Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 28: Ác chiến song phương


Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 28: Ác chiến song phương

Rừng tùng tối đen như mực này đối với La Như Long quả là một tình huống rất bất lợi.

La Như Long hiểu rõ, Giả Như Chân sở dĩ để cho chàng hiển lộ thân thủ một
là vì sau khi luyện đạt thần công chàng chưa có cơ hội thật sự để đại
hiển thần uy, hai là muốn thảo nghiệm trí tuệ siêu quần của chàng, tạo
cho chàng có sự quả cảm hơn người.

La Như Long không thẹn là một
thiếu niên có thiên chất tuyệt luân, trong khi đang tiến đến bờ sông,
chỉ thoáng qua phút giây, chàng đã định ra kế để đối phó với cường địch.

La Như Long biết rằng hơn hai trăm tay cao thủ ẩn phục trong rừng là ngầm ám hại khi hai người không phòng bị.

La Như Long an nhiên cất bước, hoa tay giương cao giọng quát mắng lấy tiếng, vẫn không nghe động tĩnh gì.

Khi khoảng cách chỉ còn chưa đầy một trượng, đột nhiên chàng dậm chân búng người, thân hình bay vọt lên không trung.

Chàng đã thi triển thân pháp “Hỏa thượng lăng ba” luyện được ở đảo Liệt Hỏa,
bay lên một cách nhẹ nhàng và nhanh phàm tốc, lên cao độ bốn trượng,
chàng đâm thẳng vào rừng cây, rừng tùng rậm rạp trở thành phía dưới
người chàng.

La Như Long bay lướt một vòng, quan sát tình hình phía dưới …

Mấy trăm tay cao thủ ẩn phục trong rừng cây, thoáng thấy bóng chàng vút
nhanh như một vệt sao băng, trong nháy mắt lại biến đâu mất, cả bọn nhốn nháo ló đầu nhìn quanh, không dám lên tiếng.

Bọn “Thiên Sơn Song Sát”, “Dao Sơn Nhị Xú”, “Ngũ Đầu Đà” thuộc phái Vệ Sơn, có cả “Lạc
Phách thư sinh” Thiệu Quang lúc này đang chỉ huy những tay thiện xạ, đều là những cao thủ hắc đạo kiệt xuất, lịch duyệt giang hồ, từng trải qua
không ít những chuyện kinh thiên động địa. Lúc này thấy La Như Long thi
triển khinh công thân pháp ly kỳ tuyệt luân như vậy, ai ai cũng phải
trợn mắt thè lưỡi, một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống lên đến tận
não.

Nhất là Thiệu Quang, gã ta có mối hận với La Như Long trước đây, giờ thấy vậy trong lòng kinh hãi tột độ.

Giả Như Chân vẫn đứng thản nhiên ở bìa rừng, tay vuốt chòm râu bạc, miệng
hiện nụ cười điềm nhiên, mắt ngước nhìn bóng La Như Long khi ẩn khi hiện trong rừng tùng.

Thời gian trôi qua độ một tuần trà, nắm kỹ tình hình xong, La Như Long nảy ra ý định :

“Đến lúc rồi ! Cơ hội này ta không ra tay thì đợi khi nào nữa ?”.

Thầm quyết xong, La Như Long nhắm vào vùng cây rậm nhất để ra tay, vì đó là nơi địch phương tụ tập mai phục.

Từ trên không trung, La Như Long lộn người sà xuống thấp, tay phải tức tốc vùng ra “Vèo vèo vèo “, ba viên “Bích đinh châu” thoát khỏi tay bay
nhanh xuống.

“Bình bình bình” ba tiếng phát lên, ba viên “Bính đinh châu chạm phải cây phát nổ và bốc cháy.

La Như Long tiếp vung tay, ba viên “Bính đinh châu” bay xuống, rơi đến đâu phát nổ và bốc cháy đến đó, từng cột lửa ngùn ngụt bốc lên.

La
Như Long lướt người nhanh, từng viên “Bính đinh châu” nối đuôi nhau tung xuống, cả thảy hai mươi mấy viên phát nổ, khu rừng bốc cháy dữ dội.

