Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 26: Bắt Đầu Mới


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 26: Bắt Đầu Mới


Trong phòng khách nhỏ hẹp, không khí thật nặng nề. Tiểu Lâu khúm núm bất an ngồi trên sô pha. Kiều Mặc vào nhà nhưng không nói một lời nào. Anh ôm Kiều Kiều vào phòng ngủ. Xuyên Quân ăn no rửng mỡ ngồi tựa vào ghế sô pha chờ coi phim hài.
Một lúc sau, Kiều Mặc lạnh lùng đi đến ngồi đối diện Tiểu Lâu. Anh cau mày nhìn cô ta một lúc. Tiểu Lâu cúi đầu, hai má hơi ửng đỏ. Cô liêm liếm cánh môi khô khốc, muốn nói gì đó lại thôi. Xuyên Quân trừng mắt nhìn hai người.
Tuy Kiều Mặc thờ ơ với mọi chuyện xung quanh, nhưng không đến nỗi quên cô gái trước mặt là ai. Đối với cô ta, anh chẳng có chút cảm giác đặc biệt nào cả. Vì anh không để ý nhiều đến chuyện đã xảy ra với cô gái ấy. Nhưng cô gái này lại một lần nữa xuất hiện ở nhà anh, lòng anh nảy lên một chút chán ghét. Anh chán ghét tất cả những ai quấy rầy cuộc sống yên bình của anh, không hẳn là nhắm vào Hà Tiểu Lâu.
Đánh giá cô gái tiều tụy trước mắt, Kiều Mặc rút một điếu thuốc, châm lửa, rít một ngụm khói. Anh cau mày day day huyệt thái dương, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Cô có việc gì hả?”

Tiểu lâu ngồi thẳng lưng, hai bàn tay thô ráp kéo kéo góc áo. Cô mấp máy môi, nói quanh co: “Kiều đại ca… Em… Ông bà chủ vừa đuổi việc em. Em muốn tìm một công việc mới. Nhưng vừa qua năm mới… Ở Lăng Hải em không quen biết ai cả. Kiều đại ca, anh là người tốt. Em thật sự không có cách nào khác, đành tìm anh xin giúp đỡ …” Giọng Tiểu Lâu hơi nghẹn ngào. Cô cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm khuôn mặt, nhưng mu bàn tay đã ướt nhẹp vì nước mắt.
Thành phố đang phát triển không ngừng, nhưng tình cảm giữa người với người càng ngày càng nhạt nhòa. Cô cũng trình bày rõ tình cảnh của mình với ông bà chủ, nhưng họ chẳng chút cảm thông, ngược lại đuổi cô đi thật nhanh. Tiền kiếm được nửa năm qua cô đã gửi hết cho em trai. Trong túi cô không còn một đồng, thậm chí ngay cả nơi đặt chân cũng không có. Đêm giao thừa nhà nhà sum vầy hạnh phúc, cô đi lang thang trên đường cái. Cô sớm đã nghĩ đến Kiều Mặc, nhưng cô rụt rè và xấu hổ phải nhờ vã người xa lạ. Nhưng cô biết mình cùng đường rồi, không còn cách nào khác nữa.
Nghe câu nói đứt quãng của cô, Kiều Mặc lại rít một ngụm thuốc. Anh đứng lên đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau lại đi ra. Anh đặt một xấp tiền trước mặt cô, thản nhiên nói: “Cầm số tiền này mua vé xe về quê đi. Cô không thích hợp ở Lăng Hải.”
Tiểu Lâu vội hất tiền sang một bên, hai mắt đẫm lệ khóc kể: “Kiều đại ca, em không nhận tiền của anh… Em không về nhà được… Về nhà là cha dượng sẽ tra tấn em đến chết mất…”
“Thế rốt cuộc cô muốn làm gì?” Kiều Mặc đè đầu thuốc vào gạt tàn. Nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thương của Tiểu Lâu, giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh như trước. Không phải anh lạnh lùng, anh đã trải qua rất nhiều chuyện rồi. Rất ít chuyện có thể dấy lên nỗi thương cảm trong lòng anh.
Tiểu lâu lấy tay quệt nước mắt. Cô ngẩng đầu cẩn thận nhìn Kiều Mặc, gương mặt hơi mất tư nhiên cũng hơi nhăn nhó nói: “Kiều đại ca… Em không muốn về nhà, Em có thể giặt đồ, nấu cơm, việc nặng gì em cũng có thể làm được, chỉ cần một nơi để ở là được…”
Kiều Mặc hơi ít nói, nhưng anh rất nhanh nhẹn quyết đoán, nói một không hai. Đối với cô gái nói một tí là xấu hổ, do dự, anh hơi mất kiên nhẫn. Không đợi cô nói xong, anh đã cắt ngang: “Không muốn về nhà. Vậy thì cầm đỡ số tiền này thuê phòng ở. Đợi sang năm mới lại tìm một công việc khác.”
Không biết Tiểu Lâu lấy dũng khí từ đâu, cô đột nhiên nhìn thẳng đôi mắt âm trầm của Kiều Mặc, mong chờ hỏi: “Kiều đại ca, em có thể ở nhà anh…”
“Không được!” Kiều Mặc quả quyết cự tuyệt. Anh căm ghét người lạ xâm nhập vào cuộc sống của anh. Kiều Mặc đứng lên nhét tiền vào tay Tiểu Lâu, lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ có thể giúp đỡ cô như vậy thôi.”

