Kiêu –> Xiêu và…Yêu

Chương 11: Axon - Chương 11


Bạn đang đọc Kiêu –> Xiêu và…Yêu – Chương 11: Axon – Chương 11

Chương 11: Cuộc gặp bất ngờ
Hai hôm nay nghỉ việc ở nhà, tôi bận luôn chân luôn tay. 
Nhà tôi có khách. Đấy là những người họ hàng của ba ở miền Nam ra chơi. Họ vừa ra thăm và cũng tiện thể cũng để giải quyết về việc thừa kế đất đai gì đó của ông nội tôi. Ông tôi đã mất và bây giờ dĩ nhiên quyền thừa hưởng là các con cháu. Khách trú tại nhà tôi chứ không ở nhà bác cả vì nhà tôi rộng hơn lại ít người.
Tôi chẳng hào hứng lắm về mấy vụ này. Có người lạ đến ở nhà mình làm ảnh hưởng đến nếp sinh hoạt của gia đình và bản thân. Đó là điều chả ai mong muốn. Tuy nhiên, tôi cũng không ích kỷ đến nỗi thấy khó chịu về sự có mặt của họ trong nhà. Điều làm tôi bất mãn là tôi phải nghỉ làm để phục vụ họ. Mẹ tôi bảo việc này rất quan trọng bởi sẽ mời cả ông luật sư nào đó đến ăn cơm tại nhà tôi. Thế nên tôi đành cam tâm chịu làm “nô tì” trong hai ngày mà không dám hó hé gì cả.
Mẹ tôi làm cơm đãi khách. Mẹ đứng nấu ăn là chính còn tôi loanh quanh bên cạnh làm chân sai vặt của mẹ. Mẹ rất khéo chế biến các món ăn. Hơn nữa tính mẹ lại hay lo xa, lúc nào cũng sợ mọi người không đủ đồ ăn nên mẹ tôi làm rất nhiều món. Mấy bữa nay gia đình tôi “bị” ăn cỗ liền tù tì. Và tôi, nạn nhân của vụ đất đai này thì đau khổ vì rửa bát đĩa đến sái cả tay. Tôi chỉ đứng bên cạnh mẹ và chạy qua chạy lại trong gian bếp mà cũng mỏi rã rời cả chân. Mẹ phì cười khi nhìn thấy mặt con gái nhăn nhó và ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước. “Cố gắng lên con! Chỉ còn hôm nay thôi mai xong việc rồi”. Mẹ an ủi tôi. Tôi cố nặn ra nụ cười. Nhưng có lẽ trông nó nhăn nhúm lắm thì phải!
Khoảng hơn gần 7 giờ tối, lúc tôi đang lúi húi rửa bát thì cái Hiền từ ngoài nhà thất thểu đi vào. Trông mặt con nhỏ như vừa bị mẹ mắng vậy. Tôi hỏi nó:
– Sao rồi? Lại đập vỡ bát hay làm mất cái gì phải không?
– Chả mất gì cũng chả vỡ gì.
– Thế sao trông mày lại thảm hại thế kia?
– Tao tức lắm. Đang điên hết cả người đây.
– Chết! Sao mày nổi điên mày mò sang nhà tao mày?
– Con khỉ! Tao đang chán đời đây. Mày cứ nhố nhăng.
– Đang nghe đây. Kể lể khóc lóc gì thì nhanh nhanh lên không tao đổi ý bây giờ.
– Lão Vương ấy. Chiều nay lão gọi tao vào phòng dọa cảnh cáo tao.
Nghe nhắc đến tên anh ta, tôi tập trung hẳn vào lời nói của cái Hiền. Tôi thấy tò mò quá. Sao anh chàng lại cảnh cáo Hiền nhỉ? Cũng như tôi, con nhỏ được xếp vào danh sách nhân viên xuất sắc. Trông bộ dạng cái Hiền không có vẻ gì là nó đang đùa với tôi. Tôi nghi ngờ hỏi lại nó:
– Mày á? Sao lại cảnh cáo mày?
– Hôm nay chả biết thế nào mà lão lại đi kiểm tra tuyến tao. Buổi trưa tao lượn về nhà có một tí thôi. Lão bảo là tao trốn việc đi chơi…

