Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 345: Thành Tây Kì Quái
Mà Mặc Thiên Trần áo lót cũng không mặc, càng khiến Cúc Như Khanh kích động hưng phấn. Hắn đã làm hòa thượng mấy tháng rồi. Hôm nay rốt cuộc có thể ăn lại rồi!
Mặc Thiên Trần ôm lấy cổ của hắn, mặc hắn lửa nóng hôn hôn khơi dậy tất cả tâm tình của cô. Cô biết, mấy tháng nay hắn một lòng cẩn thận chăm sóc cô từng chút, chưa bao giờ dám trong chuyện quan hệ vợ chồng thân thiết đi quá mức.
Mà lúc này, cô cũng thoải mái ngồi trong lòng hắn, cùng hắn ở trong thư phòng bắt đầu một đêm kích tình. . . . . .
“Trần. . . . . .” Hắn ôm thân thể nho nhỏ của cô .
“Ừ. . . . . .” Mặc Thiên Trần thẹn thùng cười uyển chuyển. . . . . .
Ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần tới công ty, thân thể và tinh thần đều thoải mái gấp trăm lần. Triển Thanh Thanh vẫn còn ở trong bệnh viện, theo thói quen không có ai nhạo báng cô.
“Tổng tài, cà phê của cô.” Lý Thiên Tranh bưng cà phê đi vào.
“Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần cười cười: “Tôi không uống cà phê. Lý tiểu thư, cô cứ đi làm việc! Tôi tự mình đi lấy là được.”
“Tổng tài muốn uống gì? Cứ để tôi làm là được.” Lý Thiên Tranh nhìn cô, không rời đi.
Mặc Thiên Trần nói: “Cô làm tốt việc công ty là được rồi.”
“Dạ! Tổng tài.” Lý Thiên Tranh nói: “Buổi chiều công ty Thành Tây muốn cùng chúng ta ký hợp đồng.”
“Được. Trước hết cô chuẩn bị tài liệu rồi chúng ta cùng đi.” Mặc Thiên Trần đem cà phê đặt ở một bên. Cô bắt đầu nhớ nước chanh của Triển Thanh Thanh rồi.
Buổi chiều, tại Thành Tây.
Mặc Thiên Trần lần nữa tới miếng đất này thì không khỏi có những cảm xúc hỗn độn. Ban đầu vì miếng đất này, mà còn cả toàn nhà rao bán và cho thuê kia đều có liên quan đến Phí Cường Liệt, mà Phí Cường Liệt lại vừa sát hại cha mẹ cô.
Cô vừa nghĩ tới nơi này, thân thể không khỏi run lên một chút. Cô cho là cô có thể thoát khỏi ám ảnh như vậy, nhưng vẫn là thấy vật nhớ tình, không khống chế được tâm tình của mình.
“Cha, mẹ. . . . . .” Mặc Thiên Trần nhìn lên trên, “Cha, mẹ có khỏe không?”
Chợt, thân thể rơi vào hôn mê, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy một loại mặt đất như nghiêng đi. Cô nghe được thanh âm tiếng còi ôtô. Sau đó cô muốn đi, nhưng bước chân lại không bước đi được.
“Tổng tài cẩn thận!” Lúc Lý Thiên Tranh còn chưa kịp đỡ Mặc Thiên Trần, Trần Ngạn đã bước đến đỡ lấy Mặc Thiên Trần.
“Thiếu phu nhân, cô thấy như thế nào. . . . . .”
Sau đó, Mặc Thiên Trần được đưa ngay vào bệnh viện gần đó, Cúc Như Khanh chạy tới.
“Chưởng Môn Nhân, ngài đã tới!” Trần Ngạn đứng ở ngoài cửa, “Thiếu phu nhân đã tỉnh lại rồi !”
Cúc Như Khanh gật đầu một cái, đi qua Trần Ngạn cùng Lý Thiên Tranh bên cạnh, tiến vào phòng bệnh.”Trần, tại sao lại như vậy?”
“Như Khanh, em không sao. . . . . .” Mặc Thiên Trần thấy hắn, yếu đuối cười một tiếng.
Cúc Như Khanh đưa tay vuốt tóc cô, sau đó hỏi bác sĩ: “Tình trạng của cô ấy như thế nào?”
“Cúc phu nhân có tâm bệnh. Trong lòng có chút ưu tư, sau đó thấy cảnh sinh tình, cho nên mới té xỉu. Về sau nhớ chú ý điều chỉnh tâm trạng, qua một đoạn thời gian sẽ khá hơn.” Bác sĩ nói.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, Cúc Như Khanh ngồi ở bên giường Mặc Thiên Trần, nắm tay cô, một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Hắn và cô đều biết, đến tột cùng cô lo lắng cái gì, nhưng phải hoàn toàn giải quyết xong những lo lắng này.
“Em không sao , Như Khanh, chúng ta về thôi!” Mặc Thiên Trần nhìn hắn.
