Kim Cương Khế Ước

Chương 344: Tìm Ra Thay Thế Chân Tướng


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 344: Tìm Ra Thay Thế Chân Tướng


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: Ruacon95 + Hà Linh
Thiên Mộ Đình đã ba ngày không có nhận được bất kỳ phỏng vấn nào của giới truyền thông việc cô sẽ trở lại làm việc. Mà cô cũng mơ hồ cảm thấy Cúc Như Khanh đang âm thầm nắm tất cả trong tay, mục đích là để cô nói sự việc năm đó, chuyện uy hiếp Mặc Thiên Trần.
Cho nên, vạn bất đắc dĩ, Thiên Mộ Đình biết nếu đấu cùng hắn, không người nào có kết quả tốt, chỉ đành phải gọi điện thoại hẹn hắn ra ngoài.
Cúc Như Khanh vì vậy cũng đáp ứng cô. Chu Tiểu Kiều mặc dù là nắm rõ tin tức của người thay thế năm đó, nhưng cô ta đến giờ vẫn mất tích, hắn cũng chỉ có thể xuống tay với Thiên Mộ đình, tìm ra khúc mắc trong chuyện của Mặc Thiên Trần năm xưa.
Buổi tối. Khách sạn.
Cúc Như Khanh tới chỗ hẹn đúng giờ, Thiên Mộ Đình đã chờ hắn ở đó rồi.
Sau khi hai người ngồi xuống, Cúc Như Khanh nói thẳng: “Nhớ ra cái gì rồi, nói đi!”
Thiên Mộ Đình hôm nay mặc một chiếc váy đỏ chót cổ chữ V khoét sâu, nhìn vô cùng thuần khiết và hấp dẫn. Đây là loại thủ đoạn trước đây mà cô ta thường dùng. “Như Khanh, trước khi nói chuyện này, em có thể nói một yêu cầu nho nhỏ không?”
“yêu cầu của cô là gì?” Cúc Như Khanh cười lạnh một tiếng.
Thiên Mộ Đình hơi cong eo, để lộ ra bộ ngực hấp dẫn, cô nhu tình chân thành thiên kiều bá mị nói: “Em dám thề em chưa từng làm chuyện gây tổn thương cho cô ấy. Cho nên em muốn cầu xin anh để em trở lại làng giải trí, xây dựng lại hình tượng. Như Khanh, anh có thể đáp ứng em không?”
“cô cảm thấy cô có tư cách nói điều kiện với tôi sao?” Cúc Như Khanh ánh mắt lạnh lẽo, đối với cảnh sắc trước mắt không có phản ứng.
“Đây chỉ là thỉnh cầu của em, Như Khanh. . . . . .” Thiên Mộ Đình từ chỗ ngồi đứng dậy, sau đó đến bên cạnh Cúc Như Khanh, chiếc váy trên người cô từ từ trượt xuống, chỉ có miếng ngực không thiên vị rơi vào trong mắt của Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh trầm giọng nói: “Nếu như cô còn như vậy, tôi sẽ để cho cô đặc biệt chụp loại ảnh này!”
một đời ngọc nữ ngày sau lưu lạc thành bán thân kiếm sống. Điều này sẽ là kết quả của Thiên Mộ Đình. cô không biết nên tiến hay lùi, khiến Cúc Như Khanh trong nháy mắt càng thêm tức giận, cô vươn tay muốn dựa vào người hắn. hắn trầm giọng hướng ngoài cửa kêu lên: “Vào đi!”
Lập tức có người đẩy cửa vào, chính là người rất tích cực trong giới điện ảnh, vô cùng nổi danh về phim cấp 3 đạo diễn Tông Khải Tuyền: “Cúc tiên sinh, có gì phân phó!”
Thiên Mộ Đình vừa nhìn thấy có người lạ đi vào, cô cuống quít che kín cảnh xuân trước ngực, mà cũng không thể che hết được làn da trắng nõn lộ ra, làm ánh mắt Tông Khải Tuyền lập tức sáng lên, Ngàn Mộ Đình vội vàng cầu cạnh Cúc Như Khanh: “Như Khanh, em nói. . . . . . Cầu xin anh đừng làm thế này. . . . . .”
Tông Khải Tuyền thấy Cúc Như Khanh không nói gì, hắn không khỏi nói: “Cúc tiên sinh, nữ minh tinh này làm nữ chính, nhất định là rất được hoan nghênh .”