“Bính đinh châu” được Liệt Hỏa Thần Quân mất ròng rã bao nhiêu năm khổ công
tinh chế, các loại hỏa dược khác không thể sánh bì được. Nó chỉ cần chạm mạnh vào vật gì tức sẽ phát nổ và bốc cháy.


La Như Long hành động theo chủ ý của Giả Như Chân :

“Không để một tên nào sống sót”.

Rừng tùng nhanh chóng ngập trong biển lửa.

Thấy lửa bốc lên tứ phía, bọn hắc đạo kinh hãi nhốn nháo như ong vỡ tổ, cũng những tiếng thất thanh kêu lên.

Còn Thiệu Quang, gã ta vì hằn sâu mối nhục trước đây, hôm nay có trợ thủ
của các cao thủ hắc đạo đến mai phục ở rừng cây này, nghĩ rằng đối
phương sẽ lọt vào đây, không ngờ tình thế lại chuyển nghịch một cách đột ngột như vậy.

Ban đầu thấy lửa bốc lên, gã ta dự định dập lửa để cứu nguy. Nhưng chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đã bao phủ tứ phía, nhất
thời gã ta không biết ứng phó thế nào ?

Nhưng Thiệu Quang vẫn
bình tĩnh, vì bên cạnh gã ta còn coí chín cao thủ đồng đạo công lực cái
thế, ít nhất cũng còn một cuộc long tranh hổ đấu giữa song phương mới
phân định thắng bại.

Trước mắt lão ta phải mở đường máu để thoát ra khỏi rừng.

Nhưng thoát đường nào ?

Đường trở về Biện gia bảo đã bị Giả Như Chân chắn giữ, La Như Long đã có uy
lực kinh hồn đến như vậy, huống gì vị cao nhân này nữa, đường đó thoát
không được!

Hai phía trái phải cánh rừng, lúc này hoàn toàn ngập trong biển lửa, không đi được!

Duy chỉ có một con đường thoát duy nhất là phía Bắc, bất luận thế nào, phải thoát ra khỏi cánh rừng rồi hãy tính.

Tính kế xong, Thiệu Quang liền vỗ tay ba tiếng, đây là ám hiệu đã định trước.

Từ các nơi, những loạt vỗ tay khác vang lên như nhận được ám hiệu.

Thiệu Quang có phần can đảm hẳn lên, lão ta biết rằng những cao thủ đồng đạo
còn tinh thần để đối phó. Tiếng lá cây xào xạc, bọn hắc đạo xuyên rừng
tụ tập đông đủ bên gã ta.

Thấy lửa cháy ngùn ngụt không còn nơi để ẩn thân, Thiệu Quang liền hô lớn:

– Thoát nhanh về hướng Bắc.

Rồi gã ta tức tốc lao người đi trước dẫn đường.

Cả bọn cùng lủi băng rừng theo sau Thiệu Quang. Những tay cao thủ phân ra tứ phía để bảo vệ cho đồng bọn.

Bóng người lao vùn vụt, ai ai cũng thi triển thân pháp phàm tốc.

La Như Long khi nãy đến giờ không thấy xuất hiện, chàng ẩn mình trên một ngọn cây cao rậm để theo dõi động tĩnh đối phương.

Giờ thấy bọn hắc đạo băng rừng trốn thoát, chàng đâu thể bỏ qua cơ hội hiếm có này.

La Như Long từng khổ luyện trên đảo Liệt Hỏa, thế lửa và những cột khói dù có bao phủ dày đặc cũng không ngăn nổi hai luồng nhãn tuyến của chàng.
Bởi vậy chàng nắm tình hình địch phương rất rõ như giữa bàn tay.

