Kiêu Phong

Chương 717: Chiến lược phương bắc


Đọc truyện Kiêu Phong – Chương 717: Chiến lược phương bắc

Tống Lão Thanh mỉm cười lắc đầu nói:

– Huynh muốn ở lại luôn Tín Châu là vì huynh ở Nhiêu Châu chỉ là thứ xuất, mà huynh ở Tín Châu nhiều năm cho nên muốn ở đấy sinh sống.

Lục Thất gật đầu, Tống Lão Thanh lại nói:

– Vị tiểu thư Vũ Văn mà huynh nhìn trúng, ta từng hộ vệ cho nàng, mới mười sáu tuổi, tính tình rất thiện lương, vốn đã có người đính hôn, Vũ Văn gia vừa bị lật đổ, nhà trai liền hủy hôn, ta muốn cưới nàng.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, Tống Lão Thanh cười nông nói:

– Ta ở Thành Đô chọn được bốn mỹ nhân, hai người đưa cho Phí phu nhân làm thị nữ, hai người lặng lẽ đưa cho Vũ Văn tiểu thư làm tỳ nữ hồi môn, chắc có lẽ sẽ không bị người ta cắn ngược lại.

Lục Thất vừa nghe buồn cười nói:

– Còn gì nữa không?

– Sau này chắc sẽ còn, nhưng đều sẽ đưa cho vợ quản lí rồi.

Tống Lão Thanh ôn hòa nói.

Lục Thất gật đầu dịu dàng nói:

– Như vậy ta sẽ viết thư đưa cho huynh, huynh đưa vào nội cung cho các thê thiếp của ta.

Tống Lão Thanh gật đầu, Lục Thất lấy bút viết:

– Phong Tống Lão Thanh là Tín quốc công, cho phép Tống Lão Thanh ở Tín Châu lựa chọn nơi làm vương phủ, mong Thái hậu hạ chỉ phong thê tử của Tống Lão Thanh là nhất phẩm cáo mệnh, theo nghi lễ quý phi.

Viết xong đưa cho Tống Lão Thanh, Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Cảm ơn huynh đệ, ta đây đúng là một thần tử đã đạt tới địa vị tối cao rồi.

Tống Lão Thanh nói xong, đứng dậy quỳ xuống bái lạy cung kính nói:

– Thần Tống Lão Thanh tạ ơn, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

Lục Thất đỡ Tống Lão Thanh dậy, dìu y ngồi vào chỗ, xong ngồi xuống mỉm cười nói:

– Đáng tiếc đang trong lúc chiến tranh chúng ta không thể uống rượu.


– Sau này nếu có cơ hội, huynh đệ ở Lũng Hữu cũng không thể bất cần đấy.

Tống Lão Thanh quan tâm nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, chuyển lời nói:

– Lão Thanh, sau khi huynh quay về, nói với mọi người trong cung thông báo tình hình thủy quân của Chu Vũ với ta.

Tống Lão Thanh ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:

– Nghe nói Chu Vũ đang chuẩn bị hải chiến, đệ định đột kích Chu quốc bằng đường biển sao?

Lục Thất lắc đầu nói:

– Không phải đột kích Chu quốc là mà đột kích quốc đảo Cao Lệ trước, lấy được quốc đảo Cao Lệ thì coi như là một cái cầu, tùy thời tiến chiếm Yến Kinh Yến quốc (Bắc Kinh), ta muốn lợi dụng sự kiềm chế của Chu quốc, thẳng tiến đánh Yến quốc.

Tống Lão Thanh nghe xong vẻ mặt ngưng tụ nói:

– Tiêu diệt Yến quốc trước sao?

Lục Thất gật đầu nói:

– Sự tồn tại của Chu quốc, làm cho Yến quốc buông lỏng phòng thủ trên biển, Yến quốc một bên đối phó với Chu quốc, một bên đối phó với Liêu quốc, quân lực kinh thành chắc sẽ không nhiều lắm. Hai trăm nghìn quân Tấn quốc đổ bộ vào Bột Hải, có thể bất ngờ tập kích Yến Kinh, nếu như có khả năng, ta có lẽ sẽ tự mình dẫn bốn vạn kị binh Tây Lương, men theo Trường Thành đi đánh Yến quốc.

Tống Lão Thanh ngẩn ra, lắc đầu nói:

– Không ổn, quá xa, hơn nữa bốn vạn kị binh đi về hướng bắc, Chu quốc chưa chắc đã để cho đi qua.

– Ta đã liên minh với Chiết thị ở Phủ Châu, có thể khiến cho Chiết thị giả vờ nói là Liêu quốc đột kích, xin ta cầu viện.

