Trượng Truy Hồn Nguyễn Công Lượng không dùng dược độc giết tôi?
Ma Diện cô nương từ đầu vẫn đừng bàng quan, bây giờ mới cất tiếng :
– Nếu giết ngươi, quỷ nữ của lão há lại không thắt cổ tự vận đi à?
Giang Ngọc Phàn nghe nói đỏ mặt định chống chế thì Thiết Quải lão nhân cười ha ha nói :
– Nói cũng kỳ, lão nhi Nguyễn Công Lượng không hề sợ ai, chỉ sợ có lão bà, ai nói cũng không nghe, chỉ nghe một mình con gái lão.
Hán tử méo miệng góp lời :
– Lão tiểu tử đó trước đây chiếm cứ hồ Hồng Hạnh, sau làm Hồ chủ mới cải tà quy chánh. Thực ra những việc làm của lão trước đây so với chúng ta cũng chẳng cao minh gì lắm.
Giang Ngọc Phàn nghe những lời này chợt nhớ lại những gì Thiết Quải lão nhân đã nói với Độc Tý Hổ. Chàng nghĩ rằng mười một người này tụ hội ở đây trong hoang miếu tiêu điều nơi sơn cùng thủy tận kéo bè kết đảng chắc không ngoài mục đích tranh bá xưng hùng với các danh đại môn phái. Nếu quả đúng như vậy thì giang hồ đang đứng trước họa kiếp, rất có thể do bọn này gây nên.
Chàng lo lắng nghĩ rằng nếu không kịp thời ngăn cản, để một khi chúng đã lập thành bè, kết thành đảng, thì sự bình yên của võ lâm bấy nay sẽ trở thành trường kịch đấu khốc liệt đầy máu lửa.
Chàng làm như buột miệng hỏi :
– Chư vị vừa tụ hội ở đây, có lẽ…
Thiết Quải lão nhân trả lời :
– Chúng ta thi đối.
– Vế đối gì vậy?
Hòa thượng tranh lời đáp :
– Ở trong này.
Nói xong quay mình vào điện.
Những người còn lại ngơ ngác không hiểu gì cả. Chỉ riêng đạo nhân thấp bé ngờ rằng hòa thượng đã phát hiện ra bí mật của lão.
Hòa thượng đến trước bệ thờ, chỉ tay vào tấm màn, nói :
– Mời các vị đến đây. Nó ở chỗ này.
Chúng nhân đều đổ xô đến, theo tay chỉ lão hòa thượng, phía sau tấm màn, trên chân một bát hương có một hàng chữ son nhỏ li ti. Mỗi người đều ghé mắt vào đọc.
“Ngứa ngứa gãi gãi, gãi gãi ngứa ngứa, không ngứa không gãi, không gãi không ngứa, càng ngứa càng gãi, càng gãi càng ngứa”.
Giang Ngọc Phàn vừa đọc xong thì thấy gã câm phá lên cười ngất. Rõ ràng gã cũng hiểu được ý nghĩa hàng chữ trên chân bát hương.
Có tiếng mấy người rủa :
– Cái lão lộn giống này! Chẳng trách gì lão cũng không đối được. Hóa ra lão đã đọc qua rồi.
Đạo nhân thấy mọi người oán giận liền đưa tay phân bua :
– Không phải bần đạo đọc được ở đây mà đã biết vế đối từ trước. Nếu các vị không tin thì chúng ta cùng thề độc trước tổ sư phụ.
Gã méo miệng hừ một tiếng rồi buột miệng nói ngay :
– Thề độc ngươi bị đày xuống mười tám tầng Địa ngục.
Độc Tý Hổ chỉ vế đối càu nhàu :
– Vế đối kia đâu? Đó không phải là vế đối mà chỉ là mớ hổ lốn.
Phụ nhân cao to mặt vàng cất giọng the thé :
– Dù có lôi tiên sinh của lão đến đây cũng chịu chứ đừng nói lão. Có giết chết lão cũng không đối được ấy chớ.
Giữa những lời qua tiếng lại đó, đột nhiên Giang Ngọc Phàn thoát khẩu nói to :
– Có rồi!
Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn chàng, đồng thanh nói :
– Thiếu hiệp nói gì? Đã tìm ra vế đối phải không?
Giang Ngọc Phàn cười đáp :
– Không sai! Mời các vị nghe thử.
“Sống sống chết chết, chết chết sống sống, không sống không chết, không chết không sống, sống trước chết trước, chết trước sống trước”.
Chàng vừa đọc xong, chúng nhân đều trầm trồ tấm tắc khen, có người nhảy lên vỗ tay :
– Tuyệt! Tuyệt! Thật là tuyệt diệu!
Lão hòa thượng tỏ vẻ buồn bã nói :
– Bần tăng là hòa thượng, nhiễm ngẫm thuyết luân Hồi , vậy mà sao không nghĩ ra vấn đề sinh tử để làm ra về đối rất chỉnh này.
