Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 282: Ngược Yêu: The Lovers Tarot (2)
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Băn khoăn này thật ra chỉ là buồn lo vô cớ, nếu Như Khanh muốn đoạt quyền quản lý Mặc Thị, cần gì phải lòng vòng như vậy. Đó không phải tác phong làm việc của anh ấy. Chuyện này mọi người không cần lo lắng, mọi người không nói, tôi cũng biết rõ mọi người còn nhiều băn khoăn khác, chắc ai cũng nghĩ là Như Khanh đầu tư cho tôi thì tôi sẽ chiếm cổ phần cao hơn, lợi nhuận phân phối ọi người sẽ ít đi, đúng không?”
Mặc dù không ai nói ra, nhưng trong lòng quả thật đều có ý nghĩ này, hiện tại bị Mặc Thiên Trần nói trúng tim đen, bọn họ chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.
Mặc Thiên Trần thấy bọn họ đều gật đầu thừa nhận, không nhịn được lên tiếng: “Rất nhiều người thích dùng lợi ích nói chuyện, chúng ta lấy ví dụ đơn giản thôi, Như Khanh đầu tư thông qua tôi – một cổ đông, ý anh ấy chính là quyền lợi của anh ấy cho dù là ai cũng không thể xâm phạm,. Khi anh ấy còn ở công ty, cũng thế. Cho nên cổ đông trong đây đối với anh ấy là vừa yêu vừa hận, hận anh ấy kéo hết quyền hành vào tay, yêu thì anh ấy mang đến lợi nhuận cho họ. Tôi nghĩ tôi nói như vậy, mọi người đều hiểu, đúng không?!”
Bọn họ rối rít gật đầu, hiểu là Mặc Thiên Trần đã phân tích rất rõ ràng.
“Như vậy, tôi cũng thông báo luôn, việc gia tăng thiết bị mở rộng sản xuất lần này, tài chính công ty tạm thời không có nhiều biến đổi, lợi nhuận phân phối ọi người cũng sẽ không thay đổi.” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “Việc bây giờ chúng ta phải làm, không phải là ngồi đó nghi ngờ thành ý của Như Khanh, mà là dốc toàn lực giúp công ty phát triển, cố gắng phấn đấu vì lợi nhuận cuối năm.”
“Được!” Bọn họ đồng thanh vỗ tay.
Kết thúc buổi họp, mặc dù Mặc Thiên Trần đã trấn an được các cổ đông, nhưng tâm tư cô lại như sóng biển dâng lên mãnh liệt, cô chưa bao giờ lo Cúc Như Khanh sẽ đoạt công ty của cô, mà ngược lại, Cúc Như Khanh làm mọi thứ vì cô, cảm giác của cô thật giống như tình trạng không đất dung thân.
hắn giống như ngọn núi nguy nga, cô mãi mãi chỉ có thể đứng dưới chân núi nhìn lên, chưa bao giờ có hy vọng sẽ cùng hắn đứng chung một nơi nhìn về thế giới, bởi vì cô mãi mãi không thể đạt tới đỉnh núi cao như vậy.
Trở lại công ty được một ngày, Mặc Thiên Trần phát hiện, dù công ty không có cô, Cúc Như Khanh cũng giải quyết rất tốt, cô trở thành kiểu người có cũng được mà không có cũng không sao rồi.
Còn chưa tan việc, cô đã đứng dậy rời khỏi phòng, vào thang máy định rời khỏi công ty, vừa ra khỏi thang máy, đã thấy một nhóm vệ sĩ hành lễ với cô.
Mặc Thiên Trần đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô chưa hết giờ đã định ra khỏi công ty, Trần Tiêu vẫn còn đợi cô bên ngoài phòng làm việc, thật không ngờ Cúc Như Khanh đã phái người đóng ở các cửa thang máy.
Trước giờ cô lo nhất vẫn là con gái và Mặc Thị, hiện giờ con gái ở bên cạnh Cúc Như Khanh sống rất tốt, Mặc Thị được hắn lãnh đạo cũng rất thuận buồm xuôi gió, cô chẳng còn việc gì để lo lắng nữa rồi, như vậy, có thể đi tìm một nơi yên tĩnh, trấn tĩnh bản thân.
“Thiếu phu nhân, tan sở chưa?” Rất nhanh, Trần Tiêu từ tầng trên công ty bước xuống.
“Tôi muốn đến bờ biển.” Mặc Thiên Trần nói.
“Được, chúng tôi lập tức lấy xe.” Trần Tiêu lập tức phái người lái xe tới.
Mặc Thiên Trần lên xe, im lặng, không ngừng nhìn dãy nhà cao tầng dần lui về phía sau, cảnh sắc nhanh chóng chuyển đổi thành trời xanh, biển xanh, bờ cát trải dài.
