Kiều Mị

Chương 3


Bạn đang đọc Kiều Mị – Chương 3


Editor: HannahKỳ thật nếu để cho nàng ta chọn, nàng ta tình nguyện chọn thiếu gia thứ xuất, chính thất phu nhân không thích hắn sẽ không để cho hắn cưới chính thất có xuất thân hiển hách, đáng tiếc năm xưa Tứ thiếu gia bị thương nặng khiến cho hai chân tàn phế, tính cách lại âm lệ, thật sự làm cho người ta không có cách nào chọn.

Nàng ta biết nhị phu nhân vừa ý bộ dáng đoan trang của mình, nhưng nàng ta cũng biết bộ dáng của mình chỉ là đoan trang mà thôi.

So với Ngọc Đào xa không tính là xinh đẹp, nếu Ngọc Đào cũng đi vào phòng của Tam thiếu gia, chỉ sợ là Tam thiếu gia càng thích Ngọc Đào hơn.

Nhưng nàng ta lại không bài xích chuyện Ngọc Đào cùng mình đi đến làm thông phòng cho Tam thiếu gia, bởi vì Ngọc Đào đẹp thì có đẹp nhưng lại mười phần không có đầu óc.


Tính tình của Tam thiếu gia lạnh lùng tự kiềm chế, bằng không nhiều năm như vậy cũng không có thiếp thị thông phòng, hắn một lòng hướng học, đối với sắc đẹp sẽ nhất thời bị mê hoặc, nhưng sau khi nhận rõ sẽ biết được dạng nữ tử nào ở bên cạnh hắn mới là tốt nhất.

Thanh Trúc có lòng để cho Ngọc Đào tới phụ trợ cho mình, nhưng một tháng nay Ngọc Đào giống như là thay đổi tính tình, lão phu nhân nhắc tới chuyện nhị phòng cũng không nói một lời, giống như là không có hứng thú đối với chỗ của Tam thiếu gia, nếu nói có cái gì không giống nhau, vậy thì chính là Ngọc Đào ngày càng dụng tâm lấy lòng lão phu nhân, hiện tại trong mấy nha đầu, Ngọc Đào chính là người được lão phu nhân sủng ái nhất.

Hiện giờ Hàn nhị phu nhân lại đây, dựa theo tính tình trước kia của Ngọc Đào, nhất định là muốn lộ mặt, nhưng hiện giờ lại giống như là cố ý tránh đi, chẳng lẽ thật sự là cảm thấy chỗ Tam thiếu gia không phải là nơi tốt?   Nếu như vậy thì Ngọc Đào tính toán đi đâu? Chẳng lẽ chấp nhận số mệnh mà sánh đôi với người hầu quản sự, cả đời làm nô tài làm trâu làm ngựa.

Nếu thật sự là như vậy, vậy thì nàng chính là ngu xuẩn đến không thể cứu chữa.

Vừa từ nhĩ phòng đi ra Ngọc Đào liền hối hận.

Vốn tưởng rằng nhĩ phòng đã đủ ngột ngạt, nhưng ra khỏi nhĩ phòng nàng mới biết cái gì là mồ hôi như mưa.

Đoán chừng Hàn nhị phu nhân còn muốn ở Phúc Hoa viện đợi một hồi, Ngọc Đào thay xiêm y xong cũng không vội vàng trở về nhĩ phòng, mà là dựa vào một bên hành lang dựa vào tường, đi về phía núi giả có nước chảy ở trong phủ đệ.  phủ Quốc công có rất nhiều núi giả, nhiều nơi để tránh nóng, nơi nàng đi cách Phúc Hoa viện không xa, là một dãy núi giả làm bằng thạch nhũ.

Nơi có núi và nước tự nhiên là có gió mát.


Chỉ là hôm nay Ngọc Đào đi qua, vừa mới vào trong động đã phát hiện nơi này sớm đã bị người khác chiếm.

Từ ánh mặt trời chói chang chuyển sang nơi có ánh sáng tối tăm, ánh mắt nàng mơ hồ trong chốc lát nên không nhìn thấy bóng người, nghe được có người mở miệng mới dừng bước chân.

“Ai phái ngươi tới đây?”   Giọng nam tử mở miệng có chút hương vị biếng, lời nói thong thả, tuy rằng đang đặt câu hỏi nhưng cũng không giống như là để ý câu trả lời của nàng.

Thời điểm bước chân Ngọc Đào dừng lại đã không còn kịp nữa, nam nhân ngồi xe lăn trong huyệt động đã nghiêng mặt, tầm mắt của hắn từ trên người đang quỳ trên mặt đất chuyển đến trên người mới xông vào, con ngươi hẹp dài ở trong hoàn cảnh nửa tối nửa sáng trở nên vô cùng đặc biệt.Ánh mắt lười biếng trượt một vòng trên mặt Ngọc Đào, dường như cảm thấy ánh mắt nâng cao như vậy quá mệt mỏi, tầm mắt của hắn liền nhìn thẳng, đối diện với nơi trước ngực đang phập phồng của nàng.

Ngọc Đào sợ chạy thì sẽ nóng nên một đường đi vô cùng ổn thỏa, nhưng một chỗ chỉ cần quá độ lớn, lại không có công cụ phụ trợ ổn định, nàng thở hổn hển cũng có thể run rẩy theo.


Không nghĩ tới sẽ gặp được người ở chỗ này, hơn nữa còn là chủ tử trong phủ, Ngọc Đào nhanh chóng hành lễ: “Tứ thiếu gia khỏe.”  Hành lễ xong Ngọc Đào ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Hàn Trọng Hoài vẫn không dời đi, trong lòng mắng một tiếng *lão sắc phê, cổ khẽ cúi xuống: “Nô tỳ vô tình xông vào, quấy nhiễu Tứ thiếu gia, thỉnh Tứ thiếu gia không cần so đo với nô tỳ.”  *Lão sắc phê: Ý chỉ những kẻ háo sắc Lại nói tiếp đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp Hàn Trọng Hoài ở nơi râm mát, nửa tháng trước nàng nằm sấp trên một cái bàn đá bên cạnh sườn núi giả mơ màng buồn ngủ, nửa híp mắt thì cảm giác ánh sáng bị vật thể che khuất khiến nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, không ngờ người đến chính là Hàn Trọng Hoài.

Nhìn thấy có người đẩy xe lăn rời đi, ai biết lúc này người đột nhập biến thành nàng.

Không nghe thấy động tĩnh của Hàn Trọng Hoài, bước chân của Ngọc Đào thăm dò len lén cọ ra ngoài, cọ đến dưới ánh mặt trời chói chang, nàng xoay người chuồn mất.

Thắt lưng được quấn trong khăn lụa hoa nhạt hiện lên dưới ánh mặt trời, giống như bị ánh mặt trời phơi nắng hóa ra, mảnh khảnh giống như là sợi tơ lay động.  Một lát sau Hàn Trọng Hoài mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nam nhân dưới chân đang run rẩy không ngừng: “Người ngươi muốn đưa tin tức là nàng?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.