Kiều Mị

Chương 8


Bạn đang đọc Kiều Mị – Chương 8


Editor: HannahNgọc Đào đi đến chỗ của Anh Lạc nhận việc, chưa nói xong hai câu, Anh Lạc đã liên tục gật đầu.

“Ta chính là đang phiền vì việc này, ngươi biết lá gan của ta nhỏ nhất, mỗi lần nghe được chuyện có nha đầu hoặc gã sai vặt của Kỳ Lân viện bị chém chân, đêm đó ta đều gặp ác mộng, Ngọc Đào tỷ ngươi thật tốt!”  Độ tuổi của Anh Lạc nhỏ hơn một chút so với Ngọc Đào, lại có quan hệ họ hàng với Tôn ma ma, cho nên Thanh Trúc vừa đi, nàng ấy liền tiếp nhận công việc của Thanh Trúc.

Nghĩ đến chuyện này Ngọc Đào lại cảm thấy làm nha đầu đúng là một chuyện khó khăn, Phúc Hoa Viện có bốn đại nha đầu, ngoài mặt nói nàng là người được sủng ái nhất, nhưng kì thực nàng là người có ít quyền nhất, ngày thường chỉ ở trước mặt lão phu nhân làm cho ngài vui vẻ, cái gì mà thu chìa khóa thu sổ sách cũng đều không liên quan đến nàng.

Hiện giờ là Xuân Oanh thay thế Thanh Trúc, phụ mẫu của Xuân Oanh đều là người hầu của của lão phu nhân, phỏng chừng đợi đến khi Anh Lạc gả, quyền liền đến trong tay Xuân Oanh, cho dù nàng không có người thì cũng không đến phiên nàng.”May mắn còn chưa qua hiếu kỳ, bằng không sinh nhật của Tứ thiếu gia nhìn thật vắng vẻ…” Anh Lạc ở một bên cho Ngọc Đào chút đồ, một bên nói chuyện phiếm, từ sau khi lão quốc công gia qua đời, Hàn Trọng Hoài gãy chân, Kỳ Lân viện càng ngày càng yên tĩnh, thời điểm Hàn Trọng Hoài hạ lệnh chém chân người mới làm cho bọn hạ nhân trong phủ Quốc công cảm thấy còn có vị chủ tử này.

“Cái này không tính là vắng vẻ…”   Ngọc Đào ở bên cạnh nhìn Anh Lạc cầm sổ sách đếm đồ ở khố phòng, nhìn mà đỏ mắt.


Cho dù nàng lấy lòng Hàn lão phu nhân như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ là một cây trâm vàng ròng, mà mấy ngày nay nàng cũng chưa từng thấy qua Hàn Trọng Hoài đến thỉnh an Hàn lão phu nhân một lần, nhưng Hàn lão phu nhân vẫn như cũ không đau lòng mà đem thứ tốt cho ra ngoài.

Hàn Hoài Trọng là thứ tử, Đại phu nhân chê hắn chướng mắt, mà cho dù Đại phu nhân không thích hắn nhưng đối với lão phu nhân, Hàn Hoài Trọng cũng là máu mủ của bà, không có chuyện quan trọng hay không.

– đọc và nghe truyện trên app TYT”Ngọc Đào tỷ, lời đồn bên ngoài không phải là thật chứ?”   Ngọc Đào đang thưởng thức đá hồng ngọc được điêu khắc trong hộp, nghe được lời của Anh Lạc, theo bản năng “Ừ” một tiếng, ngước mắt lên đã thấy Anh Lạc chớp chớp mắt tò mò tới gần nàng.

“Tin đồn gì?”   ”Còn có thể là tin đồn gì nữa, đương nhiên là chuyện Ngọc Đào tỷ ngươi thích Tứ thiếu gia.”   Anh Lạc thật sự không hiểu, như thế nào Ngọc Đào lại thích Tứ thiếu gia, đây chính là một Diêm Vương sống, hạ nhân bên cạnh khiến cho chủ tử tức giận, nhiều nhất chỉ là tát vào mặt, mà Tứ thiếu gia thì trực tiếp chém chân.  Ở bên cạnh hắn hầu hạ, hơi không để ý một chút thì chân sẽ không còn.

Ngọc Đào: “…”   Nhờ phúc của Bích Thúy, phỏng chừng toàn bộ người trong phủ đệ đều biết nàng có ý với Hàn Trọng Hoài.

“Ta nào dám trèo cao, cũng không biết là tin tức truyền ra từ đâu.” Đối với Anh Lạc đương nhiên không thể giống như đối với Thanh Trúc, Ngọc Đào biện giải một câu, có tin hay không thì không liên quan đến nàng.

Anh Lạc đương nhiên là không tin.

Nếu như Ngọc Đào không đến đây xin việc nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ nửa tin nửa ngờ với lời đồn này, nhưng Ngọc Đào lại đến nói muốn nhận việc này vậy thì chắc chắn Ngọc Đào muốn đi Kỳ Lân viện.


Làm sao lại muốn đến Kỳ Lân viện?   Anh Lạc đồng tình nhìn Ngọc Đào, chẳng lẽ nàng cho rằng đi đến viện của tứ thiếu gia, có thể tranh cao thấp cùng với Thanh Trúc.

Lớn lên hoa dung nguyệt mạo, đáng tiếc là không có đầu óc.

Viện của Hàn Trọng Hoài tên là Kỳ Lân, là viện danh mà lão quốc công cố ý đặt cho khi còn sống.

Nghe nói vốn dĩ lão quốc công còn có ý đem tên Hàn Trọng Hoài đổi thành Lân, đem hắn ghi dưới danh nghĩa của Hàn đại phu nhân, xem như con của vợ cả, nhưng lão quốc công bị bệnh qua đời, cũng không biết có phải chuyện này là tin đồn, hay là thật sự có việc này hay không.

Dù sao mặc kệ có đổi tên hay không, không thể nghi ngờ chuyện khi còn sống lão quốc công vô cùng yêu thương Hàn Trọng Hoài, mặc dù vị trí Kỳ Lân viện cách xa chính viện nhưng quy mô cũng không nhỏ hơn Phúc Hoa viện là bao.

Ngọc Đào dẫn theo hai tiểu nha đầu, chưa ra khỏi Phúc Hoa viện được vài bước trên trán đã có mồ hôi, nhìn thấy mái hiên của Kỳ Lân viện, trên cổ đã thấm đẫm một mảnh mồ hôi.

Tốt nhất là sân viện của Hàn Trọng Hoài đáng xem, bằng không nàng sẽ…Được rồi, hiện tại chức nghiệp của nàng là nha hoàn, không gian thăng tiến lớn nhất của nghề nghiệp này chính là thông phòng, cái gì nàng cũng không thể làm.


Bởi vì buồn bực mà mồ hôi trên người càng thêm nhiều.

“Ngọc Đào tỷ, tỷ có sợ không?”  Qua nguyệt môn, Kỳ Lân viện đã gần trong gang tấc, tiểu nha đầu đi theo phía sau Ngọc Đào hai mặt nhìn nhau, bước chân có chút không dám đi về phía trước.

Kỳ Lân viện không ai không sợ, hạ nhân của phủ Quốc công phạm sai lầm, tình nguyện bị phạt đi cọ bồn cầu cũng không muốn bị phạt đến nơi này, chỉ sợ đôi chân mà mình dùng để đi tới, một ngày nào đó để cho Tứ thiếu gia nhìn không hài lòng thì sẽ bị chém.

“Tứ thiếu gia là người tốt, có cái gì đáng sợ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.