Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 7: Học Sinh Mới
Editor: Mặc Mặc
Beta: Bess
Khi bóng dáng cô giáo Mao vừa khuất ở chỗ góc cầu thang thì Bàng Tiểu Hổ liền lôi kéo Kiều Kiều bước vào phòng học, không những thế lại còn ân cần xách cặp sách hộ bé. Hai người vừa bước vào lớp thì mấy nhóm bạn cũng xán lại vây quanh cười hi hi, lúc này Kiều Kiều nhìn thoáng qua dáng người ngồi ở chỗ cuối cùng đang nằm ườn ra mặt bàn, vẻ mặt ủy khuất, người kia không phải La Lạc thì còn ai vào đây nữa. Lúc này Kiều Kiều liền trừng mắt lên nhìn cái người kia đang im lặng ngồi nhìn chằm chằm cậu bé ngồi cạnh cửa sổ, bước vài bước tới gần bên người La Lạc, thở hồng hộc nói: “Lạc Lạc, sao cậu lại ngồi ở đây?”
La Lạc hích cái mũi nhỏ lên, cậu giống Kiều Kiều đều có bộ dáng xinh đẹp như búp bê chẳng qua là thiếu mất một phần khí chất, nhìn qua thì thấy chính là một cậu bé cẩn thận thành thật, cái miệng nhỏ nhắn luôn vểnh lên cùng với khuôn mặt đầy ủy khuất trông như đứa trẻ bị rơi vào cảnh khó khăn gian khổ. Bên cửa sổ, La Lạc nghiêng mắt nhìn cậu bé kia rồi nhanh chóng liếc mắt quay đầu nhìn về phía Kiều Kiều, ủy khuất nói:
“Kiều Kiều, tên kia không cho tớ ngồi ở đó…” Nói rồi chỉ tay về phía bàn cuối cùng ở trong góc lớp , sau đó tiến tới nhỏ giọng nói vào tai Kiều Kiều: “Tên đó cũng không cho cậu ngồi đó, đó là bàn của cậu cơ mà…..”
Kiều Kiều nhìn về phía góc phòng, vài ngày cô bé không tới lớp chiếc bàn kia đã phủ kín một lớp bụi mỏng, thấy vậy Kiều Kiều bèn nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu không nói cho thầy giáo biết?”
“Chính thầy cho tên đó tự chọn chỗ ngồi nói chỗ nào cũng có thể ngồi…”
Kiều Kiều thở hổn hển hừ nhẹ một tiếng, đi đến đem chiếc bàn của mình trở về vị trí cũ: “Ú ơi, mau đến giúp tớ lau dọn cái bàn này!”
Nhóm bạn lập tức ba chân bốn cẳng giúp Kiều Kiều đem bàn học lau sạch rồi đem trở về , xem ra tất cả mọi người đều không thích cậu bạn học mới tính tình quái gở kia. Nhưng chưa đợi Kiều kiều thu dọn đồ đạc xong thì Tần Tư Tư vừa đi vào lớp học đã chứng kiến cảnh Kiều Kiều đang đem bàn học trở về vị trí cũ, cô bé tiến lại gần vẻ mặt không vừa ý nói lớn: “Kiều Kiều, bạn học Cổ Diệc Tiêu không thích người khác ngồi chỗ bên cạnh hắn, vì vậy cậu không thể ngồi ở chỗ đó!”
Cô bé Tần Tư Tư này vốn là người gặp ai cũng tỏ vẻ mặt kiêu ngạo thích sai khiến người khác vậy mà đối với cậu bé mới đến Cổ Diệc Tiêu này lại tỏ thái độ khác thường, hoặc nói chính xác hơn thì chính là thái độ lấy lòng. Quả thực Cổ Diệc Tiêu là một cậu bé có vẻ ngoài rất tuấn tú, tuy rằng mới chỉ có 10 tuổi nhưng vóc dáng lại cao nhất lớp, khuôn mặt thì xinh đẹp hơn cả các bé gái, tuy rằng đường nét trên khuôn mặt chưa hoàn toàn rõ nét nhưng vẫn giống như tượng ngọc được điêu khắc tinh xảo. Cậu bé này còn có một đôi mắt lấp lánh như đá quý, đôi mắt ấy rất giông với Kiều Kiều chỉ khác là đôi mắt của Kiều Kiều thì sáng ngời trong suốt, lúc nào cũng mở thật to khiến cho mọi người đều có thể đoán được trong đầu cô bé đang nghi cái gì, còn với Cổ Diệc TIêu, đôi mắt ấy lại thật là lạnh lùng, dường như đôi mắt ấy không thuộc về một đứa trẻ ở cái độ tuổi này.
