Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 27: Phiền Não


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 27: Phiền Não


Editor: Mặc Mặc
Beta: Kim Hoàn Lương
Đông đi xuân lại đến, tuyết đã dần tan, thành phố Lăng Hải rốt cuộc cũng nhìn thấy được mặt trời, hoa đào nở rộ, gió đưa liễu múa, ánh mặt trời ấm áp, làn gió dịu dàng, nơi đây đang tràn ngập hơi thở của mùa xuân. Tập đoàn tài phiệt lớn nhất của thành phố Lăng Hải chính là tập đoàn Cổ Nặc đã quyên tặng 5000 vạn cho trường trung học trực thuộc đại học Lăng Hải tu sửa cơ sở vật chất, mọi người đều biết tổng giám đốc Cổ Bách Lâm rất yêu con trai mình nên đã chu cấp tiền cho trường học, vì vậy mà các giáo viên ở đây đều đối với Cổ Diệc Tiêu có thái độ đặc biệt.
Hôm nay là ngày tập đoàn Cổ Nặc tổ chức lễ quyên tặng, ở trường học không khí vui mừng như là lễ kỉ niệm ngày thành lập trường nhưng đối với Kiều Kiều thì hôm nay cũng chẳng khác nào những buổi đi học thường ngày. Kiều Kiều gần đây đang có phiền não, bởi vì bé cảm thấy có ai đó đang muốn cướp anh hai của bé, mà người đó không phải ai khác, chính là cô gái anh hai mới quen năm ngoái – Hà Tiểu Lâu.

Hôm đó Kiều Kiều đi tới tiệm sửa xe cùng Kiều Mặc, Hà Tiểu Lâu vẻ mặt vui sướng tìm tới, hóa ra là cô ấy ở một tiệm sửa xe ở gần đây, lúc đi ngang qua tiệm sửa xe Thịnh Hành nhìn thấy Kiều Mặc nằm trên xe đẩy sửa xe liền cảm thấy thích, từ đó về sau mỗi ngày cô ấy đều đến tiệm sửa xe này, giữa trưa thì liền xung phong nhận việc nấu cơm vì Kiều Mặc. Đối với ý tốt của cô gái này Kiều Mặc cũng không nghĩ sẽ nhận lấy. Nhưng Xuyên Quân và A Nại thì lại thích cô gái hiền lành này, vừa lúc Kiều Kiều bắt đầu vào năm học không có ai nấu cơm cho bọn họ, Kiều Mặc nghĩ nếu cô nàng tình nguyện đến thì cũng sẽ tự đi, hoặc cùng lắm đến lúc đó trả cho cô ấy ít tiền coi như là tiền công thuê đi.
Mặc dù Kiều Kiều mới có mười hai tuổi thôi, rất nhiều chuyện cô bé không hiểu nhưng cũng lờ mờ biết được một chút gì đó, bé phát hiện cái cô gái kia thường nhìn trộm anh hai của bé, hơn nữa mỗi lần nhìn mặt đều đỏ ửng, điều này làm cho bé có cảm giác thật….đáng ghét mà. Dù vậy nhưng bé cũng cảm thấy mình không nên bực bội với Hà Tiểu Lâu, cái đầu nhỏ của bé làm sao có thể hiểu được những điều này, chính vì vậy mà bé thật là “rối rắm”, thật “phiền não”.