– Thế rồi sao nữa?
– Thì lão bắt tao phải viết tường trình và nói tao sẽ bị warning về việc này. Tao trình bày lý do lão có chịu nghe đâu…
– Đã ký thư warning chưa?
– Chưa. Lão bảo sẽ để chị Hoa soạn thư và chuyển cho tao ký sau.
Mắt cái Hiền bắt đầu long lanh. Tôi không biết nói gì để an ủi bạn mình. Qủa thật tôi cũng hoàn toàn bất ngờ về chuyện này. Con nhỏ ngừng lại một lúc rồi nói tiếp
– Bình thường tao vẫn về nhà thì có sao đâu. Chúng nó đứa nào chả thế? Sao lão không đi mà cảnh cáo bọn cái Xuyến hay bà Thúy chứ. Họ ngày nào mà chả ngủ cho đẫy mắt.
– Ờ, tao cũng biết. Mấy lại đi làm chiều chỉ có vài đứa chúng mình thôi. 
– Có thể đếm trên đầu ngón tay những đứa đi làm chiều ấy chứ!
– Đúng đấy. Tao cũng thấy lạ.
– Mà hai hôm nay lão ấy khó chịu cực kỳ. Lúc nào thấy mặt là cau có, quát loạn xạ cả lên. Chưa bao giờ tao thấy lão ấy lại như thế. Cứ như là …là đồ điên! Cái Hiền bức xúc tuôn ra một tràng. Rồi nó thốt lên một câu đầy vẻ bất mãn “Vô phúc cho ai yêu phải lão ta. Người gì đâu thay đổi tính nết cứ như thời tiết. Chả biết thế nào mà lần”
Tôi nhìn cái Hiền ái ngại. Tần ngần cầm mấy cái bát đã rửa xong mà tôi chẳng buồn úp chúng vào giá. Việc này chắc hẳn có ẩn khuất gì đây! Tôi nhíu mày suy nghĩ nhưng cuối cùng đành chịu chả biết lý do tại sao?
– Hiền ơi! Hiền còn đấy không cháu? Mẹ tôi ở ngoài nhà gọi vọng vào.
– Dạ, cháu đây ạ.
– Mẹ gọi về đấy cháu. Hình như có việc gì đó gấp lắm đấy.
– Vâng, cháu về ngay đây ạ. Cái Hiền quay sang tôi: Tao về đây. Mai gặp lại nhá.
– Ờ, nếu vẫn còn bức xúc, mày cứ kiếm cái gì đó mà đập cho tan nát đi. Coi đó là mặt lão Vương là ổn ngay í mà.
– Con khỉ! Cuối cùng con nhỏ cũng đã cười được. 

