Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 291: Ngược Yêu: Không Thể Rời Bỏ
Beta: N.P
hiện giờ trong đầu Mặc Thiên Trần chỉ có Cúc Như Khanh, anh giận, anh buồn, anh vui, anh tức… bóng dáng anh luôn theo cô, không chịu tách rời, vừa vào lòng liền không chịu ra nữa.
Mặc Thiên Trần hiện giờ không có tâm tình nghe người khác nói, cũng không có hứng thú nghe chuyện của người khác, mặc dù người đó, cô đã từng yêu thương, cũng từng đau khổ tuyệt vọng, nhưng dù sao đi nữa, người đó cũng từng bước vào định mệnh của cô, chưa từng rời bỏ…
Mặc Thiên Trần nghĩ đi nghĩ lại, lại rơi nước mắt, dọa Triển Thanh Thanh đang múa tay múa chân sợ hãi, nhìn Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, có chuyện gì thương tâm sao?”
Mặc Thiên Trần nằm xuống bàn khóc, không để ý đến Triển Thanh Thanh, lần này không chỉ đau tim, mà còn đau gan, đau phổi, ruột gan như đứt thành từng khúc!
Triển Thanh Thanh nhìn cô , “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, chị đừng vậy, chị không nói chuyện là em luống cuống đó! Chị nói gì đi, em làm quân sư cho chị, nghĩ kế giùm chị, có gì nan giải cứ nói ra, chúng ta cùng giải quyết!”
Mặc Thiên Trần khóc lớn một hồi, phát tiết một hồi, cuối cùng dừng tiếng khóc, chậm rãi ngẩng đầu, “Chị chỉ muốn khóc thôi, khóc xong thì không sao rồi!”
“Nhất định chị có chuyện!” Triển Thanh Thanh than, “Gặp Cúc tiên sinh ở ngoài sao?”
“Có gặp Trần Ích ở ngoài!” Mặc Thiên Trần lườm cô.
“Vậy sao chị khóc?” Triển Thanh Thanh gãi đầu, “Phải có lý do chứ!”
Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Chị nói rồi, em cũng không giúp được đâu, coi như không có gì đi! Nhớ ngày nào cũng lấy báo đến đây, có tin gì quan trọng phải kịp thời báo cho chị.”
“Lại bắt đầu quan tâm tin tức rồi à?” Triển Thanh Thanh đoán được mấy phần, “Là quan tâm Cúc tiên sinh đúng không? Chị có nói ra, em cũng không cười đâu!”
“hiện giờ Phí Cường Liệt và Như Khanh đang đấu nhau chưa ngả ngũ. Chu Tiểu Kiều gần đây không thấy xuất hiện, Cúc đại lão gia và tam lão gia cũng không có động tĩnh gì, loại tình huống quá mức yên bình này, chắc chắn là sắp có sóng gió. Quan trọng là, gần đây Như Khanh tâm trạng không tốt khiến chị rất lo, căn bản lại không biết làm gì để giúp anh ấy.” Mặc Thiên Trần càng nói càng điềm tĩnh.
Triển Thanh Thanh cũng hiểu sự việc nghiêm trọng ra sao, nghiêm mặt đáp, “Đại tiểu thư yên tâm! Em sẽ luôn chú ý, có tin gì lập tức nói, chị đừng quá lo lắng. Cúc tiên sinh là người thế nào chứ, nhất định có cách giải quyết mấy người kia.”
Mặc Thiên Trần gật đầu, “Cho dù anh ấy mạnh cỡ nào, chị vẫn rất lo. Nhưng mà…” Chính cô lại không dám nói cho anh biết.
Công ty Cúc Thị.
Sắc mặt Cúc Như Khanh so với lúc đến nhà máy còn nghiêm trọng hơn, Khang Hạo nhắm mắt cầm văn kiện đưa tới cho anh, đúng lúc thấy một nữ thư ký bị anh mắng đến vừa khóc vừa chạy ra.
“Lập tức đuổi việc cô ta cho tôi!” Cúc Như Khanh lớn tiếng.
“Vâng, tiên sinh!” Khang Hạo thầm kêu trong lòng, đạt văn kiện lên bàn làm việc của anh, “Đây là ý kiến gần đây của cổ đông với tiên sinh.”
Cúc Như Khanh không thèm nhìn tới, trực tiếp ném vào thùng rác, “Có chuyện gì thì nói!”
