Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 6: Đến Trường
Edit: Cát Chan
Beta: Kim Hoàn Lương
Sáng sớm mùa Đông, không khí trong lành nhưng lạnh buốt. Đồng hồ báo thức nằm im lìm, một tay Kiều Mặc xách chiếc cặp to sụ, tay khác nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái xinh xắn, vừa đi vừa lải nhải dặn dò. Đứng bên cạnh, cô bé hớn hở nghĩ đâu đâu, không biết có nghe lọt tai chữ nào không nữa.
“Cháu chào ông Bảy!” Bé gái xinh xắn kéo tay ông anh đẹp trai, mặt mày tươi rói đến chào ông lão hàng xóm.
Ông Bảy tuổi đã lớn, nhưng xương cốt còn mạnh khỏe, đầu óc minh mẫn lắm, sáng sớm nào ông cũng tự đi mua bữa sáng. Hôm nay trùng hợp lại gặp hai anh em, ông dừng bước, cười hiền lành:
“Cháu đến trường đấy à…”
“Dạ!” Kiều Kiều gật đầu thật mạnh, lắc lắc cánh tay Kiều Mặc, mỉm cười ngọt ngào. “Anh hai đưa cháu đến trường ạ!”
Kiều Mặc nhìn bộ dạng sướng rơn của Kiều Kiều, cười âu yếm, đồng thời kính trọng nghiêng nhẹ đầu chào ông lão đứng trước mặt: “Chào ông Bảy!”
“Trở về là tốt, trở về là tốt rồi…” Ông Bảy vui mừng nhìn hai anh em, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt nhăn tít lại: “Cháu mau đến trường đi. Nhớ khi nào rảnh qua nhà ông chơi, ông sẽ kể chuyện cho cháu nghe…”
“Dạ, thưa ông cháu đi ạ!” Nghe ông Bảy nói, Kiều Kiều cười gượng gạo, vội vàng kéo Kiều Mặc – lúc này đang phì cười trong bụng – chạy khỏi ngõ nhỏ…
Kiều Kiều đeo cặp xách to sụ đi dọc theo chân tường, đến phòng học thì lấp ló ở cửa phòng. Đúng là đã vào tiết học rồi. Các học sinh nhỏ đang chú ý nghe cô giáo giảng bài. Kiều Kiều định thừa dịp cô giáo đang viết bảng chạy vào chỗ ngồi. Ai bảo bé xin nghỉ một ngày lại nghỉ tuốt luốt luôn bốn ngày chi. Hôm nay vừa đi học lại thì vô lớp muộn, haiz! Chắc chắn là sẽ bị phê bình rồi. Đôi mắt lúng luyến chuyển động, ‘oạch’ một tiếng chạy như bay đến mục tiêu, không may là vị trí của bé ở bàn trong cùng dãy cuối, bé đành cúi gập lưng chạy dọc theo dãy bàn cuối, từ từ tiến đến chỗ ngồi của mình. Phòng học vang lên vài tiếng xì xầm khe khẽ, một số bạn còn che miệng cười khúc khích. Cô giáo nhận ra sự khác thường của lớp, quay đầu nhìn thoáng qua, mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh trở lại. Phòng học rốt cục yên tĩnh. Vì vậy, tiếng thì thầm trò chuyện của hai bạn nhỏ ở cuối lớp trở nên rõ mồn một.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, cuối cùng cậu cũng đi học lại rồi!”
“Ú ơi, báo cho cậu biết một tin tốt, anh tớ về rồi!”
“Thật hả? Vậy cậu có làm trân châu xíu mại cho tớ không? Cậu hứa với tớ khi nào anh hai cậu về cậu sẽ làm cho tớ ăn mà!”
“Làm, làm rất nhiều luôn í, trong cặp tớ này, nhưng Ú à, cậu béo như vậy rồi mà cứ ráng ăn cho cố vô!”
“Cậu mới gầy kìa, ăn ít nữa chứ, tớ giúp cậu ăn thôi mà. Đúng rồi, Kiều Kiều sao cậu nghỉ học lâu vậy?”
“Hôm đó tớ bị xe tông…”
“Cái gì!” Bàng Tiểu Hổ – biệt danh Ú – chưa kịp hét lên thì đã bị Kiều Kiều che miệng lại, đồng thời kéo cậu ta ngồi thụp xuống dưới bàn. Hiện tại, hai đứa nhỏ chắc chắn rằng ở dưới bàn là nơi an toàn để hai đứa nói chuyện phiếm.
