Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 27: Địch ám ta minh


Đọc truyện Kim Bài Sách Hồn Lệnh – Chương 27: Địch ám ta minh

Náng chiều dần dần khuất lặn, bóng hoàng hôn bắt đầu buông xuống.

Biện gia bảo tự dưng giống như đang tổ chức một đại lễ, đèn đuốc rạng ngời từ trong ra ngoài, tỏa ra cả một vùng đến cả mấy dặm.

Vào cuối giờ Thân, cổng chính mở rộng, có hơn ba trăm tay đại hán hình
tướng hung dữ, vai vác đại đao đứng thành hai hàng trước cổng, ánh đao
sáng loáng đến rợn người.

Đội hình triển khai xong, một tiếng
pháo hiệu vang lên, tức thì có một toán mười sáu người vận áo cẩm bào
sặc sỡ, Biện Quảng Nguyên dẫn đầu, xuất hiện ở cổng bảo.

Biện Quảng Nguyên ăn mặc rất lộng lẫy, từ đầu đến chân tươm tất chỉnh tề.

Lão ta ngước ánh mắt cao ngạo nhìn quanh, rồi bước sang đứng bên phải, thần sắc đầy sát khí.

Mười sáu tay tùy tùng thấy bảo chủ bước sang một bên, không ai bảo nhau, họ
phân thành hai hàng đứng nghiêm nghị hai bên Biện Quảng Nguyên.

Bầu không khí tịch tĩnh không nghe một tiếng động.

Biện Quảng Nguyên thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên trên đỉnh bảo, dường như
nôn nóng điều gì, đôi mày vốn giảo hoạt của lão giờ nhíu sạm lại.

Đến giờ Dậu, tiếng pháo hiệu tiếp vang lên.

Một tràng cười đắc ý truyền vào tai mọi người.

Tiếp theo, có bốn người cùng xuất hiện ở chính môn.

Đi phía trước chính là huynh muội họ Biện, nam thanh nữ tú từng làm cho vùng Áo Đông nghiêng thành đổ nước.

Hai huynh muội bước đến trước mặt Biện Quảng Nguyên, cùng kêu một tiếng
“phụ thân” rồi bước sang đứng hai bên. Trên nét hao dung Biện Khởi Phụng biểu lộ bao nỗi ưu thương.

Đi phía sau chính là Giả Như Chân và La Như Long.

La Như Long bước đi một cách bình thản, tay cầm chiếc quạt bằng ngà. Khi
bước ra khỏi cổng bảo, thấy bày binh bố trận kinh khủng, nét mặt chàng
thoạt động.

Nhìn sang thấy Biện Quảng Nguyên trang phục chỉnh tề, La Như Long định bước tới chào.

Nhưng tay chàng đã bị Giả Như Chân giữ chặt, lời chàng định nói không phát ra khỏi miệng.

Hai người cùng đứng cạnh bên Biện Quảng Nguyên. Giả Như Chân với chòm râu
trắng như tuyết, mặt vẫn rạng ngời, trên vai khoác túi nhỏ, thần thái
rất phiêu bạt.

Huynh muội họ Biện biểu hiện cử chỉ trước hết, họ cùng cất cao giọng:

– Cung tống lão tiền bối.

Rồi cả hai cùng cúi người vái chào.

Giả Như Chân nhanh tay đỡ họ lên, mỉm cười bảo:

– Bất tất ! Bất tất ! Đứng dậy !

Rồi lão nói với Biện Quảng Nguyên:

– Biện đại bảo chủ, lão còn gì muốn nói nữa không?

Biện Quảng Nguyên ôm quyền cười:

– Giang hồ bằng hữu là phải trọng đạo nghĩa, hôm nay Giả đại hiệp đặc
biệt quan tâm tài bồi cho con ta, ta ghi nhận ân đó. Lễ cung tống Giả
đại hiệp cũng là một điều nên, hắc hắc !


– Ha ha, không sai, đó là điều nên. Bởi vậy ta khỏi mở lời cảm tạ, ha ha !

Giả Như Chân chỉ mấy trăm tay đại hán cầm đao hỏi:

– Quý bảo bày đại đao trận như vậy, dám chắc cũng là nghi thức cung tống Giả Như Chân ta luôn hay sao ?

Biện Quảng Nguyên buông giọng thâm trầm:

– Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ ! Giả đại hiệp hào khí hơn trời, lẽ nào lại sợ đao trận của Biện gia bảo?

Giả Như Chân cười kha khả tiếp lời:

– Biện Quảng Nguyên, ta có lời chân tình muốn phụng khuyến lão, lão có nghe không?

– Xin cứ nói !

