Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 292: Ngược Yêu: Tim Của Anh Đau
Beta: N.P
Cúc Như Khanh nói năng khí phách, dù là đối nội hay đối ngoại, tác phong đều uy nghiêm, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến việc khiến anh dao động, cũng đừng mơ thâu tóm được ý tưởng, quyền lực trong tay anh, bất kể là ai muốn cướp đều phải xem có bản lĩnh không.
Cứ cho là anh có mấy ngày qua bên Mặc Thị, giúp Mặc Thị thuận buồm xuôi gió, nhưng tới giờ cái anh muốn không phải là danh tiếng hay lời cảm ơn của cô, chỉ là anh nghĩ sao làm vậy thôi, “Tôi nói xong rồi, mấy vị còn ý kiến gì không?” Cúc Như Khanh nhìn bọn họ, “không còn ý kiến thì tan họp.”
nói xong anh liền ra ngoài, Khang Hạo cũng đứng lên, “Các vị, tan họp!”
Mắt thấy giờ tan việc đã đến, Khang Hạo biết thời điểm “thi hành án” lại đến, hắn nhắm mắt, đợi chờ.
Vừa tan việc, Khang Hạo chạy ra ngoài đầu tiên.
“Khang Hạo!” Cúc Như Khanh gọi hắn lại.
Khang Hạo rên lên, tối nay định làm gì đây?
“Gọi Trần Ích cùng đi uống rượu!” Cúc Như Khanh ra khỏi phòng làm việc.
Khang Hạo lập tức bị hóa đá, trơ mắt nhìn Cúc Như Khanh đi qua người, bước phía trước hắn, hắn mới hồi phục tinh thần, lập tức gọi Trần Ích, “Tiên sinh mời uống rượu, tới ngay đi, chỗ cũ.”
Trần Ích lập tức chạy tới quán rượu, ba người đàn ông cùng uống rượu.
Ba người đàn ông tuấn mỹ hơn người ngồi trong đại sảnh, thu hút không ít mỹ nhân tới gần. Cúc Như Khanh tôn quý hơn người, Trần Ích lãnh khốc như băng, Khang Hạo lại nhu tình nhẹ nhàng, mấy người phụ nữ đều đến vây quanh bọn họ.
Cúc Như Khanh không nhịn được nhíu nhíu mày, Trần Ích lập tức đuổi bọn họ đi, Khang Hạo chỉ đành nâng ly uống rượu.
______________
Aegean Sea.
Mặc Thiên Trần vừa về tới nhà, quả nhiên không thấy Cúc Như Khanh, cô thất vọng thở dài, sau đó liền phát hiện Cúc Cầm Du buồn buồn không vui.
“Cầm Du, sao vậy?” cô ngồi bên cạnh cậu. “Hôm nay có chuyện gì ở trường sao?”
Cúc Cầm Du lắc lắc đầu, không có tinh thần trả lời cô.
Mặc Thiên Trần nghĩ Cúc Như Khanh không về nhà nên cậu nhóc không vui, cầm tay cậu một lúc lâu, lại phát hiện tay đứa bé hơi nóng, cô khẽ vỗ trán liền phát hiện đứa bé đang sốt.
“Cầm Du, con không khỏe chỗ nào?” cô nóng nảy nhìn cậu. “nói mẹ nghe đi, mẹ lập tức đưa con đến bệnh viện.”
“Mẹ, con thấy choáng váng, người không thăng bằng được, nên không muốn nói chuyện, cũng không muốn làm bài tập.” Cúc Cầm Du nhìn cô vô hồn.
“Có thể con bị cảm rồi.” Mặc Thiên Trần lập tức lấy di động, gọi cho Cúc Như Khanh.
Cúc Hoài Cẩn tới chọc chọc em trai, “không phải đâu! Em ấy nhất định là không muốn làm bài tập, giả vờ bệnh.”
“nói bậy!” Mặc Thiên Trần quở nhẹ, vừa chuẩn bị gọi liền ngừng lại, bây giờ Cúc Như Khanh ở công ty cũng không về kịp, tự cô đưa Cúc Cầm Du đi là được.
Mặc Thiên Trần ôm lấy cậu bé, nói với Cúc Hoài Cẩn, “Con ngoan ngoãn ở nhà làm cho xong bài tập, đi ngủ nhớ cẩn thận, Cầm Du có thể phải hết đêm mới về.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.” Cúc Hoài Cẩn cong miệng.