Trừ việc đó ra cũng có một chuyện khác làm cho bé thật “phát cáu”, đấy là người luôn luôn không liên quan tới bé là Cổ Diệc Tiêu lại bắt đầu quản lí bé, càng ngày càng quản nhiều thứ, có chút bá đạo. Đi học mà lơ đãng cậu cũng quản, cùng Ú ăn cơm tám chuyện cậu cũng quản, ngay cả khi chính bé buồn rầu trầm lặng cậu cũng muốn quản, cậu sẽ không nói cái gì hoặc ngăn cản làm gì nhưng mặt cậu sẽ không biến sắc nhìn chằm chằm vào bé, nhìn đến khi bé cảm thấy mất tự nhiên, không được thỏai mái sau đó quay lại trừng cậu nhìn cậu thì cậu mới đành thỏa hiệp. Giống như lúc này, Kiều Kiều vì không thích trường học ồn ào náo nhiệt nên cô bé trốn vào một cái góc sáng sủa để đọc sách, dù tay cầm sách nhưng hồn thì lại bay đi mất về bên Kiều mặc, rồi vẻ mặt bé như là đau khổ thở dài một hơi, sau đó lại phát hiện cái tên kia đang trầm mặc đứng ở bên cạnh từ trên cao nhìn xuống chỗ bé, chỉ tiếc là hôm nay Kiều Kiều không có sức mà “đấu pháp” với cậu, vì vậy liền vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình ý bảo cậu ngồi xuống rồi lại tiếp tục ôm gối ngẩn người.
Cổ Diệc Tiêu nhìn bé một cái, sau đó ngồi xuống chỗ bé vừa chỉ, hai người cùng nhau lặng lẽ ngồi tại cái góc nhỏ này, thật không hòa hợp với bên vườn trường đang náo nhiệt kia. Thế rồi Cổ Diệc Tiêu lại chủ động mở miệng: “Cậu làm sao vậy?”
Kiều Kiều đem cái túi nhỏ tựa vào đầu gối rồi quơ quơ cái tay, bé không muốn cùng tên này chia sẻ tâm sự, hoặc nói chính xác thì là cái bí mật nhỏ của bé. Cổ Diệc Tiêu cũng không nói lời nào nữa, cả hai chìm vào lặng lẽ, cho tới tận bây giờ cậu đều không có bạn bè, thậm chí ngay cả người thân cận cũng không có, ngày đó khi cô bé này kéo tay cậu đang đánh nhau chạy khỏi cái ngõ nhỏ ấy, rồi đừng ở đầu tường hướng cậu cười nghịch ngợm, trộm đem cầu tuyết nhét vào trong cổ của cậu, rồi lại còn sai bảo cậu làm cái này cái kia…. Thế nhưng từ trước tới nay cậu chưa bao giờ có cảm giác vui vẻ như thế, cái cảm giác thật nhẹ nhàng, ấm áp, ngọt ngào làm cho cậu tham lam luyến tiếc. Thực ra cậu cũng không giống như các bạn học khác nghĩ là một người kiêu ngạo, chẳng qua là cậu không biết cách sống chung với người khác, cậu luôn ở trong cái vỏ bọc tự mình tạo ra, không biết phải thoát ra ngoài như thế nào, mà cũng chính cái vỏ bọc này lại ngăn cản người khác tới gần cậu. Thế nhưng Kiều Kiều lại đem nó xé bỏ, có lẽ ở trong mắt Kiều Kiều cậu cùng với người khác không có gì khác biệt, tuy rằng cậu không hay nói chuyện, tuy rằng trong nhà cậu rất nhiều tiền, tuy rằng ngày hôm nay bố cậu ở trường học được hơn nghìn ánh mắt chú ý tới nhưng mà cậu cũng là bạn học của cô bé, mà so với bạn học thì có lẽ là gần hơn một chút, là bạn cùng bàn. Nhưng cô bé lại không thích đi học, cũng không muốn cùng đám bạn bè của mình chơi, cô bé đang muốn về nhà gặp anh trai, nhìn xem có phải chị Hà Tiểu Lâu lại đến tiệm sửa xe hay không, có phải chị ấy lại ở đó nhìn trộm anh hai của bé hay không.

