Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 121: Niềm vui
Ngay cả tên tửu lâu gia truyền còn từ bỏ, đổi chỗ thì tính cái gì.
Chưởng quầy vâng một tiếng.
“. . . ông nội cũng nói, đến lúc đó hắn sẽ đi cổ động, Đậu gia chúng ta cũng sẽ thành cửa hàng có tiếng trong kinh rồi.” Đậu Thất gia nói xong nở nụ cười.
Ngoài cửa tiểu nhị đến ngắt tiếng cười của hắn.
“Chuyện gì?” Đậu Thất gia mất hứng hỏi.
Tiểu nhị sợ hãi tiến vào, nói rõ sự tình.
“Chắc là hoài nghi chúng ta dùng thịt không tươi. .” Chưởng quầy thấp giọng nói.
Đậu Thất gia trừng mắt.
“Gần đây, các ngươi dùng thịt không tươi?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Lượng dùng quá lớn, nhất thời cung ứng không kịp, thi thoảng cũng phải dùng đến thịt thứ phẩm.” Chưởng quầy mang theo vài phần ngượng ngùng nói, “Nhưng mà, cũng không quản được. . .”
Đậu Thất gia trừng hắn một cái.
“Cẩn thận một chút, đừng hỏng chuyện.” Hắn nói.
Chưởng quầy không ngớt lời xưng vâng.
“Còn cho đầu bếp đi sao?” Tiểu nhị hỏi.
“Đi, nàng muốn gặp, chúng ta phải đi, về phần đi đến nói cái gì, đây không phải chúng ta làm chủ sao?” Đậu Thất gia chẳng hề để ý cười nói.
Tiểu nhị giật mình.
“Phải, phải, Thất gia anh minh.” Hắn liên tục khen ngợi.
Bị một tiểu nhị khen ngợi không coi là cái gì đắc ý.
“Lăn xuống đi, ngu ngốc.” Đậu Thất gia cười mắng.
Sau khi đi xuống đồ ngốc kia rất nhanh gọi đầu bếp tới, mang theo thịt cùng dao găm đi vào gặp Trình Kiều Nương.
Đầu bếp thực mất hứng, qua loa thi lễ.
“Tiểu thư, đây đều thịt thỏ tươi mới, đều là ta mới giết thịt.” Hắn bạnh miệng nói, vừa đưa một miếng thịt thỏ lại, “Ngươi xem xem, là thịt tươi.”
Hóa ra là vì cái này, quả nhiên là cực kỳ kén ăn.
Chu Lục Lang vẫn đứng ở ngoài cửa nhìn thu hồi tầm mắt định xoay người.
Trong phòng tiểu nhị ai một tiếng. Chu Lục Lang lại qua nhìn, không khỏi cũng ngây người.
Cô gái này, lại muốn làm gì?
“Tiểu thư, cái này không đùa được.” Đầu bếp hoảng sợ vội hô, nhìn Tiểu tiểu thư trước mặt cầm lấy dao găm cùng thịt thỏ.
Trình Kiều Nương liếc hắn một cái.
“Nhìn.” Nàng nói, “Ta, chỉ làm một lần.”
Nhìn? Nhìn cái gì?
Ngoài tỳ nữ. Ba người khác đều khó hiểu.
Trình Kiều Nương giơ tay chém xuống.
Tiểu nhị cùng đầu bếp đều ai một tiếng.
“Tiểu thư. .” Tiểu nhị có chút không biết phải làm sao, còn muốn khuyên can, chỉ đầu bếp đột nhiên không nói.
Chu Lục Lang nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến, không tự chủ tiến lên đến từng bước.
Theo động tác của Trình Kiều Nương, thịt thỏ được xếp từng miếng trong đĩa, khác hẳn đĩa thịt được cắt thành khối hoặc thành miếng bên này.
“Tốt. . Kỹ thuật thái thật tốt.” Đầu bếp thì thào nói, dường như nghĩ đến cái gì lại dường như không rõ. Ngẩng đầu nhìn Trình Kiều Nương, thân hình mập mạp dần dần phát run.