Khang Hạo cắn răng nói, “thật ra thiếu phu nhân…”
“An toàn của cô Trần Tiêu sẽ báo cáo với tôi, mấy chuyện khác không cần cậu nói tới, cậu là phụ tá của tôi, không phải hộ vệ của cô ấy.” Cúc Như Khanh cắt lời hắn.
Khang Hạo đành nuốt hết mấy lời định nói vào bụng, lần này điên cuồng quá. Càng lúc càng cháy lớn rồi.
“Vâng, tiên sinh!” Khang Hạo ra ngoài, đến cửa lại quay lại, “Chiều nay có đại hội cổ đông.”
Cúc Như Khanh không ngẩng đầu, tiếp tục vùi mình trong đống văn kiện.
Phòng họp.
Cúc Như Khanh đến, mọi người cũng đã có mặt đông đủ, Khang Hạo ngồi vị trí đầu tiên bên trái vội vàng nói, “Bắt đầu họp!”
Đại hội cổ đông lần này do toàn thể cổ đông yêu cầu triệu tập, Cúc Như Khanh ngồi xuống, không nói lời nào.
một cổ đông lên tiếng, “Khang Hạo, có đã đem ý kiến của chúng tôi trình lên tổng tài chưa?”
Khang Hạo thấy người đầu tiên đã châm lửa, đáp, “Tôi vội quá, quên mất…”
“Bị tôi ném vào thùng rác rồi, bây giờ muốn nói gì thì nói đi.” Cúc Như Khanh trực tiếp nói.
“Cái gì?” Cổ đông thiếu chút nữa lật bàn, thật không ngờ Cúc Như Khanh lại coi rẻ ý kiến của họ như vậy.
Cúc Như Khanh cặp mắt sắc bén nhìn bọn họ, “Nếu không có gì thì tan họp.”
Đây chính là chọc mấy cổ đông này tức chết, bọn họ liền nói hết ra.
“Tổng tài, cậu khống chế quyền lực ở Phí Thị, trước đó sao không hỏi ý kiến chúng tôi?”
“hiện tại Phí Thị đã ở trạng thái nửa tê liệt, có thể kinh doanh tiếp không còn không biết chứ đừng nói là…”
“Cậu như vậy căn bản là đang trả thù cá nhân, có chỗ nào là tranh đoạt lợi ích cho công ty chứ…”
“Còn nữa, nghe nói cậu đầu tư cho Mặc Thị, còn mang toàn bộ cổ phần đầu tư dưới danh nghĩa Mặc Thiên Trần…”
“Trừ khi Mặc Thị là công ty con của Cúc Thị, nếu không tại sao chúng ta phải đầu tư cho nó…”
“Đây không phải là cậu công tư bất phân, lấy việc công trả thù riêng sao? Cậu định nói gì với chúng tôi đây…”
“nói đúng ra…”
“Còn nữa…”
Ai nấy đều bảy miệng tám lưỡi, mỗi cổ đông nói một vấn đề, người khác sẽ bổ sung hoặc tiếp tục nói để gia tăng tội của Cúc Như Khanh.
Anh đợi đến khi không ai nói gì nữa mới lên tiếng, “nói xong hết chưa?”
không ai lên tiếng, tất cả đều đang đợi lời giải thích của anh.
Cúc Như Khanh nhìn mọi người một lượt, lạnh lùng nói: “Đầu tiên, tôi là đại cổ đông Cúc Thị, là người có quyền quyết định cao nhất, cũng là người giữ chức tổng tài, đầu tư đúng đắn cho công ty, nắm giữ quyết định quan trọng nhất là tôi, vì thế, tôi đầu tư cho Phí Thị, là suy tính từ lợi ích của công, hiện giờ mới ở thời kỳ đầu chưa có kết quả, đã vội phản bác tôi là còn quá sớm, chỉ cần đợi đến cuối năm, thấy phần lợi nhuận trong báo cáo tổng kết sẽ biết.”
Anh nói đến đây thì ngừng lại một chút, “Thứ hai, tôi quản lý Mặc Thị là đã được sự đồng ý của Mặc Thiên Trần, không liên quan đến các vị, tôi đầu tư chút tiền cho cô ấy mở rộng sản xuất, không dính líu gì đến tài vụ công ty, nếu các vị cố gắng chụp mũ tôi lấy việc công giải quyết chuyện riêng, tôi cảnh cáo các vị, đừng phỉ báng tôi, nếu không tôi sẽ y theo trình tự pháp luật chứng minh cho các vị thấy.”