Đọc truyện Kiêu Phong – Chương 718: Vén lên một góc
Sau khi Tống Lão Thanh đi được ba ngày, có ba trăm nghìn tướng sĩ đến từ đất Sở, thay thế quân Ba Lăng đóng ở Hán Trung, sau đó lại có một trăm nghìn quân lực ở Thành Đô đến đóng quân ở Hán Trung, tổng cộng có sáu trăm nghìn quân do Quan Xung thống soái.
Mười ngày sau, Tống Lão Thanh ở Thành Đô Ba Thục trao đổi với Ngũ Hải và Thanh Văn, sau đó mang theo sáu vạn quân Ba Thục đầu hàng cũng với hai trăm nghìn quân lực, xuất phát đi về phía nam Đại Giang, bắt đầu hành trình tiêu diệt phỉ.
Mà Chu quân thuộc Quan Lũng đại đô đốc phủ, cũng đã lên đến bốn trăm nghìn quân lực, nhưng không có dấu hiệu định tấn công Hán Trung, vẫn ở trong trạng thái đóng quân phòng ngự như cũ. Lục Thất đoán, Chu quân trong thời gian ngắn sẽ không chủ động phát động chiến tranh, trừ phi Triệu Khuông Dẫn ở Giang Nam phát động tiến công.
Nháy mắt mà đã đến giữa tháng sáu, Lục Thất nhận được thư liên quan đến việc Chu Vũ xuất binh, Chu Vũ mang theo hai trăm nghìn quân rời bến tiến đánh Cao Lệ, gần như sử dụng tất cả số thuyền biển có thể đi xa của Tấn quốc, Lục Thất nhìn thư có chút lo lắng, cổ nhân không ít lần từng chinh phạt Cao Lệ (Tân La) nhưng đa số là thất bại, chỉ mong Chu Vũ có thể tạo ra được công tích vĩ đại để sử sách lưu lại muôn đời.
Thực ra nếu không có thuỷ quân Giang Âm quen thuộc tình hình và khí hậu Cao Lệ, Lục Thất chắc sẽ không dám mạo hiểm tiến đánh Cao Lệ, ý nghĩa của việc tiến đánh Cao Lệ chính là vì tập kích bất ngờ Yến quốc. Trong lòng Lục Thất hiểu rõ, Yến quốc đã chiến tranh nhiều năm với Chu quốc, sau này đối với hắn cũng sẽ là ác mộng giằng co không ngớt.
Cùng với thư của Chu Vũ còn có tin tức của thân nhân, Thanh Văn nói Hoàng hậu nương nương đã khởi hành đến Ba Thục, mà ngoài ra còn có các nương nương đã có con khác, Thái hậu không đồng ý rời khỏi Phúc Châu, lý do là hài tử còn nhỏ dễ dẫn đến không thích nghi được khí hậu.
Lục Thất xem xong trong lòng ấm áp, hắn cũng muốn đoàn tụ với đám người Tiểu Phức, nhưng hắn rất khó yên tâm về an nguy của Lũng Hữu và Hán Trung, vì không để xảy ra việc cơ mật bị tiết lộ, Lục Thất giấu diếm các tướng soái ở Lũng Hữu.
Bên trong tướng sĩ Lũng Hữu, khó tránh khỏi có mật thám của Hạ quốc, cũng không tránh được hạng người bị Chu quốc xúi giục (tù binh Chu quân rơi vào tay giặc ở Hà Tây), cho nên hắn mới luôn trấn thủ ở Giai Châu, một là phòng ngừa quân lực ở Lũng Hữu bị Chu quân kích động đột kích Hán Trung, hai là một khi Chu quân phát động chiến sự, cần hắn tuỳ cơ ứng biến.
Khai Phong phủ, trong điện Thuỳ Củng, Chu Hoàng đế cùng với đại thần ở Chính sự đường và Xu mật viện thảo luận tấu chương Tào Bân dâng lên xin phát động chiến tranh, Tào Bân nói nên nhân lúc quân Tấn ở Hán Trung và Ba Thục vẫn chưa có chỗ đứng, thỉnh cầu tiếp tục tăng binh để tiến đánh Hán Trung và Ba Thục.
Đối với tấu chương của Tào Bân, các đại thần đa số là phản đối, Hộ bộ Thượng thư cho rằng bây giờ là mùa vụ, nếu triệu tập quá nhiều nam đinh sẽ khiến cho thu hoạch giảm mạnh.
Thẩm Dật Luân đã là Trung thư thị lang cũng phản đối, cho rằng nóng lòng tiến thủ Hán Trung và Ba Thục là không khôn ngoan, y nói Hán Trung và Ba Thục bởi vì chiến loạn, cùng với quân thần Hán quốc tận lực bóc lột, đã trở nên vô cùng đói nghèo, Tấn quốc chiếm lấy cũng đã tạo thành gánh nặng rất lớn, y cho rằng Chu quốc hẳn nên chỉ đóng quân ở Phượng Tường, đợi đến vụ xuân năm sau thì thích hợp hơn.
