Kiều Nương Y Kinh

Chương 120: Vật gì


Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 120: Vật gì

Trình Kiều Nương dừng chân. Chu Lục Lang dừng lại quay đầu nhìnnàng.

“Tiểu thư?” Tỳ nữ thấp giọng hỏi.

Làm sao vậy?

Trình Kiều Nương quay đầu, nhìn ngoài cửa.

“Công tử, sao ta lại thành người khi dễ nữ nhân và trẻ nhỏ rồi, chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ nhân và trẻ nhỏ, ta cũng chỉ có thể trưng khuôn mặt tươi cười đón chào, đòi tiền thì phải trả thù lao?”

“Đúng vậy, công tử, ngươi không biết nguyên nhân, chớ nên nói loạn.”

“Nữ nhân này đã đến nháo thiệt nhiều lần, đã không còn làm ở nhà ta rồi, có thể nào lại trả cho tiền công!”

Ngoài cửa Đậu Thất cùng với bọn tiểu nhị sôi nổi nói với công tử trẻ tuổi.

“Mặc kệ lý do ra sao, sao lại động thủ với nữ nhân và trẻ nhỏ?” Công tử trẻ tuổinói, vừa đưa tay đỡ người, “Ngươi được xưng là “Thần Tiên cư”, ngươi làm như thế, Thần Tiên làm sao có thể đến ở?”

Thật sự là phần tử trí thức cổ hủ!

Đậu Thất nhíu mày, kỳ thi tới gần, phần tử trí thức tới Kinh Thành càng ngày càng nhiều.

“Thần Tiên ở hay không ở, không phải ta định đoạt, cũng không phải công tử ngươi định đoạt.” Hắn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, “Đuổi người đi, lại đến nháo, báo quan phủ có kẻ lừa bịp tống tiền! Ta mở tiệm cơm, cũng không phải nơi làm từ thiện!”

Công tử trẻ tuổi thật tức giận.

“Xử sự như thế, sao xứng với tên gọi hay!” Hắn nói.

Đậu Thất vui vẻ, quay đầu lại nhìn công tử trẻ tuổi .

“Đúng là, đừng ô uế miệng công tử.” Hắn cười nói, đưa một ngón tay, “Vị công tử cao thượng này, khinh thường nhà ta, chỗ như thế này, người nào nguyện ý đi ăn?”

Lời vừa nói ra, những người đợi ngoài cửa ầm ĩ kêu lên.

“Ta.”

“Ta.”

Sắc mặt công tử trẻ tuổi rất khó coi.

Đậu Thất cười ha ha.

“Mời các vị!” Hắn la lớn.

Việc đã đến nước này, công tử trẻ tuổi và hai người bạn đành phải đi tới, trước cửa một trận náo nhiệt, quả nhiên có ba người đi vào.

“Nguyên Triều, tính tình ngươi thật đúng là. . .” Một đồng bạn lắc đầu cười khổ nói.


Hàn Nguyên Triều thi lễ với hai người.

“Là ta quấy rầy nhã hứng của mọi người.” Hắn nói.

Phụ nhân ôm hài đồng lúc này cũng đứng lên, vừa lau lệ, vừa lúng túng dập đầu với Hàn Nguyên Triều.

“Là ta quấy rầy nhã hứng của các công tử.” Nàng nghẹn ngào nói, “Là ta quấy rầy nhã hứng của các công tử.”

Hàn Nguyên Triều vội đỡ, hai người khác cũng vội nói xin đứng lên.

“Đây là có chuyện gì?” Hàn Nguyên Triều hỏi.

“Nam nhân nhà ta từ nhỏ làm đầu bếp ở tiệm cơm này, đến khi lão thái gia qua đời, Thất gia tiếp nhận cơ nghiệp, lại thay đổi, sửa lại tên, nam nhân nhà ta vừa mới bị gió lạnh, định nghỉ tạm mấy ngày, Thất gia liền đuổi việc hắn, nam nhân nhà ta trong cơn tức giận bệnh tình nặng hơn, giờ đây đã không nhấc nổi người dậy. . .” Phụ nhân vừa dỗ con, vừa nghẹn ngào nói.