Giả Như Chân chỉ huynh muội họ Biện, trầm giọng:

– Khi mới đặt chân đến bảo, ta có đáp ứng nam nữ công tử một lời hứa, nói là ta đến cũng như đi, quyết không gây nên chuyện đổ máu cho phía Biện
gia bảo, bây giờ …

Biện Quảng Nguyên tiếp lời:

– Có lời chân tình gì lão cứ nói ra đi !

Giả Như Chân cười nhạt:

– Ta khuyên đại bảo chủ nên sớm thu hồi đao trận, để phân ba trăm tay bội đao này làm việc khác, lão muốn tiếp thu ý kiến hay không?

– Phân làm việc gì ?

Giả Như Chân đột ngột hỏi:

– Biện gia bảo nằm rất gần với ba huyện thành Hòa Bình, Định Nam và Ông Nguyên chứ gì ?

– Rồi sao ?

– Ta mong lão phân họ thành ba toán lên đường ngay đến ba huyện thành đó.

– Làm gì ?

– Bảo họ gõ cửa các xưởng bán quan tài mua toàn bộ quan tài tập trung về
Biện gia bảo này. Một là để ngày mai khỏi chuẩn bị cập rập, hai là đến
lúc đó e rằng đại bảo chủ cũng loạn não quýnh tay, không lo tang sự
được.

Biện Quảng Nguyên nghe vậy trong lòng vốn tức giận, nhưng vẫn ngạo nghễ giở giọng cười sâu hiểm:

– Xem ra lão chẳng đáng để mắt tới đại trận của Biện gia bảo?

Giả Như Chân cười vẻ tự tin:

– Không những không đáng để mắt tới đao trận, mà kể cả toán cung nỏ mai
phục trong rừng tùng ven đường, cộng thêm nhóm Vệ Sơn, Thiên Sơn Song
Sát, Dao Sơn Nhị Xú ta cũng đâu coi ra gì !

Biện Quảng Nguyên cười hắc hắc:

– Giả đại hiệp đã tự tin như vậy, sao không hiển lộ tài năng thử xem, mà cứ đứng đấu khẩu làm gì ?

– Biện đại bảo chủ phát lời không mấy thiện ngôn, muốn phân mạnh yếu tồn vong với ta hả ?

Biện Quảng Nguyên tiếp lời:

– Có người nói ta “Bất đáo Hoàng hà bất tử tâm”. Giả đại hiệp nếu muốn
hóa can qua thành ngọc bạch, chỉ cần một cái gật đầu là mọi chuyện đều
yên.


– Lão muốn ta giao “Thái cực đồ” ra để hóa giải mối hiềm khích giữa song phương ư ?

– Không sai !

Giả Như Chân ngửa đầu than:

– Cổ ngữ có câu :

“Nhân vì tài tử, điểu vị thực vong” (người vì tham tiền tài mà chết, chim vì
ham miếng ăn mà mất mạng). Ta vốn không muốn động vọng can qua, nhưng
giờ xem ra e rằng khó tránh khỏi.

Lão ta đoạn nhìn huynh muội họ Biện, nói:

– Trên trời đã chủ định Biện gia bảo phải lâm đại họa đổ máu, ta không cách nào cải biến điều lão thiên đã định !

Huynh muội họ Biện đương nhiên biết rõ công lực của Giả Như Chân, cũng biết
lời của lão không hư giả. Trầm ngâm khoảnh khắc, cả hai cùng lên tiếng
van cầu:

– Phụ thân, nên thâu hồi đao trận y như lời Giả tiền bối đi ! Trong rừng đã có quân mai phục, chúng ta đứng làm người bàng quan
cũng được.

Biện Quảng Nguyên quát:

– Im mồm ! Bọn bây không hiểu gì ! Ta dù đầu rơi máu đổ nhưng không mất đi đạo nghĩa.

Huynh muội họ Biện không dám hé môi nói gì thêm.

Giả Như Chân biết rằng không thể dùng thiện để xử, bèn bước lên nói:

– Quý bảo chủ cứ cố chấp khăng khăng theo ý mình, ta không còn lời thiện
ngôn nào để khuyên can. Tuy nhiên ta vẫn cho rằng thời cơ quý bảo lâm
nạn vẫn chưa đến lúc !

Giả Như Chân nói ra hai chữ “thời cơ”, Biện Quảng Nguyên biết rằng ắt có ẩn ý, ngạc nhiên hỏi:

– Theo lão nói, lúc nào mới tới thời cơ ?

Giả Như Chân chỉ tay lên trên đỉnh bảo, nói:

– Ta vốn nói thực, đợi lúc trên đỉnh bảo đó cắm ngọn cờ trắng, cũng chính lúc đó Biện gia bảo máu chảy thành sông, chết chóc tàn khốc !