Hàn tử méo miệng tán thưởng :
– Hay! Tuyệt hay! Người ta trăm tuổi chung quy đều chết. Chết rồi mới được tái sinh. Lọt lòng mẹ trước đương nhiên chết trước, chêt trước tất sẽ đầu thai trước.
Nói xong cười lên ha hả vô cùng khoái chí. Cả gã câm và cô nương si ngốc cũng cười theo.
Thiết Quải lão nhân chợt nheo một bên mắt, nói :
– Thật là thần linh chỉ điểm, trời xanh an bài.
Lão hòa thượng lúc đầu ngơ ngác rồi mới gật đầu lia lịa tán đồng :
– Đúng, đúng rồi! Đúng là trời xanh run rủi.
Nói xong kéo tay Giang Ngọc Phàn đến trước bệ thờ.
Giang Ngọc Phàn chẳng hiểu đầu cua tai ếch gì, vừa vùng ra vừa nói :
– Buông ra! Buông ra! Sao lại lôi kéo tôi thế?
Bọn hòa thượng cả thảy mười một người cùng xô đến, kẻ nắm tay, người đẩy lưng, dù Giang Ngọc Phàn vùng vằng mấy cũng không thoát ra được.
Thiết Quải lão nhân thấy cảnh hỗn độn như vậy bước ra ngoài nói :
– Các ngươi thái quá hồ đồ! Đối với Minh chủ phải làm sao đàng hoàng lễ phép, có đâu lại lôi kéo như thế?
Mọi người nghe thế hơi giãn ra. Giang Ngọc Phàn ngơ ngác nhìn Thiết Quải lão nhân hỏi :
– Ông nói sao? Minh chủ nào?
Ma Diện cô nương Nhất Chi Hoa hoan hỉ giải thích :
– Bởi vì thiếu hiệp đã đối được vế đối tuyệt diệu đó.
Giang Ngọc Phàn chợt hiểu phần nào câu chuyện, cười chỉ tay vào trung niên thiếu phụ cao to nói :
– Tại hạ có tài ba gì đâu mà trả vế tuyệt diệu? Chẳng qua nghe vị đại tẩu này nói đến “tiên sinh”, với lại “giết chết” tại hạ mới nhân đó nghĩ ra đấy chứ.
Phụ nhân cao to nghe vậy liền reo lên :
– Hay lắm! Chính ta đề khởi ra Minh chủ tất có công. Vậy nên phải được giữ chức “Hình đường Đường chủ”.
Nói xong sải bước tới đứng cạnh Giang Ngọc Phàn.
Gã mặt sẹo, miệng méo, trọc đầu cả ba người thấy thế cùng tức giận kêu lên :
– Con mẹ xấu xa này! Người dựa vào đâu mà dám giữ chức Hình đường Đường chủ?
Rồi ba người trông thấy định kéo phụ nhân ra.
Phụ nhân né tấm thân to béo sang bên, trừng mắt lôi chiếc Cửu Hoàn Quỷ Đầu đao ra, vung lên vừa hét :
– Lão nương dựa vào cái này đây!
Gã méo miệng thấy vậy cũng lôi chiếc chùy thép tinh luyện ra quát :
– Ngươi dựa vào cái đó, dễ thường ta không biết dùng cái này?
Ma Diện cô nương nóng tiết nhảy tới, rút phắt kiếm ra :
– Thế nào? Các ngươi đường đường là đấng nam nhi mà còn dùng đông hiếp ít, đẹp mặt quá!
Xem chừng trận chiến kịch liệt khó tránh khỏi.
Thiết Quải lão nhân thấy tình thế trở nên căng thẳng, nói to :
– Dừng tay! Các ngươi sao dám trước mặt Minh chủ mà phóng luật vậy thì còn thể thống gì? Thật là hạng tồi tệ hết sức!
Lão hòa thượng lâm râm niệm :
– A di đà Phật! Thề chưa kết, hội chưa lập mà giữa huynh đệ, tỉ muội xảy ra tranh danh đoạt lợi, thế thì còn gì là đồng tâm, hiệp lực? Đức Phật từ bi không tha thứ mà đày chúng ta xuống mười tám tầng Địa ngục mất.
Bọn người đang cãi vã nhau nghe ra, chợt thấy hối hận cúi đầu, liền cất ngay binh khí.
Thiết Quải lão nhân lại nói, giọng trách cứ :
– Trước giờ Ngọ, chúng ta đã quyết định thế nào? Trước khi tới Tân Sơn trang phải chọn ra Minh chủ…
Giang Ngọc Phàn đang đứng ủ rũ, bỗng nghe nói đến Tân Sơn trang chợt giật mình hỏi :
– Các vị định đến Tân Sơn trang hay sao?
Độc Tý Hổ nhanh miệng :
– Không phải đến không, mà đến quấy.