Chẳng lẽ. . .
“Cái gì?” Đậu Thất gia bưng bầu rượu đứng phắt dậy kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư này cái gì cũng chưa hỏi, chính là lấy dao găm, thịt thỏ.” Tiểu nhị nói.
“Đây là ý tứ gì?” Đậu Thất gia khó hiểu. Vừa cười nói, “Đến đây còn thích tự mình động thủ làm đồ ăn sao? Thế này còn gọi gì là tiệm ăn?”
Chưởng quầy ở một bên ngưng thần suy tư, đột nhiên a một tiếng.
“Là một tiểu thư?” Hắn hô.
Tiểu nhị bị hắn dọa nhảy dựng.
“Phải.” Hắn liên tục gật đầu. Lại bổ sung nói, “Còn mang theo một tỳ nữ, cùng đi. . .”
Tiểu nhị nói còn chưa dứt lời, đã bị chưởng quầy vỗ tay một cái cắt ngang rồi.
“Ai nha, chẳng lẽ vị tiểu thư kia đến đây!” Hắn hô, xoay người chạy ra phía ngoài.
Thế nhưng cũng không xin lỗi Đậu Thất gia, tiểu nhị cùng với Đậu Thất gia đều thực kinh ngạc.
Tiểu thư gì đến đây?
Khi chưởng quầy đi tới, Trình Kiều Nương đã bắt đầu nêm gia vị rồi.
Phòng trong vẫn không có người nói chuyện, chỉ có âm thanh bếp lò cháy tí tách.
Mắm muối tương dấm chua dầu vừng từng cái được Trình Kiều Nương thêm vào, Trình Kiều Nương ngừng tay. Ánh mắt đảo qua trước mặt.
“Thiếu, gừng.”Nàng nói.
Đầu bếp không chớp mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trình Kiều Nương, nghe vậy giống như bị sét đánh tỉnh.
“Gừng. Gừng!” Hắn run giọng hô, “Nhanh đi lấy củ gừng.”
Lúc này mới phát hiện trong phòng sớm đã đã không còn tiểu nhị, ngẩn ra một lúc, ngoài cửa có tiếng người.
“Nhanh đi lấy!” Chưởng quầy một cước đá vào người tiểu nhị.
Tiểu nhị té xuống.
Chưởng quầy chỉnh sửa quần áo vào cửa ngồi chồm hỗm, dập đầu.
“Ra mắt tiểu thư.” Hắn run giọng nói.
Đậu Thất gia cũng đã tới, thấy thế có chút hồ đồ.
Hóa ra có quen biết?
“Thất gia, đây là, vị Thần Tiên qua đường kia.” Chưởng quầy trở lại giới thiệu với hắn.
Tên Thần Tiên qua đường này là Đậu Thất đặt, bởi vì nghe chưởng quầy nói người làm món này chính là người qua đường, đương nhiên kêu là người đi đường rất khó coi, linh cơ vừa động liền nghĩ ra một cái tên rất hay.
Cái người qua đường kia là một nữ tử, Đậu Thất gia tự nhiên cũng biết, chính là không nghĩ tới nhanh như vậy người đã xuất hiện rồi.
Sắp xảy ra cái gì? Đòi tiền sao?
Thần sắc Đậu Thất gia nhất thời cổ quái, nhưng rất nhanh dấu đi, quỳ ngồi xuống thi lễ.
“Hóa ra là Thần Tiên tiểu thư.” Hắn cười nói, vẻ mặt kích động, “Từng tìm kiếm không được, đa tạ tiểu thư lại hân hạnh chiếu cố.”
Hai người này nói chuyện, Trình Kiều Nương cũng không để ý gì, lúc này tiểu nhị cũng cầm gừng lại, tỳ nữ đưa tay nhận.
Trình Kiều Nương đưa tay bẻ một miếng, bỏ vào trong bát.