Mà tất cả những người ủng hộ đều cho rằng, Chu quốc đã đầu tư rất nhiều cho nông nghiệp ở Hán Trung, năm nay nhất định sẽ có thu hoạch, không thể chắp tay dâng lên cho Tấn quân, ngoài ra một số quan tướng Ba Thục Hán quốc, bởi vì Tấn quốc giết chết quân thần Hán quốc, nên ôm hận trốn đến Kinh Triệu phủ, tỏ vẻ đồng ý làm nội ứng đối phó với Tấn quân.
Tiết Cư Chính không nói gì, thái độ vẫn trầm mặc, Triệu Phổ cũng phản đối tiến đánh Hán Trung, y cho rằng Tây bộ nên áp dụng chiến lược phòng ngự thì tốt hơn, cũng cho rằng Tấn quốc chiếm được Ba Thục và Hán Trung thực ra cũng sẽ hao tổn một số lượng lớn quân lực và thực lực quốc gia, có thể điều động quân Tiết độ sứ ở địa phương để tiếp viện Kinh Triệu phủ, bức bách Tấn quốc tăng quân ở Hán Trung, trong lúc giằng co sẽ làm cho thực lực Tấn quốc bị tiêu hao, đợi mùa xuân sang năm phát động tiến quân.
Chu Hoàng đế đồng ý phòng ngự thích hợp hơn, tiếp tục điều động quân Tiết độ sứ ở địa phương tiếp viện cho Kinh Triệu phủ, sau khi bãi triều, Triệu Phổ ở lại cùng Chu Hoàng đế tản bộ nói chuyện.
Đi vào hậu uyển, Triệu Phổ nói:
– Sức khoẻ của bệ hạ đã khá hơn rất nhiều.
Chu Hoàng đế gật đầu nói:
– Đúng là đã khá hơn nhiều.
Triệu Phổ gật đầu, đi vài bước Chu Hoàng đế lại nói:
– Khanh có thể hiểu được dụng ý của trẫm, trẫm rất vui.
– Tận tâm vì bệ hạ là trách nhiệm của thần.
Triệu Phổ cung kính đáp lại.
– Việc mất Hán Trung, là do trẫm quá dung túng, chắc khanh cũng hiểu được.
Chu Hoàng đế ôn hoà nói.
Triệu Phổ cả kinh, chần chừ một chút nói:
– Thần không hiểu, chỉ là cảm thấy, với sự anh minh của bệ hạ chắc sẽ không sơ suất như vậy.
– Tấn Vương biết thu lại quân lực, trốn tránh chỗ mạnh bắt lấy chỗ yếu, trẫm vì sự ổn định của Đại Chu, cũng không thể không thu lại quân lực ổn định bên trong, bây giờ Tây bộ xây dựng chế độ Quan Lũng đại đô đốc phủ, sẽ hình thành hệ thống tân cấm quân.
Chu Hoàng đế lạnh lùng nói.
Triệu Phổ sắc mặt ngưng trọng nói:
– Chẳng lẽ bệ hạ muốn phế trưởng lập ấu?
– Trẫm không muốn phế trưởng lập ấu, nhưng Thái tử lại giống như kẻ bất tài, khiến cho trẫm lo lắng, trẫm từng nghĩ sau này để cho huynh đệ bọn họ có thể sống yên ổn là tốt nhất, không thể sống yên vậy thì chỉ có thể khôn thì sống mà ngu thì chết.
Chu Hoàng đế nói ra lời tàn khốc.
Triệu Phổ im lặng, y thân là thần tử không thể nói lung tung, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc, đi tới trước Noãn đình, Chu Hoàng đế bình thản nói:
– Triệu khanh, trẫm phải đi tuần tra phía tây, ngươi có thể đi theo không?
Triệu Phổ giật mình kinh hãi bất ngờ nói:
– Bệ hạ muốn rời khỏi kinh thành đi tuần?
Chu Hoàng đế gật đầu nói:
– Trẫm muốn đi xem Hà Tây.
Triệu Phổ mặt biến sắc, y vốn tưởng rằng Hoàng đế muốn đi Kinh Triệu phủ, chần chừ một chút, can gián nói:
– Bệ hạ nếu như đi tuần Hà Tây, thần cho là không nên.
– Vì sao? Sợ Lục Thiên Phong sẽ ám sát thiên tử sao?
Chu Hoàng đế bình thản nói.
– Đúng vậy, Lục Thượng thư rõ ràng là không có khuôn phép, hơn nữa đường đi Hà Tây gian nan, bệ hạ đi thân thể sẽ không chịu nổi, ngoài ra thần sở dĩ phản đối đoạt lại Hán Trung cũng chính là sợ Lục Thiên Phong ngư ông đắc lợi.
Triệu Phổ đáp lại.
Chu Hoàng đế im lặng, cất bước đi vào Noãn đình, xoay người nhìn ra ngoài đình bình thản nói:
– Triệu ái khanh, trẫm muốn đi tuần Hà Tây nguyên nhân có rất nhiều, có hai nguyên nhân chính, một là trẫm muốn lúc còn sống đi xem Bắc Đình Hà Tây, hai là trẫm muốn đi gặp Lục Thiên Phong muốn lôi kéo hắn.
