Kim Cương Khế Ước

Chương 275: Ngược Yêu: Tìm Ra Thân Thế Con Gái (3)


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 275: Ngược Yêu: Tìm Ra Thân Thế Con Gái (3)


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
cô vẫn cho rằng, anh vì muốn bảo vệ cô, mới nói với người ngoài như vậy, nhưng không ngờ, chuyện lại tức cười đến nước này, anh chính là người đàn ông đêm đó thật. Như vậy, anh làm tất cả mọi chuyện, đều đã tính toán hết. Bao gồm cả việc đối tốt với cô, giúp cô tìm con gái, mọi thứ, đều là anh đã dự tính trước, sau đó chỉ việc thực hiện trên người cô.
Mặc Thiên Trần, mày là đứa ngu ngốc nhất trên đời! Bị người đàn ông này nắm hết trong tay, mà vẫn mang ơn thầm nghĩ dù thế nào cũng phải báo đáp hắn!
Cúc Như Khanh cũng không ngờ, cô lại nghĩ như vậy, anh vẫn cho chuyện giữa anh và cô, đã nói rõ rồi. Anh trầm mặc, “Trần, anh cũng từng nói, người đàn ông của em từ đầu tới cuối chỉ có mình anh…”
“Đúng là tôi đần, tôi nghe không ra dụng ý của anh!” Mặc Thiên Trần cắt lời, “Tôi làm sao địch lại mọi tính toán của anh được, mọi thứ anh đều sắp xếp cả, tôi đần độn, tôi chỉ biết ngây ngốc đi theo ván cờ anh đã sắp đặt, rõ ràng chính là con cờ của anh, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy áy náy, lại luôn kính phục, ngưỡng mộ anh, còn coi anh là ân nhân, Cúc Như Khanh, anh quá độc ác…”
Cúc Như Khanh thở dài, “Trần, em có thể tỉnh táo nghe anh giải thích không?”

“Chuyện đến nước này, anh còn có gì để giải thích?” Mặc Thiên Trần đứng dậy.
Cúc Như Khanh nói giọng khàn khàn: “Lúc mới biết chuyện, anh cũng từng nghĩ sẽ nói cho em biết, nhưng sợ em lại giống như đêm đó kháng cự anh, anh mới nghĩ sẽ chờ đến khi dọn dẹp xong Phí thị, mới nói cho em biết, vậy mà còn chưa tới lúc, Chu Tiểu Kiều đã ra tay phá đám, lúc ấy anh mới đứng ra, nói ọi người biết, cũng nói cho em biết, nhưng lúc đó tâm trạng của em không tốt…”
Mặc Thiên Trần nói tiếp: “Tâm trạng của tôi rất kém, tôi chạy vào phòng rửa tay, sau đó anh lại để trợ thủ đắc lực nhất của anh Nghiêm Tiểu Huệ vào đó diễn kịch, cô ta cố ý đứng trong đó nói anh vì giúp tôi, mới nhận mình là người đàn ông đêm đó, anh cho rằng chỉ có tôi nghĩ vậy sao? Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều nghĩ vậy, anh lại trở thành người chồng tốt, càng thêm khiến người khác ngưỡng mộ, càng khiến tôi toàn tâm toàn ý yêu anh, khiến tôi cam tâm tình nguyện cùng anh sống chết, làm sao anh có thể chà đạp lên tấm lòng của tôi như thế?”
“Anh… Anh chưa từng bảo Nghiêm Tiểu Huệ đi làm thuyết khách, Trần…” Cúc Như Khanh lập tức hiểu ra, lúc anh muốn xông vào đó, đã đụng phải Nghiêm Tiểu Huệ nói cho cô ta đi xem, sau đó, Mặc Thiên Trần đi ra, đã không còn tức giận, hơn nữa quan hệ với anh càng lúc càng tốt, không ngờ, hóa ra ngọn nguồn là như vậy!
Giờ anh có trăm cái miệng, cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ tại anh bình thường mọi thứ đều muốn mưu lược, cứ cho là anh không để Nghiêm Tiểu Huệ làm thế, Mặc Thiên Trần cũng sẽ không tin. Nhưng hiện tại, cho dù anh có muôn vàn kế sách, cũng không thể một bước có thể khiến cô ngoan ngoan tỉnh táo lại.
“Anh cho rằng tôi còn tin anh sao? Tôi không tin anh nữa, từ nay về sau không bao giờ tin anh nữa!” Mặc Thiên Trần nói xong bỏ ra khỏi phòng.
“Trần, em đi đâu?” Cúc Như Khanh ngăn cô lại.
“Tôi với anh không có bất kỳ quan hệ gì nữa, anh còn quản tôi đi đâu sao?” Mặc Thiên Trần muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được.
“Em là người phụ nữ cả đời anh yêu, sao lại không có quan hệ? Em với anh là vợ chồng, nơi này là nhà của em.” Cúc Như Khanh cố gắng khuyên cô.
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng anh không phải người đàn ông tôi muốn sống cùng cả đời, tôi cũng sẽ không coi anh là chồng tôi, nơi này cũng không phải nhà của tôi! Bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, không muốn nhìn thấy anh tiếp tục lừa gạt tôi!”
“Bây giờ Phí Cường Liệt đang tìm cách trả thù, một mình em ra ngoài không an toàn, ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu hết. Trần, nghe lời!” Anh bất đắc dĩ nói.
“Đó là chuyện của anh! không liên quan gì tới tôi!” Mặc Thiên Trần quát, “Cúc Như Khanh, anh tránh ra! Tôi bảo anh tránh ra!”
“Trần, sao em lại cáu kỉnh như vậy?” Cúc Như Khanh giọng lạnh lẽo.
“thì ra anh còn coi tôi là cáu kỉnh! Cúc Như Khanh, anh thật quá đáng!” Mặc Thiên Trần lui về sau một bước, “Tôi hận anh, tôi chưa bao giờ hận một người tận xương tủy như lúc này!”