Lúc này đầu bếp đã ngây người, thân mình càng run rẩy, ánh mắt cũng nhìn lung tung, dường như lo sợ không yên.
“Nhìn.” Trình Kiều Nương nói.
Một tiếng quả quyết này, làm cho đầu bếp hồi thần.
“Ta, chỉ làm một lần.” Trình Kiều Nương lại nói.
Lần này, đầu bếp rốt cục hoàn toàn rõ ràng rồi, a một tiếng, không nói mà trực tiếp dập đầu.
“Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư chỉ điểm, đa tạ tiểu thư chỉ điểm.” Hắn luôn miệng nói.
Chưởng quầy cũng sửng sốt, chợt mừng rỡ.
Đậu Thất gia tự nhiên cũng rõ ràng rồi, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng chợt thoải mái, nghiêng người ngoắc tùy tùng bên cạnh đưa lỗ tai lại nói nhỏ vài câu, tùy tùng này xoay người đi ra ngoài.
Tâm tư bọn hắn biến hóa, Trình Kiều Nương vẫn như không để ý đến, sau khi nêm gia vị xong, lấy đũa.
Bên kia tỳ nữ đã chủ động nhúng một ít cải thìa vào trong nồi nước. Đảo mấy lần, liền gắp một ít thịt thỏ cho vào nồi.
Trình Kiều Nương cũng như thế, chủ tớ hai người ngay lúc thịt nóng hôi hổi cùng với ánh nhìn chăm chú của mấy người, chậm rãi thưởng thức.
Trình Kiều Nương kén ăn, nhưng một khi ăn, sẽ không lãng phí.
Thẳng đến khi trời ngả về tây, cuối cùng cũng ăn xong. Chủ tớ hai người mới buông bát đũa, sau đó thấy ba người trong phòng còn ngơ ngác nhìn mình không chớp mắt.
“À, ta đã quên nói.” Trình Kiều Nương nghĩ đến cái gì, nói, “Ta ăn, cũng không cần nhìn.”
Nói đùa gì vậy, sớm nói a. . .
Chưởng quầy thở phài, Đậu Thất gia cũng nhẹ nhàng thở ra, hai người nhịn không được day đôi mắt hơi nhức mỏi do nhìn lâu.
Đầu bếp lại kích động dập đầu cảm ơn.
Ngày đó nhìn chính là những thứ lưu lại ở đáy nồi. Lúc chế biến cũng không được thấy, hôm nay thấy mới biết được rất là khác mình suy đoán, cũng tinh diệu hơn, thịt sao để ướp, đồ ăn khi nào thì bỏ vào, chỉ riêng trong nồi bỏ bên gừng. Liền đủ để quyết định một món ăn.
“Đa tạ tiểu thư chỉ điểm, đa tạ tiểu thư chỉ điểm.” Hắn lăn qua lộn lại chỉ biết lặp lại những lời này, “Tiểu nhân minh bạch rồi. Tiểu nhân minh bạch rồi.”
“Minh bạch rồi liền mau cút xuống học, đừng phụ tâm ý của tiểu thư .” Đậu Thất gia hô.
Đầu bếp này kích động dập đầu, lui ra.
Chưởng quầy tự mình mang theo bọn tiểu nhị thu thập đồ ăn, lại tự mình dâng trà.
Mọi người lui ra thì phải đóng cửa, nhưng nhìn Chu Lục Lang còn đứng ở cạnh cửa, tiểu nhị chần chờ một chút.
Chu Lục Lang nhấc chân tiến vào, nhưng không ngồi ở chủ vị, mà là ngồi bên cạnh Trình Kiều Nương.
Đậu Thất cùng chưởng quầy âm thầm liếc nhau, khoát tay. Cửa được đóng lại.
“Tiểu thư, đây là ông chủ của chúng ta.” Chưởng quầy tiến cử nói.
Đậu Thất gia thi lễ.
“Ta là Đậu Thất, ra mắt tiểu thư.” Hắn nói.
