Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 104: Đề bút
Tỳ nữ chậm rãi mài mực, nhìn Đan Nương còn đang nhíu mày.
Người Trần gia, vỡ lòng chắc là học làm thơ sớm hơn một ít so với nhưng gia đình khác, nhưng Đan Nương còn nhỏ như vậy lại là nữ tử, so với bé trai thì yêu cầu thoải mái hơn, nói vậy bây giờ chẳng qua là vừa mới bắt đầu đọc tam kinh, thơ từ ca phú cũng không phải là đứa trẻ vỡ lòng có thể làm được.
Tiểu cô nương có lẽ là nghe qua huynh trưởng sư phụ phụ thân ông nội đàm thơ luận từ.
Vẻ mặt Trình Kiều Nương hờ hững, chỉ nhìn vách tường.
“Chúng ta tới ngắm mai.” Tỳ nữ nhỏ giọng nhắc nhở Đan Nương, “Ngươi có thể coi đây là đề tài.”
Đan Nương a một tiếng.
“Đúng, đúng, ta nghĩ ra rồi.” Nàng nói, khụ rồi khụ thanh giọng, “Thưởng mai, sơn tự, sơn tự đến thưởng mai.”
Tỳ nữ cười gật đầu.
“Phải, phải, chính là thế.” Nàng cười nói, “Câu tiếp đi?”
“Hoa mai. . . Hoa mai. . .” Đan Nương oai cúi đầu.
“Không thể dùng hoa mai rồi.” Tỳ nữ nhắc nhở nói.
Đan Nương liền chu miệng.
“Ta không biết làm tiếp rồi.” Nàng nói.
Trình Kiều Nương cúi đầu nhìn nàng.
“Không ngại, một câu cũng được.”N àng nói, vươn tay.
Tỳ nữ đưa bút cho nàng.
“Viết câu ta mới làm kia sao?” Đan Nương nháy mắt hỏi, “Ta làm thơ cũng có thể viết rồi?”
Trình Kiều Nương gật gật đầu, cầm bút, mới bắt đầu cảm thấy được có điểm run rẩy.
Rõ ràng có khí lực rồi, vì cái gì lại run rẩy, vì cái gì, mũi lại có một tia chua xót.
Viết chữ, viết chữ mà thôi.
Nàng ngẩng đầu, nhìn vách tường tuyết trắng.
“Đan Nương, ta đem thơ của ngươi. Đổi một chút, được không?” Nàng hỏi.
Đan Nương hì hì cười.
“Tốt tốt.” Nàng nói.
Tỳ nữ đột nhiên có chút khẩn trương, nhìn đứng ở bên tường, nhìn tới bút của Trình Kiều Nương, tuy rằng mình cũng hiểu được khẩn trương này có chút không hiểu ra sao cả.
Trình Kiều Nương nâng tay viết.
Nét thứ nhất run rẩy. Thế cho nên mực bị hoen ra.
Trong lòng tỳ nữ nha một tiếng.
Viết ở vách tường so với viết thường ngày phải cố sức. Tiểu thư lại là chưa bao giờ cầm bút, ít nhất sau khi nàng đến đây chưa bao giờ thấy.
Tay còn đang run rẩy, còn run rẩy.
Nàng làm gì, không viết, tay chân năng động, chữa bệnh có thể dưỡng thân, chữ. Viết hay không viết có cái gì quan trọng đâu.
“Ngu ngốc, ngay cả chữ cũng không biết viết, đừng nói là nữ nhi của ta!”
Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh, Trình Kiều Nương chỉ cảm thấy oanh một tiếng, trong mắt tràn ngập hơi nước.
Là ai, là ai.
Nàng hít sâu một hơi, cổ tay vừa chuyển. Mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Nô tì ở bên chỉ cảm thấy hơi thở đều ngừng lại. Cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới, xem một người viết chữ còn có thể nhìn ra loại cảm giác này.
Dường như đều ngạt thở, tay nàng kia lại chuyển động rồi.
Nô tì thở phào một cái, tay vịn ngực, cảm giác như qua cả đời, kỳ thật chẳng qua là nháy mắt.
“Sơn. .” Nàng chậm rãi đi theo đọc ra.
“Tự. .” Đan Nương cũng thì thầm.