Lục Thất đáp lại.

– Chiết thị ở Phủ Châu?

Tống Lão Thanh nói.

Lục Thất giải thích một chút về Chiết thị ở Phủ Châu, cũng nói về Tấn quốc công, Tống Lão Thanh nghe xong kinh ngạc nói:


– Nói như vậy, Chu quốc cũng có quá nhiều mối họa bên trong, ta vẫn cho là Chu quốc hùng mạnh không thể lay động.

Lục Thất gật đầu nói:

– Trước kia ta cũng cảm thấy Chu quốc hùng mạnh, cho nên mới mạo hiểm đi Chu quốc thám thính quân tình, biết người biết ta mới có thể đưa ra chiến lược đối phó, nhưng tới Chu quốc rồi, mới biết được Chu quốc vốn uy vũ nhưng nội bộ cũng mâu thuẫn rất nghiêm trọng.

Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Chu quốc, thật ra nên sớm giải quyết Tấn quốc công kia, giải quyết xong Tấn quốc công, đối với Chu quốc mà nói hẳn cũng không khó.

– Đúng là không khó, nhưng vẫn không giải quyết, thực ra Chu Hoàng đế muốn kiềm chế quân thần khác, ngoài ra phát động nội chiến, sẽ tổn hại đến uy vọng và thực lực của triều đình, bởi vì Tấn quốc công là khai quốc công thần, nhất định sẽ còn ảnh hưởng đến quan tướng Chu quốc. Nếu Tấn quốc công tạo phản, sẽ có rất nhiều người khoanh tay đứng nhìn, Trung Nguyên từ thời Đường, võ tướng tạo phản tạo ra một triều đại mới đã thành thói quen, cho dù là ta tạo phản chiếm Khai Phong phủ, cũng sẽ có rất nhiều thế lực đứng nhìn, nhưng nếu Tấn quốc xuất binh tiến đánh Trung Nguyên, trên dưới Chu quốc sẽ có chung một mối thù.

Lục Thất giải thích.

Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Nội đấu là tranh giành thế lực, mà ngoại chiến chính là bảo vệ sự tồn vong của đất nước, sai lầm ở Hán Trung, chính là do ta không biết tình hình Chu quốc, xuất phát từ chiến lược có lợi cho Tấn quốc mà suy xét, chỉ nghĩ rằng nên chiếm Hán Trung để bệ hạ thoát khỏi cảnh thân cô thế cô.

Lục Thất cười gật đầu nói:

– Ta đã nói, tiến đánh Hán Trung có cả lợi và hại.

Tống Lão Thanh gật đầu, lại nói:

– Thiên Phong, ta cũng tham dự đột kích Yến quốc thì hay hơn, hai trăm nghìn quân lực đột kích Yến quốc, có chút không đủ, Yến quốc là đất hoang, hơn nữa lãnh thổ quốc gia rất lớn, ít nhất phải bốn trăm nghìn quân lực mới có thể.

Lục Thất suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

– Sang năm huynh có thể đi, chiến lược năm nay chính là tranh thủ chiếm Cao Lệ, sang năm mới có thể đột kích Yến quốc, thêm một năm chuẩn bị, có thể trang bị cho quân đánh lên phía bắc được nhiều vũ khí sắc bén hơn.

Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Mùa đông ở phương bắc rất lạnh, cũng cần chuẩn bị kĩ càng.

Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:

– Ta sẽ cố gắng hết sức vận chuyển da dê ở Hà Tây về.


Tống Lão Thanh gật đầu nói:

– Ta lo nghĩ nhiều rồi.

– Nhắc nhở là điều nên làm, rất nhiều chuyện nhỏ, ta chưa chắc đã nắm rõ, đều do nói chuyện với người khác mới có thể biết hết được.

Lục Thất bình thản nói.

Tống Lão Thanh mỉm cười nói:

– Bệ hạ còn chuyện gì không? Nếu không còn, thần xin quay về Thành Đô, tiếp tục công việc.

– Hết rồi, huynh sau này quay về tiêu diệt phỉ, phải áp dụng sách lược coi trọng cả việc tiêu diệt và chiêu hàng, không nên dễ dàng trị tội hết người thông đồng với thổ phỉ, như vậy dễ dẫn đến khủng hoảng.

Lục Thất dặn dò.

– Bệ hạ yên tâm, thần biết đúng mực, nhưng thần cho rằng, hễ là người đích thực có thông đồng với thổ phỉ, không thể nhân nhượng, có thể chỉ giết người thông đồng với thổ phỉ mà không xét nhà.