Úp nốt cái bát cuối cùng vào giá. Tôi rửa lại tay và đi lên phòng mình.Tôi cứ phân vân mãi về việc giám đốc Vương nổi cáu và việc anh ta dọa cảnh cáo cái Hiền. Liệu nó có liên quan gì đến sự vắng mặt của tôi ở trên tuyến hôm vừa rồi? Hôm đó là thứ tư. Đó cũng là ngày anh ta hay đến chỗ tôi làm. Mà sáng hôm đó tôi đã thấy rõ ràng anh ta đợi tôi ở quán Hạ Nhớ nhưng tôi đã cố tình tránh mặt. 
Chiều hôm đó mãi cho đến lúc chúng tôi về, anh ta và mấy anh giám sát vẫn còn chưa họp xong. Hôm sau là tôi nghỉ phép luôn nên chẳng biết thái độ của anh ta như thế nào?
Nếu anh ta nổi cáu về tôi mà lại nhằm cái Hiền để trút sự giận dữ thì nghe cũng có vẻ logic. Ai ở phòng bán hàng mà chả biết tôi và cái Hiền là đôi bạn thân. Chúng tôi lúc nào mà chẳng dính vào với nhau. Bọn tôi đi đâu cũng có đôi có cặp. Nhưng mà xem ra việc giám đốc Vương mà dùng cái Hiền để warning tôi thì tôi chả thấy phục. Chuyện gì tôi đã làm là tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Nếu tôi sai thì cứ tùy nghi xử lý chứ đừng hành động cái kiểu “giận cá chém thớt” như vậy. Thật không đáng mặt nam nhi.
Ngả người nằm xuống giường, tôi trằn trọc với giấc ngủ ép buộc. Tôi thấy thất vọng. Tôi không muốn nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì về giám đốc Vương. Tôi quá đau đầu và quá mệt mỏi vì anh ta. Có một cái gì đó trong tôi đã vỡ tan tành. Những mảnh vỡ đâm vào trái tim tôi đau buốt. Lật người sang bên trái rồi quay sang bên phải tôi vẫn không thể nào chợp mắt. Nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà, tôi lại thấy khuôn mặt của anh ta, vẫn nụ cười và ánh mắt đó nhưng tôi thấy ghét anh ta hơn bao giờ hết. Thứ hai tới tôi nhất định phải gặp anh ta để hỏi cho ra chuyện. Quyết định như vậy và tôi trong đầu nhẹ nhõm hơn một chút. Giấc ngủ đến với tôi lúc nào không hay.
Sáng nay, tôi chủ động nhìn ra cửa phòng bán hàng để chờ giám đốc Vương đi qua. Tôi càng ngóng thì lại càng không thấy bóng dáng anh ta đâu. Hôm nay liệu anh ta có đến Công ty không nhỉ? Hay là anh chàng đi công tác rồi? Chả dám hỏi ai. Tôi không thích người ta lại xét đoán xem tôi và anh ta có chuyện gì với nhau.  Nôn nóng trông ra cửa, tôi vẫn không thấy bóng dáng anh ta.
– Làm gì mà thẫn thờ ra thế?
Tôi quay sang. Cái Hiền đang đứng bên cạnh tôi. Khuôn mặt con nhỏ có vẻ gì đó vui lắm. Nó tươi tỉnh chứ không như tôi đoán già đoán non về tâm trạng của nó.
– Bắt được tiền của chú bộ đội à? Tôi không trả lời mà hỏi lại nó.
– Bộ đội gì ở đây?
– Thấy mày hớn hở tao đoán đại. Tao lại hình dung ra mày khác cơ.
– Khác là sao?
– Đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc đầy mũi dãi…hihihi
– Con khỉ! Đập mày chết giờ.
Tôi lại đưa mắt nhìn ra cửa. Thất vọng. Không biết tôi buồn về cái gì khi mà cái Hiền nó hoàn toàn vui vẻ?
– Chị Hoa đưa thư cảnh cáo ày chưa?
– Chưa. 

– Tốt. Chắc không sao đâu.
– Sao mày biết?
– Ơ, tao tưởng không bị warning thì mày mới vui chứ?
– Chả lẽ lúc nào cũng phải mang bộ mặt ủ rũ à? Chuyện nhỏ!Muỗi!
– Con muỗi Vương đốt nhầm cục inox Hiền đúng không?
– Cứ cho là vậy đi. 
Hai đứa chúng tôi cùng bật cười. 
Giám đốc Vương không đến Nhà máy. Cho đến lúc chúng tôi bắt đầu lục tục kéo nhau ra xe ô tô vẫn không thấy anh ta đâu cả. 
Kéo cái Hiền đi sát vào bên cạnh tôi vẫn thấy lạnh. Mùa thu dịu dàng đã nhường chỗ ùa đông, lạnh lùng và ngúng ngoẩy. Tôi không thích mùa đông. Mùa đông luôn làm cho tôi thấy mình nhợt nhạt, kém tươi vui. Mùa đông đem cất đi dàn đồng ca của bầy chim se sẻ, mùa đông làm tắt nghẹn bản nhạc của những chú ve sầu. Ông mặt trời ngủ quên triền miên. Những tia nắng yếu ớt thỉnh thoảng lại le lói trên tán cây bắt đầu trụi lá, trên bãi cỏ đã đổi màu úa vàng. Những cơn gió đã bắt đầu se lạnh. Tấm màn màu xám giăng khắp bầu trời.
Đang đi tôi bỗng giật mình đứng khựng lại. Phía xa gần bãi đỗ xe, giám đốc Vương đang đứng nói chuyện với ai đó, một người đàn ông lạ. Thấy tôi đứng ngây người, cái Hiền kéo tay tôi:
– Nhanh lên mày. Muộn rồi!
Tôi không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo con nhỏ như cái máy. Đầu óc tôi ngập tràn hình bóng của giám đốc Vương. Anh ta làm gì? Anh ta đã đi đâu? Sao hôm nay lại đến Nhà máy muộn như vậy? Hay là tối hôm qua anh ta đi chơi với người yêu về muộn nhỉ?
“Hân, mày không được nghĩ đến anh ta”. Tôi tự nhắc nhở mình và cấu vào người một cái thật đau.
“ Aí ui!” tôi thét lên (chính xác là …điên rùi!hic). Lập tức nhận ra là mình vô duyên, tôi đưa tay bịt miệng nhưng không kịp nữa rồi. Giám đốc Vương và anh chàng kia đều đã nghe thấy và đang nhìn tôi. Cả cái Hiền nữa. Nó cũng đang ngạc nhiên dòm tôi. (xấu hổ chưa từng thấy!)
Ước gì có một cái lỗ. Tôi chỉ nghĩ được có thế. Mặt tôi nóng ran. Tự dưng đi ngang chỗ người ta đứng nói chuyện rồi hét lên. Nếu họ có cho là tôi không bình thường thì còn là may. Tôi cúi gằm mặt bước đi.
– Hiền! Hiền phải không? Anh chàng lạ mặt kia bỗng gọi to.
Cái Hiền quay lại nhìn anh ta. Vẻ mặt nó trở nên tươi rói:
– A, anh Minh. Em chào anh.
– Em làm ở đây à?

