Kiều Nương Y Kinh

Chương 103: Được không


Đọc truyện Kiều Nương Y Kinh – Chương 103: Được không

Sáu bảy Thiếu niên anh tuấn bảo vệ bốn xe ngựarất nổi bật trên đường.

Tới gần ngày tết, người du lịch càng ngày càng nhiều, nhất là nhóm nữ thân quyến nhà phú quý.

Dù là trên đường nhiều người, Trần gia này cũng đưa tới vô số ánh nhìn chăm chú.

Tư thế nhóm thiếu niên oai hùng bừng bừng trước mở đường sau ủng hộ, màn xe theo gió thỉnh thoảng nhấc lên truyền ra tiếng nữ tử vừa nói vừa cười, cùng với tiếng trâm cài thuý ngọc lắc lắc.

Người đi trên đường né tránh.

“Còn chưa đến lúc mai nở rộ, cả nhà Trần gia này đi du lịch là vì cái gì?” Ven đường có người nghi vấn nói.

Quan lại người ta du lịch, vì tránh người không có mắt mang đến phiền toái không cần thiết, trên xe ngựa đều có kí hiệu.

Bình thường dân chúng không nhận ra, chỉ một ít người phú quý và một ít người đọc qua sách vở hoặc là có tâm leo lên phú quý, hoặc là đám người dựa lưu manh vô lại vào sinh sự để sống, tự nhiên biết rõ.

Rất nhanh có người nhận ra đoàn người Trần gia.

Trên đường xe ngựa tránh cũng mau.

“Có lẽ là vì chim sẻ?” Có người nghiêm trang nói.

Chung quanh vang lên một mảnh cười vang.

Nhà Trần đại nhân làm món chim sẻ thật ngon, đã là chuyện mọi người Kinh Thành đều biết.

Chim sẻ là vật hoang, chính là món ăn ở nông thôn thô nhân tán gẫu để giải thịt thèm ăn mà dùng, chưa bao giờ đi lên nơi thanh nhã, từ truyền ra Trần gia làm thật là tốt hoàng tước sau, trong kinh các tửu lâu cũng đều văn phong noi theo, chỉ ăn không gì ngạc nhiên.

Có người đã thưởng qua món chim sẻ của Trần gia, chim sẻ ở Trần gia có cách làm gia truyền, lần này càng khiến mọi người tò mò.

Danh tiếng Trần đại nhân cũng càng vang dội.

Nghe đồn có quán rượu muốn trả thiên kim (rất rất nhiều vàng – tớ để nguyên) mua cách làm chim sẻ gia truyền của Trần gia.


Đang vui đùa. Tần công tử trong đám người cũng ha ha cười rộ lên, quay đầu nhìn Chu Lục Lang.

“Biểu muội này của ngươi thật thú vị.” Hắn nói.

Chu Lục Lang đang cười mặt lại trầm xuống.

“Quả nhiên ngươi, luôn tâm tâm niệm đến nàng, cũng chính là ta nghe thấy, nếu như bị người bên ngoài nghe thấy, ngươi xử lý sao?” Hắn hừ vừa nói.

Tần công tử chỉ cười.

“Nên sao. Thì làm vậy.” Hắn nói. Một mặt cười, “Thật là đáng tiếc, thật ra Chu gia các ngươi, phải cải danh làm Chu chim sẻ, lại bị Trần gia này đoạt trước.”

Chu Lục Lang nhíu mày.

“Có quan hệ gì đâu?” Hắn hỏi, giục ngựa về phía trước.

Tần công tử giục ngựa vượt qua.

“Ngươi cho là Trần Tước Nhi thật sự họ Trần?” Hắn nói, kéo dây cương.”Sớm không ăn, muộn không ăn, đúng lúc biểu muội ngươi vào cửa thì bắt đầu ăn, đừng quên, ngươi mang tới một nha đầu giỏi nấu ăn.”

Nha đầu giỏi nấu ăn. . .

Nấu ăn. . .

Là tiểu thư dạy ta, là tiểu thư dạy ta. . .