“Thiếu phu nhân, đến rồi!” Trần Tiêu xuống xe, mở cửa.
“Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần bước xuống bờ cát, cởi giày cao gót dưới chân ra, đi chân khong trên bãi cát nóng bỏng được mặt trời chiếu rọi, bãi cát mềm mại, từng hạt cát li ti, hòa nguyện với vô số hạt cát khác, tạo thành bờ cát mênh mông.
Chậm rãi ngồi xuống, cô nhìn về đường chân trời, để mặc cho bầu trời chạng vạng, gió thổi lên người, mái tóc dài bay theo gió, ngón tay cô vẽ trên bờ cát, nhớ lại trước đây không lâu, họ từng ở cạnh nhau cùng ăn mừng kỉ niệm ngày cưới, lúc đó thật sự rất lãng mạn, còn có chuyện một con cua cái dẫn theo 99 con cua khác xếp thành 8 chữ: “Khanh Trần hạnh phúc, hạnh phúc Khuynh Thành!”
“Khanh Trần” hiện tại đã biến thành sự tổn thương “Khuynh Thành”, ngón tay Mặc Thiên Trần không hề ý thức viết ra 8 chữ trên cát, Khanh Trần hạnh phúc, hạnh phúc Khuynh Thành! Thủy triều dâng lên, xóa đi những chữ cô vừa viết, bờ cát nháy mắt lại trở lại trạng thái yên tĩnh, 8 chữ này vĩnh viễn khắc sâu trong lòng cô.
Nước mắt, không hề báo trước, lại trượt ra khỏi hốc mắt, cô nhìn sắc chiều biển rộng càng lúc càng mơ hồ, nhưng bóng dáng Cúc Như Khanh trong mắt cô càng lúc càng rõ ràng, giống như anh đang từ trên biển đạp nước đi đến…
Bất chợt, tiếng ốc biển vang lên, rất rõ ràng, mặt trời cũng đang dần dần chìm xuống phía Tây biển rộng, nhưng tựa hồ không muốn rời.
Mặc Thiên Trần mở mắt lần nữa, chỉ trông thấy mặt biển rộng, không thấy bóng dáng Cúc Như Khanh đâu nữa, tiếng ốc biển lọt vào tai, cô không nhịn được đi tìm thanh âm đó, ai sẽ ở cùng cô lúc chạng vạng thưởng thức tiếng ốc biển đây?
Dần dần, tiếng ốc biển ngừng lại.
Mặc Thiên Trần đứng lên, nhìn về hướng có thanh âm, một khuôn mặt tươi cười đang nhìn về cô.
“Thiên Trần, cũng thích tới bờ biển một mình sao?” Đổng Nật cầm trên tay một con ốc biển.
Mặc Thiên Trần không ngờ người thổi ốc là Đổng Nật, cái người trước đây từng muốn chết trên biển, hôm nay đứng trước mặt mình, đã sớm không còn vương vấn bụi trần.
“Đổng tiểu thư, ra là cô, thổi rất êm tai.” Mặc Thiên Trần nhìn cô.
Đổng Nật giơ con ốc biển trên tay lên, cười đáp: “Tôi từng đau khổ vì hôn nhân, mỗi đêm đều tới đây thổi ốc biển, đã thành thói quen, chỉ có đến đây thổi ốc ngắm gió, dường như mới có thể tìm thấy hy vọng cho hôn nhân của mình.”
Chỉ là, về sau, vẫn không bảo vệ được hôn nhân, Mặc Thiên Trần đã biết.
“hiện giờ tôi vẫn đến đây thổi.” Bây giờ Đổng Nật sống rất đặc sắc a! Mặc Thiên Trần cũng không hiểu.
Đổng Nật nhướng mày cười, “Bây giờ thổi, là để gia tăng cảm hứng, chúng ta đều dùng thiết kế làm cần câu cơm, cảm hứng là quan trọng nhất, sao rồi, vừa rồi tôi thổi ốc, chính là giúp cô gia tăng cảm hứng đấy.”
Mặc Thiên Trần khẽ cười xin lỗi, “Bây giờ cô đã thoát khỏi vũng lầy tình cảm rồi chứ?”
“Tự tôi cảm thấy là phải bước ra, lúc đầu chạy thế nào cũng không thoát, mặc dù rất nhiều người từng khuyên tôi, tôi vẫn cố chấp chui rúc càng sâu vào vũng bùn, nhưng mọi thứ còn phải dựa vào bản thân.” Đổng Nật đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, cười sung sướng, “Đừng lo, tôi hiện tại rất tốt, sẽ không nhảy xuống biển nữa đâu.”