Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 53: Cứu Người


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 53: Cứu Người

Khi viên đạn ghim vào ngực hắn, lòng Cừu Quyết ngập tràn căm hận và dấy lên nỗi bi ai khôn tả. Hai mươi mấy năm ngắn ngủi sống trên đời, hắn không ngờ có ngày mình bị phản bội, hơn nữa người phản bội lại là người hắn thương nhất. Những hình ảnh thân thiết vụt qua đầu, bây giờ chỉ cảm thấy sự tởm lợm trào lên từ cuống họng. Cớ sao hắn lại đần độn nghĩ rằng cô ta là một người con gái lương thiện chứ! Hắn sẽ khiến toàn bộ những người đã phản bội hắn phải trả giá đắt. Sự căm hận điên cuồng bơm cho hắn động lực chạy trốn. Hắn lê cơ thể đầy vết thương đến bờ cát rồi dừng lại ở mé nước biển được sóng xô vào, mưa to gột rửa người hắn, và sóng biển thi nhau cuốn phăng đi lớp máu tươi đang khô quắt lại. Dù vậy, sự căm hận trong lòng hắn vẫn chẳng vơi đi chút nào. Khoảnh khắc hắn dần ngất lịm, mắt cá chân của một người lọt vào tầm mắt. Người đó ngồi xổm bên cạnh hắn, rù rì gọi hắn, thanh âm ấy sao mà xa xôi quá! Một gương mặt mơ hồ xuất hiện trong cặp mắt dần mất đi tiêu cự. Những sợi mỏng mịn mềm mềm lướt qua gò má. À, là tóc! Ký ức của sáu năm trước chợt ùa về. Một đêm mưa rơi rả rít, lần đầu tiên hắn bước chân đến mảnh đất này. Hôm ấy hắn bị thương, sức cùng lực kiệt ngã xuống một con hẻm nhỏ. Cô gái đó đã cứu hắn. Sáu năm lũ lượt trôi qua, hắn như người khờ dại, sa vào niềm hạnh phúc ảo tưởng. Khi viên đạn vô tình đánh vỡ những mẩu hạnh phúc đang vận hành trong tiềm thức, một cô gái khác lại sắp sửa trở thành ân nhân cứu mạng của hắn, thật đúng là trớ trêu! Hắn muốn đẩy cô ta ra, hắn muốn nhốt đám phụ nữ chết tiệt xuống dưới tận cùng địa ngục. Nhưng bây giờ, hắn chẳng còn chút sức lực nào cả, định làm cái gì cơ chứ.
Dìu chàng trai đi được 5 phút, Diệc Thần đã mệt muốn bở hơi tai. Chẳng quan tâm trời đang đổ mưa ròng rã, cô ngồi phịch xuống đường thở dốc. Cô quay đầu nhìn chàng trai đang hôn mê nằm dựa vào gốc cây, miệng vết thương trên vai và ngực vẫn đang chảy máu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn căn hộ quen thuộc. Diệc Thần đứng lên lắc lắc cánh tay, cô hít sâu một hơi, rồi nắm lấy tay chàng trai khoác qua vai. Cơ thể to khỏe của chàng trai như trĩu xuống trên tấm lưng nhỏ bé của cô gái, gần như che khuất tầm lưng gầy. Cô lảo đảo một chút mới lấy lại được cân bằng, 100 thước, 90 thước, 80 thước… 30 thước, 20 thước, nhanh thôi, cô sắp đến gần cửa nhà rồi. Cố thêm chút nữa nào, một chút nữa thôi! Diệc Thần tự động viên bản thân như vậy, cô cố gắng hết sức dìu chàng trai đến cửa nhà. Vào được phòng khách rồi, hai người ngã bật xuống thảm. Diệc Thần nằm trên nền nhà nhìn chùm đèn treo lủng lẳng, như muốn ngất đi. Cô đẩy chàng trai đang nằm hôn mê bên cạnh, anh ta không phản ứng chút nào. Không có nước mưa gột rửa, quần áo của anh ta bị máu thấm đỏ, bốc lên mùi tanh tưởi nồng nặc. Diệc Thần hơi rầu rĩ, lòng dấy lên chút hoang mang.
Thế này không được rồi! Vết thương sẽ nhiễm trùng cho xem!
