Kim Cương Khế Ước

Chương 283: Ngược Yêu: The Lovers Tarot (3)


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 283: Ngược Yêu: The Lovers Tarot (3)


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần nghe cô nói như thế, không nhịn được cười, Đổng Nật đã từng một lần nhảy xuống biển, sau đó chẳng khác gì được sinh ra lần thứ hai, dĩ nhiên phải cực kỳ quý trọng cuộc sống này.
“Thiên Trần, sao cô lại ngồi đây?” Đổng Nật hỏi Mặc Thiên Trần, thấy Mặc Thiên Trần không đáp, không nhịn được cười: “không phải cũng định nhảy xuống biển đấy chứ?”
“Tôi? Nhảy xuống biển?” Mặc Thiên Trần kiên định lắc đầu, “Tôi thà sống cuộc sống hèn mọn, chứ chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ tự sát.”
Đổng Nật đã từng nghe đến chuyện của Mặc Thiên Trần, nắm tay Mặc Thiên Trần, “Đúng vậy, cô rất kiên cường, luôn rất kiên cường, trong mắt người khác cô trông rất yếu ớt, nhưng so với bất kỳ ai, cô vẫn rất kiên cường.”
Mặc Thiên Trần nghe Đổng Nật nói vậy, không nhịn được lắc đầu cười khổ, thật ra cô vẫn rất yếu ớt, đặc biệt là lúc đối mặt với Cúc Như Khanh, cô luôn cảm thấy mình rất nhỏ bé.
Về chuyện tình cảm, Đổng Nật hiểu nhiều hơn người khác, nhất định phải dựa vào khả năng của bản thân, bây giờ Mặc Thiên Trần gặp phải vấn đề, trừ phi là chính cô suy nghĩ thông suốt, còn không cho dù người khác nói gì, cô cũng không nghe lọt.
Vì thế, Đổng Nật chọn im lặng, kéo Mặc Thiên Trần ngồi xuống cát, bỗng nhiên như làm ảo thuật, trong tay xuất hiện rất nhiều bài tarot, “Muốn chơi thử không?”

Mặc Thiên Trần gật đầu, nhìn Đổng Nật chia bài.
Đổng Nật nói: “Lá Ace of Cups, tình cảm của cô bề ngoài có chút lãnh đạm, không đủ thắng thắn đối diện với người trong lòng, mặc dù phần không thẳng thắn này xuất phát từ ý tốt, khó tránh khỏi đường tình cảm có chút quanh co.”
Mặc Thiên Trần nghe xong không nói gì, tạm thời không xét đến tính đúng sai của lá bài Tarot đó, cô không thích để lộ tình cảm ra ngoài, luôn thích để trong lòng, nếu người ta không đi vào lòng cô, cũng sẽ không biết trong lòng cô có người ta hay không.
Cúc Như Khanh có đi vào lòng cô hay không, có thể anh không biết, nhưng cô biết, anh luôn ở trong lòng cô, cho dù là thiên thần hay ác quỷ, anh vẫn luôn ở đó.
cô vốn dĩ đã không thẳng thắn, vẫn luôn như thế, từ đầu đã không thẳng thắn nói chuyện con gái, đến cuối cùng lại không chịu trung thực thừa nhận mình đã yêu anh, nhưng anh luôn ở đây rồi. Anh đối với mình rốt cuộc trung thực được mấy phần?
“Trời tối rồi, về chưa?” Đổng Nật đứng lên.
“Ừ, tôi cũng về.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Hẹn gặp lại, Đổng tiểu thư.”
“Tôi cảm thấy cách xưng hô Đổng tiêu thư này rất lạnh nhạt, nếu cô không để ý, hãy gọi tôi là chị Đổng.” Đổng Nật cười đáp.
“Được, chị Đổng, cảm ơn lần đánh giá của chị với Mặc Thị.” Mặc Thiên Trần chợt nghĩ đến.
Đổng Nật đáp, “Đó là em tự khẳng định năng lực của mình, không phải vì chị đánh giá mới chiếm được phần thắng.”
Mặc Thiên Trần tạm biệt Đổng Nật, trở về nhà. Cúc Như Khanh tạm thời không về nhà do bận rộn công ty, Cúc Cầm Du đi tham gia hoạt động ngoại khóa nên chưa về, chỉ có Cúc Hoài Cẩn đang ở phòng khách cúi gầm mặt tự vui đùa.
“Hoài Cẩn, ăn cơm chưa?” Mặc Thiên Trần bước tới, ngồi bên cạnh, đây là đứa con cô dứt ruột đẻ ra, cô làm sao có thể rời xa nó, rời xa cái nhà này?
“Mẹ… Mẹ…” Cúc Hoài Cẩn vừa nhìn thấy cô, lập tức ào vào ngực cô, khóc cực kỳ thương tâm, không ngừng gọi: “Mẹ… Mẹ…”
Mặc Thiên Trần liền bị tiếng khóc này đánh tan tác, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cúc Hoài Cẩn, để mặc cho đứa bé bấu chặt cánh tay mình, “Bảo Bảo, mẹ đây, đừng khóc… Ngoan, Bảo Bảo…”
“Sao lâu như vậy mà mẹ không về, có phải mẹ không quan tâm con nữa không…” Cúc Hoài Cẩn ngẩng đầu, “Ngày nào con cũng không thấy ba, lại không tìm được mẹ…”
“Mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nước mắt rơi như mưa, “Mẹ xin lỗi Bảo Bảo, mẹ xin lỗi…”
“Mẹ, mẹ đừng khóc…” Cúc Hoài Cẩn vươn bàn tay nhỏ bé lên mặt cô, “Con muốn mẹ và ba ở cùng với con…”
“Được, được, sẽ như vậy…” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mẹ mãi mãi ở bên Bảo Bảo, không bao giờ đi nữa…”