Bọn “Thiên Sơn Song Sát”, “Dao Sơn Nhị Xú”, La Như Long lướt mắt nhìn qua

đã nhận rõ dạng. Còn bọn “Ngũ Đầu Đà” phái Vệ Sơn là lần đầu La Như Long thấy mặt, tên nào cũng cao lớn, hình tướng rất hung dữ, tóc dài xỏa phủ vai, mình lại mặc áo cà sa rộng thùng thình, tay lăm lăm ngọn mác, La
Như Long mới nhìn đã nhận ra bọn họ.

Có điều khiến người ta không thể nào hiểu được, là trên vạt áo cà sa bên phải của bọn “Ngũ Đầu Đà”
có thêu một đóa hoa hồng rực rỡ đến chóa mắt.

Khi phát hiện ra
điểm đó, La Như Long bất chợt cúi xuống nhình vạt áo trên người, thấy
đóa hoa hồng trên chiếc áo của mình cũng giống y hệt như vậy ?

Thế này là thế nào ?

Lẽ nào trong đó có sự uẩn khúc gì ?

Tình huống lúc này La Như Long không rảnh thời gian để suy nghĩ, thấy địch
phương mỗi lúc một xa dần, chàng thoắt lao người đuổi bám theo.

Trong đầu chàng chỉ định lấy một điều :

“Giết ! Giết ! Giết ! Không để tên nào sống sót …”.

La Như Long thi triển thân pháp “Hỏa thượng lăng ba”, thân hình lao vút đi như sao băng điện chớp, trong nháy mắt đã đến phía trước địch phương.

Dẫn đầu bọn hắc đạo là Thiệu Quang, băng thoăn thoắt trong rừng, thỉnh
thoảng gã ta cất giọng gọi, cứ cho rằng có những cao thủ hắc đạo bảo vệ
tứ phía, thoát ra khỏi rừng ắt không có vấn đề gì.

Ngờ đâu, khi thân hình gã ta tiếp lao lên, đã lọt vào tay La Như Long.

La Như Long nghe lời Giả Như Chân, quyết ra tay giết sạch. Lúc này chàng
đang ở trên đầu Thiệu Quang, không một tiếng động, chàng rẽ lá cây đáp
nhanh xuống, đúng ngay vị trí Thiệu Quang đang lao người lên. La Như
Long xuất ngay một chưởng đánh thẳng xuống chóp đầu gã ta …

Trong lúc táng đởm vong hồn, Thiệu Quang cũng phát giác có hiện tượng khác
lạ, thân hình đang lơ lửng trên, không gã ta hốt hoảng hét lên một
tiếng, vội tung người sang bên phải.

Một cú né người đã tránh
được hữu chưởng của La Như Long, nhưng La Như Long không một chút chậm
trễ, xuất tiếp tả chưởng nhắm xuống đầu gã ta.

“Bình” một tiếng.

Đầu của Thiệu Quang vỡ toang, máu tươi và não bay tung tóe, rơi xuống chết ngay lập tức.

Mọi diễn biến chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.

Khi thi thể rơi “Bịch” xuống đất, những tay đại hán theo sau cũng đã đến nơi.

Một xác chết từ trên cao rơi xuống như vậy, người ta đã kinh hồn thất
phách. Khi nhận ra là thi thể Thiệu Quang, cả bọn đều trợn mắt, kinh
hoàng tột độ.

Xuất chưởng đánh gục Thiệu Quang xong, La Như Long

bay người ẩn nấp ngay trong bóng cây. Lúc này thấy bọn đại hán đã tới
nơi đứng quanh xác chết, chàng liền nhấc bổng người bay đáp thẳng xuống
trên đầu bọn họ.

Tức thì, song chưởng phân tả hữu xuất ra.

Trong khói lửa mịt mù, bọn hắc đạo bỗng phát hiện hai luồng kình lực uy mãnh vô song ập xuống đỉnh đầu.

Nhờ vào lực phản của chưởng xuất ra, La Như Long tung người lên không để
cho bọn hắc đạo kịp phản ứng, chàng tức tốc tung tiếp song chưởng hai
phía trước sau …

Đáng thương cho bọn hắc đạo, khi phát hiện xác chết rơi xuống đã bạc mặt tái mày, không ngờ đột ngột lại có bốn luồng
chưởng phong đánh xuống đầu như núi đổ.