“Như thế, cũng thiếu ngươi tiền công?” Một nam nhân hỏi.

Phụ nhân chần chờ một chút.

“Cũng không thiếu.”Nàng nói.

Vẻ mặt ba người có chút cổ quái.

Cho nên nói. . . . Là cố tình gây sự?

Chẳng qua nếu quả thật là cố tình gây sự, bây giờ phụ nhân này không nên thừa nhận a.

“Lúc trước, lão thái gia từng đồng ý, cho nam nhân nhà ta ba phần hoa hồng. . . .” Nàng cúi đầu nói, “Chính là, lão thái gia bệnh nặng, chưa kịp viết xuống. . .”

Ba người giật mình, vẻ mặt phức tạp, mặc dù là phần tử trí thức, chỉ cũng không phải đứa bé bướng bỉnh không rành thế sự, người đi trà lạnh, vua nào quần thần ấy, chuyện quá mức thông thường.

Hàn Nguyên Triều chần chờ một chút, cởi túi tiền trên thắt lưng xuống, đổ ra một ít tiền đưa cho phụ nhân.

“Tiền ta mang cũng không nhiều, còn phải nấn ná khá lâu ở Kinh Thành, chỉ có thể giúp được chút ít này.” Hắn nói.

Phụ nhân vội xua tay.

“Sao có thể nhận tiền của công tử, sao có thể nhận tiền của công tử.” Nàng nức nở nói, “Đã làm công tử thêm phiền toái rồi.”

Hàn Nguyên Triều cố gắng đưa cho, phụ nhân kia lại kiên trì không nhận. Ôm đứa bé lảo đảo đi.

Ba người cảm thán một khắc.

“Hôm nay không ăn được ở Thần Tiên cư này rồi.” Một người nói.

“Đều là ta quấy rầy nhã hứng của mọi người.” Hàn Nguyên Triều nói, mang theo ý xin lỗi.

“Ngươi a, có biện pháp nào, tính tình này của ngươi không đổi được, Nguyên Triều . Ngươi thật không nên đọc sách, nên đi làm đại hiệp đi.” Người kia cười nói, đưa tay chụp vai hắn.


“Cũng không phải, làm đại hiệp có thể phân giải bao nhiêu ưu phiền của mọi người, cha ta nói, nếu muốn giải quyết những ưu phiền của người trong thiên hạ, thì phải đọc sách, hoặc là ra nhập quan trường, hoặc là truyền đạo thụ nghiệp.” Hàn Nguyên Triều cười nói, vừa chuyển đề tài.”Kinh Thành to lớn, tìm chỗ ăn cơm cũng không phải việc khó, chúng ta lại đi tìm.”

Ba người định rời đi, chợt nghe có người nói công tử dừng bước.

Ba người mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu, thấy một tỳ nữ từ trong tiệm cơm đi tới .

“Công tử.” Nàng mỉm cười thi lễ.

Ba người không biết người này. Vội hoàn lễ.

“Xin hỏi cao tính đại danh công tử?” Tỳ nữ cười hỏi.

Hàn Nguyên Triều cùng đồng bạn liếc nhau.

“Ta. Túc Châu, họ Hàn.”Hắn nói.

“Nguyên Triều, là tên tự của công tử sao?” Tỳ nữ hỏi.

Hàn Nguyên Triều gật gật đầu.

Vừa rồi đồng bạn mới gọi, người bên ngoài nghe được cũng không thấy kỳ quái.

“Thật sự là tên tốt.” Tỳ nữ cười nói, đột nhiên chuyển chủ đề, “Công tử ở nơi nào trong kinh?”

“Quỳ viên cư.” Hàn Nguyên Triều buột miệng nói ra.

Buột miệng nói ra, mới giựt mình, đây là lời khách sáo của tỳ nữ này!

“Không biết tỷ tỷ?” Hắn hỏi, mang theo vài phần kinh dị.

Tỳ nữ cũng thi lễ.