Cúc Như Khanh đỡ cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng, Trần Ngạn cùng Lý Thiên Tranh lập tức cũng đứng lên.
“Lý tiểu thư, cô về công ty trước đi!” Mặc Thiên Trần nhìn cô.
“Tổng tài, thân thể cô không có vấn đề gì chứ?” Lý Thiên Tranh có chút lo lắng.
“Tôi không sao, đã dọa đến cô rồi, trở về làm việc đi!” sau đó Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh rời đi.
Hai người lên xe. Trần Ngạn lái xe. Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần trong ngực: “Trần, tại sao anh chưa từng nhìn thấy cô ấy?”
“Cô ấy là trợ lý mới của em, tên là Lý Thiên Tranh.” Mặc Thiên Trần nói, ” Hôm nay em vốn là đến Thành Tây để ký hợp đồng với khách hàng, không nghĩ tới thân thể nhất thời khó chịu. Như Khanh, em thật sự không có chuyện gì. . . . . .”
Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày. Hắn cũng biết Thành Tây, chỗ này từng để lại cho Mặc Thiên Trần ấn tượng xấu, nhưng, hắn nói chính là: “Trần, nếu là trợ lý mới, em để cho cô ấy ở công ty làm quen nghiệp vụ là được, sao lại dẫn cô ấy đi?”
“Hiện tại công việc của công ty càng ngày càng nhiều, một mình Thanh Thanh không giúp được, đúng lúc này cô ấy lại ngã bệnh. Cho nên liền do Lý Thiên Tranh làm rồi. Cô ấy làm việc rất tốt, nói ít làm nhiều.” Mặc Thiên Trần giải thích.
” Sự tin tưởng của con người là từ từ xây dựng. Em không thể đối với một người xa lạ lại tin tưởng hoàn toàn như thế. Lần sau ra ngoài làm việc thì nhớ mang theo người bên cạnh mà em tin tưởng, biết không?” Cúc Như Khanh than một tiếng.
Mặc Thiên Trần gật đầu một cái: “Được, em hiểu rồi. Anh cũng đừng trách cô ấy. Cô ấy cũng không biết em đối với Thành Tây nhạy cảm như vậy. Hơn nữa khách hàng ở Thành Tây, là em yêu cầu tới ký hợp đồng. Anh đi làm đi! Trần Ngọn đưa em về là được.”
“Anh cùng em về nhà trước.” Cúc Như Khanh yêu thương cô, “Em nghỉ ngơi mấy ngày nữa, có được không?”
“Không có chuyện gì, Như Khanh, ngày mai em có thể đi được rồi.” Mặc Thiên Trần lắc đầu một cái, “Em làm được, Như Khanh. . . . . .”
Cúc Như Khanh nặng nề gật đầu một cái.
Hôm sau Mặc Thiên Trần đi làm, Lý Thiên Tranh đi vào: “Tổng tài, thân thể cô đã khỏe chưa?”
“Tôi không sao, Lý tiểu thư, ngày hôm qua đã dọa cô rồi!” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.
“Vậy thì tốt rồi. Tổng tài, đây là tài liệu khách hàng ở Thành Tây gửi bằng email tới, tôi đặt ở đây trước.” Lý Thiên Tranh đem tài liệu đặt ở trên bàn làm việc của Mặc Thiên Trần .
“Được.” Mặc Thiên Trần lấy tới xem, “Cô đi ra ngoài làm việc đi!”
Đầu của cô hơi đau một chút. Tối hôm qua cô ngủ rất ít. Không biết vì sao, sau chuyến đi Thành Tây, trong đầu cô lại luôn hiện ra hình ảnh cha mẹ khi còn sống. Cô đã cố gắng vượt qua nhớ thương như vậy, nhưng là, càng khống chế, thì càng chui vào trong đầu, giống như là mọc rễ không thể thoát khỏi.
Cô giống như trúng tà, vừa nghe đến hai chữ “Thành Tây” sẽ rơi vào nhớ thương không thoát ra được. Mặc Thiên Trần nhắm mắt lại, ở trên ghế nghỉ ngơi chốc lát, sau đó tiếp tục công việc.
Lúc xế chiều, cô dẫn theo trợ lý Tiểu Ngô rời đi.
“Đại tiểu thư, chúng ta đã đến!” Tiểu Ngô nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Mặc Thiên Trần không khỏi khẽ cười, Tiểu Ngô và Triển Thanh Thanh đều hoạt bát hiếu động, còn Lý Thiên Tranh tương đối nghiêm túc. Cùng Tiểu Ngô ở chung một chỗ, đầu của cô tựa hồ không còn đau đớn nữa.
“Chờ một lát, khi chúng ta gặp khách hành thì do cô ra mặt đàm phán.” Cô cũng muốn bồi dưỡng người mới.
Tiểu Ngô trợn to hai mắt: “Ngộ nhỡ tôi nói sai thì làm thế nào? Đại tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài với cô. Trước tiên tôi theo cô học tập được không?”