“không cần. Như Khanh, em biết em sai rồi. . . . . .” Thiên Mộ Đình biết lời Cúc Như Khanh nói ra sẽ phải thực hiện. cô tất cả không cam lòng nhưng lúc này không thể làm khác.
Cúc Như Khanh nói với Tông Khải Tuyền: “Các người chờ ngoài cửa!”

“Dạ, Cúc tiên sinh.” Tông Khải Tuyền đi ra ngoài.
Thiên Mộ Đình vừa khóc vừa mặc lại váy vào người, sau đó ngồi vào đối diện Cúc Như Khanh. cô lấy khăn giấy ra khống chế cảm xúc một chút , mới nói: “Như Khanh, em không muốn chụp loại ảnh đó. . . . . .”
“Chỉ cần hôm nay cô nói cho tôi biết, tôi sẽ không để cho cô chụp.” Cúc Như Khanh thản nhiên nói.
“Em nói em nói. . . . . .” Thiên Mộ Đình lập tức nói: “Năm ngoái, lúc anh vừa mới kết hôn thì em rất thương tâm, cũng rất khổ sở. Nhưng em ngay cả thiệp mời tới dự hôn lễ cũng không có, nên giây phút mà anh kết hôn em cũng không thấy. Mà khi đó, em họ Tiểu Kiều về nước, sau đó lại thấy Tiểu Kiều đối với anh vẫn tình cũ khó quên, em càng thêm thương tâm, nghĩ tới dù có đổi phiên cũng không tới phiên em. . . . . .”
Thiên Mộ Đình nói đến đây, thương tâm một hồi, sau đó mới nói tiếp: “Mà khi đó, Tiểu Kiều lặng lẽ cho em biết một chuyện. Đó chính là Mặc Thiên Trần từng làm mẹ thay thế, em nghĩ, đây là một cơ hội tốt, vì vậy liền gửi thư nặc danh đến cho cô ấy, để cho cô ấy ly hôn, từ đó em có thể đạt được mục đích ở bên anh.”
“Chính là như vậy?” Cúc Như Khanh nghe cô nói xong.
“thật, chính là như vậy! Em có thể dùng tính mạng để thề. Như Khanh, nếu như hôm nay em nói dối, em đi ra cửa liền bị xe đụng chết!” Thiên Mộ Đình lập tức thề, “Chuyện em biết đều là Tiểu Kiều nói cho em. Nếu như anh không tin, anh có thể về hỏi Mặc Thiên Trần. Lúc đó, cô ấy đã hỏi em đứa bé hiện tại đang ở đâu. Em nói phải đợi cô ấy ly hôn mới nói cho cô ấy biết. thật ra thì em cũng không biết. Như Khanh, anh nhất định phải tin em, những điều em vừa nói là thật. . . . . .”
Cúc Như Khanh đứng lên, sau đó đi ra ngoài cửa. Căn bản như những gì hắn đoán, Thiên Mộ Đình cũng không tham gia vào việc này, mà như cũ người sắp đặt chủ yếu là Chu Tiểu Kiều.
“Như Khanh. . . . . .” Thiên Mộ Đình đuổi theo. cô muốn kéo tay Cúc Như Khanh lại bị ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông này nhìn lại, cô lập tức tự động rụt tay về “Như vậy em. . . . . .”
“An phận thủ thường đi!” Cúc Như Khanh nói xong câu này sau đó rời khỏi phòng.
một lúc lâu sau Thiên Mộ Đình cũng đi ra, cô cầm máy quay mini ở lỗ khoan trên tường giấu đi. cô ra cửa, thấy Tông Khải Tuyền cũng đã rời đi, thở phào nhẹ nhõm rời khỏi khách sạn ——
Bệnh viện.
Sau khi tan việc, Mặc Thiên Trần đến thăm Triển Thanh Thanh thì thấy Trần Ích cũng ở đây.
“Thiếu phu nhân, đến rồi!” Trần Ích chào cô.
“Trần Ích, cậu cũng tới thăm Thanh Thanh!” Mặc Thiên Trần thấy trên mặt Triển Thanh Thanh tràn ngập ý cười.
Trần Ích nói: “Triển tiểu thư bị bệnh, tôi vừa lúc đi ngang qua đây, liền ghé vào thăm. Thiếu phu nhân cô tan việc đến thăm Triển tiểu thư, tôi đi trước.”
