Kim Cương Khế Ước

Chương 274: Ngược Yêu: Tìm Ra Thân Thế Con Gái (2)


Bạn đang đọc Kim Cương Khế Ước: Chương 274: Ngược Yêu: Tìm Ra Thân Thế Con Gái (2)


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần nghĩ vậy, liền đi đến Ám Dạ, thấy Cúc Như Khanh mặt đăm chiêu, đang suy nghĩ gì đó.
cô đi đến cạnh anh, khoác tay lên vai anh, “Như Khanh, anh không sao chứ?”
“Trần, sao em lại tới đây?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu nhìn cô.
“Em thấy Trần Ích đuổi theo bọn người Thanh Phong bang, nên tới đây xem anh có sao không.” cô lo lắng.
“Anh không sao!” Cúc Như Khanh kéo cô ngồi cạnh, “Là người của Phí Cường Liệt phái tới, đây là kết cục hắn đáng phải nhận.”
“Mấy chuyện khác em mặc kệ, chỉ cần anh không sao là tốt rồi.” Mặc Thiên Trần gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì Trần Ích mang theo người của Ám Dạ quay về.

“Chủ tịch, Phí Cường Liệt đã trốn thoát!” Trần Ích nói.
“Tại sao lại như vậy?” Cúc Như Khanh trầm giọng quát lên.
Trần Ích lập tức đáp, “Chúng ta vốn đã đuổi theo được, nhưng hắn được Nhị thiếu gia và Chu Tiểu Kiều lái xe đến ứng cứu. Xin chủ tịch trách phạt.”
Cúc Như Khanh mặt lạnh như tờ không nói gì, người phía dưới một tiếng cũng không dám nói, Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh, cũng cảm nhận được anh đang vô cùng tức giận.
“Như Khanh, Phí Cường Liệt bị thương nặng, trong thời gian ngắn sẽ không dám tới làm loạn, cứ ọi người nghỉ ngơi trước đi, được không?” Mặc Thiên Trần dịu dàng.
Cúc Như Khanh hồi lâu không lên tiếng, Mặc Thiên Trần nhìn anh, không tiện nói gì nữa, đây là chuyện quản lý của nội bộ Cúc thị, cô chỉ là nhìn mấy người ngồi dưới đang chảy máu nên không đành lòng.
“Trần Ích, cậu dẫn mọi người đi nghỉ trước.” Hồi lâu sau, anh mới mở lời.
“Vâng! Chủ tịch.” Trần Ích lập tức dẫn người đi.
Mặc Thiên Trần từ từ thở phào, cô biết, lần sau Phí Cường Liệt mà đến làm loạn, nhất định không đơn giản như hôm nay, nên Cúc Như Khanh mới nghĩ cách giải quyết một lần dứt điểm để tránh hậu quả về sau.
Cúc Như Khanh đứng lên, “Chúng ta đi!”
Mặc Thiên Trần cùng anh rời khỏi Ám Dạ, trở về nhà, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du đang chạy tới chạy lui trong phòng khách.
“Ba mẹ về rồi!”
“Ngoan, đi lên phòng chơi.” Mặc Thiên Trần kéo hai đứa bé lên lầu.
Sắp xếp hai đứa trẻ nghịch ngợm xong, Mặc Thiên Trần đi tới thư phòng Cúc Như Khanh, “Như Khanh, em có thể giúp gì không?”
“không sao! Đừng lo.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, “Chỉ cần con và em ở bên cạnh anh, chuyện gì cũng không quan trọng nữa.”
“Đây cũng là nguyên nhân anh không đưa Hoài Cẩn về Anh sao?” Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, bây giờ đứa bé ở bên cạnh anh, một khi anh và Phí Cường Liệt xảy ra xung đột, Phí Cường Liệt đánh không lại thì khó tránh sẽ ra tay với người nhà.
“Đúng vậy.” Cúc Như Khanh gật đầu.