“Công tử hiệp nghĩa, kẻ khác bội phục.” Nàng nói, lại không nhiều lời nữa. Xoay người rời đi.

Lưu lại ba người không hiểu ra sao cả nhìn nhau.

“Nguyên Triều, ai nói thế nhân nhiều bạc tình, xem ra mới vừa rồi rất nhiều người đều bội phục chuyện ngươi làm.” Một đồng bạn cười nói.

“Nhất định là có cô nương khâm phục.” Người kia cười nói, vỗ vai hắn, “Nói không chừng không đợi yết bảng (bảng vàng ạ), đã có người muốn tới nhận con rể rồi, ngươi phải cẩn thận đó.”

Yết bảng là lúc, phú hào quyền quý trong kinh sẽ nhìn bảng vàng tìm con rể.

Hàn Nguyên Triều cười ha ha.


Biết chỗ ở thì làm sao, cảm ơn bội phục hắn không cầu, nếu có người muốn đến giáo huấn mình, đương nhiên hắn cũng không sợ.

“Đừng vội nói bậy, nhanh đi, nhanh đi.” Hắn cười nói.

Tỳ nữ đẩy cửa phòng ra, trong này chỉ có Trình Kiều Nương đang ngồi.

“Tiểu thư, công tử là người họ Hàn ở Túc Châu, tên tự là Nguyên Triều.” Nàng ngồi lại đây thấp giọng nói.

Trình Kiều Nương gật gật đầu.

“Hóa ra, đây là hắn a.” Nàng nói.

“Tiểu thư, biết được?” Tỳ nữ nhịn không được tò mò hỏi.

Dường như biết tên, nhưng không biết người.

Trình Kiều Nương không nói chuyện.

“Trong sảnh, mọi người nói gì?” Nàng lại hỏi.

“Người lúc nãy là người nhà Lý Đại Chước, nơi này tên là Thần Tiên cư, à, hóa ra nơi đây trước kia không gọi Thần Tiên cư, mà tên Túy Phượng lâu, Lý Đại Chước là đầu bếp giói, được lão chưởng quầy Túy Phượng lâu xem trọng, chẳng qua sau khi lão chưởng quầy mất, Đậu Thất tiếp nhận gia nghiệp không thích Lý Đại Chước, vừa lúc có được phương thức chế biến món ngon, Lý Đại Chước cũng không biết làm, liền nhân cơ hội sa thải rồi.” Tỳ nữ thấp giọng nói.

Đem lời đàm luận mới vừa đi qua nghe được ở đại sảnh sửa sang lại nói ra.

Trình Kiều Nương gật gật đầu.

Nói tới đây, cửa bị đẩy ra, hai tiểu nhị bưng khay tiến vào, trên khay tràn đầy thịt.

“Hóa ra, là muốn mời tiểu thư ăn cơm.” Tỳ nữ nói, lại bật cười, nhìn về phía bên ngoài.

Chu Lục Lang không ngồi cùng các nàng, mà là ở nhã gian cách vách.

“Tiểu thư, Thần Tiên cư chúng ta chính là nơi có đồ ăn nhất đẳng, tiểu thư đến ăn, thật sự là ăn đúng rồi.” Tiểu nhị mang theo vài phần đắc ý, cười nói.

Nhìn hắn mang từng món đồ ăn lên, tỳ nữ ồ một tiếng.

“Ngươi đây là. . . là cái gì?” Nàng thất thanh hỏi.

“Đây gọi là, tên là, Thần Tiên qua đường.” Tiểu nhị nói, “Chuyện là Thần Tiên cư chúng ta được Thần Tiên ban cho món ngon này.”

“Thần Tiên qua đường?” Tỳ nữ kinh ngạc nói.

Hẳn là nữ tử quanh năm không được xuất môn, cũng chưa từng nếm qua thứ gì tốt, tiểu nhị bĩu môi.

“Vẫn là công tử có tâm.” Hắn cười khen tặng người bên kia, đưa tay chỉ vào bên ngoài, “Sớm đã đặ chỗ, bằng không, đợi đến ngày mai cũng không đến lượt ăn, các ngươi nhìn những người chờ ngoài cửa đành phải đi đấy.”