“Vậy cũng được!” Mặc Thiên Trần thấy hắn sau khi ra ngoài, Triển Thanh Thanh cong môi, cô cười nói: “Thế nào? Trần Ích phải đi. cô không nỡ sao?”
Triển Thanh Thanh thở dài nói: “Tôi không bỏ được người ta sẽ ở lại theo tôi sao?”
“Có phải là bởi vì tôi tới, nên hắn muốn đi không? Vậy chính là tôi tới không đúng lúc, phá hư chuyện tốt của cô rồi.” Mặc Thiên Trần tiếc hận không dứt.
“Người ta ngay từ đầu thái độ rõ ràng, dựa vào quan hệ bạn bè tới thăm tôi.” Triển Thanh Thanh nói, “Người ta xem tôi là bạn bè. Nếu như tôi lần nữa dây dưa với hắn, cuối cùng đến cả bạn bè cũng không làm được. Tình cảm là không thể miễn cưỡng. Huống chi là bạn bè như bây giờ, cũng là chuyện tốt.”
Mặc Thiên Trần gọt một cái quả táo cho cô: “Yên tâm đi! Nhất định sẽ có người tốt hơn tới bên cô .”

“Đó là điều đương nhiên.” Triển Thanh Thanh hừ một tiếng, “Tại sao lâu như thế mới đến? Còn tưởng rằng cô không có lương tâm quên tôi rồi, để cho tôi một mình ở trong bệnh viện chịu tội!”
Mặc Thiên Trần nhìn cô cười nói: “không phải là cắt ruột thừa sao? cô sao phải nói thê thảm như vậy. nói không chừng, sau lần cắt ruột thừa này, về sau cuộc sống của cô sẽ không mù quáng nữa.”
“Stop!” Triển Thanh Thanh vừa gặm quả táo, vừa nói: “Tôi nghe người của bộ phận nhân sự nói rồi, có một trợ lý mới tới, làm việc rất tốt. Vậy sau khi tôi khỏi bệnh trở về, làm thế nào?”
“cô nói Lý Thiên Tranh?” Mặc Thiên Trần trước mắt hiện ra bóng dáng của người phụ nữ, “cô ấy thuộc về tuýp người già dặn. So với cô ít nói hơn nhiều, nhưng việc làm so với cô tốt hơn nhiều. Hơn nữa đối với quyết sách của tôi có sự lĩnh ngộ tương đối cao, cô quả thật nên học tập cô ấy. Ách. . . . . . Sao cô không ăn nữa?”
Triển Thanh Thanh cau mày: “Tôi ăn không vô! Tôi còn có thể trông cậy vào Công ty Mặc thị để dưỡng lão sao! Bây giờ vừa mới ngã bệnh, chức vụ đã rơi vào tay người khác rồi!”
Mặc Thiên Trần che miệng cười một hồi mới nói: “Gần đây công việc của tôi rất nhiều nên mới tăng thêm một trợ lý. cô ấy bây giờ không chỉ làm phần việc của mình, mà còn làm cả phần việc của cô nữa.”
“Người ta giỏi giang như vậy, tôi càng thêm không có đất dung thân.” Triển Thanh Thanh buồn bực không thôi.
“Được rồi được rồi, cô đừng nghĩ về cô ấy nữa. An tâm dưỡng bệnh đi!” Mặc Thiên Trần vỗ vỗ tay của cô, “Lo lắng chuyện này để làm gì?”
Triển Thanh Thanh ôm đầu: “cô cũng đã thay lòng. Tôi còn không lo lắng sao?”
“Xem ra, thật phải tìm một người đàn ông cho cô âm dương phối hợp một lần mới được, tránh để cô tiếp tục suy nghĩ lung tung.” Mặc Thiên Trần cười rời đi.
“Phải đi rồi? không ở cùng tôi thêm một lát sao?” Triển Thanh Thanh nhìn cô.
Mặc Thiên Trần đi tới cửa, sau đó quay đầu lại: “Tôi đi tìm đàn ông tới cho cô xem xét. Nhất định so với Trần Ích còn tốt hơn.”
“cô thật không biết chuyện gì xảy ra sao?” Triển Thanh Thanh thấy nụ cười của cô không giống như là cảm giác bị thương hại.