Không vội thay quần áo cho anh ta, trước hết cô cần đi tìm thuốc xử lí vết thương đang rỉ máu. Khi cởi áo của anh ta ra, Diệc Thần ngơ ngác nhìn miệng vết thương. Có một vết thương do bị đạn bắn, suýt soát gần tim. Nỗi sợ hãi cuồn cuộn dâng lên dưới đáy lòng. Cô còn tường anh ta chỉ bị thương bình thường nên mới kéo anh ta về nhà. Không biết… anh ta có thể… Tim cô khua gấp. Cô run rẩy đặt ngón tay trỏ trước mũi chàng trai, cảm nhận những luồng hơi thở mỏng manh vô cùng. Diệc Thần vỗ ngực ngã quỵ xuống đất. Cô không muốn chàng trai này chết chỉ vì sự bất cẩn của mình.
Không dám phí thời gian nữa, cô bấm số điện thoại quen thuộc nhưng chưa bao giờ chủ động gọi đến. Còn biện pháp nào nữa đâu? Cứu người quan trọng hơn. Với lại, bây giờ cô chỉ nhớ mỗi anh ta mà thôi.
Trên chiếc giường lớn chăn ra lộn xộn, hai thân thể lõa lồ quấn lấy nhau. Tiếng cô gái yêu kiều và tiếng chàng trai thở dốc hòa lẫn vào nhau. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi ầm ĩ. Bên trong lửa nóng hừng hực. Bỗng nhiên cô gái cất giọng thanh thúy: “Đáng ghét…”
Chàng trai đang trầm mê trong tình dục đột ngột dừng động tác. Anh ta nhìn quanh quất, phát hiện điện thoại đang run bần bật ở đầu giường, tiếng nhạc chuông đặc biệt réo rắc vang lên. Cảm nhận được sự khác lạ của người đàn ông, cô gái nằm bên dưới bắt đầu vặn vẹo eo thon, cánh tay như rắn nước luồn qua hông ôm trọn vòng eo của anh ta, kiếm tìm niềm khuây khoả. Chàng trai cười quyến rũ, đè hông xuống vọt vào cơ thể của cô gái, đồng thời lấy tay với lấy điện thoại. Cô gái phóng đãng rên rỉ, người đàn ông chẳng chút để ý rút ra đứng dậy.
“Thần bảo bối, nhớ anh à…”
Đầu bên kia điện thoại, cô gái chẳng đợi anh ta trêu chọc, vội vàng chặn ngang:
“Anh đang ở đâu? Tôi có việc gấp cần anh giúp đỡ!”
“Có chuyện gì vậy? Hay là em không thoải mái chỗ nào? Chờ đó, anh sẽ qua ngay!” Gương mặt chàng trai trở nên nghiêm túc kì lạ. Không chờ cô nói thêm điều gì nữa, anh bá đạo ra “chỉ thị” rồi ngắt điện thoại, thuận tay nhặt quần áo dưới đất khoác lên người rồi đi ra phía cửa. Bỗng nhiên, một đôi tay nõn nà ôm lấy thắt lưng anh. Những ngón tay mảnh khảnh chần chờ vuốt ve lồng ngực chàng trai, ý đồ khơi dậy dục vọng đã tắt trong người anh ta. Âm thanh kiều mị thẻ thọt vang lên, pha chút bất mãn:
“Người ta còn muốn mà. Sao lại ngừng…”

“Cưng à, hôm nay chỉ đến đây thôi. Lần sau anh đền cho cưng gấp đôi là được mà!” Lời nói của chàng trai nghe có vẻ thành tâm xin lỗi, nhưng bàn tay lại lạnh lùng hất cánh tay của cô gái ra, nhanh chóng vọt vào màn mưa đêm rả rít.
Xe thể thao lướt nhanh trên đường cái, bọt nước văng tung tóe, đèn xe sáng choang chẳng thể nào chiếu rõ lớp mưa bụi mịt mù. Không biết phía trước là cái gì, lo lắng, bất an dâng trào trong lồng ngực. Tuy cô gái đã gọi tiếp một cuộc để giải thích chút ít, nhưng Lorenzo lại không vứt hết mọi lo lắng. Giữa đêm khuya mưa rơi như trút, cô lại đi cứu một chàng trai xa lạ bị thương nặng, mà chẳng lo lắng điều này sẽ gây hậu quả như thế nào.