Biện Quảng Nguyên hết sức ngạc nhiên, liền ngoái đầu nhìn lên. Bất ngờ, khi
đưa tay xuống, Giả Như Chân xuất ngay thủ chỉ điểm “Mê huyệt” trên người Biện Quảng Nguyên.

Biện Quảng Nguyên không đề phòng, liền ư hử một tiếng, rơi bịch ngay trên đất.

Giả Như Chân ôm thốc Biện Quảng Nguyên kẹp ngay trên nách, mọi diễn biến
chỉ xảy ra trong chớp mắt, kể cả những người đứng cạnh bên cũng không
thấy rõ lão ra tay như thế nào.

Huynh muội họ Biện cũng trợn mắt kinh hoảng kêu lên:

– Lão tiền bối, sao lão …

Mười sáu tay tùy tùng thấy vậy cùng nhất tề hét lên một tiếng, dạt nhanh ra, “xẹt xẹt xẹt …”, cả mười sáu tên vung đao vây chặt xung quanh.

Hai hàng trận đao phía trước cũng kinh động hẳn lên, tiếng quát tháo dậy trời, đao trận cải biến, vây áp bọn họ ở giữa.

Mấy trăm tên tuy dáng bộ hùng hổ, la hét ầm lên, nhưng không có ai dám động thủ, vì có đôi nam nữ thiếu bảo chủ đứng cạnh bên Giả Như Chân, dù sao
cũng phải đợi hai vị đó phát hiệu thi lệnh. Hơn nữa Biện Quảng Nguyên
đang bị Giả Như Chân kẹp ở nách, ra tay lỡ có gì thất thố thì nguy to.


Giả Như Chân không để mắt đến bọn đại hán cầm đao, chỉ mỉm cười nói với huynh muội họ Biện:

– Thế nào ? Huynh muội ngươi không tin ở ta hả ?

Biện Khởi Phụng nghe vậy chợt hiểu ra, vội hỏi:

– Lão tiền bối, dám chắc lão sợ phụ thân vong động, không tránh khỏi sự đổ máu chứ gì ?

Thấy Giả Như Chân gật đầu, cô ta hỏi tiếp:

– Theo ý lão, huynh muội vãn bối nên làm gì ?

Giả Như Chân chưa trả lời, chỉ quay sang nói với Biện Khởi Giao:

– Biện Khởi Giao, bây giờ ngươi rõ được dụng ý của lão phu không?

Biện Khởi Giao vội đáp:

– Vâng, vâng ! Vãn bối rõ ! Vãn bối tuân theo sự dạy bảo của lão.

– Ngươi lập tức truyền lệnh thu hồi đao trận, hễ là người của quý bảo, hãy trở vào trong bảo ngay.

– Vâng !

Biện Khởi Giao liền hô một tiếng lớn, cả mấy trăm tay bội đao đại hán đều lùi vào trong bảo.

Giả Như Chân lúc này mới giao Biện Quảng Nguyên cho Biện Khởi Giao, mỉm cười bảo:

– Ngươi chớ vội, hãy để lão phu rời xa khỏi bảo rồi để lệnh tôn hồi tỉnh lại, hiểu không?

Biện Khởi Giao gật đầu đáp:

– Lão tiền bối cứ yên tâm, thịnh đức của lão tiền bối, vãn bối suốt đời không quên.

Giả Như Chân phất tay áo nói:

– Các ngươi trở vào bảo đi, lên trên đỉnh lầu xem lão phu hiển lộ thân thủ.

Biện Khởi Giao hai tay ôm Biện Quảng Nguyên, quỳ gối bái một lễ rồi đứng dậy đi vào bảo.

Biện Khởi Phụng vẫn tần ngần chưa chịu đi, ngời ánh mắt hàm tình ý nhìn La Như Long.

Biện Khởi Phụng si tình đến độ như vậy làm cho La Như Long vô cùng cảm động.

Chàng bước tới nắm chặt lấy cánh tay ngọc ngà của cô ta, nhẹ lời an ủi:

– Phụng cô nương, chớ để sầu muộn, chỉ cần thành công đại sự, La Như Long này sẽ trở lại thăm cô nương.

Biện Khởi Phụng cứ đứng sững sờ chăm chú nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của
chàng, hai giọt lệ châu từ từ lăn dài xuống má, nghẹn ngào không nói nên lời.

Giả Như Chân có phần nôn nóng, bước tới bảo:

– Phụng cô nương, hày vững lòng đi, cô nương có biết trong rừng cây phía trước có bao nhiêu người mai phục đang đợi ta không?