Giang Ngọc Phàn quan tâm hỏi :
– Các vị có phải vì chuyện Đặng Thiên Ngu cho người phao tin “Cự Khuyết kiếm” xuất hiện ở Thái Hồ làm kinh động võ lâm mà định đến Tân Sơn trang để cật vấn lão không?
Bọn hòa thượng nghe Giang Ngọc Phàn nói rành rọt, ngạc nhiên hỏi :
– Làm sao Minh chủ biết điều bí mật …
(Mất trang 99, 100)
Ma Diện cô nương nghe gã nói xấu hổ dẩu môi :
– Việc của bổn cô nương ai khiến ngươi chõ mồm vào?
Lão hòa thượng cũng không chịu kém, trút bầu tâm sự :
– Hòa thượng tôi pháp danh là Ngộ Không. Tuy pháp danh giống Tề Thiên Đại Thánh nhưng hai người chúng tôi lại hoàn toàn bất đồng. Đại Thánh ở trên trời ăn trái quý đào tiên, uống quỳnh tương, ngọc tửu, còn Ngộ Không tôi ở trần gian uống chút rượu, ăn miếng thịt cũng đều bị quở, lại còn bị gọi bằng xú danh là “Hòa thượng rượu thịt”.
Nghe nói tới đây, mọi người không nhịn được phá lên cười.
Giang Ngọc Phàn tuy võ công cao tuyệt, được gia phụ mẫu thân truyền, nhưng vẫn là một chàng trai trẻ ham vui thích nhộn, thấy bọn người nay tuy đều hung ác nhưng lại rất hoạt kê, ở với họ chắc trẻ vui không thiếu.
Chàng vui vẻ cười nói :
– Chư vị đều là những đại anh hùng chính đồng đạo hợp, việc chọn Minh chủ chắc không khó…
Gã trọc liền ngắt lời :
– Chọn ai hơn nữa? Chỉ còn nước chọn Trọc Tử ta thôi.
Gã câm không nói năng gì, lúc này đột nhiên hoa chân múa tay loạn xạ, tay chỉ vào ngực mình ê a những gì không ai hiểu, lại chỉ ra xung quanh, lắc lắc đầu, môi dẩu ra có vẻ chê bai, rồi miệng ú ớ đến loạn xà ngầu…
Thiết Quải lão nhân lắc đầu, không còn nhẫn nại được nữa, nói :
– Thiếu hiệp! Gã câm nói rằng nếu phải chọn Minh chủ, phi hắn ra không còn ai khác.
Giang Ngọc Phàn nghe nói lại thấy khó xử. Chàng thấy mình đang lâm vào cảnh éo le. Lần trước đến Thái Hồ, vì đến ẩn nhập ở Tân Sơn trang của “Đa Tý Ôn Thần” Đặng Thiên Ngu mà khám phá ra âm mưu phao tin về cổ kiếm, đề cao được vinh dự của Bát đại môn phái trong võ lâm. Tuy nhiên sự việc chỉ mới mở đầu, trường huyết kiếm còn lơ lửng trên đầu.
Lần này một mình lạc bước đến đây, thân đơn lực bạc, phải chi có thêm một lão giang hồ dày dạn phong trần, gặp dịp may này ắt chẳng tốn công sức bao nhiêu mà thu được kết quả lớn.
Nếu mạo hiếm nhận lời, trước bọn người hung tàn ác sát kia nếu lỡ sơ xuất điều gì thì đúng là họa hổ bất thành, tự mình mang họa vào thân.
Nghĩ đoạn chàng nói :
– Tại hạ có thể cùng đi với chư vị, nhưng đến Tân Sơn trang rồi chư vị nhất thiết phải nghe lời tại hạ…
Gã trọc nghe xong cả mừng nói :
– Đương nhiên rồi! Ai không nghe cứ tụt quần ra mà phết vào mông đít…
Phụ nhân cao to trừng mắt nói :
– Phát vào mông mẹ ngươi ấy! Các ngươi là nam nhân không biết xấu hổ là một đường. Còn như phụ nữ chúng ta thì làm sao như thế được? Huống chi trong ba người chúng ta có hai đương là gái trinh…
Mấy hán tử nghe nói không nhịn được, cười ồ cả lên.
Gã méo miệng nhịn cười nói :
– Thiếu hiệp có việc gì thì cứ tùy tiện sai bảo, chúng ta dù có vào rừng đao núi kiếm thì cũng chẳng sợ đâu…
Giang Ngọc Phàn biết rằng Đa Tý Ôn Thần Đặng Thiên Ngu ngụy kế đa đoan nhưng không nói ra, xua tay bảo :
– Thôi được, cái đó bàn sau. Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.
Lập tức bọn thanh niên, đứng đầu là gã trọc, hăng hái kéo đi.
Độc Tý Hổ vung cánh tay còn lại, hùng hổ nói :
– Đêm nay Độc Tý Hổ ta nhất định sẽ đấu với Đa Tý Ôn Thần.