“Suỵt, cậu nói nhỏ thôi, anh hai dẫn tớ đi bệnh viện kiểm tra rồi, không có bị gì đâu. Nhưng anh hai tớ lo lắng thái quá nên cứ bắt tớ ở nhà, hôm nay tớ phải lầu bầu với ảnh suốt ảnh mới cho đi học đấy…”
“Hừ, Anh hai cậu làm gì mà quản cậu lắm thế… Cậu không biết đấy chứ, lớp chúng ta có một đứa mới chuyển tới tên là Cổ Diệc Tiêu. Nó chiếm bàn của cậu mất rồi.” Bàng Tiểu Hổ tỏ vẻ thần bí mật báo sự tình.
“Cái gì!” Lúc này đổi thành Kiều Kiều hét lớn, Bàng Tiểu Hổ nhanh nhảu lấy tay che miệng bé lại. Tiếc là cậu rất béo, động tác chậm chạp, thế là công cốc.”Gì vậy trời?! Cậu ta tự nhiên chiếm luôn vị trí của tớ và cậu là thế nào?!”
“Đúng đó! Chúng ta đều ghét tên đó…”
Giáo viên Ngữ Văn là một bà cô họ Mao hơn bốn mươi tuổi, dáng người béo núc ních, bình thường trong có vẻ tốt bụng, nhưng có lẽ thời kì mãn kinh của bà đã đến, bà bắt đầu nói dai, lại còn siêu khó tính. Lúc này, bà ta muốn phát điên, hơi thở loạn xà ngầu, vì bà tìm mãi không thấy chính xác đứa nào đang đang rầm rì nói chuyện. Tất cả học sinh đều ngồi ngay ngắn mặc dù biểu cảm khuôn mặt có chút kì quặc, giống như đang cố nén điều gì đó, môi đứa nào đứa nấy cũng mím chặt lại. Cô giáo Mao nhìn quanh quất cả phòng học mấy lần vẫn không tìm ra hai đứa học sinh nghịch ngợm ấy.
“Thưa cô, Bàng Tiểu Hổ và Kiều Kiều đang lén lút ngồi ở dưới bàn nói chuyện ạ!” Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo của trẻ con vang lên “mách lẻo”, đồng thời làm cho tiếng xì xào của hai bạn trẻ im bặt. Một bé gái buộc đuôi ngựa đứng lên, chỉ vị trí của Bàng Tiểu Hổ. Cô bé xinh xắn ngẩng mặt kiêu ngạo. Tần Tư Tư là lớp trưởng của lớp Kiều Kiều, đồng thời cũng là con gái của cô giáo chủ nhiệm. Dù vậy, cô bé này chẳng thừa hưởng chút khí chất nào từ gia đình có tiếng văn chương của nó, điềm đạm không có, lịch sự tao nhã càng không. Mới tí tuổi đầu đã học đòi tính xấu của mẹ, ở trên lớp chuyên đi hóng tin tức về lẻo mép với mẹ, ngày nào cũng lia mắt bốn phương tám hướng bắt lỗi bạn học. Thật sự nhìn phát ghét.
“Ba” một tiếng, Cô giáo Mao hất hết sách vở trên bàn xuống, gào lên: “Bàng tiểu Hổ, Kiều Kiều. Hai đứa mau đứng lên!”
Khi nghe Tần Tư Tư mách lẻo, hai đứa trẻ sợ hãi không dám nói tiếp nữa. Tiếng gào của cô giáo khiến cả hai đứa run bắn, không chút suy nghĩ liền đứng thẳng dậy.
“Ôi!”
“Ôi!”
Hai tiếng rên đồng thời vang lên. Hai đứa trẻ còn chưa kịp đứng thẳng, hai cái đầu đã va mạnh vào bàn, ngã oạch xuống nền đất. Cả lớp cười vang, gập lưng nhìn hai người vỗ tay rầm rầm.
Hai người cố hết sức nhô đầu lên khỏi bàn, một tay phủi bụi đất trên áo, một tay xoa đầu đang đau âm ỉ. Gõ bàn vài lần, học sinh vẫn cười không ngừng, gương mặt phúc hậu của cô giáo Mao đỏ ửng, cục tức nghẹn trong bụng rốt cục bùng nổ:
“Cái lớp này thật hết nói! Bàng tiểu Hổ, Kiều Kiều ra ngoài đứng phạt cho tôi! Lập tức, ngay lập tức!”
Kiều Kiều cúi đầu. Cô còn chưa tháo cặp xuống nữa, thế mà đã bị cô giáo đuổi ra khỏi lớp. Biết thế cô nghe lời anh hai ở nhà cho rồi. Thực xui quá đi mà! Bàng tiểu Hổ thì không nghĩ như vậy, trong lòng xấu hổ lắm, chỉ muốn chạy ra khỏi lớp nhanh nhanh thôi.