“Lại có tin tức bát quái gì sao?” Mặc Thiên Trần dừng bước, “Trước kia cô làm trợ lý, cũng vừa là đem tin tức làm cùng công việc, nhưng bây giờ Lý tiểu thư này chỉ có công việc. Lại có tin tức mới về Cúc thị gia tộc hay là Chu Tiểu Kiều hả?”
Triển Thanh Thanh giơ giơ tờ báo trên tay lên: “Những thứ kia không có, nhưng Cúc tiên sinh nhà cô thì có!”
“Như Khanh?” Mặc Thiên Trần lại đi trở về, “Hơn nữa còn là tin tức giải trí?”
cô cầm tờ báo trên tay Triển Thanh Thanh, vừa nhìn, là Thiên Mộ Đình ở bệnh viện đã tỉnh lại, mà cũng cùng Cúc Như Khanh tình cũ trở lại rồi. không chỉ có như thế, còn có cả cảnh Thiên Mộ Đình lộ ngực làm chứng. Mà gương mặt tuấn tú của Cúc Như Khanh cứ như vậy rêu rao trên mặt báo.
Trong nhất thời Mặc Thiên Trần không nói gì thì Triển Thanh Thanh lại nói: “Chuyên gia đã xác nhận, bức hình này không phải là ảnh ghép. Cúc tiên sinh nhà cô đã ăn trong bát xem trong nồi rồi.”
“Xem xem cô làm trợ lý tốt cỡ nào. Ngã bệnh cũng không quên thu thập tin tức của bọn họ, vậy không hổ danh là trợ lý của tôi. Tốt lắm, nghỉ ngơi thật tốt để sớm trở lại làm việc.” Mặc Thiên Trần ngược lại an ủi cô, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Công ty Cúc thị.

Trần Ích ở trong bệnh viện cũng nhìn thấy tờ báo trên tay Triển Thanh Thanh. Nhìn bộ dạng tức giận của Triển Thanh Thanh, hắn ở trong lòng nói: Triển tiểu thư, là một người phụ nữ tốt. cô dám yêu dám hận. Chỉ là tâm của hắn đã thất lạc ở trên người Cúc Như Mi lâu rồi. Hắn đối với cô như bạn tốt, vô cùng quý trọng.
Cúc Như Khanh sau khi nghe Trần Ích nói chuyện của Thiên Mộ Đình: “cô ta vẫn còn muốn đấu với tôi. Xem ra cảnh cáo của tôi đối với cô ta không có một chút tác dụng nào.”
“Chưởng Môn Nhân. Đây không phải là điều quan trọng nhất. Mấu chốt là lúc tôi từ bệnh viện đi ra, thiếu phu nhân vừa lúc đến thăm Triển tiểu thư. Mà với tính khí của Triển tiểu thư chắc chắn là không giấu được chuyện gì. cô ấy nhất định sẽ nói với thiếu phu nhân chuyện này.” Trần Ích lo lắng vấn đề này.
Khang Hạo ở ngoài dồn dập gõ cửa, sau đó chạy vào: “Tiên sinh, thiếu phu nhân đến rồi!”
nói đến Tào Tháo Tào Tháo đến! Cúc Như Khanh và Mạc Thiên Trần xảy ra chiến tranh thì Khang Hạo luôn là người vô tội bị hại. hiện tại mới được một thời gian gió êm sóng lặng. Nếu như trở lại, sự cẩn thận của hắn sợ là không chịu nổi a!
Cúc Như Khanh nhìn hai người bọn họ: “Được rồi. Các cậu ra ngoài đi!”
“Dạ! Tiên sinh.”
“Dạ! Chưởng Môn Nhân.”
Khang Hạo cùng Trần Ích vừa ra khỏi cửa, liền thấy Mặc Thiên Trần đi tới công ty.”Thiếu phu nhân, đến rồi!”
Hai người vừa chào hỏi, vừa quan sát thái độ của Mặc Thiên Trần, nhưng Mặc Thiên Trần biểu hiện như thường, không có điều gì bất thường .
“Như Khanh có ở đây không?” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ.
“Ở đây!” Khang Hạo lập tức nói.
Mặc Thiên Trần khẽ gật đầu, sau đó gõ cửa đi vào, “Như Khanh. . . . . .”
