Kiều Mặc Ngày Ấy

Chương 24: Ý Tốt


Đọc truyện Kiều Mặc Ngày Ấy – Chương 24: Ý Tốt


Một người có thân phận như Cổ Bách Lâm lại xuất hiện ở ngõ nhỏ này khiến Kiều Mặc rất khó hiểu. Dù anh không đọc báo, xem tivi, tên của ông ta vẫn xuất hiện bên tai anh mỗi ngày. Anh cũng chưa từng nghe ông Bảy nói rằng mình có một người họ hàng giàu có như vậy.
Cổ Bách Lâm không phải người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ bôn ba, bản thân ông cũng cảm thấy mình rất đáng kinh ngạc. Thương hải chìm nổi, hôm nay lên voi ngày mai xuống chó không biết đường đâu mà lần. Cũng nhờ vậy, ông thấy rõ được lòng người lúc ấm lúc lạnh. Khi ông gặp khó khăn trắc trở, những người bạn ngày trước hết lời xu nịnh ông ngay lập tức tránh ông như tránh thú dữ. Ngay cả người thân mật bên gối cũng bỏ ông đi biền biệt. Nhưng ông lão không thân không thích này lại khác. Trong đêm đông tuyết lớn, ông lão đã mời ông – một kẻ vô gia cư – vào nhà nghỉ tạm, cho ông ở nhờ mãi đến khi ông khỏe trở lại. Mấy năm nay ông luôn tìm ông lão tốt bụng năm xưa. Một thời gian trước, ông mới biết ông lão chuyển đến sống ở thành phố Lăng Hải. Vì thế, ngày mùng một đầu năm, ông gọi người lái xe đến đậu trước cửa nhà ông lão. Ông muốn mọi người biết rằng Cổ Bách Lâm là một người mà người khác đối xử tốt đẹp với ông thì ông sẽ trả lạ gấp trăm lần, nhưng người nào đắc tội với ông thì ông cũng sẽ dẫm nát người đó dưới chân. Trên thương trường, ông luôn đối xử với đối thủ của mình theo nguyên tắc đó.
Ông Bảy mời mọi người ngồi xuống. Ông cưng chiều bảo Kiều Kiều ngồi bên cạnh mình, đồng thời sai Kiều Mặc đi pha trà. Kiều Kiều vội vàng đứng dậy muốn đi giúp đỡ anh trai, nhưng bị Kiều Mặc cản lại. Ông lão coi hai anh em Kiều Mặc là cháu trai, cháu gái trong nhà, nên ông chẳng bao giờ khách khí, tự nhiên sai bọn họ làm cái này cái nọ. Ông lão vui vẻ bảo Cổ Diệc Tiêu ngồi bên cạnh mình. Ông thích trẻ con, nhưng bình thường không có đứa trẻ nào đến nhà ông chơi cả. Ông cầm tay Cổ Diệc Tiêu, vuốt mái tóc ngắn của Kiều Kiều. Ông lão quên béng luôn Cổ Bách Lâm và Cổ Diệc Phàm, chỉ chăm chăm nói chuyện với hai đứa nhỏ.
“Nhóc con biết bạn Cổ Diệc Tiêu hả?”
Cổ Diệc Tiêu cảm thấy ông Bảy rất lạ lẫm, hơn nữa cậu bé không thích người khác chạm vào mình. Cậu nhóc cảm giác hơi mất tự nhiên. Kiều Kiều thì thoải mái hơn rất nhiều, sà vào lòng ông lão, vui tươi trả lời: “Vâng ạ! Cổ Diệc Tiêu là bạn cùng bàn của con đó.”
“Khéo như vậy?” Ông Bảy cười rất tươi, lộ hàm răng bị sún vài cái. Ông quay đầu nói với Cổ Diệc Tiêu: “Diệc Tiêu, cháu phải chăm sóc con bé này nhé, đừng để mấy đứa khác bắt nạt nó.”
Cổ Diệc Tiêu ngẩng đầu nhìn Kiều Kiều. Cậu ta biết ông lão đang nói đùa thôi. Nhưng nhìn cặp mắt sáng ngời của Kiều Kiều, cậu vô thức gật gật đầu. Thế mà, cô gái nhỏ lại cười nói: “Có anh hai ở đây, không ai dám bắt nạt con cả.”
“Đúng… đúng… Anh cháu lợi hại nhất!” Bé nói cái gì ông Bảy cũng gật gù đồng ý. Cổ Diệc Tiêu bĩu môi. Hôm trước là do ai mà cậu bị bắt nạt hả?