– Bệ hạ, Kinh Triệu phủ có đại quân tập kết ở đó, Lục Thiên Phong sẽ không dám làm bậy.
Triệu Phổ nói.
– Nếu Lục Thiên Phong quy hàng Tấn quốc thì sao?
Chu Hoàng đế nói.
Triệu Phổ nhíu mày im lặng, Chu Hoàng đế lại nói:
– Chuyện Lục Thiên Phong là Ngô vương của Tấn quốc khanh có biết không?
Triệu Phổ cả kinh ngạc nhiên nói:
– Lời nói của bệ hạ, thần vẫn chưa từng nghe nói qua.
Chu Hoàng đế nhìn về phía xa nói:
– Ngự tiền thị vệ Trẫm phái xuống Giang Nam mấy hôm trước quay về, nói cho trẫm rất nhiều chuyện ở Giang Nam, trong đó có tin tức về Lục Thiên Phong, trong tin có nói, Lục Thiên Phong có khả năng là có thế lực rất lớn ở Thường Châu và Tô Châu.
Triệu Phổ ngẩn ra, hoài nghi nói:
– Không thể nào, theo thần biết, Thường Châu là nơi do Giang Âm Trương thị chiếm cứ, sau đó Lục Thiên Phong lại có thế lực quá lớn ở Thường Châu nhưng đã bị quận công Thanh Hà phá huỷ rồi.
Chu Hoàng đế lắc đầu nói:
– Trẫm cho người điều tra, lại từng tỉ mỉ hỏi Triệu ái khanh về từ Giang Nam đến, trẫm mới biết được rất nhiều chuyện. Hoá ra trước kia lúc Lục Thiên Phong có được thế lực ở Thường Châu, không lâu sau Giang Âm Trương thị liền tiến đánh chiếm lấy Tô Châu, lúc ấy Trương thị không ngờ đưa ra một cái cớ đó là đất phong của Ngô thành công chúa, cớ không phải do gia chủ của Giang Âm Trương thị đưa ra mà là do một tôn tử thứ xuất của Giang Âm hầu Trương Hồng Ba đưa ra.
Triệu Phổ sắc mặt thay đổi nói:
– Điều đó không hợp với lẽ thường, nếu Trương thị chiếm lấy Tô Châu, vậy hẳn là gia chủ của Trương thị mới có tư cách nói chuyện, làm gì đến lượt thứ tôn ra mặt, chẳng lẽ? Là Lục Thiên Phong cùng Trương Hồng Ba kia tiến đánh Tô Châu.
Chu Hoàng đế gật đầu nói:
– Theo những điều trẫm biết, cũng đưa ra kết luận như vậy, ngoài ra dựa vào sự thiện chiến của Lục Thiên Phong, phối hợp với một bộ phận quân lực của Trương thị, quả thật có khả năng cướp lấy Tô Châu, còn thêm chuyện sau này Đại Chu tiến quân thất bại, cũng tất nhiên là kết quả tác chiến với Lục Thiên Phong. Mà đoạn thời gian đó, Lục Thiên Phong đang dưỡng thương ở Mao sơn, mà Lục Thiên Phong cũng từng nói, hắn ở Thường Châu cũng chưa từng bị thương, cho nên cái kia cũng chỉ là kế dương đông kích tây để đến Tô Châu.
Triệu Phổ sắc mặt ngưng trọng, Chu Hoàng đế lại nói:
– Lục Thiên Phong có Tô Châu và Thường Châu, chắc khoảng có ba trăm nghìn binh, cho nên hắn được Tấn vương phong làm Ngô vương, trẫm đúng là thiếu nhãn quang, để hắn lừa lâu như vậy.
– Thần không cho rằng là do bệ hạ thiếu nhãn quang, mà là Lục Thiên Phong quá mức lớn mật, ngoài ra cũng khó có thể khiến người khác tin tưởng được, nếu quả thực có được Thường Châu và Tô Châu sao còn có thể nguyện ý mạo hiểm để đến Đại Chu.
Triệu Phổ nói.
– Chuyện của Lục Thiên Phong, Triệu Khuông Dẫn hẳn là từng nghe nói đến và suy đoán, y cũng không hề báo cáo với triều đình một câu.
Chu Hoàng đế lạnh nhạt nói.
Triệu Phổ chần chừ một chút nói:
– Bệ hạ, thần nói một câu công đạo, Lục thiên Phong đã là Phò mã Đại Chu và thần tử có công, Giang Ninh quận vương nếu như dựa vào những gì mình nghe được mà bẩm báo với triều đình, vậy cũng sợ sẽ bị nói là có ý hãm hại, Giang Ninh quận vương cần giữ lại thanh danh.
Chu Hoàng đế im lặng đứng một hồi lâu, thật lâu sau mới bình thản nói:
– Khanh quay về chuẩn bị đi, ba ngày sau xuất phát tuần tra phía tây.
– Vâng, thần xin cáo lui.
Triệu Phổ cung kính thi lễ, nội tâm phức tạp rời khỏi hoàng cung, tin tức Lục Thiên Phong có Tô Châu và Thường Châu khiến y rất bất ngờ.