“Đãi. .” Nô tì thì thầm. Chợt a một tiếng, ánh mắt trừng lớn.
Nàng chưa kịp nói gì. Bị Đan Nương đọc tiếp.
“Mai. . .” Đan Nương ngửa đầu thì thầm.
“Khai. .” Trình Kiều Nương đọc ra một chữ cuối cùng, thu bút, lui ra sau vài bước.
Trên mặt tường tuyết trắng, lúc này đột ngột thấy được một hàng chữ to.
Trình Kiều Nương nhìn, tỳ nữ cũng nhìn, Đan Nương cũng nhìn.
Một người niềm nở, một người kinh ngạc, một người thản nhiên.
Phụ thân. . .
Tuy rằng không nhớ rõ ngươi là ai, không nhớ được ta là ai, nhưng, chỉ cần ta còn sống, ta có thể chờ, ngươi chờ ta, chờ ta nhớ hết thảy, trong lúc này, tất nhiên ta cũng muốn sống vui vẻ.
“Đi, ngắm mai đi.” Trình Kiều Nương nói, phủi tay áo cất bước đi về phía sau cửa, không quay đầu lại.
Tiểu hài tử Đan Nương đã sớm thay đổi hứng thú rồi, nghe vậy cao hứng theo sau, tỳ nữ ngơ ngơ ngẩn ngẩn lấy lại tinh thần, thấy trong đại điện chỉ có mình, cũng vội theo sau.
Bên này các nàng vừa ra cửa, lại có một đám người tiến vào, giọng kinh thành thao bất đồng vừa nói vừa cười náo nhiệt.
“. . . Trương Giang Châu tiên sinh cho ta chờ sau khi chọn học sinh, cho nên năm sau khai đường giảng bài, chuyên giảng kinh nghĩa.”
“. . . Chính là học sinh đông đảo, không biết ta chờ có thể có được nghe . . .”
“. . . Lúc này mà tới là sớm, đến tháng giêng, nơi này mai tuyết tôn nhau, tất nhiên có hứng làm thơ. . .”
“. . . Nếu viết tốt, nơi này liền dùng lụa mỏng xanh che lên, đều bảo tồn ở trên tường này rồi. . . .”
“. . . Văn Minh huynh, vậy ngươi làm một bài, ta viết kề bên ngươi, đến lúc đó được nhờ lưu truyền thiên cổ. . .”
Mọi người cười nói đi tới bức tường trắng, nhất thời sửng sốt.
“Đây là ai? Làm loạn!”
Tơ từ, thơ từ, không phải thơ ít nhất cũng là từ, nào có ai lại viết một câu, đây gọi là gì?
“Sơn tự đãi mai khai.” Có người lớn tiếng thì thầm, “Đây lại không thể xem như bắt đầu một câu, miễn cưỡng tính là kết câu, nhưng quăng ở trong này tính cái gì!”
Ngoài cửa lại có người đi vào, thấy bên này náo nhiệt tự nhiên nhìn qua, nhất thời cũng dậm chân theo.
“Thật sự là làm loạn, bức tường đang đẹp đẽ bị hủy. . .”
“Cũng không có tăng nhân trông coi, để mặc cho người khác viết lung tung. . .”
Trong tiếng lộn xộn lắc đầu thở dài quở mắng, có người còn cảm thấy nhục nhã, có người a một tiếng, còn thật sự nhìn những chữ trên tường.
“Loại chữ này. . . Là loại chữ thể? Sao chưa bao giờ thấy qua?” Hắn thì thào nói, tay không tự giác vẽ lại.
Dần dần có người cũng chú ý tới, một hàng chữ viết đĩnh đạc ở trên tường, thật sự là thấy rất được.
“Ai, các ngươi xem, mỗi một chữ đều khác nhau!”
“Hay, hay thật, quả nhiên, quả nhiên, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thay đổi tự nhiên. . .”
“Chẳng qua thật đáng tiếc, chữ thứ nhất đặt bút do dự, thế cho nên cả hàng chữ không. . .”
“. . . Ta tập viết từ lúc bốn tuổi, sao chưa bao giờ thấy loại chữ này?”
Người trong thiên điện nho nhỏ càng ngày càng nhiều, náo nhiệt lại hấp dẫn càng nhiều người lại, xa xa không biết sinh chuyện gì, hỏi nhau.