Mặc Thiên Trần ôm lấy đứa bé, Trần Tiêu lái xe, lập tức đến khoa cấp cứu bệnh viện, bác sĩ sau khi đo thân nhiệt liền tiến hành truyền nước biển, Mặc Thiên Trần ở bên cạnh chăm sóc Cúc Cầm Du.
Đợi đến lúc Cúc Cầm Du truyền dịch xong là đã hơn mười hai giờ khuya, Mặc Thiên Trần sờ sờ đầu cậu, đã hạ sốt, đứa bé cũng đã mơ màng ngủ thiếp đi, cô ôm cậu nhóc trở về nhà.
Thím Lục vẫn đang chờ Cúc Cầm Du về, cùng Mặc Thiên Trần lấy nước nóng lau sạch người Cúc Cầm Du, sau đó chăm cho đứa bé đi ngủ.
“Thiếu phu nhân, cô bận cả tối rồi, mau về phòng ngủ đi! Để tôi chăm sóc tiểu thiếu gia được rồi, ngày mai cô còn phải đi làm.” Thím Lục vội nói.
Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ, cô không buồn ngủ chút nào, hơn nữa, Cúc Như Khanh còn chưa về, cô không ngủ được. “Thím Lục, để tôi chăm Cầm Du ngủ, thím xem tinh thần tôi còn tốt, không buồn ngủ. Thím Lục, thím đi ngủ trước đi, mai còn cần theo dõi bệnh tình Cầm Du.”
“Thiếu phu nhân, cô không thể không ngủ.” Thím Lục cảm thấy khó khăn.
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Tôi à, nhìn đứa trẻ, liền không thấy buồn ngủ, dù gì ngày mai công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, hôm nay tôi đến công ty cũng không có vấn đề gì.”
Trong lòng Mặc Thiên Trần, không chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của con.
“Thiếu phu nhân, vậy tôi đi ngủ một lát, rồi sớm trở lại chăm sóc tiểu thiếu gia.” Thím Lục đành nói.
Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mau đi đi.”
Sau khi thím Lục đi, Mặc Thiên Trần đưa tay xem nhiệt độ trên trán Cúc Cầm Du, thấy cậu không có dấu hiệu sốt lại, khẽ yên lòng, ngồi bên cạnh, đắp cho cậu tấm chăn mỏng.
Được một lát, thím Lục lại đi tới, “Thiếu phu nhân, không xong rồi…”
“Suỵt!” Mặc Thiên Trần nhẹ giọng, “Chuyện gì mà vội vã vậy?”
“Cúc tiên sinh uống say, Trần Ích và Khang Hạo đã đỡ tiên sinh về phòng, cô nhanh đến chăm sóc Cúc tiên sinh đi! Tiểu thiếu gia cứ giao cho tôi.” Thím Lục vội nhỏ giọng.
Mặc Thiên Trần nghe xong liền đáp, “Được, Cầm Du có biến đổi gì, lập tức cho tôi biết, tôi đi trước.”
cô nói xong liền xuống khỏi lầu ba, về lại phòng ngủ. Trần Ích và Khang Hạo vẫn chưa rời đi, “Như Khanh thế nào rồi?”
Khang Hạo chỉ chỉ lên ghế sofa, Cúc Như Khanh vẫn ngủ trên sofa.
“Giúp tôi đỡ Như Khanh lên giường!” Mặc Thiên Trần thấy sofa hơi nhỏ, anh làm sao ngủ ngon được.
Trần Ích và Khang Hạo đỡ Cúc Như Khanh lên giường, Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “Cảm ơn các anh, còn lại cứ để tôi, các anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
“Thiếu phu nhân, chúng tôi về.”
Khang Hạo và Trần Ích ra ngoài, đóng cửa lại.
Mặc Thiên Trần vội vàng vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, lấy khăn lông, giúp Cúc Như Khanh rửa mặt rửa tay, sau đó cởi quần áo đầy mùi rượu của anh ra, giúp anh lau người, chỉ chừa lại cho anh cái quần lót.
cô làm xong hết cũng thấy đầu óc choáng váng, tối qua vốn dĩ không ngủ, tối nay lại chăm sóc Cúc Cầm Du, cô bây giờ không còn chút sức lực nào.
“Đau…” Đúng lúc cô định xoay người định đến sofa nằm, liền nghe thấy tiếng nói mê của Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần dùng sức chống đỡ thân thể, cúi đầu hỏi anh, “Như Khanh, anh đau ở đâu? Có phải đau bụng không? Biết rõ là uống rượu sẽ đau dạ dày, vậy mà còn uống?”
“Tim của anh đau…” Anh không mở mắt, chân mày anh tuấn nhíu lại, dáng vẻ rất khó chịu.