Xe chạy vào một rừng cây ô liu, ngay lập tức, anh nhìn thấy một cô gái đang cầm ô trong suốt đứng dưới đèn đường lo lắng ngó xung quanh. Cô hơi co rúm, giống như chiếc lá ô liu đang run rẩy trong gió thu lạnh lẽo. Hình ảnh ấy xinh đẹp kì lạ! Tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chàng trai lao ra dưới màn mưa mông lung, ôm cô gái vào lòng chạy vụt qua cửa nhà.
Vào nhà rồi, cô gái giãy ra khỏi vòng ôm của anh ta, vội vàng kéo anh ta đến chỗ sô pha trong phòng khách. Nhìn bộ quần áo ướt nhẹp của Diệc Thần, gương mặt của Lorenzo âm trầm lạnh lẽo, anh ta nghiêm khắc quát lớn: “Ai bắt em ra ngoài chờ? Em tưởng em khỏe lắm à? Hay là muốn người khác lo cho em thêm hả?”
“Em sốt ruột thôi mà!” Lo lắng và sợ hãi khiến Diệc Thần chẳng mấy quan tâm đến vẻ mặt đen kịt của Lorenzo. Cô kéo anh đến mặt sau ghế sô pha. Chàng trai nằm dưới đất, mặt không còn chút máu, những sợi tóc ẩm ướt che khuất khuôn mặt anh ta, chiếc thảm màu xanh dương bị nhiễm máu đỏ thẫm lại. Lorenzo ngồi xổm xuống bên cạnh chàng trai đang hấp hối. Nhìn bộ dạng cương nghị của anh ta, một cảm giác quen thuộc ập đến, chẳng nhẽ là… Lấy tay hất những lọn tóc rối đang che mặt anh ta, Lorenzo giật mình hít sâu một hơi, bàn tay nắm lấy tay Diệc thân vô thức siết chặt. Quả thật là người đó! Tại sao hắn lại bị thương. Chẳng nhẽ bị người khác hại? Hay là có chuyện gì khuất tất? Quay đầu nhìn cô gái đang lo sốt vó, tâm trạng của Lorenzo trở nên nặng nề vô cùng. Cô bé lương thiện này cứu hắn ta rốt cuộc là phúc hay là họa?
“Anh ta sao rồi?” Diệc Thần kéo bàn tay của Lorenzo, nhỏ giọng hỏi, cứ như thể cô sợ mình sẽ quấy nhiễu đến người đàn ông đang hôn mê trước mặt.
Lorenzo nhìn kĩ bộ quần áo ướt sũng của Diệc Thần. Đôi mày đẹp đẽ hơi nhăn lại.
“Về phòng thay đồ đi!”
Không nhận được đáp án mình muốn, cô gái cố chấp trừng mắt nhìn anh. Cô vội vàng hỏi:
“Anh ta thế nào rồi? Em vác anh ta về có làm vết thương của anh ta nặng hơn không? Liệu anh ta có chết không?”
Đối mặt với những thắc mắc không ngừng của cô gái, Lorenzo bất đắc dĩ thở dài. Cái cô nàng thích xen vào chuyện phiền phức này, đụng vào cô muốn không chết cũng khó.
“Em ít nhiều cũng giúp máu anh ta ngừng chảy rồi. Viên đạn không bắn trúng điểm chết, chỉ cần nghỉ ngơi bồi bổ một thời gian hẳn là không có vấn đề gì lớn!”

Em muốn cứu hắn thật sao? Anh không thể biết được khi tỉnh lại hắn sẽ trả thù như thế nào. Trong vài năm, người đàn ông này đã thu Sicili Mafia vào lòng bàn tay, thủ đoạn tàn nhẫn nhiều không kể xiết. Giây phút này, Lorenzo cảm thấy ý trời thật khó đoán, cô gái tốt bụng nhất anh từng gặp lại cứu người đàn ông mà anh nghĩ là độc ác nhất, đây là trùng hợp, hay là số trời xếp đặt? Nhưng mà có một điều chắc chắn rằng, tốt nhất hai người này đừng bao giờ gặp lại nhau nữa!