Nhưng không thấy bóng dáng của Cúc Như Khanh trong phòng làm việc. Lúc cô đang thấy kỳ lạ, chợt bị một đôi tay có lực từ phía sau ôm lấy eo, Mặc Thiên Trần quay đầu lại nhìn hắn: “Được rồi, đây là trong phòng làm việc, không được làm loạn . . . . . .”
Cúc Như Khanh ôm cô, nói giọng khàn khàn: “Có phải ở đây không phải phòng làm việc thì có thể làm loạn!”
“Anh. . . . . .” Mặt Mặc Thiên Trần không khỏi đỏ lên. cô bị cỗ mùi vị nồng đậm của hắn bao vây. Nhớ tới hai người đã rất lâu không có thân thiết. Từ lúc cha mẹ qua đời, đã qua hơn hai tháng, cô xoay người nhìn hắn.
“Làm sao lại tới đây?” hắn cúi đầu hỏi cô.
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm vào hắn: “Thế nào? không muốn em tới?”
“Nếu như không nhớ em, sao anh lại dùng cách này để biểu thị sự hoan nghênh!” hai tay của Cúc Như Khanh vẫn vòng ở ngang hông của cô, “Thiên Mộ Đình chỉ là cho anh mượn tạm mà thôi, em không phải là vì cái này mà tới chứ!”
Mặc Thiên Trần vẫn không nói gì thì điện thoại của hắn vang lên. cô vội vàng nói: “Nghe điện thoại trước đi!”
Cúc Như Khanh vừa cầm điện thoại lên , là Khang Hạo gọi đến: “Tiên sinh, các ký giả vây ở dưới lầu của Cúc thị.”
“Đuổi bọn họ đi!” Cúc Như Khanh tức giận nói.
“Đợi chút.” Mặc Thiên Trần cầm lấy điện thoại trên tay hắn, “Chúng ta lập tức xuống, để bọn họ bình tĩnh.”
“Trần, em. . . . . .” Cúc Như Khanh lắc đầu, “Đối với những việc thế này không cần khách khí, đuổi bọn họ đi là được.”

“không sao.” Mặc Thiên Trần cúp điện thoại, sau đó cùng Cúc Như Khanh đi xuống lầu. cô đã đoán được những ký giả này là vì sao mà đến!”Người ta đã hôn mê hơn một năm Tiểu minh tinh cũng không tha a!”
Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh vừa xuống đến lầu dưới, các ký giả liền giơ tay cầm micro lên. Mặc Thiên Trần chủ động nắm tay Cúc Như Khanh, nhớ tới lần đầu tiên cô cùng Cúc Như Khanh ra mặt giải thích phỉ văn là lần đầu tiên Cúc Như Khanh cầm tay cô.
“Cúc phu nhân, đối với chuyện Cúc tiên sinh ở khách sạn cô thấy thế nào?”
“Cúc phu nhân, Thiên Mộ Đình từng nói, không phải là Cúc tiên sinh thì không lấy, có thể thấy được hiện tại cô ấy vẫn không cam tâm. . . . . .”
“Cúc phu nhân, đối với chuyện này Cúc tiên sinh đã giải thích với cô như thế nào? .”
“Cúc phu nhân, chúng tôi muốn biết, cô là truy cứu người trong cuộc, hay là muốn duy trì danh dự cho Cúc tiên sinh. . . . . .”
Mặc Thiên Trần mỉm cười nhìn về mọi người, “Cảm ơn mọi người chú ý tới chuyện này, tôi không muốn nói nhiều, hơn nữa chỉ có một câu. Tôi tuyệt đối tin tưởng nhân cách của Cúc tiên sinh. Anh ấy tuyệt đối sẽ không ở sau lưng tôi cùng người phụ nữ khác làm chuyện có lỗi với tôi.”
Các ký giả lần nữa đặt vấn đề: “Cúc phu nhân, có người nói, đây là Thiên Mộ Đình vì vật lộn đọ sức lấy vị trí, mà cố ý cùng Cúc tiên sinh ước hẹn, cô thấy thế nào?”
“cô mới vừa rồi đã hỏi tôi một câu, là truy cứu người trong cuộc, hay là muốn duy trì danh dự cho Cúc tiên sinh. Tôi muốn nói, tôi sẽ không truy cứu người trong cuộc. Đến cuối cùng, tôi chỉ tin tưởng Cúc tiên sinh là vì tôi làm tất cả. Cũng cảm ơn anh ấy vì tôi làm tất cả.” Mặc Thiên Trần nhìn mọi người cười nói, “Dĩ nhiên, người trong cuộc có thể vật lộn đọ sức dành vị trí hay không. Điều đó còn tùy thuộc vào bản lãnh của cô ta.”