Biện Khởi Phụng bùi ngùi lưu luyến nhìn La Như Long thêm một lần nữa, rồi quay sang bái chào Giả Như Chân:

– Lão tiền bối, lão không nên thất lời hứa, ba tháng sau phải trở lại Biện gia bảo nha !

Giả Như Chân đỡ cô ta đứng dậy, cười nói:

– Yên tâm, yên tâm ! Đời lão phu chưa bao giờ thất tín với ai, ba tháng sau lão phu sẽ trở lại bảo.

– Mong lão giữ trọng lời hứa !

Biện Khởi Phụng cố gượng một nụ cười rồi quay vào bảo.

“Keng keng”, hai tiếng hiệu lệnh vang lên, cổng bảo lập tức được đóng kín.

La Như Long thẩn thờ nhìn theo dáng Biện Khởi Phụng vừa khuất, chàng cảm thấy lòng mình như trống vắng đi.

Giả Như Chân vỗ mạnh vai chàng, nói lớn:

– Tiểu tử, còn đứng nấn ná làm gì ?

Cú vỗ vai đó làm La Như Long tâm hồn thất phách hoàn tỉnh trở lại, chàng vội quay người bước nhanh theo lão.

Đi qua tầng cấp bằng đá độ nửa dặm, con đường phía trước luồng lách trong rừng tùng tối om.


Rừng tùng này cũng là nơi mà những cao thủ hắc đạo mai phục. Hai người nếu
băng qua cánh rừng này, tất không tránh khỏi địch phương ám hại.

Tiến dần đến cạnh bờ rừng, Giả Như Chân chợt dừng bước, quay lại cười nói:

– Tiểu tử, ngươi vận thính lực để phán đoán thử trong cánh rừng này có người ẩn phục hay không ?

La Như Long không hề do dự, đáp:

– Có.

– Bao nhiêu người ?

Chàng lắng tai nghe, trả lời:

– Nếu vãn bối đoán không sai, trong phạm vi độ năm mươi trượng, có đến hai trăm tên mai phục.

Giả Như Chân gật đầu, chỉ về phía trước nói:

– Mời ngươi !

– Mời vãn bối hả ?

La Như Long hỏi tiếp:

– Lão không đi ư ?

Giả Như Chân vuốt râu cười tiếp lời:

– Lão phu muốn thử tài nghệ của ngươi, ngươi cứ tiến lên, lão phu đứng đây quan sát.

La Như Long không một chút chần chừ, liền giắt chiếc quạt vào người, mỉm cười sải bước tiến lên.

– Quay lại.

Giả Như Chân quát gọi, bước tới nói:

– Ngươi nói đi là đi thôi hả ? Lão phu có một mục đích, ngươi biết không ?

Cơn háo khí trỗi dậy, La Như Long cười ha hả trả lời:

– Mục đích của lão là “Cản ta thì chết”, lẽ nào ai có ý đồ đoạt bảo, chúng ta sẽ giết sạch chẳng nương tay ?

Giả Như Chân không yên tâm khi La Như Long nhập hiểm bèn đề tỉnh một câu:

– Chúng ta đang ở thế thụ động, ngươi rõ chứ ?

– Lão nói địch ám ta minh hay sao ?

– Đúng vậy, giờ ngươi có biện pháp gì không ?

– Lão tiền bối, lão thật quá lo nghĩ, La Như Long này sẽ có cách trị chúng nó, Ha …

ha … ha …

Trong tiếng cười ngạo nghễ, chàng bạo dạn tiến lên.

Đột nhiên …

Một giọng nói truyền vào bên tai:

– Tiểu tử, “Ngũ quỷ chưởng” của bọn “Ngũ Đầu Đà” phái Vệ Sơn liên thủ lợi hại chẳng thua gì “Cửu liên hoàn Bồ đề chưởng pháp” của Thiếu Lâm tự,
ngươi không nên coi thường.

La Như Long như chẳng có gì xảy ra, chàng ngẩng đầu cười vang:

– Cao thủ ẩn thân trong rừng toàn là những tay lừng danh, La mỗ đang cất
giữ “Thái cực đồ” trong người, ai to gan cứ xuất hiện đọ thử vài chiêu
xem ?

Cánh rừng vẫn tịch mịch vắng lặng.

La Như Long ngạo nghề tiếp giương cao giọng :

– Thế nào ? Mấy vị đại hiệp danh chấn giang hồ cũng chỉ cong đuôi rụt
mình ẩn phục trong rừng để ám hại người sao ? Ha … ha … ha … hành
vi các ngươi tiểu gia chẳng cần để trong mắt, để tiểu gia tiến đến cho
các ngươi xem !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.