“Nhìn cái gì chứ, không chết được! Mau về phòng thay quần áo đi!” Anh tức giận xoa tóc cô gái đang trừng mắt nhìn mình. Cô nàng này có biết đôi mắt to tròn của cô khiến người ta khó cưỡng không hả!
“Chúng ta có nên gọi cấp cứu…” Cô chỉ là một cô gái 18 tuổi, đụng phải chuyện này sao có thể không nôn nóng. Vấn đề là câu nói đó qua tai Lorenzo, một bác sĩ có kĩ thuật siêu cao, quả thật mang tính chất “nhục nhã” kinh khủng.
“Vậy anh ở đây làm gì!” Chàng trai anh tuấn nhướng mày lên. Anh rút một chiếc khăn sạch sẽ phủ lên đầu cô gái. “Đừng nhiều chuyện nữa, mau thay đồ cho sạch sẽ, sau đó ra đây giúp anh một tay!”
Nghe thế, cô gái vội vàng cầm lấy khăn mặt chạy về phòng của mình. Cô nàng thay quần áo với tốc độ sét đánh, rồi chạy vèo ra ngoài. Trước đây, khi Diệc Thần bị bệnh, cô vẫn không muốn tới bệnh viện, vậy nên trong phòng cô cất rất nhiều loại thuốc, gồm cả thuốc tê. Nhưng Lorenzo cố tình chọn biện pháp nguyên thủy nhất để lấy viên đạn từ cơ thể của chàng trai đang hôn mê. May là anh ta không có phản ứng gì cả. Dù thế, Diệc Thần vẫn cắn chặt môi, ngoảnh mặt sang một bên để không nhìn thấy miệng vết thương đổ máu bê bết.
Dường như chàng trai hơi nhíu mày một chút, cô gái vội vàng đề nghị với Lorenzo: “Cho anh ta một liều thuốc tê đi, không có nó thì đau lắm…”
“Hắn ta mà cần thuốc tê sao. Chuyện cười của năm mất!” Lorenzo khịt mũi cười cười, tay vẫn nhanh nhẹn hoạt động, cái nhíp gần như thô lỗ tiến vào miệng vết thương. Gấp đạn, khử trùng, khâu vết thương, bôi thuốc, băng bó, các hành động liên tiếp nhau, không gặp bất kì trúc trắc nào, phải nói là lưu loát đến đáng kinh ngạc. Thế nhưng cô gái vẫn lo lắng nhìn chàng trai, cô thử đặt ngón tay lên mũi để tóm lấy những luồng hơi thở mỏng manh. Trong suy nghĩ của cô, một người khỏe mạnh đẩy vào tay Lorenzo thể nào cũng bị hành hạ mất nửa cái mạng.
Nhận khăn mặt từ tay cô gái, Lorenzo lau mồ hôi trên trán. Sau đó, anh lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Diệc Thần, mỏi mệt nói:
“Nếu hắn ta không phát sốt, hẳn là không có vấn đề gì nữa! Chút nữa anh đưa hắn đi bệnh viện, em cứ nghỉ ngơi đi, nếu… Nếu thấy người không khỏe thì phải gọi điện cho anh ngay!”
Diệc Thần nhìn màn mưa như trút ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
“Anh đã nói không có chuyện gì cơ mà? Anh cũng mệt mỏi rồi, ngày mai chúng ta mang anh ta đến bệnh viện cũng không muộn. Diệc Tiêu không có ở nhà, anh ngủ phòng của cậu ấy đi. Để em xả nước vào bồn, anh đi tắm cho mát!”
Nhìn cô gái xoay người đi về hướng phòng tắm, Lorenzo mỉm cười. Anh ta tiến đến ôm trọn cô gái vào ngực như ôm một món đồ chơi, lười biếng gác đầu lên vai cô, cười quyến rũ:

“Nói thật, Thần bảo bối có muốn thừa dịp Diệc Tiêu không ở nhà ngủ với anh không? Anh ngủ ở phòng em cho rồi. Chẳng phải Cổ Diệc Tiêu bị bệnh sạch sẽ quá đáng sao? Em xem đi, gió lớn như thế, sấm to như thế, thật đáng sợ làm sao. Em ngủ một mình làm sao anh yên tâm cho được?”