Cho dù bọn họ phát giác có chuyện bất trắc xảy ra, nhưng “Xích diệm chưởng”.

thành danh của Liệt Hỏa Thần Quân, họ có mọc ba đầu sáu tay cũng tránh không kịp.

Bốn chưởng phân tả hữu tiền hậu, dường như phát ra cùng một lúc, bọn đại hán bị trúng chưởng chết không kịp ngáp.

“Xích diệm chưởng” uy mãnh tuyệt luân, những tên bị trúng thẳng chưởng phong, ngũ tạng dập nát, miệng phọt máu tươi, chết thẳng cẳng.

Những tên đứng xa hơn cũng bị vỡ đầu tuyệt mệnh.

Hơn hai trăm tay đại hán bị chết và thụ thương gần hết, số còn lại đủ sức để chạy trốn cũng không đáng là bao.

La Như Long lần đầu sử dụng chiêu “Xích Diệm chưởng”, khi xuất chưởng đã
vận đến mười thành công lực, giết gần trọn cả bọn đại hán, thành quả đó
quả thực La Như Long không ngờ đến.

Tung chưởng xong, La Như Long đáp ngay xuống đất, xác chết chồng chất ngổn ngang. Khi phát hiện thấy
còn độ ba mươi tay đại hán đâm đầu chạy trốn tản mác, chàng lại do dự.

Nên đuổi theo hay không ?

Theo ý định đã quyết, không để một tên nào thoát mạng. Nhưng bọn đại hán
chạy trốn tứ phía, chàng chỉ có một mnìh, đuổi thế nào đây ?

Đang lúc lưỡng lự chưa quyết, bỗng từ phía sau phát lên một tiếng hú rùng
rợn. La Như Long phát giác tình hình khác lạ, chưa kịp quay đầu nhìn,
chàng đã phóng người lao về phía trước.

Cũng từ cú phóng người
này, La Như Long bắt gặp bảy tay đại hán đang hớt hãi luồn rừng chạy
trốn. Sẵn cơn sát khí trỗi lên mãnh liệt, La Như Long vận toàn lực tống
cho họ một chưởng, cả bảy tên đại hán bay một người một ngả, hộc máu
chết tươi.

La Như Long thi triển thân pháp nhanh nhưng đối phương cũng không chậm. Khi chàng vừa đáp chân xuống đất, bên tai đã nghe
tiếng xé gió vùn vụt, một bóng người đã lao bổ đến.

La Như Long
thoắt lách người nhảy tạt sang năm xích, tránh qua bóng người đang lao
nhanh đến. Chàng tiếp xoay người lao đuổi theo sau lưng đối phương.

Ban đầu nằm trong tình huống bị động, tránh qua thế chiêu của đối phương,
giờ lại xuất chiêu áp sát đối phương. Trong khoảnh khắc đó La Như Long
đã phối hợp ba chiêu thức cùng một lúc, thật là phàm tốc tuyệt diệu.

Do ánh lửa tỏa chiếu, La Như Long phát hiện rõ nhân vật bí mật đánh lén
này chính là “Kim Diện Sát” Liêu Hưng, thuộc nhóm Thiên Sơn Song Sát.

Vừa thấy Kim Diện Sát, La Như Long sực nhớ lại trước đây hai năm ở trên
ngọn đồi Thê Phụng, lúc đó nếu không có Thần Trượng bà bà kịp thờ viện
thủ, chàng đã nạp mệnh cho gã ta rồi.


Kim Diện Sát tuy là cao thủ hắc đạo có công lực cao tuyệt, nhưng đối với La Như Long hiện tại, gã
ta không đáng gì. Huống chi là cựu thù xáp mặt nhau, gã ta ắt khó thoát
mạng.

Kim Diện Sát bị một chiêu vô hiệu, giờ đối địch với La Như
Long, tuổi trẻ khí hăng, gã ta không dám sơ thần khinh suất. Thấy La Như Long bám theo sau lưng, gã ta trổ khinh công để tránh. Nhưng thuật
khinh công “Hỏa thượng lăng ba” của La Như Long quả thực phi phàm, cho
dù Kim Diện Sát lách tả tránh hữu cũng không thoát nổi.