Cúc Hoài Cẩn nín khóc, cười, “Con cũng xin lỗi mẹ, con chưa nói ẹ biết, ba chính là chú Cúc…”
“Con biết? Mặc Thiên Trần đỏ mắt.
“Đúng vậy, mẹ, xin lỗi…” Cúc Hoài Cẩn nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn nói, “Mẹ đừng tức giận, được không?”
Mặc Thiên Trần hôn lên khuôn mặt nhỏ, “Mẹ không trách con, con là Bảo Bảo của mẹ, cho dù con làm chuyện gì, mẹ cũng không giận, không trách con.”
“Mẹ, thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ, yêu ba.”
“Mẹ cũng yêu Bảo Bảo…”
Cúc Hoài Cẩn rưng rưng nước mắt cười trong ngực Mặc Thiên Trần, hai mẹ con tựa đầu nhìn nhau cười.
“Mẹ, mẹ vẫn còn giận ba sao?”
“…”
“Mẹ, mẹ đừng giận ba nữa, được không?”

“…”
“Mẹ, con muốn mẹ và ba ở bên nhau mãi mãi.”
Nghe đứa bé gọi nhiều tiếng, Mặc Thiên Trần trầm mặc than, “Bảo Bảo, ban đầu là ba bảo con không được nói ra thân phận của ba đúng không?”
Cúc Hoài Cẩn gật đầu, Mặc Thiên Trần nghĩ thật ra không cần hỏi cũng biết là chủ ý của người đàn ông kia.
“Nhưng mà, mẹ, ba nói, ba muốn mẹ mãi mãi ở bên cạnh chúng ta, ba muốn mẹ thật lòng yêu con, mới không chịu nói.” Cúc Hoài Cẩn lại nói, “Ba nói, chỉ khi nào mẹ thật lòng yêu ba, yêu Cầm Du, như vậy mới thành người một nhà.”
“Cái gì?” Mặc Thiên Trần vẫn cho là anh không nói ra, còn không cho ai biết mục đích, không ngờ Cúc Như Khanh lại có yêu cầu này, nếu lời Cúc Hoài Cẩn nói là thật, vậy rốt cuộc cô đã gây ra chuyện gì rồi?
Tối đó, Mặc Thiên Trần chăm cho Cúc Hoài Cẩn ngủ xong, trở về phòng, Cúc Như Khanh vẫn chưa về nhà, cô nhìn di động, vốn định gọi, nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống.
không biết đợi bao lâu, vẫn không thấy Cúc Như Khanh về, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó tỉnh lại lần nữa, cảm giác trong phòng có thêm người.
Từ từ đứng dậy, mượn ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngoài cửa sổ, cô thấy người đàn ông nằm trên sofa, anh còn chưa tắm, áo sơ mi trên người đã mở đến nút áo thứ ba, thân hình cao lớn nằm ngửa, đèn đường chiếu thẳng vào mặt anh, chân mày khóa chặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Sofa lại được mang vào đây? cô còn nhớ ngày trước cô ngủ trên sofa này, sau đó anh cho người mang ra ngoài, hiện giờ thân phận của hai người đã đổi lại, anh ngủ trên sofa cô ngủ trên giường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.