– Vâng ạ, thế còn anh? Sao anh lại ở đây?
– Anh đến đây có việc.
– Hai người quen nhau à? Giám đốc Vương im lặng nãy giờ mới lên tiếng hỏi.
– Ờ, tôi còn quen cả cô bé kia nữa cơ.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ta. Anh chàng trông cũng quen quen nhưng dứt khoát là tôi đâu có biết anh ta. Hai anh chàng đứng cạnh nhau nên tôi không thể không thấy giám đốc Vương cũng đang hướng tia nhìn vào tôi. Anh chàng kia cũng thế. Anh ta nháy mắt và cười với tôi.
“Đồ điên!, nháy cái gì mà nháy. Ai quen biết chứ?” Tôi nhủ thầm. Khó chịu với mấy người này quá! Tôi quay phắt người định bước đến chỗ xe ô tô đang đợi.
– Hân ơi, đợi tao với.
– Hân, em không nhận ra anh à? Vụ lên nhầm xe ấy. 
Tôi đứng khựng lại. Lời nói vừa rồi của anh chàng làm tôi nhớ đến người đàn ông đã ra tay nghĩa hiệp cứu giúp tôi hôm đó. Cái hôm mà tôi chả bao giờ dám nhớ lại. Tôi quay lại nhìn trân trân vào anh ta. Đúng rồi! Vẫn cặp kính cận, vẫn nụ cười rộng mở, vẫn khuôn mặt đó mà sao tôi không nhớ nhỉ? Có lẽ tại hôm nay trông anh ta trông khác quá. Anh ta mặc bộ ple sẫm màu. Chiếc áo sơ mi trắng, cà-vạt kẻ ca-rô màu đỏ và đen. Đúng là dân trí thức không thể lẫn vào đâu được! 
Nhớ ra là mình đang chăm chăm nhìn anh ta mà quên mất thủ tục chào hỏi thông thường, tôi chào anh ta với nụ cười bẽn lẽn:
– Em chào anh. Gặp lại anh thật là …vui quá! (hic, vui chít đi được)
– Thật không? Sao anh thấy nghi nghi. Anh chàng Minh lại nháy mắt.
– Anh vừa nói vụ nhầm xe là sao? Cái Hiền thắc mắc.
– À, rồi sẽ có lần anh kể cho em. Hahahaa…anh ta cười sảng khoái.
– Tôi vào trước ông nhé. Lát ông nhớ ghé qua chỗ tôi. Giám đốc Vương nói xen vào.
– Ông vào đi. Tôi sẽ vào sau. Anh chàng Minh hồ hởi.
Giám đốc Vương thản nhiên bước đi mà không hề nhìn chúng tôi bằng nửa con mắt và cũng chẳng chào một tiếng. Bước chân anh ta dứt khoát. Đầu anh ta ngẩng cao kiêu ngạo. 
Tôi cứ ngỡ trái tim mình đã ngủ yên nhưng nó vẫn thổn thức với những nhịp đập không ngừng réo gọi tên anh ta. Anh chàng càng tỏ vẻ phớt lờ thì tôi lại càng quan tâm đến từng cử chỉ của anh ta.
Rất có thể là tôi đã… phải lòng anh chàng. Rất có thể!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.