Bé gái ngẩng đầu nhìn ông lão đang cười toe toét, mặt nhăn mày nhíu thân thiết hỏi: “Ông Bảy ăn nhiều đường lắm hả? Răng sắp rụng hết rồi…”
Vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều bật cười. Kiều Mặc bưng ấm trà đến, nhìn bé cười: “Nghịch nữa hả cô nương?”
“Làm gì có…” Rời khỏi lòng ông Bảy, bé giúp anh hai rót trà, rồi đặt cốc trà trước mặt Cổ Bách Lâm: “Mời chú uống trà ạ.”
Cổ Bách Lâm vội vàng nhận cốc trà, ngoài ra ông còn kéo tay bé gái đến ngồi bên cạnh mình. Thú thật, ông thật sự thích cô nhóc này. Ông không phải là một người thích trẻ con. Nhìn thái độ của ông đối với Cổ Diệc Tiêu là biết. Nhưng riêng với bé, ông cảm thấy rất thân thuộc. Ông thích nghe bé cười và càng thích nghe bé ngọt ngào gọi một tiếng ‘chú ơi’.

“Kiều Kiều thật xinh xắn…” Cổ Bách Lâm thân thiết sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé, trên mặt nở một nụ cười cưng chiều:
“Nhớ chú không?”
Kiều Kiều hơi tránh né bàn tay của ông ta. Bé thành thật lắc đầu. Sự đụng chạm của ông khiến bé không thoải mái, dù bàn tay của ông ấy được chăm sóc tốt lắm, không giống như bàn tay đầy vết chai và nứt nẻ của anh hai. Nhưng bé không thích ông chú không quen biết này chạm vào da mình. Cổ Bách Lâm không hề cảm thấy xấu hổ, ông vẫn cảm thấy cô bé này đáng yêu quá.
Kiều Mặc lễ phép bưng trà đến, sau đó anh ngồi ở bên cạnh Cổ Diệc Phàm. Thoáng thấy sự yêu mến của Cổ Bách Lâm với Kiều Kiều, lòng anh hơi chùng xuống. Anh miễn cưỡng mỉm cười, vẫy tay gọi Kiều Kiều: “Bé cưng, đến đây…”
Thấy anh hai gọi mình, Kiều Kiều vội tránh bàn tay của Cổ Bách lâm rồi chạy đến chỗ anh hai. Cổ Bách Lâm ngẩng đầu nhìn Kiều Mặc. Thấy cô bé sà vào lòng anh, ông ta cảm thấy hơi… ghen tị.
Ông Bảy vẫn mãi mê hỏi chuyện Cổ Diệc Tiêu. Cảm thấy phòng khách hơi im ắng, ông mới chợt nhận ra mình chưa giới thiệu mọi người với nhau: “A Mặc, để ông giới thiệu cho cháu biết, đây là…”
“Ông Bảy, cháu gặp họ rồi …” Kiều Mặc cắt ngang câu nói của ông lão, rồi kéo Kiều Kiều đến bên cạnh mình. Anh rất vui lòng tán gẫu với ông Bảy, nhưng hôm nay anh chỉ mong về sớm mà thôi. Anh không muốn liên can gì đến ông chủ giàu có trước mắt. Trực giác mách bảo anh điều đó không hề an toàn.
Nhưng ông Bảy không nghĩ như vậy. Ông dùng phương thức của mình để quan tâm Kiều Mặc, dù đó chưa chắc là điều Kiều Mặc muốn. Ông Bảy đẩy Cổ Diệc Tiêu đến trước mặt Kiều Kiều, cười tủm tỉm nói: “Nhóc con, dẫn bạn đi chơi đi.”
Kiều Kiều quay đầu nhìn Kiều Mặc để hỏi ý kiến của anh. Kiều Mặc cười gật đầu, còn giúp bé cài lại áo, dặn dò: “Đừng đi xa quá, cũng đừng chơi tuyết, khéo lại bị cảm lạnh, biết không?”
Được sự đồng ý của anh hai, Kiều Kiều mới cười hì hì kéo Cổ Diệc Tiêu ra cửa.
Đầu ngõ có một cây tùng tuyết rất cao, Kiều Kiều đứng dưới gốc cây nặng tuyết. Mấy hôm trước, Kiều Kiều Và Xuyên Quân cũng nặn một con người tuyết đặt chỗ này. Không biết bị ai quệt vào mà rớt mất đầu rồi. Kiều Kiều lại hì hục nặn đầu cho người tuyết. Cổ Diệc Tiêu đứng bên cạnh nhìn bé. Nặn người tuyết hay ném tuyết đều là những trò chơi cậu bé khinh thường. Nhưng cậu cũng chưa bao giờ chơi thử hai trò này. Thấy chóp mũi bé đổ mồ hôi, cậu tốt bụng nhắc nhở:
“Không phải anh hai cậu không cho cậu chơi tuyết hả?”

