Kiều Mị

Chương 2


Bạn đang đọc Kiều Mị – Chương 2


Editor: HannahNam chủ là của nữ chủ, bình thường mỹ nữ làm tỷ muội với nữ chủ sẽ không có được kết cục tốt.

Đặt đĩa trà lên khay, Ngọc Đào nhìn gương đồng, nha đầu trong gương búi tóc, trái phải đều cài một đóa lụa phấn nhạt, bởi vì mồ hôi mà vài sợi tóc dán lên khuôn mặt, lộ ra một gương mặt trắng như ngọc, mặt phù dung, liễu như mi, mắt hạnh má đào, chỗ tốt duy nhất khi xuyên sách hẳn là gương mặt này xuất chúng hơn không ít so với khuôn mặt khi ở hiện đại của nàng.

Đem khuyết điểm vốn có của nàng đều vứt bỏ, ưu điểm đều phóng đại đến vô hạn.

Nghĩ nghĩ Ngọc Đào cúi đầu nhìn, tầm mắt không dừng ở mũi chân mà là bị trước ngực che khuất, mơ hồ có thể nhìn thấy thịt trắng dính dính bên trong cổ áo bị lộ ra, cả người Ngọc Đào đều là mồ hôi nhớp dính không chịu được: “Ngươi đi đưa một chuyến, ta đi thay xiêm y.”   ”Đang yên đang lành thay xiêm y làm gì?”   Bích Thúy cho rằng Ngọc Đào muốn ăn mặc đẹp một chút để Hàn nhị phu nhân nhìn, “Đợi đến khi ngươi thay xiêm y quay lại, Nhị phu nhân cũng đã đi rồi.”  “Cả người ta đều là mồ hôi.” Ngọc Đào vừa nói, Bích Thúy nhìn kỹ bộ dáng của nàng, quả thật nhìn thấy mấy giọt mồ hôi trong suốt ở bên tóc mai.


“Như thế nào lại nóng thành như vậy?”   Tuy rằng nhìn thấy mồ hôi nhưng Bích Thúy không cảm thấy Ngọc Đào như vậy có cái gì không thể gặp người khác.

Người bên ngoài đổ mồ hôi đều là lôi thôi ghê tởm, mà Ngọc Đào lại có làn da trắng như tuyết, vừa đổ mồ hôi dưới da thịt liền lộ ra phấn, giống như nhụy hoa lộ ra, mềm mại ướt át.

“Vẫn là ngươi đi đi, lộ diện ở trước mặt Nhị phu nhân cũng tốt, đừng để cho Thanh Trúc cướp hết nổi bật.”   ”Bình thường cũng không phải là không gặp được Nhị phu nhân, có cái gì mà đoạt với không đoạt nổi bật.”   Nếu là danh tiếng của nữ chủ, cho Ngọc Đào mười lá gan nàng cũng không dám đi cướp.

Lời phật hệ như vậy không giống như lời từ trong miệng Ngọc Đào, Bích Thúy hừ một tiếng: “Ta thấy sau khi ngươi khỏi bệnh giống như đã biến thành một người khác, nếu như trước kia chỉ sợ ngươi đã nháo lên, làm sao có thể tùy ý để cho Thanh Trúc diễu võ dương oai.”   Trong Phúc Hoa viện, từ trước đến nay quan hệ giữa Ngọc Đào và Bích Thúy tốt hơn một chút, đều là đại nha hoàn, nhưng có lẽ là do Thanh Trúc có khí tràng nữ chủ gì đó, ở trong đống nha hoàn không được người khác yêu thích.

Bích Thúy không chỉ một lần từng nói cảm thấy Thanh Trúc chướng mắt các nàng.

“Vốn dĩ nàng ta không cam lòng làm nha hoàn, bây giờ làm thông phòng, lại là thông phòng của Tam thiếu gia, về sau cũng coi như là nửa tiểu thư, cùng chúng ta bất đồng.”Giọng điệu của Bích Thúy chua xót, vừa giống như chán ghét Thanh Trúc, lại giống như vì nàng mà bất bình.

Ngọc Đào cảm thấy Bích Thúy thật sự không muốn nhìn thấy Thanh Trúc sống tốt, nhưng cũng không tốt như vậy với nàng, lời này từng câu từng câu, rõ ràng đều có ý tứ thêm dầu vào lửa.


Nữ chủ đương nhiên là bất đồng, ở xã hội phong kiến lễ giáo nghiêm ngặt, từ thông phòng đến nhất phẩm phu nhân, cho dù là năm mươi tuổi mới làm được thì cũng là ngưu bức.

Nàng tự hỏi chính mình không có cái bản lĩnh kia, cho nên tuyệt đối sẽ không làm nha đầu thông phòng rồi cướp đoạt nam chủ của nữ chủ.

“Bất đồng thì bất đồng, mỗi người đều có số mệnh riêng của mình.”   Bích Thúy cầm lấy khay viền vàng được điêu khắc bằng gỗ lim hải đường, khẽ chậc một tiếng: “Ngươi vậy mà lại nghĩ thông suốt.”   Nói là nói như vậy, nhưng nàng ấy cũng không tin Ngọc Đào có thể nghĩ như vậy, Ngọc Đào ỷ vào xinh đẹp cùng với chuyện được lão phu nhân thích, mơ hồ cho rằng mình là nha hoàn đệ nhất của Phúc Họa Viện, làm sao có thể để cho Thanh Trúc lướt qua nàng để chiếm đi cơ duyên tốt nhất này.

Chỉ sợ là trong lòng cân nhắc cái gì đó nhưng không nói cho nàng ấy biết.

Hàn lão phu nhân là người cực kỳ quy củ, cho dù là ở trong nội thất, cũng là đai phỉ thúy buộc trán, áo ngoài là hoa hồng tím dệt lụa tơ tằm, trên đầu là vàng ròng, ngồi ngay ngắn ở ghế trên.


Hàn nhị phu nhân ngồi ở phía dưới bên trái ăn mặc thỏa đáng, đồ trang sức họa tiết hoa lan, áo khoác ngoài là hoa văn kim chi ngọc diệp, phía dưới là váy có đính hoa mẫu đơn.

Bích Thúy nâng khay vào trong rót trà, Hàn lão phu nhân nhìn thấy là nàng ấy thì hỏi: “Ngọc Đào đâu?”  Chính mình bưng chén trà nhưng lão phu nhân lại gọi tên nha đầu bên cạnh, ngược lại nụ cười trên mặt Bích Thúy càng sáng lạn hơn: “Ngọc Đào pha trà xong, ngại trời quá nóng nên trở về phòng thay xiêm y.”   ”Nha đầu này chính là dễ dàng nóng lên, ngày thường đều hận không thể dán đầu vào băng.”   Hàn lão phu nhân cười nói một câu, sau đó tiếp tục cùng Hàn nhị phu nhân tán gẫu chuyện vặt vãnh bên người, chỉ là Thanh Trúc đứng ở một bên quạt nghe tên Ngọc Đào thì hơi lóe lên.

Trong phủ đệ này có bảy vị thiếu gia, ba người phía sau tuổi còn nhỏ, bốn người phía trước, đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đều đã cưới phu nhân, thị thiếp thông phòng cũng không ít, mặc dù Tam thiếu gia cùng Tứ thiếu gia đều chưa cưới phu nhân, nhưng Tam thiếu gia là thiếu gia có xuất thân là con vợ cả, còn chưa đến tuổi nhược quán đã là thứ cát sĩ, tiền đồ một mảnh sáng lạn, mà Tứ thiếu gia là con vợ lẽ không được sủng ái.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.