Kiều Kiều lớn đến từng này cũng chưa từng có phiền não như vậy, trong lúc suy nghĩ lại cầm cái cặp sách của mình vung loạn lên rồi đột nhiên nổi giận dùng sức ném cặp sách xuống đất, miệng còn tức giận quát lớn: “Đáng ghét mà…….” Cổ Diệc Tiêu nghi ngờ nhìn bé, đây là bị làm sao vậy? Tự dưng lại nổi giận, hình như là từ lúc khai giảng tới giờ, không phải, là từ sự việc năm ngoái cậu vẫn thấy cô bé rất im lặng, thậm chí thi thoảng còn cùng cô bé và cái đám bạn bè của cô bé cùng nhau vui đùa nữa mà.
“Rốt cuộc thì cậu bị sao vậy?”
“Ai cần cậu quản!” Thái độ của Kiều Kiều rất không tốt, liếc mắt một cái nhìn sắc mặt âm trầm của Cổ Diệc Tiêu liền thở hổn hển nói: “Mọi người đều ở trong hội trường nghe bài phát biểu của bố cậu, sao cậu lại ở đây làm gì?”
Cổ Diệc Tiêu nghe xong lời của cô bé thì khuôn mặt nhỏ nhắn liền cúi gằm xuống, không nói lời nào đứng dậy rời đi. Kiều Kiều quệt miệng nhìn bóng báng cậu rời đi, tính trẻ con nổi lên hừ một tiếng, hất cánh tay nhỏ theo hướng Cổ Diệc Tiêu rời đi, lúc này cô bé gặp ai cũng đều cảm thấy khó chịu.
Ở trong hội trường, lễ quyên góp cũng đã chấm dứt, hiệu trưởng cung kính dẫn Cổ Bách Lâm đi thăm trường một vòng, Cổ Bách Lâm dẫn đầu vẫn luôn mỉm cười, bộ dạng nho nhã mà tôn quý, từ xa liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang tiến lại gần, vừa đi vừa cúi đầu không nhìn người khác giống như là đang mang theo nhiều oán hận. Mắt thấy cô bé sắp đụng vào người khác mà đứa nhóc kia tựa như không hề biết, bước chân Cổ Bách Lâm cũng nhanh lên, vươn bàn tay to ngăn không cho đứa nhỏ sắp đâm vào người khác kia bước tiếp, sau đó hiền từ nói: “Nhìn đường cẩn thận, đừng để bị ngã!”

Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, cảm thấy không phải người quen thì cũng không cần cùng ông ấy “vô nghĩa”, hôm nay tâm trạng của bé rất là không tốt, nếu là trước đây cô bé nhất định sẽ lễ phép chào hỏi một tiếng: “Chào chú!” nhưng hôm nay thì cái gì cũng không muốn làm. Bé đem bàn tay của Cổ Bách Lâm đang đặt trên vai mình đẩy ra rồi tiếp tục đi về phía cửa. Hiệu trưởng thấy vậy liền nổi giận, đây là cái thái độ gì đây? Kể cả người trước mắt không phải là đại thần tài mà trường học cần nịnh bợ thì cũng phải có lễ phép chào hỏi chứ. Hiệu trưởng bèn kéo lấy Kiều Kiều lại, trầm giọng quát: “Tại sao lại không có lễ phép như vậy? Em là học sinh lớp nào? Tên là gì?”
Kiều Kiều quay đầu hai má tức giận nhìn hiệu trưởng, đối với câu hỏi của hiệu trưởng dường như không để ý tới, Cổ Bách Lâm cảm thấy cô bé này thật kiên cường có cá tính bèn vươn tay kéo cô bé đến gần mình rồi ôn tồn nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Phạm, tôi rất thích bạn học sinh nhỏ này, có thể cùng cô bé nói chuyện không?” Giọng điệu thương lượng nhưng thực chất là không cho phép từ chối.
“Đương nhiên, đương nhiên là được….” Hiệu trưởng thay đổi bộ dạng nghiêm khắc vừa rồi, cúi đầu khom lưng đối với Cổ Bách Lâm đang thở dài, cười đến trên mặt đầy nếp nhăn.