Là tiểu thư làm. . . , là tiểu thư xem bệnh kiếm tiền. Là tiểu thư dạy ta nói. . .

Lại là nàng!

Sắc mặt Chu Lục Lang ngưng trọng. Rất nhanh ra roi quất ngựa, hiển nhiên cũng nghĩ tới.

“Chủy sàm như vậy!” Hắn chậm rãi nói. (Ặc, cái từ chủy sàm này tớ nghĩ là lời nói linh tinh của nhiều người nhưng k chắc lắm nên để nguyên, nàng nào biết chỉ giúp ạ).


“Tinh xảo như vậy.” Tần công tử bổ sung một câu, “Mặc kệ người ở chỗ nào, đều có thể dương dương tự đắc, bút pháp thần kỳ vẽ rồng điểm mắt sinh hoa.”

Chu Lục Lang quay đầu nhìn hắn.

Tần công tử nhíu mày, gật gật đầu.

“Đúng vậy. nàng chính là, tốt như vậy.” Hắn nói.”Có muội muội như vậy, ngươi phải thấy vinh dự.”

Chu Lục Lang quay đầu ngựa lại.

“Không đi thưởng mai, cây khô cành già có cái gì đẹp, nữ nhân mới thích xem, ta đi lên núi săn.” Hắn nói, giục ngựa đi.

Kinh Thành, bên trong trấn vùng ngoại ô, chính là chỗ chùa Thả Đình, lúc này trong chùa du khách như nêm, chuyện cười tiếng động lớn xôn xao.

“. . . tiên nhân ném hạt đào, xoay người bay đi, lúc này mọi người phát hiện mới vội kêu, thả đình, thả đình, ý là chậm đã. . . .” Một thiếu niên cười nói, “Bởi vậy, chỉ để lại nơi này một ngôi chùa Thả Đình.”

Bọn nữ tử vây quanh sôi nổi gật đầu cười.

“Tứ ca, ngươi giải thích thế này không thú vị, chùa Thả Đình này là trước có bia sau có chùa, này bia cũng là có lai lịch. . . bia này. . . . Ai?” Một thiếu niên khác vội nói, một mặt nói, một mặt nhìn huynh đệ tỷ muội bên người, dừng lại không nói, “Trình Tiểu thư đâu?”

Mọi người lúc này mới vội nhìn lại, quả nhiên không thấy nữ tử mặc áo choàng trùm mũ.

“Đã đi cùng Đan Nương sang bên kia xem tượng phật.” Một nữ nhân nói.

Nhóm Thiếu niên sôi nổi quay đầu nhìn theo hướng nàng chỉ.

“Chúng ta cũng đi, chúng ta cũng đi.” Bọn họ cùng kêu lên.

Mấy nữ nhân tử đưa tay giữ chặt bọn hắn.

“Thập nhị ca, các ngươi còn chưa nói xong đâu.” Các nàng hô.


“Không gì để giảng, chuyện này người Kinh Thành ai cũng biết, các ngươi tùy tiện hỏi thăm một chút sẽ biết.” Một thiếu niên nói.

Lời này làm bọn nữ tử xôn xao, hi hi ha ha cười đùa thành một mảnh, đưa tới vô số ánh mắt từ bốn phía.

Mà lúc này sườn tây thiên điện, náo nhiệt ở đình viện bị ngăn cách rất nhiều.

“Tỷ tỷ, ngươi đến xem, tượng phật nơi này thật dọa người.” Đan Nương cao hứng nói, chạy ngược chạy xuôi phía trước.

Phía sau Trình Kiều Nương chậm rãi đi, tỳ nữ cũng hầu bên cạnh.

Trong điện cũng có bốn năm người, nghe được động tĩnh nhìn qua, thấy là nữ thân quyến, đều có lễ thu hồi tầm mắt.

Sông trong kinh thành tan băng, lại sắp hết năm, nữ thân quyến du lịch thật nhiều, ngày mùa hè che áo choàng, đến mùa đông phần nhiều đội mũ trùm che mặt.