“Éc! Tớ quên béng đi mất…”
Kiều Kiều vỗ đầu. Nhớ lại lời dặn dò của anh trai, bé đành tiếc nuối nhìn người tuyết cụt đầu, sau đó bé quay sang nhìn Cổ Diệc Tiêu vẫn khoanh tay đứng ngắm từ nãy đến giờ. Đôi đồng tử đảo một vòng, bé không khách khí sai bảo: “Cổ Diệc Tiêu, cậu giúp tớ nặn quả cầu tuyết đi, tớ sẽ nặn cái mũi đỏ cho người tuyết.”
Cổ Diệc Tiêu bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn nhận lấy quả cầu tuyết dang dở trên tay Kiều Kiều. Cậu bé hì hục làm như Kiều Kiều lúc nãy. Nhưng khi cậu nhìn lên, cậu thấy cô nhóc đang rón rén đi đến cửa nhà người ta. Bé nhón chân định bứt lấy một dây câu đối đỏ. Cổ Diệc Tiêu vội vàng ngăn cản: “Kiều Kiều, cậu đang làm gì thế?”
Nghe tiếng cậu ta gọi, Kiều Kiều sợ đến nỗi run bắn cả chân tay. Bé quay đầu giơ ngón tay bảo cậu ta im lặng. Sau đó bé vội bứt dây câu đối đỏ gắn trước cửa nhà người ta, rồi rón rén chạy về bên cạnh Cổ Diệc Tiêu. Cổ Diệc Tiêu nhìn bộ dáng thở hổn hển của bé, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Kiều Kiều khinh thường liếc cậu ta một cái: “Thế mà cũng không biết, cái này làm mũi đỏ cho người tuyết đó…” Kiều Kiều nhanh nhẹn vò tờ giấy đỏ thành một cục hình tròn, sau đó bé gắn lên quả cầu tuyết Cổ Diệc Tiêu vừa làm. Hai đứa nhỏ cẩn thận đặt quả cầu tuyết lên thân của người tuyết. Kiều Kiều nâng cằm chạy quanh người tuyết hai vòng. Bé cảm giác hình như thiếu thiếu cái gì đó. Cổ Diệc Tiêu nhìn bé nhíu mày, thản nhiên nói: “Thiếu mắt rồi…”
“Đúng vậy…” Kiều Kiều vỗ tay, đôi mắt to lia qua lia lại khắp nơi.
Cổ Diệc Tiêu lấy từ trong túi ra hai viên sô cô la đưa cho bé. Kiều Kiều nhìn thoáng qua, khoát tay: “Tớ không thích ăn chocolate.”
“Đồ ngốc!” Cổ Diệc Tiêu buồn cười nhìn bộ dạng ngây ngô của bé. Sau đó cậu ta mở giấy bọc sô cô la rồi gắng lên đầu người tuyết. Hai con mắt “dê xồm” trông thật sống động.
“Không biết có bị tan không?” Kiều Kiều rất bội phục sự thông minh của cậu bạn, nhưng bé cũng có chút lo lắng.
“Người tuyết rồi cũng sẽ tan thôi.”
“Cũng đúng!” Kiều Kiều nghiêm túc gật gật đầu. Bé chạy vòng quanh người tuyết, càng nhìn càng đáng yêu. Bé cười hớ hớ ôm người tuyết một cái. “Thật đáng yêu, ôm một cái.”

Nhìn động tác trẻ con của bé, Cổ Diệc Tiêu không thích như vậy chút nào. Cậu làm vẻ mặt của ông cụ non, nói: “Người tuyết làm xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Kiều Kiều tức giận đứng lên, bĩu môi nói: “So với cậu tớ còn lớn hơn đấy!”
“Cậu còn cao chưa tới cằm của tớ đó…” Riêng vấn đề này thì Cổ Diệc Tiêu nói đúng thật. Cậu nhóc tỏ vẻ bề trên nhìn bề dưới mạnh mẽ nói: “Ông Bảy nhờ tớ che chở cho cậu đó thôi.”