“Kiều Kiều này, chúng ta ra ngoài đi, không nên chọc cô giáo Mao tức giận!”
Bàng tiểu Hổ túm áo Kiều Kiều kéo kéo, nom có vẻ thấu tình đạt lý,
thành thật làm theo “ước muốn” của cô giáo. Kiều Kiều đau thương nhìn cô giáo đang tức điên người, cúi đầu đi theo Bàng Tiểu Hổ ra ngoài. Nhưng vừa bước qua cửa lớp, Bàng Tiểu Hổ sung sướng nhảy nhót một chút khiến bạn bè trong lớp lại cười vang.
Bên cạnh cửa sổ, một học sinh nam vẫn mải mê ngắm nhìn quang cảnh ngoài ô cửa. Cậu dường như không để ý chuyện vừa rồi. Cậu làm cho người khác có cảm giác là cậu già trước tuổi vậy.
Cửa phòng ‘oành’ một phát đóng lại, hai đứa trẻ bị ngăn cách ở ngoài. Tuy ngoài trời đang là mùa Đông giá rét nhưng hành lang trường lại rất ấm áp. Trong tiết học, tất cả các lớp đều yên lặng, đôi khi lại vang lên tiếng đọc bài chầm chậm. Hai đứa trẻ mắc lỗi lẻ loi đứng bên ngoài. Kiều Kiều đặt cặp xuống đất, còn mình thì dựa vào tường ủ rũ,
“Biết thế hôm nay tớ không đi học đâu!”
“Kiều Kiều, chúng ta đi chơi đi. Bên ngoài tuyết đang rơi, chúng ta chơi ném tuyết đi.”
Bàng Tiểu Hổ ngồi dưới đất ngẩng cái mặt béo núc ních của mình lên, hớn hở đề nghị, hai con mắt lấp la lấp lánh. Hai đứa trẻ mới mắc lỗi lần đầu tiên, không lo lắng gì cả, quẳng hết mọi thứ ra sau đầu. Bình thường chúng cũng nghịch như quỷ, làm sao có thể ngoan ngoãn đứng chịu phạt. Nhưng Kiều Kiều đã hứa với lòng phải thay đổi triệt để, từ nay về sau quyết trở thành bé ngoan, nên cô đành ngậm ngùi từ chối.
“Anh hai không cho. Anh ấy sợ tớ cảm lạnh lắm!” Kiều Kiều ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Haiz, Sao cậu cứ suốt ngày nghe lời anh cậu vậy? Đồ nhát cáy!” Bàng Tiểu Hổ liếc mắt khinh thường Kiều Kiều. Tất nhiên hành động của cậu nhóc không thể thay đổi quyết định trở thành bé ngoan của Kiều Kiều rồi.
“Không nghe anh hai tớ, chẳng lẽ nghe lời cậu à?” Kiều Kiều khinh khỉnh nói lại. Cô nhóc bĩu môi, thổi phồng hai má. Cái bộ dạng hờn dỗi ấy trông dễ thương kinh khủng.
Khuôn mặt béo ú của Bàng Tiểu Hổ đột nhiên ửng đỏ. Cậu nhóc ngơ ngẩn nói: “Kiều Kiều, cậu thật dễ thương quá!”
Kiều Kiều chẳng nghĩ là mình được khen. Cô nhóc nhéo nhéo hai má mình, cái đầu nhỏ hơi nâng lên, đôi mắt trong vắt mở to, miệng rầu rĩ thốt lên: “Thật không? Anh hai chuyên gia nói tớ gầy nè, ép tớ trong một tuần phải béo lên, tớ phải làm sao bây giờ?” Cái nhăn mày của cô nhóc ắt hẳn là vì nhiệm vụ khó nhằn ông anh vứt cho.
“Chị gái của tớ thì bảo tớ béo ú, bắt tớ giảm cân hoài, ghét quá đi mất. Ba mẹ còn chưa nói, bà chị thì suốt ngày lải nhải, còn bảo tớ mập như heo…”
“Haiz…”
“Haiz…”
Hai đứa nhỏ đồng thời thở dài. Cái bộ dạng ‘trăm thứ phải lo’ kia làm người khác muốn phì cười. Hai đứa ngồi dựa vào tường. Lớp áo áp vào tường cũng không thấy lạnh lắm. Hai đứa không có chuyện gì để nói, nhưng trong đầu thì “tâm sự” đầy ấp. Một lúc lâu sau, Bàng Tiểu Hổ đột nhiên ôm bụng nhìn Kiều Kiều, phờ phạc gọi tên bạn: “Kiều Kiều?” Kiều Kiều quay đầu nhìn bạn, lập tức hiểu ngay là chuyện gì. Cô nhóc bĩu môi, nghĩ bụng: “Cậu không phải heo thì ai là heo hả? Mới mấy giờ không biết liền đói bụng?” Cô nhóc kéo cặp đến trước mặt mình, với tay vào trong lấy ra cặp lồng cơm thật to. Bàng Tiểu Hổ vừa thấy, hai mắt ngay lập tức lóe sáng, mặt mày hớn hở nhận cặp lồng cơm. Cậu nhóc vui ra mặt mở nắp. Hai con mắt cười tít lại.