Cổ Bách Lâm vốn định kéo Kiều Kiều đi dạo trong vườn trường nhưng lại nhận ra cô bé này luôn cúi đầu không nhìn ông, lại còn bướng bỉnh muốn rút cánh tay đang bị ông nắm chặt trong tay ra, mày Cổ Bách Lâm nhẹ nhàng nhíu lại, xoay người đem bé bế lên, rồi dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được nói nhau dịu dàng hỏi: “Kiều Kiều làm sao vậy? Không vui ư?”
Kiều Kiều đối với cảm giác bị người khác ôm thật khó chịu, bé là cô gái đang lớn, đối với người ngoài đụng chạm da thịt ngày càng cảm thấy chán ghét, bé không muốn giống như con búp bê, ai cảm thấy bé đáng yêu liền tới gần ôm ấp xoa nắn, nhưng có một điều khác biệt đó là bé ngày càng thích anh hai gần gũi với bé. Cổ Bách Lâm đem bé ôm trong ngực, ông cảm thấy có một cảm giác rất quen thuộc, giống như là cảm giác của một người cha, đối với Cổ Diệc Tiêu con trai của mình ông vẫn cảm thấy có gì đó ngăn cách, Cổ Diệc Tiêu từ bé tới giờ vẫn chưa hướng ông làm nũng, cũng không xin xỏ ông cái gì, lúc nào cũng trưng ra bản mặt lạnh lùng, không bao giờ chủ động cùng ông nói chuyện, càng không nói đến tâm sự cùng nhau, có lẽ cha con lúc ấy đều có mâu thuẫn, không thể gần gũi với nhau càng không nói đến việc thân thiết. Nhưng bây giờ khi ôm cô bé này, nhìn thấy bé vì tức giận mà cái môi vểnh lên, tâm ông bỗng như có gì đó chạm à, ông cảm nhận được bọn họ vốn là nên như thế này, nên gần gũi với nhau như vậy, bằng không sao ông lại thấy nhớ cô bé như thế chứ , lúc gặp bé thì tâm trạng ông luôn rất tốt, lúc nào cũng muốn chiều chuộng yêu thương bé, có lẽ ông nên nhận bé làm con gái nuôi cũng nên….Cổ Bách Lâm cảm thấy thái độ của mình với Kiều Kiều có chút kì lạ, từ trước tới giờ ông đều muốn có một người ở bên cạnh mình , ông lại còn rất thích cô bé này, vì cái gì mà ông lại không đem cô bé về bên cạnh mình chứ?

“Chú á, chú buông ra đi!” Thấy ông chú này vẫn không buông mình ra, Kiều Kiều bắt đầu thấy nóng nảy, tay nhỏ bé chống ở ngực ông, âm thanh có chút nức nở: “Con phải về nhà! Con phải về nhà”
Cổ Bách Lâm thấy thế, vội vàng nhẹ giọng an ủi: “được được, chú đưa con về nhà!”
“Không cần, chú đáng ghét!” Kiều Kiều dùng sức vặn vẹo thân thể khỏi cái ôm của ông, sau đó cũng không thèm liếc Cổ Bách Lâm một cái liền hướng về phía cổng trường đi, Cổ Bách Lâm hướng Cổ Diệc Phàm đang đứng bên cạnh thấp giọng phân phó:
“Đi theo cô bé, đừng để xảy ra chuyện gì!”
Cổ Diệc Phàm gật đầu rời đi, Cổ Bách Lâm xoay người định cùng hiệu trưởng nói chút chuyện thì bỗng như nhìn thấy thấy gì đó, quay lại thì thấy một cậu bé đứng cách đó không xa, vẻ mặt âm trầm đang nhìn về phía ông, sau đó lại xoay người đi để lại cho ông cái bóng dáng đang khuất dần…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.