Cúc Như Khanh hít một hơi thật sâu, lấy mấy phần kiên nhẫn đáp, “Trần, em đã nói yêu anh, phải nghe lời anh, bây giờ hãy tỉnh táo lại đi, được không?”
“Đó là tôi bị anh lừa, nếu anh không gạt tôi, sao tôi có thể cam kết nói yêu anh, sẽ nghi lời anh. Nếu cam kết thành lập trên cơ sở của một lời nói dối, căn bản không thể xem là thật, suy cho cùng cũng chỉ là một lời nói suông.” không cần biết bây giờ anh nói gì, Mặc Thiên Trần cũng không nghe lọt tai.
“Vậy, rốt cuộc em yêu anh mấy phần đây?” Cúc Như Khanh rống lớn.
“Mấy phần?” Mặc Thiên Trần cười lạnh, “Anh hỏi tôi yêu anh mấy phần? Bây giờ tôi nói cho anh biết, một phần cũng không có! Tôi đối với anh đều là tình không ý giả, không có đến một phần thật lòng, tôi chỉ vì con gái mới chấp nhận ở bên cạnh anh, thật ra tôi vẫn luôn hận anh, hận anh cường quyền thủ đoạn, hận anh bá đạo dã man, hận anh vì muốn giữ tôi, mà không tiếc gì tổn thương bất kỳ ai!”
Cúc Như Khanh lập tức liền thay đổi cả mặt sắc, anh vốn muốn mang thân thế của Cúc Cầm Du nói cho cô biết, bây giờ lại nuốt lại vào miệng, “Mặc Thiên Trần, em thật sự khiến anh muốn tát em một cái!”
“Vậy thì anh đánh đi…” Mặc Thiên Trần ngưỡng cao cằm, “Đánh không chết tôi, thì thả tôi ra!”
“Thả em! Đừng mơ tưởng!” Anh lãnh khốc quát, “Cả đời này đừng mơ sẽ thoát khỏi bàn tay anh!”
“Tôi sẽ không ở cùng ma quỷ như anh cả đời đấy!” Mặc Thiên Trần cũng căm hận đáp.
Cúc Như Khanh cười lạnh, “Nếu anh là ma quỷ, Cúc Hoài Cẩn chính là tiểu ma quỷ, vậy em là gì? Em cũng là người phụ nữ ma quỷ!”
“Anh…” Mặc Thiên Trần rơi nước mắt, “Anh dám nói con gái như vậy sao?”

“Đây là tự em nói.” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp.
“Tránh ra, tôi muốn đi xem con gái!” Mặc Thiên Trần đẩy anh.
“Cùng anh trở về phòng.” Cúc Như Khanh kéo tay cô, mạnh mẽ lôi cô về phòng ngủ.
“Anh còn muốn tôi hận anh thêm sao?” Mặc Thiên Trần muốn đi ra ngoài, nhưng anh không cho.
Cúc Như Khanh hừ lạnh, “Dù sao em cũng chưa từng yêu anh, có hận thêm một chút cũng không sao!”
“Anh…” Mặc Thiên Trần theo dõi anh, thái độ của anh trước sau đều cường ngạnh, lần này, coi như cô hoàn toàn nhìn thấy được tâm tư của anh, “Anh không có quyền cấm tôi đến chỗ con gái, đó là con gái ruột của tôi, anh đã tàn nhẫn ôm nó đi, lấy quyền gì đối xử với tôi như vậy?”
“Đó cũng là em cam tâm tình nguyện hiến thân cho tôi, cũng chỉ là kết quả của một cuộc giao dịch tiền bạc thôi!” Cúc Như Khanh cũng bị cô làm cho kích động nói không suy nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.