Ở tuổi này thì bọn trẻ sẽ không quá để ý tới vẻ bề ngoài của nhau, vì vậy việc Tần Tư Tư đối xử khác biệt với Cổ Diệc Tiêu không phải vì vẻ ngoài xinh đẹp của cậu bé mà là vì cô giáo chủ nhiệm đã dặn bé rằng Cổ Diệc Tiêu là con trai của tổng giám đốc Cổ Bách Lâm, chủ nhân của tập đoàn tài phiệt Cổ nặc, bảo bé phải cùng Cổ Diệc Tiêu làm bạn bè thân thiết, chơi vui vẻ với nhau, nếu có hội phải đến nhà cậu bé làm khách, phải… vì vậy cô bé này mới đối xử khác thường như thế.
Cổ Diệc Tiêu vẫn luôm im lặng khi nghe Tần Tư Tư hét lớn thì cảm thấy khó chịu liền cau mày nhìn cô bé một cái, sau đó lại quay qua nhìn cái bàn của Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu bé, không chút khách sáo nói: “Nếu không thích tớ ngồi bên cạnh cậu vậy cậu có thể qua chỗ khác ngồi, chỗ này vốn dĩ là của tớ.” Dứt lời liền đem cặp sách ra rồi lấy tất cả sách giáo khoa để lên bàn thành một chồng lớn.
“Kiều Kiều, sao cậu lại dám nói chuyện với Cổ Diệc Tiêu chứ!” Tần Tư Tư lấy dáng điệu của một người lớp trưởng, ôm cánh tay nhìn từ trên cao xuống mặt Kiều Kiều, Kiều Kiều lại chẳng thèm để ý tới, dù sao thì cô bé cũng chẳng bao giờ cùng Tần Tư Tư gây khó dễ cho nhau, với tất cả các bạn khác trong lớp cũng vậy.
“Lạc Lạc, bài tập mấy ngày hôm nay cho tớ mượn chép một lát!”
La Lạc chun cái mũi lại, đẩy cao cặp kính mắt rồi bày ra vẻ mặt không biết phải làm sao nhìn về phía Kiều Kiều, bình thường có ai đi chép bài tập của người khác mà lại công khai như vậy chứ, thật là…
“Anh hai tớ nói làm nhiều bài tập sẽ quá mệt mỏi, chỉ cần chép một chút thôi, dù sao chỉ cần học được là được!” Kiều Kiều vừa giải thích vừa tiếp nhận quyển vở bài tập từ tay La Lạc.
“Kiều Kiều, cậu dám chép bài tập của người khác, tớ sẽ mách với cô giáo!” Tần Tư Tư đứng bên cạnh nãy giờ thấy vậy liền lên tiếng chỉ trích nhưng Kiều Kiều vẫn chẳng để ý đến cô bé, bé lấy sách bài tập ra đưa cho Bàng Tiểu Hổ.
“Ú ơi, chữ hai đứa mình không khác nhau lắm, cậu viết giúp tớ bài tập ngữ văn được không?”
“Được thôi!” Bàng Tiểu Hổ lập tức cầm lấy sách, còn không quên nhắc thêm: “Kiều Kiều, trân châu xíu mại với bún thịt hôm nay ăn ngon quá đi mất, ngày mai cậu có làm nữa hay không?”
Kiều Kiều vừa cúi đầu cặm cụi chép bài tập vừa nhanh chóng trả lời: “Được thôi, hôm nào cậu đến nhà tớ đi, tớ sẽ làm cho cậu một bàn ăn đầy ắp đồ ăn ngon!”
“Nhất trí!” Bàng Tiểu Hổ cười híp cả con mắt lại, tay cũng bắt đầu quoáy thật nhanh.
Lúc này một cậu bé lùn đến gần bên người Kiều Kiều, miệng cười ngây ngô nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, chữ hai đứa mình cũng không khác nhau lắm, tớ giúp cậu chép nhé!”
Thấy vậy Kiều Kiều lắc đầu, nghiêm trang nói: “Chữ tớ với cậu khác nhau lắm, cô giáo nói chữ của cậu là một phong cách riêng!” Lại nhìn thấy cậu bé ấy vì thất vọng mà đầu cúi thấp xuống, khóe miệng Kiều Kiều nghịch ngợm cười tươi nói: “Ngày mai tớ mang bán bí đỏ mà cậu thích ăn nhất cho cậu nhé, hôm nay chỗ đồ ăn tớ làm đều bị Ú ăn hết sạch rồi!”
“Ừm!” Thấy mục đích đã đạt được, cậu bé liền nhanh nhảu chạy về chỗ ngồi của mình.
Chuông vào lớp vang lên, Tần Tư Tư vốn vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Kiều đang cúi đầu chép bài tập đành thở hổn hển rồi giậm chân xoay người trở về chỗ ngồi của mình. Cổ Diệc Tiêu nãy giờ vẫn im lặng ngồi một góc theo dõi mọi chuyện, khóe miệng chợt lóe lên một nụ cười về phía cô gái đang hì hục chép bài tập kia, rồi sau đó lại trở về vẻ mặt bình thường quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.