Trình Kiều Nương nhìn hắn. Trả lễ, không nói gì.
“Tiểu thư thật tài giỏi, thế nhưng có loại cách thức ăn này, quán ăn nhỏ của chúng ta thật sự là phúc ba đời.” Đậu Thất cười nói, vừa đưa tay, đem một cái hộp nhỏ tùy tùng vừa mới đưa tới dâng lên.
“Chút tâm ý, mong rằng tiểu thư không ghét bỏ.” Hắn nói.
Trình Kiều Nương đưa mắt nhìn, đưa ly trà trong tay cho tỳ nữ, tỳ nữ tiếp nhận thay đổi nước trắng đưa lại, lúc này, chủ tớ hai người đều không nói chuyện.
“Còn có, Thần Tiên cư của ta, ngày sau tiểu thư cứ tùy ý đến, coi như là của mình, ngàn vạn lần không nên khách khí.” Đậu Thất cười nói, quay đầu nhìn chưởng quỹ, “Nhớ kỹ, nói cho bọn tiểu nhị, mở mắt ra mà nhìn, khách điếm mới bên kia cũng như thế.”
Trình Kiều Nương ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Khách điếm mới?” Nàng hỏi.
Ánh mắt Đậu Thất lóe ra.
“Đúng vậy, Lưu đại nhân nhiều lần từng nói, khách điếm nhà ta ở ngoài thành quá xa, muốn ăn một lần thực không tiện, vừa vặn gặp được một tửu lâu thích hợp chuyển nhượng, ta liền bàn xuống dưới, Thần Tiên cư chúng ta muốn chuyển đến trong kinh thành.” Hắn cười nói, “Tiểu thư là từ trong kinh tới, như thế cũng dễ dàng hơn.”
Hắn nói chuyện làm như lơ đãng quét mắt nhìn Chu Lục Lang ngồi bên, mơ hồ mang theo vài phần đắc ý.
Mới vừa rồi tùy tùng đã nhìn qua hơn nữa nói nhỏ cho hắn, thiếu niên cùng nữ tử xe ngựa này, là người Chu gia Quy Đức lang tướng quân.
Một võ quan cấp thấp, ở kinh thành vốn là không tính là cái gì, huống chi bọn hắn vẫn có Lâm đại nhân bảo hộ, thật sự cũng không cần nhắc tới.
“Không cần, vui ở chỗ, tự mình làm.” Trình Kiều Nương nói, vừa ngồi thẳng người.
Đây là muốn đứng dậy?
Còn chưa bắt đầu nói chuyện mà?
Đậu Thất cùng chưởng quầy sửng sốt, quả nhiên thấy tỳ nữ đỡ Trình Kiều Nương đứng lên rồi.
“Tiểu thư.” Đậu Thất cũng vội đứng dậy, chỉ vào tráp trên mặt đất, “Đây là ngại ít sao?”
Hắn nói xong liền cười, vừa dương tay.
“Người tới, lại lấy thêm. . .” Hắn hô.
“Không cần.” Trình Kiều Nương ngắt lời hắn, “Đây không phải ta làm cái ăn, cũng là ta, học được, có thể nào lấy cái này để đổi tiền.”
Đậu Thất sửng sốt.
“Đây không phải chuyện tiền, đây là tâm ý, tâm ý, xin tiểu thư nhận chút tâm ý.” Hắn mỉm cười nói, mang theo tràn đầy chân thành, “Huống chi, vừa rồi tiểu thư còn đích thân dạy chúng ta cách làm.”
“Chuyện vừa rồi, càng không phải vì tiền.” Trình Kiều Nương nói.
Đậu Thất cùng với chưởng quầy đều sửng sốt.
“Đó là, vì sao?” Chưởng quầy thốt lên hỏi.
Ánh mắt Trình Kiều Nương nhìn hướng bát đũa đã trống không trên bàn, lắc lắc đầu.
“Các ngươi làm, thật sự là, kém đến không thể nào ăn.” Nàng nói.