Lúc này bàn đã được xếp đặt chỉnh tề.

Tiểu nhị thấy ánh mắt tỳ nữ kinh ngạc, không khỏi lại đắc ý.

“Tỷ tỷ, phương pháp ăn này rất ít người biết, nói cho tỷ tỷ biết, thịt này không phải ăn ngay. . . . nước này cũng không phải dùng uống, mà là nhúng. . .” Hắn lớn tiếng nói.

Hắn càng nói, càng nhìn vẻ mặt tỳ nữ, liền càng đắc ý thập phần.

“Ngươi đây là. . .” Tỳ nữ ngồi thẳng người, cất cao giọng muốn nói.


Trình Kiều Nương nâng tay ngăn cấm, tỳ nữ lại ngồi trở lại.

“Sao?” Tiểu nhị có chút không hiểu ra sao cả, nhìn hai người.

Trình Kiều Nương nhìn đồ ăn đặt trước mặt.

“Lấy cho ta một miếng thịt thỏ chưa thái, dao găm và đồ gia vị, lại mời, đầu bếp lại nhà ngươi lại đây.” Nàng nói.

Tiểu nhị sửng sốt.

“Tiểu thư có gì phân phó?” Hắn hỏi.

“Đây là phân phó.” Tỳ nữ nói, đưa tay chỉ ra phía ngoài cau mày nhìn tiểu nhị.

Tiểu tỳ này thật hung dữ.

Tiểu nhị mang theo người lui ra, đóng cửa phòng, mọi người liếc nhau.

“Tiểu thư này muốn làm cái gì a?”

“Hẳn là ngạc nhiên, muốn nhìn là làm thế nào.”

“Làm sao được, đây là bí phương của Thần Tiên cư chúng ta mà.”

“Nhưng xem ra là người phú quý, đừng chọc giận. . .”

“Phú quý cũng không sợ, Thất gia chúng ta mới bái Lưu giáo quan làm ông nội.”

Trên hành lang bọn tiểu nhị xì xào bàn tán, cửa bên kia bị đẩy mạnh ra.

“Ở trong này bàn tán cái gì!” Chu Lục Lang quát.

Bọn tiểu nhị hoảng sợ vội thi lễ bồi tội.

“Công tử.” Một tiểu nhị nhận được thiếu niên này công tử cùng đi với tiểu thư vừa rồi, vội nói, “Vị tiểu thư này, muốn cho đầu bếp nhà ta lại đây, không biết làm sao đắc tội, ngài xem giờ đây nhiều khách như vậy, chỉ sợ đi không được.”

Chu Lục Lang nhíu mày, nhìn về phía cửa phòng đối diện.

“Nói ngươi sao liền làm theo đi, nói nhiều!” Hắn cau mày quát.

Hỏi thiếu niên này xem như hỏi lầm rồi.

Rõ ràng đây là bồi người đẹp đi chơi, đặc biệt đến lấy lòng, đương nhiên mọi chuyện lấy tiểu thư làm trọng.

Tiểu nhị bất đắc dĩ đành phải thi lễ cáo lui đến chỗ chưởng quầy tố khổ.

Chưởng quầy đang đứng cung kính, nghe Đậu Thất gia ngồi nói chuyện.

“. . . Tửu lâu trong kinh đã chuẩn bị ổn rồi, qua tết, liền khai trương. . .” Hắn cười nói, vừa cầm bầu rượu nhấp một ngụm, cười chếch choáng say.

“Chính là, nơi này là lão thái gia thấy phong thuỷ đẹp nên mở quán tại đây, hay là giữ lại đi. . . .” Chưởng quầy chần chờ một chút, nói.

“Cái gì mà phong thuỷ đẹp, nếu thực phong thuỷ đẹp như thế, mười năm kinh doanh, còn không bằng ta dùng món Thần Tiên qua đường ba ngày thành danh, còn giữ nơi này, sao làm cho người đi cửa hàng mới.” Đậu Thất gia không hờn giận nói, cầm trong tay bầu rượu tựa vào trên ghế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.