Cuộc sống khó khổ rèn luyện tính cách con người. Tuy cả hai đều có hoàn cảnh nghèo khổ giống nhau, nhưng tình cách Kiều Mặc mạnh mẽ cực kì, đôi lúc còn có chút biến thái cố chấp, Tiểu Lâu thì ngược lại, cô ta quá đỗi yếu đuối. Khi bị bắt nạt, cô ta không dám phản kháng, hoặc khi nhận được ý tốt của người khác, cô ta không bao giờ từ chối được. Giống như lúc này đây, đối diện với sự lạnh nhạt của Kiều Mặc, nhẽ ra cô ta nên rụt rè từ chối, nhưng cô vẫn cẩn thận cất số tiền ấy đi, vẻ mặt đáng thương nhìn Kiều Mặc, níu kéo chút hy vọng rằng anh sẽ đổi ý. Nhưng vô vọng, cô đành buồn bã ra ngoài.
Đối với hành động của Kiều Mặc, Xuyên Quân rất bất mãn. Cậu ta nhoài người dựa vào tay vịn của sô pha, cất giọng như kiểu cậu ta là một người từng trải, dạy dỗ Kiều Mặc: “Anh Kiều, anh làm như vậy là không đúng. Cô gái ấy đến đường cùng nên mới phải làm thế, sao anh nhẫn tâm đến nỗi đuổi cô ấy ra ngoài như thế?”
Kiều Mặc khinh thường cười, không nhanh không chậm trả lời:
“Chú thương hương tiếc ngọc như vậy, sao không dẫn cô ta đến chỗ chú đấy. Chẳng ai thèm cản đâu!”
“Em cũng định vậy, nhưng cô ấy chướng mắt em đó. Người cô ấy coi trọng là Kiều đại ca cơ mà.” Xuyên Quân cười rất đáng khinh. Hắn quàng vai của Kiều Kiều, vẻ mặt bà tám nói: “Anh Kiều, sao anh quen được con nhỏ đó vậy? Trông cũng xinh phết…”
Kiều Mặc hất cái quàng tay chó má của Xuyên Quân ra, cười lạnh nói: “Xuyên Quân, mày nên cút được rồi đó.”

Nghe xong Xuyên Quân lập tức nghiêm túc trở lại. Hắn cười nịnh một cái rồi cúi đầu thở dài: “Anh Kiều, đừng giỡn. Cho em ở nhờ vài ngày, dù sao em cũng là người bệnh mà. Cái chỗ em đang ở như cái ổ chó í…”
Kiều Mặc nghĩ gì làm nấy, đâu thèm nghe Xuyên Quân nói hươu nói vượn, ngay lập tức đuổi cậu ta ra ngoài. Xuyên Quân đành ủ dột quay về ổ chó của mình.
Cửa phòng đóng lại. Trong phòng yên tĩnh kì lạ. Bên ngoài có ồn ào, náo nhiệt đến đâu cũng không liên can đến anh nữa. Trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng này, chỉ còn lại anh và Kiều Kiều đang say ngủ trong phòng. Chẳng còn ai quấy rầy. Thật tốt! Đứng dậy đi vào phòng ngủ. Cô bé vẫn đang say giấc nồng. Kiều Mặc nằm bên cạnh bé, ngắm khuôn mặt ngủ say của bé. Nghe hơi thở nhè nhẹ của bé, lòng anh mềm nhũn. Anh không muốn động đậy làm gì cả, chỉ muốn nằm đó ngắm bé, bảo vệ bé. Hai người lại cùng nhau trải qua một năm nữa. Anh muốn cùng bé cứ thế qua một năm, lại một năm nữa, vĩnh viễn không bao giờ xa rời…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.