“Không đứng đắn!” Diệc Thần mệt mỏi cười, đẩy đầu anh ta ra, rồi đi vào phòng tắm. Thấy cô mệt mỏi như vậy, Lorenzo không trêu cô nữa. Thật ra anh cũng ủ rũ tay chân, vừa vận động trên giường, vừa chạy xe vù vù dưới mưa đêm, vừa cứu sống bệnh nhân. Công lao vĩ đại không kể sao cho xiết. Nhưng bây giờ anh đang ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm ôm ấp cơ thể, cứ như đang được một cô gái đẹp chăm sóc, xả tuột đi bao mệt mỏi và bụi bẩn. Anh mỉm cười khe khẽ, vô thức nhìn sang bộ quần áo được đặt ngăn nắp gần đó. Lorenzo nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại…
Giường lớn trĩu xuống. Chàng trai đang hôn mê thở nhè nhẹ, đôi mày kiếm vẫn khẽ nhíu lại, đông cứng thành một luồn khí thô bạo. Diệc Thần nhẹ nhàng đắp chăn lên người chàng trai, miệng khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Sao lại cau mày? Đau lắm hả…”
Lời vừa buông ra kẽ miệng, Diệc Thần cảm thấy mình thật buồn cười. Cô đặt tay lên trán chàng trai và cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh ta, sau đó mới yên tâm ra khỏi phòng.
Căn phòng ngủ đen đặc, chỉ lập lòe ánh sáng nhỏ nhoi của đèn bàn. Cô gái mệt mỏi ôm con gấu bông ngồi trên ghế, trong một góc tối mù. Những giọt mưa tí tách đậu lên ô cửa sổ. Xuyên qua ánh sáng tù mù của ngọn đèn, những nhành cây cổ thụ đong đưa lọt vào tầm mắt. Hẳn là hoa đã rụng lả tả. Đáng tiếc thật! Mới trồng cách đây vài ngày chứ mấy. Sicili quả thật không phù hợp cho cây cối sinh trưởng…
Ắt hẳn là vết thương của người đó phải chăm sóc thật lâu. Ngày mai, nếu anh ta tỉnh lại thì mình đuổi anh ta về nhà là tốt nhất. Người nhà anh ta chắc chắn là lo lắm. Đưa anh ta đi bệnh viện cũng được, có y tá chăm sóc nên vết thương sẽ nhanh khỏi thôi. Ngày mai, Diệc Tiêu về nhà chắc chắn sẽ hỏi đủ thứ. Cậu ấy sẽ giận lắm cho coi. Anh Diệc Phàm chắc cũng về luôn. Sự hoàn hảo của anh ấy khiến người khác thật áp lực. Với lại, người đó bị bệnh đúng không nhỉ? Hay là mình đến thăm ông ta? Mệt mỏi quá… Anh hai, Kiều Kiều nhớ anh, anh đang làm gì, nhớ Kiều Kiều không…
Nắm cửa xoay nhẹ, ‘tách’ một cái, cửa phòng bị đẩy ra. Cô gái nằm vật ra bàn, đang chú tâm viết gì đó. Nghe tiếng cửa mở, cô nhanh chóng dừng động tác, bối rối che đi lá thư dày chữ. Cô quay đầu nhìn hướng cửa phòng. Lorenzo đang đứng đó. Anh khoác một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, chiếc áo mở toang vài nút, cơ ngực khỏe mạnh hiện ra rất rõ. Đôi mắt màu xanh lam hơi nheo lại, thấy động tác của cô gái thì khẽ nhếch lên, sau đó anh thủng thẳng đi vào phòng ngủ, ngựa quen đường cũ thả người lên chiếc giường lớn trông thoải mái cực.
Diệc Thần bất mãn trề môi. Phiền phức thứ hai chính là cái thằng cha này. Cả ngày chẳng có giây nào là nghiêm túc. Vấn đề là mình chẳng thể nào trị được gã. Không thèm để ý đến chàng trai quyến rũ trên giường, cô cất giấy viết thư, vớ lấy một cuốn sách trên kệ rồi ngồi đọc ngon lành. Lorenzo thất bại ngồi dậy, ôm gấu bông của cô, cất giọng nói:
“Diệc Thần, gặp tên kia ở đâu vậy?”