“Có người viết thơ hay?”
“Lúc này chưa phải lúc đẹp nhất, tạm thời mà thôi, lấy gì để mà viết cho tốt.”
Có người sợ hãi than, có người hờ hững, có người khinh thường.
Xa xa có ba người ngắm mai cũng nghe náo nhiệt.
“Khánh Lâm huynh, vừa rồi chúng ta mới đi vào thì chỉ có bốn bài thơ, nhìn cũng đều hiểu rõ, sẽ không phải là bởi vì thơ của ngươi chứ?” Có người nói.
Người được gọi, nam nhân trung niên Khánh Lâm trên vầng trán che dấu kích động, tự trấn định.
“Bất tài sao dám.” Hắn nói.
“Ta đã sớm cảm thấy thơ của Khánh Lâm huynh có điểm khác người.”
Những người khác sôi nổi khích lệ.
Người nổi danh chỉ bằng một bài thơ không ít, thậm chí còn được nhân vật lớn xem trọng.
Loại chuyện tốt này thế nhưng rơi xuống đầu mình, người nọ nhịn không được thở dồn dập, mà đồng bạn vừa ghen tị lại vừa kích động, tuy rằng làm không được thực đáng tiếc, nhưng làm bằng hữu danh nhân cũng là không tệ.
“Nhanh đi hỏi một chút, đến hỏi.” Lập tức vội vàng nói.
Mấy người lại đây, thiên điện bên này đã không chen vào được.
“Xin hỏi, nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Một người hít sâu một hơi, ra vẻ kinh ngạc mờ mịt hỏi.
“Có người viết vần thơ hay.” Người phía trước kích động nói.
Quả nhiên, vài người liếc nhau, đều Khánh Lâm huynh mặt hơi hơi đỏ lên, hai tay nắm chặt.
“Là thơ gì? Tác giả là ai?” Đồng bạn run giọng hỏi.
Người nọ quay đầu lại trắng mắt liếc hắn một cái.
“Nhiều người lắm, không chen vào được, ta chưa thấy được. . .” Hắn nói.
Vậy ngươi đi theo kích động cái gì. . . Trong lòn mấy người khinh bỉ.
Phía trước phía sau hỏi rõ, rốt cục hỏi hỏi ra rồi.
“Không lưu danh.”
Không lưu danh? Viết thơ sao lại không lưu danh, đây chẳng phải là vứt cái nhìn quyến rũ cho người mù xem sao?
Mấy người sửng sốt, nhìn Khánh Lâm huynh.
“Ta, ta nhớ rõ có viết tên.” Khánh Lâm huynh đỏ mặt nói.
“Có lẽ là quá nhỏ rồi, không thấy được.” Có người thấp giọng đoán.
Hỏi tới hỏi lui người ở phía trước đều nói không rõ, mấy người bị đẩy tới cửa quýnh lên, rốt cuộc không thể đi vào.
“Thơ đó là học huynh ta viết!” Có người nhịn không được quát.
Mọi người ở phía trước quay đầu lại, chỉ kỳ quái chính là cũng không kích động sùng bái, mà là liếc một cái.
“Một chiêu này không có gì hay, hết hi vọng đi.” Bọn họ cùng kêu lên nói, “Chúng ta còn chưa xem đủ, sẽ không tránh ra.”
“Thơ thật sự do học huynh ta viết!” Mấy người nhịn không được lại hô.
“Cái gì chứ, nơi này không phải xem thơ, mà là chữ.” Người phía trước xuy một tiếng nói, “Các ngươi viết thơ, thơ các ngươi viết ở trên tường tiền tính cái rắm.”
Cái gì? Không phải thơ? Là chữ?
Vài người đi cà nhắc ấn đầu vai mấy phía trước người nhìn qua.
Sơn tự đãi mai khai.
Năm chữ nét mực rơi, mang theo vài phần hào khí vài phần đau đớn vài phần phong vận (phong lưu tao nhã), rõ ràng đập vào mi mắt.
Một câu nói suông đơn giản như vậy, giống như được vứt tại đây, thế nhưng giống như cây long nhãn vẽ rồng điểm mắt, sôi nổi như sống, ầm ầm thanh thanh (k hiểu luôn).
Sơn tự đãi mai khai, đãi, mai, khai!