“Em hiểu rồi, anh cũng phải cẩn thận đấy, biết không?” Mặc Thiên Trần nắm tay anh.
“Anh biết rồi.” Cúc Như Khanh vỗ vỗ tay cô, “Giúp anh sắp xếp thư phòng, anh ra ngoài một lát.”
“Được, anh nhớ về sớm.” Mặc Thiên Trần đưa anh ra cửa.
Sau khi Cúc Như Khanh đi, cô giúp anh dọn dẹp thư phòng, thư phòng của anh bình thường không để người làm bước vào, Mặc Thiên Trần thỉnh thoảng có vào, nhưng rất ít động đến đồ của anh, cô thấy tài liệu trên bàn hơi xộc xệch, bắt đầu sắp xếp lại giúp anh.
cô sắp xếp lại tài liệu xong, bỏ vào trong tủ, chuẩn bị đóng thì nhìn thấy một tấm hình Cúc Như Khanh cất kỹ ở đây, nhất thời hiếu kỳ, cô lấy ra xem, cứ nghĩ là ảnh anh và người phụ nữ nào đó chụp chung trước kia, nhưng cẩn thận nhìn lại, là ảnh anh và một cô bé chụp chung, khung cảnh trong ảnh vô cùng quen thuộc, chính là khu nhà trường học ở Anh quốc.
Mặc Thiên Trần ngưng mắt, tại sao anh lại tới đó? Lần trước cô đến trường này tìm con gái, nên nhớ rất rõ khung cảnh này. Chẳng lẽ con gái của anh cũng học ở đây sao? cô nhìn kỹ lại, phát hiện cô bé hình dáng rất giống mình, hơn nữa con gái cô lúc đó cũng có dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ…
Mặc Thiên Trần không dám tin vào suy luận của mình, cô xem lại thời gian ghi trên tấm hình, là hai năm trước, nếu không dựa vào thời gian trên tấm hình, cô còn có thể cho rằng anh và Hoài Cẩn sau này mới biết nhau, nhưng thời gian ghi trên đây chính là bằng chứng.
Điều đó chứng tỏ, họ của Hoài Cẩn là Cúc, cha đẻ của nó chính là Cúc Như Khanh, tất cả, Cúc Như Khanh đều biết, anh chỉ đơn giản là xây nên một nhà giam, mang bí mật này thả vào trong đó, rồi nhốt cô vào, khiến cô không bao giờ thoát ra được.
cô từng nói, người đàn ông này đối phó người khác thì giống như bố trí bàn cơ vây vậy, nếu muốn đối phó cô, thật quá dễ dàng, anh biết tất cả, nhưng lại chìm sâu, không hé lộ nửa chữ cho cô biết.
Mặc Thiên Trần chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, vô cùng sợ anh, anh khiến tim gan cô run sợ, tay chân lạnh như băng, cô ngồi xuống ghế, trong mắt anh, cô nhất định là rất buồn cười! cô từng khổ sở làm ra một cuộc giao dịch với anh, cuối cùng cũng là yêu người đàn ông này!
Trời ơi…
Mặc Thiên Trần hai tay che mặt, cô… cô…

không biết qua bao lâu, Cúc Như Khanh trở về, anh vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần gục đầu trên hai tay, anh nghĩ cô đã ngủ, liền đến ôm cô về phòng.
“Đừng đụng vào tôi!” Mặc Thiên Trần mặt đầy nước mắt quát lên.
“Trần…” Cúc Như Khanh bị thái độ của cô làm hết hồn, “Em làm sao vậy?”
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm anh, “Anh buông tay ra, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh! Anh là ma quỷ, tôi hận anh… Tôi hận anh, hận anh, hận chết anh…”
“đã xảy ra chuyện gì? Trần, em đừng kích động, từ từ nói cho anh nghe trước đã!” Cúc Như Khanh thấy cô kích động, tiến lên muốn ôm cô, nhưng cô vẫn xua tay không chịu cho anh đến gần.
Mặc Thiên Trần một tay cầm khung hình trên bàn, vứt vào đầu anh, anh không né tránh, bị khung hình đập vào đầu, một tia máu chảy ra, lúc này, Cúc Như Khanh mới nhìn đến khung hình rơi xuống đất, nhặt lên tấm hình anh và Cúc Hoài Cẩn chụp chung.
“Cúc Như Khanh, anh chính là người đàn ông giao dịch với tôi đêm đó, tại sao anh vẫn gạt tôi? Tại sao anh đùa bỡn tôi? Tại sao không chịu nói ra?” Mặc Thiên Trần nước mắt tuôn như mưa, cô khóc lớn hét lớn.
Cúc Như Khanh giật mình tại chỗ, anh than, “Trần, anh từng nói với em rồi, anh chính là người đàn ông đêm đó.”
“Nhưng đó là anh nói với người khác, anh không tự mình nói với tôi!” Mặc Thiên Trần vừa nghe anh nói càng thêm tức giận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.