Đan Nương một lòng xem phật tượng, tầm mắt Trình Kiều Nương lại lạc ở trên vách tường sườn tây.

Khác với bên kia hộ pháp Kim Cương đứng thẳng, vách tường nơi này không có tượng, một mảnh tuyết trắng, góc tường còn có một loạt văn chương.

“Đó là để văn nhân lãng tử đề thơ.” Tỳ nữ thấp giọng nói.

Đang nói chuyện, bốn năm người bên kia vang lên một trận tiếng cười.

“Khánh Lâm huynh thơ hay, thơ hay.”

Mọi người cười, một nam tử buông bút, để lại bài thơ trên vách tường.

“Trình bày cái kém cỏi vụng về, trình bày cái kém cỏi vụng về.”

Khen tặng khiêm tốn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Náo nhiệt lnày àm cho Đan Nương quay đầu lại, thấy Trình Kiều Nương cùng tỳ nữ đi đến bên kia tường, nàng vội đuổi kịp.

Đến gần xem, trên vách tường rải rác có mấy vần thơ.

“Tỷ tỷ, ngươi cũng muốn đề thơ sao?” Nàng qua hỏi, lôi kéo ống tay áo Trình Kiều Nương.

Mấy người vừa nói vừa cười bên kia lại nhìn qua, tuy rằng không thấy rõ hình dung, nhưng nhìn nữ tử khí độ quần áo bất phàm, tất nhiên là nhà phú quý.


Nhà phú quý giáo dưỡng nữ tử cũng đọc sách biết chữ, trong đó cũng không thiếu người tinh thông thơ văn, ví như Nhị nương Lý gia ở An Châu, tài viết văn nổi danh.

Gặp được một nữ tử biết ngâm thơ, quả thực cũng thú vị.

“Ta sẽ không.” Trình Kiều Nương nói, một mặt nhìn tỳ nữ, “Đọc.”

Tỳ nữ vâng một tiếng, từ trái đến phải, thấp giọng đọc thơ trên tường.

Hóa ra là không biết chữ.

Mấy người bên này thu hồi tầm mắt, có chút mất hứng, thật sự là đáng tiếc.

Cho nên nói, tài nữ sao có thể dễ dàng liền gặp được.

“Ta cũng nhận được, ta cũng nhận được.” Đan Nương cười, cướp lời tỳ nữ đọc thơ.

Trình Kiều Nương im lặng nghe xong.

“Tiểu thư, sao?” Tỳ nữ hỏi.

“Ta sẽ không làm thơ, không biết.” Trình Kiều Nương nói.

“Ta biết, ta biết, ông nội đã dạy ta.” Tay Đan Nương chỉ vào mặt mình cười hì hì nói, nhìn bức tường trắng trước mặt.

Đến tết hoa mai chùa Thả Đình nở rộ, mới là lúc náo nhiệt nhất, cũng là lúc văn nhân mặc khách đến nhiều nhất, cho nên lúc này vách tường mới trắng tinh đổi mới hoàn toàn so với đầu năm, chờ năm sau đến, mặt tường này tất nhiên đã tràn ngập rồi.

“Rất tốt, ta sẽ viết chữ, ngươi làm thơ, ta viết, sao?” Trình Kiều Nương nói, nhìn vách tường trắng, chỉ cảm thấy trong lòng khuấy động.

Nàng đã lấy tay, dùng nhánh cây tự luyện lâu ngày, không biết có thể đề bút viết chữ không?

“Tốt, tốt.” Đan Nương cao hứng gật đầu.

Ngây thơ chất phác rực rỡ, chỉ biết thẳng thắn phát biểu tâm ý, lại không biết khiêm tốn giấu dốt.

Hóa ra là dẫn đứa bé bướng bỉnh vui đùa, mấy người bên kia nở nụ cười.

“Như thế chúng ta đi ngắm mai.” Bọn họ nói, vừa đàm luận thơ từ vừa làm đi từ cửa sau ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.