Khinh
công thân pháp có cao thấp, khoảng cách song phương được rút ngắn dần,
Kim Diện Sát không dám dừng lại xuất chiêu chống trả, nhưng nếu cứ chạy
trốn, gã ta cũng không thoát khỏi cái chết.

Đột nhiên …

Những luồng gió nhẹ thoảng qua, ba bóng người đáp nhanh xuống đương trường.

Ba người này thấy Kim Diện Sát đang trong tình thế nguy ngập, liền hét một tiếng, lao đến như mãnh hổ.

Ba người vừa xuất hiện chính là bọn Dao Sơn Nhị Xú và Lam Diện Sát thuộc Thiên Sơn Song Sát.

Lam Diện Sát thủ túc tình thâm, thấy đại ca lâm nguy, gã ta bất chấp sinh
tử lao bổ đến La Như Long, người sau chưởng trước, hai luồng chưởng
phong mãnh liệt đánh thốc đến chàng.

Đối phó với bốn tay cao thủ
này, La Như Long biết rằng khó tránh khỏi trận ác chiến. Chàng không bỏ
qua cơ hội ra tay hiếm có này, tức tốc bắn vọt người lên cao, vung tay
xuất tả chưởng, một luồng kình phong màu hồng lạt đến nghênh tiếp chưởng của Lam Diện Sát.

“Bình” một tiếng chấn động cả núi rừng.

Trong làn khói lan tỏa, Lam Diện Sát kêu lên hai tiếng thất thanh, bay người
sang một bên. Còn La Như Long thì sao ? Thân hình vốn đang ở trên không, chàng tiếp phóng người về phía trước.

Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa La Như Long và Kim Diện Sát còn lại trong gang tấc.

Cự ly chỉ còn độ trong tầm tay, cũng chính là cơ hội đưa đến, La Như Long
liền vung tay phải chộp lấy cổ Kim Diện Sát, xoay một vòng. Kim Diện Sát rống lên một tiếng thê thảm, máu vọt ra đầy, chết ngay trong tay chàng.

Lúc này cả bọn Dao Sơn Nhị Xú cũng vừa cả người lẫn chưởng xáp đến, La Như
Long như người mất hết lý trí, đưa mạnh hai tay, ném xác Kim Diện Sát
bay thẳng đến đối phương.

Sau lưng, Lam Diện Sát lao bổ nhanh đến, ngũ trảo như móc câu nhắm người La Như Long vồ đến, miệng lại hét:

– Tiểu tử kia, ta sẽ lấy gan ruột ngươi để báo thù cho đại ca.

Bọn “Dao Sơn Nhị Xú” sau khi tránh qua thi thể Kim Diện Sát, cũng nhất tề
phóng lên áp sát La Như Long. Dương Thúc Ngô nảy ra ý đồ quỷ quyệt, liền ngửng đầu nhìn lên trên ngọn tùng, quát giọng trách mắng:

– Năm
hòa thượng còn đợi gì nữa ? Tên tiểu tử này rõ ràng chính là La Như
Long, đâu phải phó tổng đàn chủ của quý bang, chúng ta cùng hiệp lực bắt lấy nó rồi hãy tính.

Bỗng nghe tiếng chưởng phong xáp nhau “bình bình” dữ dội, thì ra khi La Như Long tránh qua thế tấn công của Lam
Diện Sát, đã nhanh tay phát chưởng nghênh tiếp bốn chưởng của bọn “Dao
Sơn Nhị Xú” hợp lực tống ra.

Bọn “Dao Sơn Nhị Xú” bị bay lùi năm bước dài, hiển nhiên bọn “Dao Sơn Nhị Xú”.

không phải là đối thủ của “Xích Diệm chưởng”.

– Ngừng tay !

Theo tiếng quát, có năm bóng người thoắt hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.