Diệc Thần không ngẩng đầu, hàm hàm hồ hồ đáp: “Tối hôm nay tôi đi ra ngoài, bất ngờ gặp được anh ta trên bãi cát ven biển…”
“Trễ vậy ra ngoài làm gì?” Lorenzo híp mắt nhìn cô gái ngồi xoay lưng với mình, tiếp tục truy vấn.
Cô có thể nói là đi tản bộ, có thể nói là ngồi trên bãi cát hóng gió, nhưng Diệc Thần lặng thinh. Từ trước đên nay cô không nói dối, dù chỉ một câu nói dỗi vặt vãnh. Vậy nên, cô chọn cách ngốc nhất để bảo vệ những chuyện cô không muốn chia sẻ, đó là im lặng. Cô đâu biết rằng, điều đó kích thích trí tò mò của người khác, khiến người khác muốn đạt được đáp án mới thôi. Nhưng bí mật của cô không hẳn là bí mật trong mắt người khác.
Lorenzo nhìn cô gái đang ngồi thẳng lưng. Anh đổi đề tài ngay tắp lự:
“Em biết tên đó chứ?”

“Không biết!” Diệc Thần quay đầu trừng mắt nhìn Lorenzo, vì sao lại hỏi điều đó? Chỉ là tình cờ gặp thôi mà, sao cô biết anh ta được. Bộ anh ta nổi tiếng lắm hả?
Lorenzo muốn phát bệnh. Sự hồn nhiên toát ra từ cô nàng luôn khiến tâm hồn anh điên đảo. Đối diện với đôi mắt to tròn đen láy của cô, trái tim anh bắt đầu đánh trống rộn rã.
“Ách… Chút nữa anh đưa tên kia vô bệnh viện. Đừng nói với ai chuyện đêm nay, quên anh ta đi, nhớ chưa?”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Lorenzo, Diệc Thần ngoan ngoãn gật gật đầu. Cứu người là một việc tình cờ và đơn giản chính là cứu mạng sống của ai đó mà thôi. Cô không quan tâm người đó là ai và càng không quan tâm chuyện sau này. Lorenzo yên tâm phần nào, nhưng…
Lorenzo đứng lên đi đến trước mặt cô gái, giật lấy cuốn sách trong tay cô quẳng qua một bên. Anh nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô.
“Đừng bao giờ kéo người lạ về nhà! Nhất là một thằng lạ hoắc nào đó!”
Diệc Thần bĩu môi, chẳng cho là đúng. “Làm sao có thể mặc kệ người ta được…”
“Cái cô này, cứ ưa xen vào chuyện không đâu. Hắn ta có quan hệ gì với em đâu, thậm chí em còn không biết hắn. Với lại, chẳng nhẽ em phải giúp hết những người khốn khổ mình gặp à?”
“Gặp người ta, chẳng nhẽ lại mặc kệ …” Cô gái cúi đầu, kiên trì giữ quan điểm của mình.
“Tóm lại đừng lo ba cái việc này nữa, chuốc lấy phiền phức. Em không nên làm người khác lo lắng cho mình, biết chứ?” Tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô gái, Lorenzo hơi lo lắng. Tính cách của cô nhóc này rất dễ bị bắt nạt. Thôi bỏ đi! Mình lo thái quá. Ông bố của cô ấy là boss trên thương trường, ai dám đụng vô chứ.
“Chuyện khác không cần lo. Nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đừng sinh bệnh nha cô nương!” Tâm trạng của cô bỗng nhiên trùng xuống. Lorenzo liếc mắt nhìn xấp thư dày cộm trên bàn, ép những thắc mắc xuống cuống họng. Anh thân mật vỗ vỗ bả vai cô gái rồi xoay người ra khỏi phòng.
Cô ấy viết thư cho ai? Những phong thư nhiều đến mức đếm không xuể. Tất cả đều là chấp niệm của cô ấy. Rốt cuộc người cô ấy nhớ nhung mãi là ai? Bạn thân? Người thân? Hay là…
Diệc Thần ngã lên nệm, cuộn mình lại, chăn chùm qua người, kín mít. Sao có thể mặc kệ được? Nếu anh hai không để ý mình, bây giờ mình ở đâu? Chết cóng trong lớp tuyết ấy chăng? Cô biết mà, chỉ có anh hai là tốt nhất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.