“Wow, Kiều Kiều, sao cậu đem nhiều thế? Mất nhiều tiền lắm đúng không?”
Cặp lồng cơm chia làm nhiều ngăn, ngăn đựng trân châu xíu mại, ngăn đựng bánh tuyết*, ngăn đựng bánh bí đỏ, trứng ốp lếp, gà chiên, bánh ngọt và một ít rau xào, thức ăn vẫn còn nóng, rất vừa ăn. Nhìn Bàng Tiểu Hổ chảy nước miếng, Kiểu Kiều lại không cảm thấy cậu ta tham ăn lắm, còn có chút xíu cảm giác cậu ta thật rụt rè. Ai bảo hình tượng tham ăn của Bàng Tiểu Hổ đã ăn sâu vào trong lòng mỗi người chứ.
*Bánh tuyết: Một loại bánh ngọt ở Chiết Giang. Điểm đặc sắc của nó là tròn như quả cầu tuyết, vỏ bánh mềm dẻo, nhân thơm ngon.
Kiều Kiều buồn cười nhìn bộ dạng tham ăn của cậu bạn. Cô nhóc lấy một viên trân châu xíu mại nhét vào miệng cậu bạn, nhẹ nhàng nói: “Vậy nên, cậu phải giúp tớ ăn cho hết!”
Bàng Tiểu Hổ cắn một cái liền nuốt xuống. Một tay cậu bóc một miếng bánh bí đỏ, tay khác lại bóc bánh tuyết bỏ hết vào miệng, miệng còn nói: “Ăn ngon thật! Kiều Kiều làm đấy hả?”
“Ừ… có anh hai tớ làm cùng nữa .” Có thể nói như vậy. Không cho anh hai làm không được, cơ mà anh ấy chỉ chuyên gây rắc rối cho bé thôi.
“Kiều Kiều, cậu làm thật hả? Lớn lên gả cho tớ đi. Mỗi ngày cậu nấu cho tớ ăn.” Đang ăn ngon miệng, Bằng Tiểu Hổ không suy nghĩ gì liền nói toẹt mong ước ra khỏi miệng.
Khuôn mặt Kiều Kiều run lên. Cô nhóc nghiêm túc từ chối: “Ú à, không được đâu, tớ đã đồng ý với anh hai rồi!”
Bàng Tiểu Hổ hơi rầu rĩ, cơ mà cậu đã có bánh bí đỏ để ăn rồi, chẳng sao cả! Cậu ta sung sướng chiến đấu với “bàn tiệc” trước mặt.
Chuông tan học vang lên. Buổi tiệc liên hoan be bé cũng sắp tàn, thức ăn trong lồng cơm cũng vơi đi… sạch bách. Bàng Tiểu Hổ vừa ngượng ngùng vừa nhức đầu. Cậu ăn hết cơm trưa của Kiều Kiều rồi.
“Ú, cám ơn cậu đã giúp tớ ăn nhiều như vậy. Nếu không có cậu tớ cũng chẳng biết làm sao nữa.” Kiều Kiều cầm miếng bánh cuối cùng đưa cho Bàng Tiểu Hổ, cười chân thành. “Cậu không biết đâu, anh tớ bắt tớ ăn hết đồ ăn trong cặp lồng cơm này, chút về là anh ấy kiểm tra đó. May mắn có cậu ăn giùm rồi!”
Nghe Kiều Kiều nói như vậy, Bàng Tiểu Hổ quẳng luôn cảm giác ngượng ngùng vừa rồi, lấy tay đem miếng bánh Kiều Kiều đưa bỏ vào miệng. Cậu vừa giúp Kiều Kiều đó!
Cô giáo Mao cầm sách giáo khoa bước ra khỏi phòng học, hết liếc cặp lồng cơm trống trơn rồi chuyển sang liếc Kiều Kiều và Bàng Tiểu Hổ. Cuối cùng, bà ta quăng cho hai đứa nhỏ một ánh mắt “hết thuốc chữa”, sau đó lắc đầu đi xuống cầu thang…