“Tớ có anh hai rồi, ai cần cậu che chở chứ…”
“Đứa quỷ nào lấy dây câu đối nhà tao!” Hai đứa nhỏ sắp cãi nhau một trận ra trò thì một người phụ nữ trung niên mập mạp chen ngang. Bà ta đứng trước cửa ngôi nhà vừa nảy Kiều Kiều lén lút ‘lấy’ câu đối đỏ. Hẳn là bà ta vừa đi chúc Tết về. Đây là nhà của bà chằn lửa nhất ngõ. Mọi người đều gọi bà là Dì Béo. Tình tình bà ấy rất nóng nảy. Chẳng may mà đụng đến bà, thể nào cũng bị cho ăn cám. Bà ta có thể kêu làng kêu xóm cả ngày lẫn đêm, cứ như đó là chuyện nhỏ nhặt vậy.
Kiều Kiều và Cổ Diệc Tiêu liếc nhau. Hai đứa bé rất ăn ý co giò chạy cái vèo. Dì Béo lê thân hình núc ních của mình đuổi theo nhưng đành dừng lại. Hai đứa nhỏ đã khuất bóng rồi còn đâu. Bà ta chống thắt lưng mắng vài câu, rồi tức giận đùng đùng đi vào nhà. Hôm nay là mùng một, trong ngõ đầy mấy đứa nhỏ lạ mặt từ đâu đến. Dì Béo cũng không nhận ra bé gái đang chạy như điên là Kiều Kiều, bằng không Kiều Mặc sẽ gặp phiền toái mất thôi.
Hai đứa nhỏ vẫn gông cổ chạy cho đến khi mệt bở hơi tai mới dừng lại. Cổ Diệc Tiêu lén nhìn vào ngõ, không thấy dì Béo đâu cả, cậu thở phào nhẹ nhõm một phen. Cậu định quay đầu nói cho Kiều Kiều yên tâm, ai ngờ Kiều Kiều đứng sau mình, vừa quay đầu lại hai đứa cụng đầu vào nhau, té cái bịch xuống tuyết. Hai đứa nhỏ vùng vẫy đứng lên, liếc nhau, nhìn đối phương cười một cái. Cả người hai đứa đều dính tuyết bẩn, mồ hôi chảy ròng ròng, tóc tai bết dính trên mặt, thoạt nhìn chật vật khôn cùng. Cổ Diệc Tiêu kéo Kiều Kiều đến ven đường, rồi giúp bé sửa sang lại quần áo. Cậu nhóc hơi lo lắng nói: “Anh trai cậu mà thấy bộ dạng của cậu lúc này chắc chắn sẽ tức giận cho coi.”
Kiều Kiều rất tự tin lắc đầu: “Không có đâu!” Nhưng xác định là anh sẽ đau lòng muốn chết.
Trẻ con rất là đơn giản, chỉ cần chạy trối chết với nhau một lần, hai đứa chính thức trở thành “bạn cùng chung hoạn nạn”. Kiều Kiều thân thiết kéo tay Cổ Diệc Tiêu. Bé vui vẻ cười nói: “Đi, để tớ dẫn cậu đến chỗ này chơi vui lắm.”
Dù Cổ Diệc Tiêu nhỏ hơn bé một tuổi nhưng cậu vẫn cao hơn bé một cái đầu. Cậu mặc cho bé kéo mình đi thẳng về phía trước. Mặt cậu vô thức nở một nụ cười rất thoải mái.
Trong phòng khách, ông Bảy đang tán gẫu với Cổ Bách Lâm, Kiều Mặc và Cổ Diệc Phàm chỉ nói vài câu rồi thôi. Kiều Mặc đang nghĩ lung tung. Bé cưng của anh đang chạy đi đâu? Chắc chắn là bé sẽ không nghe lời, thấy nóng là cởi áo khoác ngay, cảm lạnh thì biết làm sao đây?
“A Mặc!” Ông Bảy gọi Kiều Mặc một tiếng, nhưng anh vẫn ngồi yên. Ông đành cao giọng gọi lại. “A Mặc!”
Kiều Mặc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông: “Ông Bảy, có chuyện gì ạ?”
“Ông vừa nói chuyện với Cổ tiên sinh, không biết có nên cho cháu đến công ty ngài ấy làm việc hay không?”

Cổ Bách Lâm khách khí nói: “Chú Bảy, gọi cháu Bách Lâm là được rồi. Có chút chuyện nhỏ đó mà ông mãi không đổi được.”