Tống Lão Thanh nói ra ý kiến của mình.

Lục Thất gật đầu nói:

– Có thể, nếu xét nhà, một là rất dễ dẫn đến khủng hoảng, hai là sẽ làm cho rất nhiều quan binh tướng sĩ có tâm địa xấu xa cố ý hãm hại.

Tống Lão Thanh mỉm cười nói:

– Những thủ đoạn trước kia chúng ta từng dùng, đương nhiên sẽ không thể để cho người khác làm hại nhà mình, bệ hạ yên tâm, thần hiểu được đúng sai, thần nếu thiếu tiền, có thể trực tiếp đến lấy ở chỗ Trung phủ sử, chính là nói huynh đệ thưởng.

Lục Thất mỉm cười nói:

– Huynh ở Ba Thục không có mượn gió bẻ măng.

– Thần chỉ mang đi dê non, tài vật không lấy, cũng ở trước mặt mọi người ghi chép rõ ràng, nếu nói là cầm, thì chỉ có đồ dùng và vật dụng riêng của Phí phu nhân thôi.

Tống Lão Thanh đáp lại.

Lục Thất gật đầu nói:

– Toà nhà lớn của huynh sẽ cho Trung phủ sứ bỏ chi phí xây dựng.

Tống Lão Thanh mỉm cười nói:

– Không cần, trước kia thần tiêu diệt phỉ vẫn còn dư lại ba vạn lượng bạc.


Lục Thất lắc đầu nói:

– Xây dựng một toà vương phủ, ba vạn lượng chỉ sợ không đủ, huynh có thể mua đất, sau đó sẽ do công bộ dựa vào quy chế và những thứ huynh thích xây dựng, huynh tự xây dựng, sẽ khiến người khác chê cười, khiến huynh chịu thiệt, triều đình sẽ đưa ngân phiếu để huynh xây dựng, không đủ huynh có thể mượn ở triều đình.

Tống Lão Thanh mỉm cười gật đầu, Lục Thất lại nói:

– Trước khi xây dựng, mang theo nữ nhân huynh thích, đi hành cung Tô Châu nhìn một chút, những nơi huynh biết không nhiều, cũng nên thưởng thức một chút khung cảnh khéo léo tuyệt vời giống như tiên cảnh.

Tống Lão Thanh ngẩn ra nói:

– Chỉ sợ không có thời gian rảnh để đi.

– Huynh không rảnh để đi nhưng thê thiếp của huynh có thể đi, ta sẽ cho người đi đón nhóm thê thiếp của huynh đến hành cung Tô Châu ở một thời gian.

Lục Thất mỉm cười nói.

Tống Lão Thanh lắc đầu nói:

– Hay thôi đừng đi, dễ dàng khiến người khác trách móc, hơn nữa sau khi nhìn xong lại nổi lòng tham.

Lục Thất lắc đầu nói:

– Lão Thanh nếu như huynh muốn có được tâm của một người con gái, cũng nên cho người ấy một gia viên như ao ước, nếu không mang theo một đám mỹ nhân đồng sàng dị mộng cũng chưa chắc đã là phúc.

Tống Lão Thanh nhìn Lục Thất mỉm cười nói:

– Thiên Phong, đệ cũng thay đổi nhiều quá rồi, nói chuyện với đệ, huynh cảm giác không còn phong thái thổ phỉ nữa, khí độ cũng tao nhã ung dung, từ trong ra ngoài đệ đều toát ra khí khái của một Hoàng đế rồi.

Lục Thất cười yếu ớt lắc đầu nói:

– Nói với huynh chút việc nhà, huynh lại nói mấy lời nịnh nọt, huynh cũng thay đổi rồi, hẳn là rất nhiều người từng nịnh nọt huynh.

Tống Lão Thanh hơi giật mình, lập tức gật đầu nói:

– Đúng là có chuyện đấy, lúc huynh ở Giang Ninh làm Đô uý, cũng được nghe không ít lời nói ngon ngọt, mới nghe còn có chút chán ghét, thậm chí nổi da gà, cảm giác nói chuyện quá dối trá, nhưng lâu dần cũng thành thói quen.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, Tống Lão Thanh lại nói:

– Nhưng ta vẫn tôn trọng người có bản lĩnh, nói có tốt hơn nữa nhưng không có bản lĩnh thì cũng sẽ bị ném ra.

Lục Thất ung dung gật đầu, Tống Lão Thanh đứng dậy thi lễ nói:

– Bệ hạ thần cáo từ.

Lục Thất cười yếu ớt gật đầu, tiễn Tống Lão Thanh rời khỏi quân doanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.