“Cúc tiên sinh, Cúc phu nhân nói như vậy, ngài có gì để nói không?” Các ký giả lúc này đem mục tiêu nhắm ngay Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần mười ngón tay nắm chặt: “Lời vợ tôi muốn nói, chính là lời tôi muốn nói.”
Ký giả: “Cúc tiên sinh, ngài có thể giải thích vì sao ngài lại xuất hiện trong khách sạn không? Hơn nữa còn cùng Thiên Mộ Đình có tấm hình này!”
“cô ấy nói hi vọng tôi có thể nâng đỡ cô ấy trở lại làng giải trí. Nếu như tôi không chịu, cô ấy sẽ cởi quần áo tới uy hiếp tôi!” Cúc Như Khanh hơi híp híp mắt, “Nhưng tôi không chịu uy hiếp, không chịu bất luận kẻ nào uy hiếp. Chuyện này đạo diễn Tông Khải Tuyền có thể làm chứng.”
Lúc này, Trần Ích đã đem Tông Khải Tuyền đến hiện trường. Tông Khải Tuyền nói: “Tôi có thể chứng minh Thiên Mộ đình vì vật lộn đọ sức lấy vị trí nên cởi quần áo của mình tới dẫn dụ Cúc tiên sinh. Nhưng lúc đó Cúc tiên sinh rời đi, cũng không bị cô ta dẫn dụ. Thiên Mộ Đình tiểu thư dẫn dụ không được, ngược lại làm việc này, hủy hoại danh dự của Cúc tiên sinh. . . . . .”
Khi Tông Khải Tuyền còn đang cùng các ký giả thao thao bất tuyệt, Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần đã rời đi. Sau khi Cúc Như Khanh đưa Mặc Thiên Trần lên xe, hắn đóng cửa xe lại, sau đó nhìn Trần Ích nói: “Để Tông Khải Tuyền làm một bộ phim cấp 3, cho Thiên Mộ Đình làm nữ chính.”
“Dạ! Chưởng Môn Nhân.” Trần Ích lập tức lĩnh mệnh.
Chuyện Cúc Như Khanh ở khách sạn, theo chuyện Thiên Mộ Đình đóng một bộ phim cấp 3 vô cùng hot mà chấm dứt. Ban đầu là ngọc nữ, hiện tại trở thành người bị rất nhiều đàn ông xăm xoi. Dĩ nhiên, cô đối với Cúc Như Khanh là tự sụp đổ, mà Thiên Mộ Đình còn tự phá hủy cuộc đời của mình.
Buổi tối, Mặc Thiên Trần tắm xong ra ngoài, thấy Cúc Như Khanh trong thư phòng vẫn chưa trở về. thật ra thì cô biết Cúc Như Khanh đang âm thầm điều tra chân tướng thay thế năm đó, Thiên Mộ Đình chính là một đầu mối trong đó, nhưng hắn không nói, chính là muốn bảo vệ cô. Mà Thiên Mộ Đình lợi dụng hắn để lăng xê ình, để hủy hoại thanh danh của hắn nhưng không thành.
cô đẩy cửa thư phòng ra, thấy hắn đang trầm tư, cô đi tới bên cạnh hắn: “Như Khanh, nghĩ gì thế?”
Cúc Như Khanh đưa tay ôm cô: “Thơm quá!”
Mặc Thiên Trần thuận thế ngồi ở trên người hắn, cô mặc áo ngủ vốn dĩ rất lỏng, lần ngồi xuống này đi lên, càng thêm tản ra ngoài, dưới lớp áo ngủ làn da trắng như tuyết như có như không hiện ra trước mắt Cúc Như Khanh. Cổ họng hắn khô khốc, tay duỗi đi vào: “Trần. . . . . .”
Khi hắn vuốt ve ngực cô thì cô cũng không nhịn được run rẩy, “Như Khanh, trở về phòng. . . . . .”
Cúc Như Khanh hôn cô: “Trần, không còn kịp rồi. . . . . .”
@eloite update mục lục và trừ ruby đi giùm anh nghen!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.