“Ừ ừ, Bách Lâm, Bách Lâm…” Ông Bảy hơi mất tự nhiên đáp lời. Một người sống ở ngõ nhỏ cả đời như lão, chẳng bao giờ ông nghĩ mình có thể quan hệ với người giàu có. Dù Cổ Bách Lâm rất kính trọng ông, biết ơn ông, ông vẫn cảm thấy hai người xa cách, không thể thân quen được. Ông Bảy ho nhẹ một tiếng, hiền từ kéo tay Kiều Mặc, hơi xấu hổ nói:
“Bách Lâm, A Mặc là đứa ông trông từ nhỏ đến lớn. Nó là một đứa trẻ tốt. Chú Bảy biết cháu là người có bản lĩnh, buôn bán lớn.
Cháu có thể cho A Mặc đến công ty cháu làm việc hay không? Nó có thể chịu khổ, lại thông minh. Ông không muốn nó gầy dựng sự nghiệp thật lớn, chỉ cần an an ổn ổn …”
“Ông Bảy, ông yên tâm. Chút nữa cháu sẽ bảo A Phàm sắp xếp công việc thích hợp cho cậu ấy.” Cổ Bách Lâm rất sảng khoái đồng ý. Công ty của ông nuôi vài kẻ rảnh rỗi cũng chẳng vấn đề gì. Điều đó có thể giúp ông lão mãn nguyện, cớ sao ông lại không làm? Nói xong, ông gật đầu với Cổ Diệc Phàm. Cổ Diệc Phàm lập tức đứng dậy định ra phòng trước gọi điện thoại. Sắc mặt Kiều Mặc hơi khó coi. Anh không trách ông Bảy nhiều chuyện. Anh biết ông lão quan tâm mình, nhưng anh không thể nhận cái công việc như bố thí đó. Trong mắt anh, chú Thúc và ông Bảy là những người thật sự quan tâm đến anh. Còn Cổ Bách Lâm – người có thể cho anh một công việc nhàn nhã, lương cao – thì như một kẻ bố thí. Anh chẳng rảnh rỗi đi khinh người giàu. Anh chỉ muốn dùng chính sức lực của mình nuôi bản thân, nuôi Kiều Kiều, chứ không phải là nhận bố thí.
“Ông Bảy, không cần đâu. Cháu đang sống tốt lắm ạ.” Kiều Mặc rút tay mình về, ngẩng đầu thản nhiên nhìn khuôn mặt hơi xấu hổ của Cổ Bách Lâm.
“A Mặc, cháu nghe ông Bảy đi, sửa xe kiếm sống… Ai, cháu bây giờ trẻ khỏe, chưa thấy được. Mỗi ngày cháu đều làm việc nặng, chắc chắn sẽ mang bệnh vào người. Đến khi có tuổi thì biết làm sao? Chẳng nhẽ cháu định liều mạng…” Nói xong, mắt ông lão đục ngầu. Ông rất thương Kiều Mặc, thương cho số phận hẩm hiu từ nhỏ đến lớn của anh.
Kiều Mặc lắc lắc cánh tay cường tráng của mình, cười nói: “Ông Bảy, cái gì cháu cũng không có, chỉ có mỗi sức khỏe. Ông không cần lo cho cháu. Chúng cháu sống tốt lắm. Đừng nên làm phiền người ngoài…”
“Đứa nhỏ này luôn cứng đầu như thế…” Ông Bảy nhìn Cổ Bách Lâm cười xin lỗi. Cổ Bách Lâm bao dung cười nói: “Thanh niên trai tráng đều như vậy. Sau này có việc gì tìm chú là được.”
Kiều Mặc không nghĩ như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh đứng dậy chào ông Bảy: “Ông Bảy, cháu đi trước. Cháu phải ghé nhà chú Sơn một chút đã..”
Ông lão vội đứng lên giữ lại: “Vội cái gì chứ, ngồi xuống đi cháu. Con bé còn chưa về mà.”
“Không cần đâu ạ, cháu đi tìm em ấy. Hôm khác cháu lại sang chơi.”
Vừa nói, mấy người trong xóm bất ngờ ghé qua chúc Tết. Kiều Mặc hòa vào đám người chuồn ra ngoài.
Một đám người đứng trước ngõ xoi mói chiếc xe limo. Trong không khí lạnh buốt còn vương mùi pháo nổ, Kiều Mặc không cảm thấy sự vui vẻ rạo rực của năm mới. Anh thấy bản thân càng ngày càng quái gở, cứng đầu cứng cổ chui rút trong cái vỏ ốc chính mình tạo ra. Anh không muốn ra ngoài, càng không muốn người khác xông vào. Trung tâm của cái vòng luẩn quẩn ấy chính là bé gái mất tăm mất tích từ nãy đến giờ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.